Ông già cũng không thất vọng, chỉ là có chút xấu hổ nói: "Trước đây ta tên là gọi là Thạch Đầu, người ở thôn Hạ Kim, năm ấy xảy ra nạn hạn hán, trong thôn xuất hiện yêu quái ăn thịt người, xương trắng đầy đất sinh ra dịch bệnh, là tỷ tỷ đã cứu ta.
Chuyện này đã qua bảy mươi năm, dù tỷ tỷ không nhớ ta, ta cũng không dám quên gương mặt của tỷ tỷ. Bây giờ tóc ta đã bạc, người đã sắp xuống mồ, còn tỷ tỷ vẫn trẻ trung như trước, đúng là là đã trải qua mấy đời."
Vừa nói như vậy, A Nhược liền cảm thấy có chút ấn tượng, hơn bảy mươi năm trước thôn Hạ Kim xảy ra nạn hạn hán dẫn đến dịch bệnh, đúng là nàng đã từng ở đó mấy tháng.
Người lớn trong thôn chết hơn nửa, còn lại một đám người già trẻ nhỏ, lúc đó có một đứa trẻ dẫn đường cho nàng, cũng có chút gan dạ thông minh, nhưng A Nhược thực sự không nhớ ra tên của nó.
Thật ra thứ ăn thịt người ở thôn Hạ Kim không phải là yêu quái, mà là một đạo sĩ luyện tà thuật không biết nghe từ đâu rằng ăn thịt người có thể trường sinh bất lão, ra tay từ những người nghèo khổ không có năng lực, cắt thịt lấy máu luyện đan, còn xương cốt thì vứt thành đống trên núi, cuối cùng thối rữa sinh ra dịch bệnh.
Lúc A Nhược rời đi, đứa bé đó còn muốn đi với nàng. Nhưng nàng không mang nó theo, chỉ nói nếu sau này gặp phải những chuyện kì lạ như thế có thể đến tìm nàng.
Thằng nhóc hỏi tìm nàng như thế nào, A Nhược nói: "Ta vẫn còn chưa tìm được mấy người, chờ xong chuyện rồi, ta sẽ đến Thiên Nhai Lĩnh trồng hoa."
Mấy người đó, nàng tìm suốt bốn mươi năm, sau đó đúng là đi đến Thiên Nhai Lĩnh, không ngờ thằng nhóc năm đó thật sự cho người đi tìm nàng.
A Nhược hỏi bệnh tình của Tùy phu nhân, sắc mặt Hạ Tranh trầm xuống, nói: "Tỷ tỷ nhìn một cái là biết."
Hạ Tranh dẫn A Nhược vào nhà trúc, vị thuốc đông y nồng nặc che đi một mùi chua chua khác, A Nhược nhíu mày, dùng tay bịt mũi và miệng, xốc màn tơ lướt qua bình phong, lúc này mới nhìn thấy Tùy phu nhân nằm trên giường.
Tùy phu nhân mặt mày xinh đẹp, đã tuổi tứ tuần nhưng vẫn rất đằm thắm, chỉ là sắc mặt trắng bệch, hít thở có chút khó khăn, người gầy rộc, không động đậy nổi.
A Nhược liếc nhìn cơ thể được quấn lại kín mít của bà, ánh mắt rơi vào chỗ tim, giống như xuyên qua tầng da thịt xương kia, nhìn thấy trái tim bên trong.
Tim bà đã không còn đập nữa.
"Mẫu thân!" Tùy Vân Chỉ rớm nước mắt nhào tới bên giường, quỳ xuống cầm tay Tùy phu nhân nói: "Không phải nói vẫn giống trước lúc con đi sao? Sao giờ nhìn người yếu hơn nhiều vậy?"
"Vân Chỉ." Tùy phu nhân suy yếu, nhưng vẫn có thể mở miệng nói chuyện, bà không nhúc nhích được, chỉ có thể nói: "Bé ngoan, đừng khóc, mẫu thân không sao đâu."
"Có sao đấy." A Nhược xé toạc lời an ủi của Tùy phu nhân, sắc mặt lạnh xuống nói: "Tùy công tử dẫn người ra ngoài đi, ta muốn xem bệnh cho Tùy phu nhân."
"Ta không thể ở lại sao? Chỉ đứng ở bên cạnh thôi cũng được, không ra ngoài?" Tùy Vân Chỉ xoa mắt, ngước nhìn A Nhược, ánh mắt cầu xin.
A Nhược dường như không nghe thấy, nở nụ cười nhạt: "Không thể!"
Tùy Vân Chỉ há miệng, Hạ Tranh lại đi tới khuyên hắn, hắn mới cúi đầu dẫn người rời đi, ra ngoài cửa liền thấy Tùy thành chủ đang nói với người khác chuyện xoay sở tiền, tâm trạng càng phiền não hơn.
Đợi trong phòng không còn ai, A Nhược mới đi quanh giường một vòng, nàng chắp tay vỗ nhẹ hai cái, kết giới tạo ra, ngăn cách nàng và Tùy phu nhân cùng thế giới bên ngoài.
A Nhược đi tới cạnh bàn ném vỡ cái chén, sau đó cầm mảnh sứ vỡ đi tới bên giường, cầm tay Tùy phu nhân lên cắt ngang, máu tươi tuôn ra, bắn tung tóe lên mặt đất.
Nàng nói: "Tùy phu nhân không còn sống được bao lâu nữa đâu."
Tùy phu nhân không hề sợ hãi, ánh mắt sáng rực nhìn A Nhược, im lặng không nói.
A Nhược bóp máu trong cổ tay bà ra, một lúc lâu sau mới đẩy được mấy hạt châu to bằng hạt đậu tương ra. Hạt châu rơi xuống nền đất phát ra tiếng vang lanh lảnh, nhìn kĩ lại, hóa ra là những hạt châu vàng.
Bóp hết những hạt châu vàng ra ngoài, A Nhược mới đè lòng bàn tay lên cổ tay Tùy phu nhân, lúc bỏ tay ra, trên cổ tay chỉ còn lại chút máu, không còn vết cắt nào cả.
A Nhược xoay người lại chạm vào hạt châu vàng trong máu, vừa nhặt lên, châu vàng liền đổi màu, biến thành những con trùng nhầy nhụa tròn vo.
Mấy con trùng chen chúc trong lòng bàn tay A Nhược, nàng đưa đến trước mặt Tùy phu nhân, hỏi: "Yêu cổ là tự bà hạ đúng không?"
Tùy phu nhân nhìn mấy con trùng trong tay A Nhược, có chút kích động, nước mắt lăn dài theo thái dương, nói: "Cô nương quả đúng là thần tiên có thể cứu ta."
"Tùy phu nhân, sợ hoa phượng, thích giường trúc, bà là xà yêu đúng không?" A Nhược tuy hỏi nhưng giọng điệu rất chắc chắn, trước khi đến Dận thành nàng đã đoán được Tùy phu nhân không phải người, dù sao Tùy Vân Chỉ cũng là bán yêu.
Nếu Tùy Vân Chỉ không phải bán yêu thì một đại thiếu gia được nuông chiều từ bé như vậy sao có thể chịu đựng vào tận sâu trong Thiên Nhai Lĩnh, sao có thể không ăn không uống mấy ngày mà vẫn sống được?
A Nhược nhìn thấu thân phận của hắn nên mới đồng ý đi theo, nàng từng thử Tùy Vân Chỉ, nhưng hắn không hề biết gì về thân phận của mình cả.
Tùy phu nhân rơi nước mắt không ngừng, đau đớn nói: "Ta là yêu, cầu xin tiên nhân người cứu mạng, không phải cứu mạng ta, mà là cứu mạng con ta."
A Nhược siết chặt lòng bàn tay, lồng ngực phập phồng, nàng nhìn ngực Tùy phu nhân, dường như có thể nhìn thấy nhiều ngày trước, một bàn tay thô ráp đưa tới, giống như lưỡi dao xuyên qua lồng ngực, đâm vào trái tim bà ta.
Giọng A Nhược hơi khàn: "Nói tất cả những chuyện ngươi biết cho ta."
Tùy phu nhân nói: "Tiên nhân đã có thể phá giải thuật hóa kim này, chắc cũng từng nghe qua người biết thuật biến đá thành vàng."
A Nhược ngẩn ra, dường như có gì đó chui từ dưới đất lên.
Tùy phu nhân mở miệng: "Người đó là sư phụ ta, từng giúp người xấu làm chuyện ác, trên người hắn có một tia tiên khí rất thuần khiết, mặt không già, người không chết, tự xưng là Ký Vân thiên sư, tán kim tài thần, nhưng có một lần hắn uống rượu say, nói với ta thật ra hắn họ Ngô."
"Ký Vân thiên sư?" A Nhược lẩm bẩm bốn chữ, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt, vành mắt đỏ ửng, đáp án trong lòng cũng càng chắc chắn.
Tay nàng giữ chặt quai sọt trên vai trên mức run lên, người họ Ngô, nàng chỉ biết duy nhất một người, người đó tên Ngô Quảng Ký, vốn là đồ tể bên trong trại Tuế Vũ.