Editor: dzitconlonton
Từ cuối tháng 4 đến đầu tháng 7, trong hai tháng rưỡi, Tiết Duyên dẫn A Lê đi từ Ninh An xuống phía nam, đi qua vô số thành huyện, bôn ba mấy ngàn dặm đường.
Lúc chàng rời khỏi nhà chỉ có mười hai lượng bạc, nhưng chàng đã chống đỡ được lâu như vậy, trước đó, A Lê chưa bao giờ nghĩ rằng người sinh ra từ cao quý như Tiết Duyên, cũng có thể từ bỏ thể diện đi làm những chuyện được gọi là những người thô bỉ mới làm được.
Chàng đã chuyển những thanh gỗ, búa sắt, đốt than củi, từ làn da trắng như sứ sang màu lúa mì, cũng chỉ vì phơi nắng mấy ngày nay.
Trong khoảng thời gian khó khăn nhất trong ngày, trong tay chỉ có vài đồng tiền, mỗi ngày Tiết Duyên mua bữa ăn cho A Lê xong, số tiền còn lại chỉ đủ ăn nửa cái bánh bao.
Chàng không dám ăn trước mặt A Lê, chỉ có thể trốn ra ngoài ngốn nga ngốn nghiến xong, rồi lại cười trở về, nếu quá đói bụng, sẽ liều mạng uống nước, có đôi khi nửa đêm bị đau dạ dày, chàng không nỡ làm phiền A Lê, liền mượn cớ thức dậy vào ban đêm để ngồi xổm ra ngoài, cắn răng chịu đựng.
Đây là lần đầu tiên Tiết Duyên biết, đôi khi, chấp niệm có thể làm cho người ta không cảm thấy cố kỵ.
Chàng chỉ muốn A Lê có thể nghe lại được, cho dù chỉ có âm thanh nhỏ thôi cũng tốt, chàng không thể nào chịu đựng được A Lê sống trong sự cô độc và tuyệt vọng như vậy, chỉ vì mục tiêu này, chàng có thể trả bất cứ giá nào cũng cảm thấy đáng giá.
Chỉ là chuyện không như mong muốn, chàng dẫn A Lê đi từ Ninh An đến Khai Phong, mỗi lần đi ngang qua y quán có chút danh tiếng đều phải đi vào xem, nhưng tất cả đại phu đều bó tay không có cách cứu chữa.
Tiết Duyên không nản lòng, chàng lại bắt đầu đi khắp nơi tìm thuốc, nhưng mà tất cả đều là tay trắng trở về.
Có một lần chàng nghe người ta nói, dùng lá dâu tằm và giun đất chiên trộn với đất Quan Âm, thì có thể khôi phục thính giác đã bị tổn thương.
Nếu là trước đây, Tiết Duyên nhất định sẽ cười nhạt với cách nói này, nhưng cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chàng cũng chẳng để ý.
Chàng không dám cho A Lê uống, nên đích thân thử thuốc, kết quả nôn liên tục trong hai ngày, hộ nông dân mà bọn họ ngủ lại biết chuyện chàng làm, hận sắt không thể rèn thành thép mắng chàng bị điên rồi.
Tiết Duyên cảm thấy, chàng thật sự có thể bị điên rồi.
Nhưng chàng không hối hận.
Về sau, có người nói với chàng, Thiểu Lương có vị thần y họ Mã, chuyên trị bệnh tai, tổ phụ hắn còn từng chữa khỏi bệnh ù tai dai dẳng của đại trưởng công chúa.
Trò của Mã thần y giỏi hơn thầy, có danh tiếng ở địa phương, nói không chừng có thể chữa khỏi bệnh tai cho A Lê.
Nghe tin Thần y như vậy, Tiết Duyên đã đi cầu bái ba bốn vị, toàn là gối thêu hoa[1], không có hư danh.
Nhưng sau khi nghe được tin này, chàng gần như không chút suy nghĩ, vẫn quyết định muốn đi Thiểu Lương.
[1] Gối thêu hoa (ví với những người chỉ có hình dáng bên ngoài không có học thức tài năng)
Nếu nó là sự thật thì sao?
Tiết Duyên ngay cả một tia hy vọng cũng không nỡ từ bỏ.
Họ khởi hành từ Khai Phong, đi đường thủy và đến bến phà Hoàng Hà ba ngày sau.
Thiếu Lương không phải là một nơi lớn, Tiết Duyên ở trên thuyền liền tìm ra tin tức về y quán của Mã thị kia.
Mã thần y, thật sự có một người như vậy, nhưng hắn là đại phu thích đi đây đi đó, phần lớn thời gian không ngồi ở y quán, mà thích đi khắp nơi khám bệnh cho người ta, mười ngày nửa tháng mới trở về một chuyến, nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào đó, thì nửa năm sẽ trở về một lần là chuyện rất có khả năng.
Không khéo, Mã thần y thật sự không ở Thiếu Lương.
Nhưng dược đồng nói Mã thần y đã rời đi gần một tháng, nếu thuận lợi, hai ngày sau có lẽ sẽ trở về.
Tiết Duyên nói chàng muốn chờ.
Tuy rằng lúc này trong tay chàng chỉ còn lại năm mươi đồng.
Vào lúc chập tối, Tiết Duyên dẫn A Lê đến bờ sông.
Mấy ngày nay, A Lê càng ngày càng ít cười, Tiết Duyên biết trong lòng nàng cũng cảm thấy khó chịu, chàng nghĩ hết mọi cách muốn dỗ nàng vui hơn, A Lê rất ngoan, chàng làm cái gì cũng sẽ phối hợp, nhưng Tiết Duyên vẫn có thể nhìn ra nàng cũng không vui mấy, cho dù miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng cũng đều cười chua chát.
Tiết Duyên không nỡ để nàng như vậy.
Họ ngồi cạnh nhau và im lặng.
Đột nhiên, một chiếc phà chạy tới dưới ánh hoàng hôn, dường như đang giẫm lên màu vàng của dòng sông, một ông già đội nón lá đứng mũi thuyền, tay chèo không nhanh không chậm.
A Lê không chớp mắt nhìn về phía đó, trên mặt sông rộng lớn, một mặt trời khổng lồ khuất một nửa dưới nước, con thuyền gỗ từ từ tách ra từng đợt sóng, mọi thứ thật yên bình, A Lê bừng tỉnh cảm thấy, năm tháng dường như ngưng đọng vào giờ phút này.
Cánh tay Tiết Duyên đặt trên vai nàng, ngón tay nghịch sợi tóc nàng đang thả xuống, nhẹ nhàng vuốt ve, A Lê nghiêng đầu, thấy chàng cũng đang nhìn mặt sông.
Mấy ngày nay quá vất vả, Tiết Duyên đã gầy đi rất nhiều, đường nét trên sườn mặt càng ngày lộ rõ, sống mũi cao vút, giống như bóng núi, chàng mím môi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mí mắt A Lê run rẩy, nghiêng người dựa vào vai chàng.
Tiết Duyên nhận thấy trọng lượng trên vai, quay mặt lại, cười nhẹ xoa xoa vành tai nàng, tự nhiên ôm qua.
Gió ấm thổi nhẹ.
Phà đã cập bến, người trên đó tấp nập xuống, bước chân vội vã, tất cả đều vội vã về nhà ăn tối, có một bà lão đang chờ ở bên cạnh, trong tay cầm một túi giấy dầu, giống như đang chờ một người.
Không lâu sau, có đôi vợ chồng trẻ đi từ trên thuyền xuống, ăn mặc đơn giản, tay trong tay nói chuyện với nhau.
Bà lão gọi một tiếng, tiểu phu thê kia nghe thấy, vội vàng nghiêng đầu nhìn, thấy là a nương, vội vàng chạy tới.
Bà lão nhét túi giấy dầu vào người vợ, cười đến nếp nhăn chồng lên nhau, bọn họ lại thân thiết nói mấy câu, sau đó liền sóng vai đi về phía bên kia đường.
Ánh mắt của A Lê vẫn dõi theo họ, cho đến khi bọn họ rẽ vào một góc, không còn nhìn thấy nữa.
Nàng không nỡ dời tầm mắt, trong lòng cảm thấy chua xót, bỗng nhiên nhớ tới bà nội cách xa ngàn dặm, không biết hiện tại bà đang làm gì, cơm tối có chín chưa, A Hoàng có sao không.
Một khi cảm giác nhớ nhà dâng trào thì thật khó để kìm lại, A Lê nhắm mắt lại, tất cả những suy nghĩ trong đầu đều là quá khứ, hàng rào trong nhà, những con gà vịt kia, vào lúc chạng vạng có mùi khói bếp bay ra từ trong ống khói.
Nàng còn nhớ giọng của Phùng thị, giọng đậm chất miền bắc, hàm chứa ý cười gọi nàng là A Lê.
Tất cả đều quen thuộc như vậy, nhưng lại xa lạ như thế.
Nàng đột nhiên cảm thấy bất lực.
Một lúc sau, trời đã lạnh.
Tiết Duyên kéo A Lê đứng lên, ra hiệu với nàng đi ăn cơm, thấp giọng hỏi, "Có đói không? Ta sẽ đưa ngươi đi ăn món ngon."
A Lê nắm chặt cổ tay của Tiết Duyên, lắc đầu.
Tiết Duyên lập tức khẩn trương hẳn lên, dùng khẩu hình nói với nàng, "Không thoải mái chỗ nào vậy?" Nói xong, liền nắm cổ tay nàng, muốn dẫn nàng đi tìm đại phu.
Tiết Duyên thật sự bị dọa sợ, thậm chí trông gà hoá cuốc.
A Lê ngăn chàng lại, nàng nhúc nhích môi, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nói ra miệng, "Tiết Duyên, chúng ta về nhà đi."
Tiết Duyên dừng lại, bởi vì lời nói của nàng, một lúc lâu không có lấy lại tinh thần.
Như thể niềm tin bấy lâu nay của chàng đã bị phá vỡ, trong mắt chàng thoáng hiện lên một khoảnh khắc mê mang.
Qua một hồi lâu, Tiết Duyên mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, kéo tay A Lê, chậm rãi viết vào trong lòng bàn tay, "Vì sao?"
"Tiết Duyên, bởi vì ta cảm thấy, có thể nghe thấy hay không hình như cũng không quan trọng." A Lê mím môi dưới, cười với chàng, "Chàng xem, ta còn có hai tay mà, việc nên làm ta vẫn có thể làm được, có thể giặt y phục, có thể nấu cơm, mắt của ta cũng nhìn thấy được, chỉ là lỗ tai của ta không được tốt lắm mà thôi, chàng có thể viết cho ta xem được mà, hoặc là khoa tay múa chân vài cái, ta đều có thể đoán được."
Tiết Duyên nhìn chằm chằm vào mắt nàng, chàng thấy hốc mắt của A Lê từ từ biến thành màu đỏ, nhưng vẫn đang cười.
Nàng nói, "Thật sự đấy, Tiết Duyên, thật ra bệnh này không đáng sợ như chàng nghĩ đâu, ta có thể chịu đựng được.
Chỉ là cuộc sống có hơi bất tiện mà thôi, nhưng chàng và nội đều ở bên cạnh ta mà, những thứ bất tiện này có thể như thế nào đây, chẳng sao hết.
Chúng ta về nhà thôi, Tiết Duyên."
A Lê chớp mắt mấy cái, không để nước mắt tràn ra, nhưng trong giọng nói ẩn chứa ý khóc cực nhạt, "Chúng ta đã rời đi hai tháng nay rồi, chúng ta đi đến nhiều nơi như vậy, uống nhiều thuốc như vậy, nhưng vẫn vô dụng, chi bằng quên đi.
Thật ra, không chữa được cũng không sao, ta đã quen với thế giới như vậy rồi, hình như cũng không tệ đến vậy đâu, thật sự không sao mà, Tiết Duyên..."
A Lê vẫn không nhịn được, ôm mặt khóc lên, "Nội nhất định rất nhớ chúng ta, ta cũng rất nhớ bà, chúng ta về nhà đi..."
Cổ họng Tiết Duyên nghẹn lại, chàng muốn ôm A Lê vào lòng, nhưng lại cảm thấy tay chân đều cứng đờ, không thể động đậy được.
Nước mắt của A Lê giống như con dao, mỗi một giọt đều đâm vào lòng chàng, miệng chàng há hốc rồi khép lại, không biết nên nói cái gì cho đúng.
Một con chim mỏ dài lướt trên mặt nước, mổ vỡ cái bóng hoàng hôn cuối cùng.
A Lê nhìn chàng, nhẹ giọng nói, "Tiết Duyên, chúng ta không còn bao nhiêu tiền, đúng không?"
Tiết Duyên khô khốc nuốt một ngụm nước bọt, chàng ôm vai A Lê, vùi mặt vào hốc vai nàng, một hồi lâu, chàng lại nâng mặt lên, kéo tay A Lê, viết trong lòng bàn tay nàng, "Cho ta thêm một ngày, được không?"
——————–
Tác giả muốn nói:
Trong hai ngày qua, bởi vì muốn lên clip ngay lập tức, nên cập nhật chuyển đến rạng sáng, hơn nữa bởi vì đã cạn kiệt bản thảo rồi, nên trễ giờ một chút, vì thế, Lý Tịch tui cảm thấy rất áy náy! Nhưng tui không có gì để xin lỗi hết, chỉ có thể phát lì xì để biểu đạt lòng hối hận thui!.