A, Này! Tôi Là Thẳng Nam!

Chương 19

– Quấy rối

“Này! Giám đốc, ở đây là văn phòng!” An Dật la hét giãy dụa bị đẩy ngã lên bàn làm việc.

Trần Trăn cười đến mức gian trá: “Vậy cậu nhỏ tiếng một chút, coi chừng bị người ta nghe thấy.”

An Dật: “! ! !”

Trần Trăn hôn lên môi hắn, sau đó lại đưa lưỡi liếm mặt hắn, cố gắng xoa dịu cảm giác căng thẳng trong lòng hắn: “Đừng sợ, sẽ rất thoải mái . . . . . .”

An Dật giãy không ra, nhưng vẫn muốn trốn tránh khỏi xiềng xích của y: “Thoải mái em gái anh! Lão tử không muốn làm cơ!”

Sau đó, “Bịch” một tiếng rất to khiến An Dật tỉnh lại từ giấc mơ.

Hắn bật dậy, phát hiện đứa em An Vũ của hắn bị hắn đạp xuống giường. . . . . .

“Anh, Anh rốt cuộc đã mơ thấy cái gì?” An Vũ từ sàn nhà đứng lên, vẻ mặt uất ức: “Tự nhiên đá một cái, rất đáng sợ nha!”

“. . . . . .” An Dật suy nghĩ, sau đó sờ sờ mặt mình, thật sự có cảm giác ướt át, “Tiểu Vũ, khi nãy em làm gì anh?”

An Vũ bò lên trên giường lại, rất bình tĩnh nói: “Không làm gì hết. . . . . .”

“Qua đêm nay, em ra phòng khách ngủ!” An Dật tức giận nằm xuống giường lần nữa nói.

“Nga. . . . . .”

Lần thứ hai nằm xuống An Dật không buồn ngủ chút nào, cảnh trong mơ vừa rồi cứ một mực lởn vởn trong đầu.

Hắn trước giờ không hề nghĩ tới mình lại mơ thấy mấy thứ đó, thảm thương hơn nữa, người trong mộng lại chính là con sói xám Trần Trăn kia!

Không có gì đả kích hơn so với cái này, nhất định là do dục cầu bất mãn tạo thành! Nhất định!

Xem ra tối mai nên tới quán bar tìm người đẹp thôi.

Hôm sau, An Dật mang theo một đôi mắt gấu mèo đi làm.

“An Tiểu Miêu, cậu thật sự đúng là quốc bảo.” Trần Trăn nhịn cười nói.

“Tiểu Miêu em gái anh!” An Dật nghiến răng nghiến lợi phản bác.

Tiếp đó tầm nhìn hắn vừa khéo rơi xuống cái bàn làm việc kia, trong nháy mắt cảnh tượng trong mơ lần lượt hiện ra trong đầu hắn.

An Dật ho khan vài tiếng, vội vàng xua đuổi hình ảnh xấu xa trong đầu đi, đồng thời trong lòng không ngừng khinh bỉ chính mình.

Chẳng lẽ do em hắn thường xuyên quấy rối, nên hắn mới dần trở nên khác thường?

Oa kháo! An Dật càng nghĩ càng kinh hãi.

Đừng nói là do lời nguyền của Hạ Vũ nha? A này, hắn không muốn thành cong đâu!

Đến giờ nghỉ trưa, An Dật chạy vào WC bấm bấm điện thoại gọi cho Hà Bồi Bồi.

Cuộc gọi vừa nối, tiếng gào của Hà Bồi Bồi lập tức vọng sang: “An Tiểu Đệ cậu nếu không có chuyện gì quan trọng, thì ở đó mà chờ đại hình của tôi hầu hạ cậu!”

An Dật liền nhỏ giọng nói: “Chị hai à! Thật sự là chuyện quan trọng mà!”

Hà Bồi Bồi: “Chuyện gì? Bị rối loạn thần kinh?”

An Dật: “An Vũ em tớ hôm qua chạy tới chỗ tớ, nói muốn ở nhờ vài ngày.”

Hà Bồi Bồi: “Gì? ! Đừng nói với tôi nó ăn tươi cậu rồi nha?”

An Dật: “Kháo! Lão tử dễ bị áp như thế sao!” Nhất thời kinh ngạc nên giọng có hơi lớn, vì vậy hắn liền vội vàng hạ giọng: “Chị hai Bồi Bồi à, giúp em nghĩ cách đi mà.”

Hà Bồi Bồi thở dài: “Cậu nói An Vũ thích cậu ở chỗ nào đây. Thôi, cậu cam chịu thiệt thòi đi, nhẫn nhịn vài ngày thôi mà.”

An Dật lập tức cự tuyệt: “Không được!”

“Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cậu vị đàn ông quấy rối, bình tĩnh chút đi.” Hà Bồi Bồi an ủi hắn.

“Mẹ nó bình tĩnh cái con chim! Tớ đã bắt đầu cảm thấy bản thân mình sắp trở nên khác thường mất rồi!” An Dật có cảm giác khóc không ra nước mắt.

“An Tiểu Dật, không phải cậu bị nó ảnh hưởng nên dao động đó chứ?” Hà Bồi Bồi kinh hãi.

“Ách. . . . . . Tớ thấy chắc là không đâu.” An Dật đổ một chút mồ hôi lạnh.

“Chắc là? Ê Này, đừng có nói không chắc chắn như thế! Sau này cậu còn phải lấy tôi về nhà nữa đó!” Hà Bồi Bồi nổi giận.

“. . . . . . Tôi thật sự chưa từng nói sẽ kết hôn với cô!” An Dật bĩu môi.

“Không lấy tôi, vậy cậu đi mà làm cơ!” Hà Bồi Bồi rất thẳng thắn hừ một tiếng nói.

“Đồ quỷ cậu!” An Dật phát điên.

“Đó là điều nên làm, tôi không được, con nhỏ khác cũng đừng hòng được.”

“Quả nhiên là độc nhất phụ nhân tâm!”

“Xem ra cậu không muốn tôi đối phó An Vũ chứ gì?”

“. . . . . .”

Sau khi bị Hà Bồi Bồi châm chọc một lúc, An Dật tức tốc chạy tới lầu 3 tìm Hạ Vũ cầu an ủi.

Lúc Hạ Vũ biết trái lại rất vui vẻ: “Tiểu Miêu, nếu không thì đi theo tôi. Theo em cậu sẽ không có tương lai đâu.”

An Dật: “Theo mẹ cậu.”

Hạ Vũ: “. . . . . Cậu cứ nói bản thân mình là thẳng nam, nhưng thật ra cậu một chút cũng không thẳng. Cậu không biết loại người chưa từng ** như cậu là loại hình có lực hấp dẫn rất lớn không?”

An Dật: “Kháo! Nếu tôi cong, vậy người đầu tiên tôi không tha chính là cậu!”

Hạ Vũ ôm chầm lấy hắn: “Tôi sẽ hảo hảo yêu thương cậu.”

An Dật chịu không nổi trợn mắt lên: “Thế giới này điên rồi.”

“Điên từ lâu rồi.” Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn trời, “Tự nhiên cảm thấy làm người thật sự quá mệt mỏi.”

An Dật nhìn nhìn gã: “Cậu không sao chớ, tự nhiên giả bộ u buồn.”

Hạ Vũ: “. . . . . .”

An Dật thấy vẻ mặt gã muốn nói mà lại thôi, hết sức nghi hoặc.

“Tiểu Dật, nếu bắt cậu chịu đựng toàn bộ đối xử bất công, nhưng lại có thể khiến cho cậu lên tới đỉnh của thế giới. Cậu có nguyện ý không?” Hạ Vũ đột nhiên hỏi như vậy.

An Dật không hề suy nghĩ liền gật đầu: “Tôi nhất định sẽ nguyện ý. Nói thật, A Vũ. Cho dù là sinh mệnh phù dung sớm nở tối tàn, tôi cũng nguyện ý.”

Nghe An Dật nói, Hạ Vũ bất đắc dĩ bật cười: “Tôi biết cậu sẽ nói như vậy mà. Bởi vì An Dật mà tôi biết chính là một người như thế, có thể liều lĩnh tiến tới. Mặc dù con người hơi ngốc nghếch một chút.”

An Dật liếc xéo gã: “Cái câu dư thừa kia khỏi cần thêm vào!”

“Công ty quảng cáo Kiều Sâm bên mỹ lôi kéo tôi qua đó, cậu nói tôi có nên đi hay không?” Hạ Vũ thật lòng muốn nghe ý kiến của An Dật.

An Dật nhìn vào mắt gã, không thể không thừa nhận, mắt của Hạ Vũ thật sự rất đẹp. To tròn, khi cười rộ lên bao giờ cũng phóng ra điện.

An Dật quen biết Hạ Vũ hơn bốn năm, bắt đầu từ lúc đại học. Blue Island cũng là do Hạ Vũ giới thiệu hắn vào.

An Dật vẫn rất biết ơn gã: “A Vũ, đi đi. Đó là cơ hội.”

“Thật ra quy mô bên đó không có lớn bằng Blue Island.” Hạ Vũ cười cười.

“Muốn trở nên nổi bật ở Blue Island rất khó, ở đây người tài quá nhiều. Cậu thay đổi hoàn cảnh khác nhất định sẽ có thể tỏa sáng.” An Dật khích lệ gã.

Hạ Vũ: “Nhưng tôi không nỡ bỏ cậu nha ~”

An Dật: “Ít làm tôi buồn nôn!”

Hạ Vũ: “Nếu không thì cậu theo tôi đi. Tôi cũng kéo cậu tới Kiều Sâm.”

An Dật lắc lắc đầu: “Nơi này có nhiều thứ tôi không dứt bỏ được.”

Hạ Vũ: “Ừm. . . . . . Tôi hiểu.”

An Dật dùng sức vỗ vỗ lưng gã: “Tạm thời đừng suy nghĩ nhiều, buổi tối đi uống rượu đi?”

Hạ Vũ: “Được, đi quán bar nào?”

An Dật rất chính trực nói: “Hôm nay cậu là đại ca, cậu nói đi quán nào, tôi sẽ đi theo cậu tới đó!”

Hạ Vũ chớp mắt: “Thật?”

An Dật: “Tôi đã nói xạo bao giờ chưa?”

Hạ Vũ: “Được, đã quyết định rồi đó. Chờ tôi tan tầm.”

An Dật gật gật đầu.
Bình Luận (0)
Comment