A, Này! Tôi Là Thẳng Nam!

Chương 37

. Gặp lại

An Dật ngồi trong quán bar của Lý Thiếu Phong uống rượu tới mức say khướt.

Tiếp theo đó liền bắt đầu lên cơn điên, vừa cười vừa khóc.

Trương Suất đứng bên cạnh nhìn mà hết hồn: “Anh Phong, cậu ấy bị gì vậy?”

Lý Thiếu Phong chậc lưỡi lắc đầu: “Bảo bối ngốc, bộ dạng khi say của em so với cậu ta thì tốt hơn nhiều. Cậu nhóc này mỗi lần uống say, hình tượng gì cũng mất sạch.”

Trương Suất: “. . . . . .”

Lúc này An Dật đang nhoài người nằm sấp lên quầy rượu, vẻ mặt khó chịu.

Lý Thiếu Phong lại lắc đầu, thở dài: “Xem ra áp lực quá lớn, kìm nén lại lâu.”

Trương Suất kinh ngạc: “Sao anh biết?”

Lý Thiếu Phong: “Ha ha, không có chuyện gì có thể thoát khỏi mắt thần của anh được. Anh đây chính là một huyền thoại, đừng có sùng bái quá nha ~”

Trương Suất: “Sùng bái em gái anh.”

Lý Thiếu Phong: “Không thể mặc kệ rồi bỏ cậu ấy ở lại đây được, bằng không A Trăn sẽ giết anh mất.”

Trương Suất: “Mang cậu ấy về?”

Lý Thiếu Phong liếc xéo Trương Suất: “Mang về làm bóng đèn?”

Trương Suất: “. . . . . . Vậy sao giờ?”

Lý Thiếu Phong nhìn về phía bartender bên cạnh quầy rượu, dùng tiếng Anh lưu loát nói: “Steven, sắp xếp cho cậu ấy một căn phòng. Nhớ chăm sóc cho cậu ấy thật tốt, cậu ấy là bạn của tôi.”

Vốn liếng tiếng Anh của Trương Suất vẫn rách nát như ngày nào, cậu chỉ nghe Lý Thiếu Phong liến thoắng nói một tràng, hoàn toàn chẳng hiểu gì hết.

Tiếp theo Lý Thiếu Phong nắm tay Trương Suất rời khỏi đó: “Đi thôi, bảo bối ngốc.”

Trương Suất chỉ chỉ An Dật đang mê man nằm úp sấp trên quầy: “Cứ vậy mà bỏ lại cậu ấy?”

Lý Thiếu Phong cười cười: “Không sao đâu, An Tiểu Dật là một con Tiểu Cường mà.”

Trương Suất: “. . . . . .”

Hôm sau, An Dật tỉnh lại trong cơn đau đầu khó chịu vì cơn say tối qua.

Đảo mắt nhìn qua liền thấy có gì đó kì kì, cảnh vật chung quanh thực xa lạ.

Ra khỏi phòng, thấy cách trang trí đầy phong cách ở bên ngoài mới phát hiện, thì ra nơi này là phòng ở lầu hai của quán bar hôm qua.

Khỏi cần hỏi cũng biết, này chắc chắn là do Lý Thiếu Phong sắp xếp.

Nghĩ tới chuyện tự dưng vô duyên vô cớ thiếu nợ Lý Thiếu Phong một cái ân tình, tâm tình An Dật có hơi khó chịu.

Đến công ty Jonsson, vẻ mặt An Dật không tốt chút nào, tâm tình thì tệ hại, dường như cả người đều tràn ngập một màu đen chán chường.

Shirley vừa thấy hắn đi tới, lập tức giao cho hắn lịch trình biểu những việc ngày hôm nay phải làm cho xong.

An Dật không chút tinh thần nhận lấy tờ bảng biểu rồi uể oải nhìn.

Đột nhiên, đường nhìn của hắn đang lướt xuống dưới chợt ngừng lại ở dòng chữ “Blue Island – Japan”.

Hắn lập tức xoay người hỏi Shirley: “Jonsson chúng ta và Blue Island hợp tác khi nào?”

Shirley vừa nghe, liền mở email lên tìm kiếm thông tin.

Một hồi lâu sau cô mới trả lời: “Chi nhánh của Blue Island ở Nhật Bản vừa nhận được một case trị giá 30 triệu, khâu sau cùng bên đó muốn chuyển qua để Jonsson chúng ta làm. Bọn họ ra giá 10 triệu.”

An Dật nghe xong, nhếch nhếch mày: “Vậy chuyện này liên quan gì tới tôi?”

Shirley lại kéo trang mail xuống nhìn tiếp: “Tổng giám đốc nói, trưởng phòng Kế hoạch và trưởng phòng Thiết kế đều phải tham gia cuộc trao đổi lần này.”

An Dật đỡ trán, chung quy vẫn thấy có một loại cảm giác xấu: “Vậy Shirley, cô có biết dại diện bên Blue Island là ai không?”

Shirley nhìn tư liệu, cười nói: “Trưởng phòng, thiệt trùng hợp. Là CEO bên chi nhánh ở Nhật trực tiếp đến đây trao đổi, nghe nói anh ta và anh đều cùng là người Hoa.”

Mặt An Dật liền biến trắng: “Có phải anh ta tên Trần Trăn không?”

Shirley giật mình nói: “Trưởng phòng, sao anh biết?”

An Dật gượng cười: “Ha ha, tôi với anh ta có một chút giao tình.”

Trở lại phòng làm việc của mình, An Dật lại khó chịu.

Nghĩ tới buổi chiều rất có thể sẽ gặp được Trần Trăn, hắn liền đứng ngồi không yên.

Bởi hắn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đối diện Trần Trăn nha a a a a a ——

Vì vậy hôm nay An Dật giống y như ăn trúng thuốc nổ, bắt đầu sạc người lung tung.

Sau đó danh ngôn kinh điển của Hạ Vũ lại ra lò, đó chính là “Thời mãn kinh của An Dật đã tới rồi”.

Buổi chiều, giám đốc Kevin bọn họ mang theo quản lý phòng ý tưởng, quản lý phòng thiết kế và quản lý phòng mỹ thuật, còn có cả trưởng phòng kế hoạch, trưởng phòng thiết kế đến một nhà hàng khách sạn năm sao ở Florida.

An Dật dường như không muốn đi, vẻ mặt hết sức tệ hại.

Quản lý phòng Ý tưởng Reeve quan tâm hỏi: “Sao vậy? Cậu khó chịu?”

An Dật: “Tối qua uống nhiều quá, đau đầu.”

Hai người đang nói chuyện, người bên Blue Island cũng đã tới nơi.

Toàn bộ đều là người Châu Á, đi đầu rõ ràng chính là Trần Trăn.

Trần Trăn không ngờ tới sẽ nhìn thấy An Dật ở đây, trong lòng hết sức ngạc nhiên. Bất quá ngoài mặt trái lại không xuất hiện biểu tình gì, rất bình tĩnh.

Mà sau khi An Dật nhìn thấy Trần Trăn đi vào, hắn liền có vẻ lo lắng không yên.

Reeve thấy vẻ mặt hắn khó chịu thì càng thêm quan tâm chăm sóc, hỏi: “Nếu thực sự khó chịu thì về trước đi? Tôi nghĩ Kevin sẽ không trách cậu đâu.”

An Dật đang định từ chối ý tốt của Reeve, kết quả vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt của Trần Trăn.

Hơn nửa năm không gặp, y trái lại càng anh tuấn đẹp trai, chín chắn hơn nữa. Trong lòng An Dật tràn ngập đố kị, hắn thấy mình vẫn là An Dật của trước kia, không tiến bộ chút nào.

Kevin rất lịch sự chào hỏi Trần Trăn, sau đó nói một lèo tiếng Anh.

Vốn tiếng Anh của Trần Trăn đương nhiên rất lưu loát, thái độ cũng khá tự nhiên nói chuyện với Kevin.

Lúc này Reeve chợt đột ngột tiến tới nói nhỏ bên tai An Dật: “Anh chàng đẹp trai này rất được nha, đúng món tôi thích.”

An Dật hừ lạnh một cái, nhỏ giọng trả lời: “Liên quan gì tôi?”

Reeve không ngờ An Dật lại bất thình lình phun ra một câu tiếng Trung, vậy nên gã có hơi sửng sốt một chút: “Cậu nói gì cơ?”

An Dật lại dùng tiếng Trung nói: “Reeve anh thiệt là một tên ngốc.”

Nhìn cái mặt Reeve vẫn mù mờ chả biết gì, An Dật liền nhịn không được muốn bật cười.

Bất đồng ngôn ngữ có đôi khi rất thú vị.

Ánh mắt Trần Trăn nhìn bọn họ tràn đầy tức giận.

Y rất muốn giết chết cái cha già người Anh ngồi bên cạnh An Dật kia, An Tiểu Miêu của y có thể để gã thích đụng thì đụng tùy ý hay sao?

Nhìn An Dật trò chuyện vui vẻ với cha già người Anh kia, Trần Trăn càng bức bối.

Y mới đi hơn nửa năm, An Tiểu Miêu của y đã không chịu nổi cô đơn, bắt đầu cám dỗ tên đàn ông khác?

Tốt, rất tốt, xem ra An Tiểu Miêu của y vẫn còn thiếu **

Thật khó cho Trần Trăn khi đối mặt cái case lớn này còn phải nhất tâm nhị dụng, vừa ứng phó Kevin, đồng thời còn chú ý An Dật.

“Blue Island chúng tôi vẫn luôn tin tưởng kỹ thuật khâu cuối của Jonsson, nếu không chúng tôi đã không tìm tới các anh.” Trần Trăn rất lễ độ nói.

Kevin cũng rất lễ độ cười: “Thực xin lỗi, đúng lúc CEO Oswald của chúng tôi vừa đi công tác.”

Trần Trăn đều đều nói: “Không sao, anh hay anh ta tới cũng như nhau thôi. Blue Island chúng tôi chỉ chú trọng kết quả, phần quá trình không quan trọng.”

An Dật nhìn Trần Trăn, cáu kỉnh làm một cái mặt quỷ. Hứ, giả bộ tốt lành cái con khỉ. Siêu cấp phúc hắc đại hôi lang! (con sói xám super đen tối =)) bụng dạ đen tối =)) )

Cuộc nói chuyện đang rất hài hòa, tiếng chuông di động của An Dật lại đột ngột vang lên. Vẫn là cái âm điệu “Hồ lô biến” ăn không vô kia.

Tiếp theo đó, ánh mắt của toàn bộ những người bên trong thoáng cái đã rào rào tập trung lên người hắn.

“Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi quên chỉnh chế độ rung.” An Dật lúng túng đứng dậy, sau đó vừa xin lỗi vừa đi ra ngoài.

Kevin sợ biểu hiện của An Dật sẽ phá hủy hình ảnh của Jonsson, vội vàng giải vây thay An Dật: “Ngại quá, cậu ấy là người mới. Xin thứ lỗi.”

Trần Trăn mỉm cười: “Tôi vẫn luôn nghe nói Jonsson rất có dũng khí dùng người, thế nhưng tôi lại không ngờ tới, chỉ là một người mới cũng đã là trưởng phòng kế hoạch?”

Kevin có hơi xấu hổ: “Cậu ấy rất bộp chộp, thế nhưng rất có ý tưởng và sáng tạo.”

Trần Trăn vẫn cười: “Phải không?” Người mà y bồi dưỡng đương nhiên không tồi rồi.

Kevin gật gật đầu: “Ừm, về case này, các anh còn có yêu cầu cụ thể gì không?”

Trần Trăn xấu xa cười, đầy quyến rũ: “Tất nhiên là còn.”

An Dật đứng bên ngoài nghe xong điện thoại rồi nhưng lại không dám đi vào, vậy nên hắn nhắn tin cho Reeve, sau đó chuồn đi trước.
Bình Luận (0)
Comment