Editor: dzitconlonton
Beta lần 1
Giọng nói này như được nhuộm một lớp dầu hạt cải, khiến tóc người ta dựng đứng, cả người cảm thấy khó chịu.
A Lê hoảng sợ, chợt xoay người lại, đối diện với đôi mắt cười đến cong cong của Phó Lục.
Công bằng mà nói, hắn cũng không tính là quá xấu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái, mắt thì híp lại, ngay cả nếp nhăn ở khóe mắt cũng lộ vẻ không đứng đắn.
Tiết Duyên khiến người ta có cảm giác cũng không phải là người tốt gì, nhưng chàng trông rất ngầu, lãnh đạm và bướng bỉnh, khi nhìn người ta có thể cảm thấy sợ hãi, nhưng sẽ không nghĩ rằng người này có thể cưỡng đoạt dân nữ, làm chuyện bẩn thỉu.
Phó Lục hiển nhiên đã uống quá nhiều, lại kêu một câu, "Tiểu nương tử." Hắn chậc lưỡi, nói, "Ngoại hình của nàng thật xinh đẹp đó nha, còn tươi ngon mọng nước hơn thập nhất di thái thái (vợ lẽ) mới cưới của phụ thân ta nữa, năm nay mới mười lăm sao? Lập gia đình chưa, ta cưới nàng làm tiểu phu nhân của ta được không?"
A Lê đã vòng qua bên kia hắn, đầu ngón tay nắm chặt hồ lô, nhìn chằm chằm vào hắn.
Phó Lục hỏi, "Nàng có biết ta là ai không?"
A Lê mím môi không trả lời, tiểu nhị bên cạnh thấy tình thế không ổn, cũng chạy tới khuyên, bị Phó Lục đẩy ra.
Hắn kéo thắt lưng, chân giẫm lên ghế, phi thường kiêu ngạo chỉ vào mũi mình nói, "Cha ta, là chủ sổ lão gia trong huyện, ta, là nhi tử của ổng!"
A Lê choáng váng vì mùi rượu hắn phun ra, che mũi lui về phía sau, Phó Lục vẫn ở đó không chịu buông tha, mũi giày nghiền nghiền trên ghế, kêu lên, "Ta, có tiền!"
Tiểu nhị sắp bị hắn làm cho choáng váng, một người kéo một cánh tay của Phó Lục ra bên ngoài, nói, "Phó tiểu lão gia, chúng ta đi ra ngoài đi, huynh đệ nhà ngươi còn đang ở ngoài chờ ngươi, ngươi uống say như vậy, mau về nhà tỉnh rượu lại đi, ở bên ngoài kẻo đầu bị trúng gió đấy."
Phó Lục không kiên nhẫn gào thét bảo bọn họ tránh ra, rồi chỉnh lại cổ áo, một lần nữa nở nụ cười với A Lê, như keo dính hô một câu, "Tiểu nương tử?"
A Lê đã gặp người như vậy ở đâu rồi, trong lòng nhất thời nguội lạnh, nàng vốn là một nữ tử yếu đuối, không thể nói lý lẽ với đám lưu manh côn đồ được, lại không có người che chở nàng, đánh không được mà mắng cũng không lại, một phần (1%) chiến thắng cũng không có.
Mà phía trên Phó Lục có một phụ thân hô mưa gọi gió, tiểu nhị cũng không dám làm gì hắn, để lại một người đứng xem trong cửa hàng, một người khác chạy đến tửu lâu đối diện tìm người.
Trong phòng, A Lê luôn cách Phó Lục một bước, theo hắn đi dạo khắp phòng, nghe hắn buôn chuyện tào lao trên trời dưới biển.
Cũng may người ta đến nhanh, không lâu sau đã vào cửa, A Lê nghiêng đầu như muốn tìm cứu tinh, nhưng vừa nhìn thấy mặt của người nọ, nàng liền sửng sốt.
Nàng nhớ kỹ người này, lần trước Hầu Tài Lương đến nhà tìm Tiết Duyên, hắn ta đã trà trộn ở trong đó, A Lê chợt nhớ tới vừa rồi Phó Lục nói cha hắn là chủ sổ lão gia, mặc dù trong lòng đã rất kích động, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, cũng đã hiểu ra.
Nàng đã trúng phải ngôi sao thảm họa.
A Lê có thân hình và bộ dạng quá chuẩn, tiểu đệ đến đây chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra.
Bả vai hắn ta run lên, vội vàng tiến lên túm cổ tay Phó Lục đi ra ngoài, "Lục ca, Lục ca, chúng ta mau đi nhanh đi, chúng ta không thể chọc vào tiểu nương tử này được đâu."
Ánh mắt Phó Lục mê ly, hỏi, "Vì sao?"
Người nọ dậm chân, dán vào lỗ tai hắn nói, "Đây là tiểu tức phụ mới mua của Tiết Duyên lúc trước ạ!"
Không nói thì không sao, nhưng vừa nhắc tới Tiết Duyên, Phó Lục liền nổ tung, hắn trừng mắt, túm cổ áo tiểu đệ kia rống, "Tiết Duyên? Tiết Duyên bị sao vậy? Con mẹ nó ta không thèm sợ lão Thiên Vương mà lại đi sợ tên quỷ nghèo khổ kia à? Ngươi đang bôi cái rắm gì vậy!"
Tiểu đệ ngượng ngùng bồi lễ, "Lục ca, không phải, ta không có ý đó."
Phó Lục nghiến răng nghiến lợi, "Ta với Tiết Duyên, không cùng đội trời!"
Tiểu đệ há miệng, còn định nói gì đó nữa, bị Phó Lục dùng sức ném sang một bên, lảo đảo ngã trên mặt đất.
Phó Lục xắn tay áo lên, lần này trực tiếp đi về phía A Lê, trong miệng chửi rủi, thậm chí không thèm giả bộ nữa, đá tới đá lui dọc đường, túi mì gạo liên tiếp đổ một hàng.
Tiểu nhị tức giận nhưng không dám nói, toàn bộ cửa hàng mịt mù khói bụi, nồng nặc mùi mì và mùi rượu.
A Lê nhìn thấy Phó Lục đi tới trước mặt mình, hắn hừ một tiếng, nói, "Tiểu nương tử, nàng tốt nhất nên biết điều một chút, nếu nàng đi theo ta, ăn ngon mặc đẹp cái gì cũng có, nhưng nếu nàng không biết điều.
Nàng có thấy đầu ngón tay của ta không? Ta chỉ cần tùy tiện bóp nó thôi, thì nàng cũng có thể..."
Một nửa lời nói của Phó Lục còn đang quấn lấy đầu lưỡi chưa kịp nói xong thì A Lê bỗng nhiên giơ tay lên, hất bột mì lên mặt hắn.
Trong nháy mắt, Phó Lục chỉ cảm thấy trước mắt trắng lóa, giống như tuyết rơi, hắn mắng một câu "*** mẹ", rồi lau mắt một cái, vừa định nổi giận thì lại bị hồ lô bay tới đập trúng sống mũi.
A Lê một thân chật vật, tim đập như trống, thậm chí tay chân đã lạnh ngắt.
Nàng bất chấp quay lại cân mì tiếp, xách làn váy chạy ra cửa, cả tiểu nhị và tiểu đệ đang đứng ngây ngốc như phỗng tại chỗ.
Cách thật xa, A Lê còn có thể nghe thấy Phó Lục mắng, "Đuổi theo mau! Thất thần làm gì, dẫn người đuổi theo cho ta!"
Một lúc sau, lại biến thành tê tâm liệt phế, "Tiết Duyên, lão tử không tha cho ngươi!"
A Lê chạy đến góc đường, nơi này có ánh nắng chan hòa, dòng người nhộn nhịp, làm cho nàng an tâm hơn rất nhiều.
Tay nàng xoa xoa lên ngực cho bớt thở dốc, thò đầu ra nhìn, thấy Phùng thị đang bán cái giỏ cuối cùng, cười tủm tỉm tìm tiền trả cho người ta.
Bộ dạng hiện tại của nàng tuyệt đối không thể đi gặp Phùng thị, A Lê lấy khăn tay ra lau mặt, lau sạch bột mì dính trên tóc, tìm một cửa hàng và mượn nước rửa tay, sau đó chờ trên mặt có thể treo một nụ cười, lúc này mới đi tìm bà.
Phùng thị nhìn thấy bóng dáng của nàng, nhìn nàng một lúc, oán trách nói, "Sao về trễ như vậy, váy cũng nhăn rồi này, mì cũng không có, con đang làm cái gì vậy?"
A Lê khẽ "A" một tiếng, khép tóc lại, ngửa mặt nói, "Thật không may khi con vừa đến đó, tiểu nhị trong tiệm đã chọc giận tên du côn trên đường, những người đó đang đi tìm, con né tránh không kịp nên làm bẩn xiêm y."
"Du côn nào?" Phùng thị sợ hãi khi nghe thấy lời này, vội vàng tiến lên sờ nàng từ trên xuống dưới hỏi một lần, "Có bị thương không?"
Thấy bà như vậy, A Lê càng không dám nói sự thật, chỉ lắc đầu nói, "Con không sao, nội, chỉ là không mua được mì."
Phùng thị nói, "Đã đến lúc này rồi, còn lo lắng cái chuyện mì chi không biết, mau về nhà tắm nước nóng đi, nội sẽ nấu cho con một ít đồ ăn ngon, đừng sợ."
A Lê cầu còn không được, nàng tiến lên giữ chặt cổ tay Phùng thị, sau đó quay đầu lại nhìn, thấy không có ai đuổi theo, lúc này mới yên lòng.
—
Trong lòng A Lê nhớ nhung con thỏ của nàng, trên đường trở về lại kéo Phùng thị đến bờ sông dạo một vòng, hái được nhiều cỏ linh lăng, sau khi về đến nhà, đã vừa qua giờ Mùi.
Phùng thị muốn nàng vào phòng nghỉ ngơi, nhưng A Lê không thấy buồn ngủ nên thừa dịp trời vẫn còn ấm, ôm A Hoàng phơi nắng ở trong sân.
Hôm nay trong nhà không có việc gì làm, Phùng thị cũng được thư giãn, đi sương phòng mang hai cái ghế xích đu bằng gỗ cũ đến dưới mái hiên, cùng A Lê mỗi người một chỗ, ngồi tán gẫu.
Cái ghế này thật sự cũ đến mức không chịu nổi, lúc ngồi lên cứ kêu cọt kẹt cọt kẹt, có mùi như mùi gỗ vụn, nhưng lại rất thoải mái khi nó lắc lư xung quanh.
A Lê ngồi nghiêng hai chân, A Hoàng rụt vào khuỷu tay nàng, một đôi tai dài vừa vặn áp vào cằm nàng, mềm mại ngứa ngáy.
Lúc Tiết Duyên về nhà, A Lê đang híp mắt nghe Phùng thị kể chuyện xưa của thế hệ đi trước, giọng nói của bà ôn hòa, mang theo khí chất của năm tháng, A Lê đang nghe mà nửa tỉnh nửa mê, ngay cả Tiết Duyên đứng trước mặt nàng từ khi nào cũng không biết.
Phùng thị cười nhìn bọn họ một cái, đứng dậy vỗ vỗ nếp gấp trên áo, nói, "A Lê hôm nay có chút sợ hãi, để cho con bé nghỉ ngơi, con đừng quấy rầy con bé."
Tiết Duyên hỏi, "Cái gì sợ hãi?"
Phùng thị nói, "Thấy người đánh nhau."
Tiết Duyên dừng một chút, "Phố chợ đèn?"
Phùng thị gật đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ xoay người nói, "Ta đi nấu cơm, nhà chúng ta đang thiếu một ít mì và gạo, hôm nay con trở về sớm, nếu rảnh rỗi thì đi mua một ít đi, làm vài cái bánh táo ăn, cũng có thể giải tỏa cơn thèm."
Tiết Duyên ngậm chặt môi nằm trên ghế, hai chân bắt chéo, ánh mắt lạnh như băng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Phùng thị quay đầu lại nhìn chàng một cái, bỗng nhiên có chút hối hận nói những lời này với Tiết Duyên, nhưng lời đã nói ra làm sao có thể thu lại được, bà thở dài, vén rèm vào phòng lấy hai quả trứng gà.
Phố chợ đèn là địa bàn của Phó Lục và Hầu Tài Lương, không ai dám đánh nhau ở đó, mà Hầu Tài Lương luôn tạo cho mọi người vẻ ngoài nho nhã ổn trọng, mặt cười như hổ, sẽ không động thủ.
Người duy nhất mà A Lê đụng phải chỉ có Phó Lục, trong đầu người nọ giống như bị thiếu một sợi dây, từ trước đến nay hắn và Tiết Duyên luôn chán ghét lẫn nhau, lúc trước khi Tiết Duyên và Hầu Tài Lương còn chơi với nhau, giữa hai người xảy ra tranh chấp gay gắt rất nhiều, lúc trước thậm chí còn đụng đến dao gậy, sau đó Tiết Duyên liền tránh xa đám người kia, không còn cùng xuất hiện với Phó Lục nữa.
Nhưng Tiết Duyên biết, Phó Lục khẳng định vẫn đang hận chàng, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
A Lê còn đang ngủ bên cạnh, A Hoàng trong lòng ôm đầu ngón tay của nàng từ từ nhấm nháp, Tiết Duyên quét mắt, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào má nó, A Hoàng liền nghiêng cổ, cắn ngược lại chàng.
Mặt trời đã nghiêng về phía tây, sân trong phủ một tầng ánh sáng rực rỡ, Tiết Duyên rút ngón tay ra, thản nhiên lau bàn tay còn lại, tiếp theo đánh thức A Lê, "Về phòng ngủ đi, tí nữa trời sẽ tối đấy."
A Lê ngồi thẳng người, còn có chút ngây ngốc, Tiết Duyên thẳng thắt lưng đứng dậy nói: "Ngủ đến ngốc rồi à?"
A Lê gạt sợi tóc ngậm vào khóe miệng ra, kinh ngạc hỏi, "Chàng về khi nào thế?"
Tiết Duyên liếc nàng một cái, không trả lời, nhấc chân đi ra ngoài.
A Lê giương mắt nhìn sắc trời, gọi một câu, "Lại làm gì vậy?"
Tiết Duyên nói, "Mua mì."
A Lê phồng miệng, "Ồ" một tiếng, không thèm hỏi nữa, nàng đặt A Hoàng trên mặt đất vỗ vỗ mông nhỏ của nó, xoay người đi giúp Phùng thị đốt lửa.
Bên ngoài, Tiết Duyên đẩy cửa đi ra ngoài, chưa đi được hai bước, phía trước bỗng nhiên vọt tới một bóng hình, chính là tiểu đệ ban ngày đã lôi kéo Phó Lục.
Tiết Duyên đã từng chăm sóc hắn trước đây, quan hệ hai người coi như không tệ, hôm nay trời sắp tối, thấy hắn vội vàng chạy tới như vậy, Tiết Duyên suýt nữa không nhận ra, nhíu mày hỏi, "Thuận Tử?"
Người nọ chống đầu gối thở hổn hển, đáp một tiếng, "A! Tứ ca, là đệ đây."
Tiết Duyên nhíu mày, "Đệ đang làm gì vậy?"
Trên trán Thuận Tử đổ mồ hôi hột, nói, "Tứ ca, huynh coi trọng chị dâu một chút, đừng để chị ấy ra ngoài, hôm nay chị ấy đã chọc Phó Lục tức giận, đệ sợ hắn sẽ trở mặt, làm ra chuyện mà chúng ta không thấy được!".