A Quick Bite

Chương 12

“Đây là Marguerite sao?”

Lissianna dừng lại và liếc mắt lên phía hành lang để thấy Greg đã dừng lại cạnh một bức chân dung trên tường. Cô quay lại và nhìn hình ảnh mẹ mình trong bộ váy thời Trung cổ. “Phải, cha tôi đã cho người vẽ nó như một món quà cưới.”

“Bà ấy trông trẻ quá.” Greg lướt nhẹ ngón tay trên bề mặt cái khung tranh cổ kính.

“Mẹ tôi mới mười lăm tuổi khi bà kết hôn.”

“Mười lăm ư?” Anh lắc đầu. “Mới chỉ là một đứa trẻ.”

“Hồi đó họ kết hôn khá sớm mà.” Cô giải thích. “Thế có bức tranh nào của cô khi cô còn bé không?” Lissianna gật đầu. “Trong phòng tranh.” Mắt anh sáng lên quan tâm. ”Có một phòng tranh ở đây sao?” Cô không cần cái khả năng đọc tâm trí anh để hiểu rằng anh rất muốn tới đó xem, cũng như không cần khả năng đọc tâm trí anh Lissianna cũng biết rằng cuộc nói chuyện giữa Greg và mẹ cô đã khiến anh hơi bất ngờ hơn một chút. Khi cô bước vào phòng lúc nãy, anh chàng đang lắc lắc đầu và lẩm bẩm cái gì đó với bản thân về một cơn ác mộng (các ss có nhớ ác mộng gì ko : ‘người phụ nữ này là ác mộng của mọi thằng đàn ông muốn tán tỉnh con gái bà’). Lissianna không biết cái gì đã dẫn đến phản ứng như vậy nhưng cô cũng rất hài lòng khi mẹ cô đã quyết định để anh ta tự do đi lại trong nhà, cô đã lúng túng hỏi xem mọi thứ ổn không. Và khi anh trả lời có, cô đã đề nghị họ xuống nhà cùng những người khác trong phòng giải trí dể x một bộ phim.

Họ đã thuê bộ phim đó trong một hiệu cho thuê đĩa cạnh tiệm tạp hóa. Đó là ý của Thomas, một cách để khiến hai cô nhóc sinh đôi được giải trí. Lúc họ tháo dỡ đống đồ ăn cất đi, anh đã đề nghị họ cùng xem bộ phim đó khi Marguerite nói chuyện xong với Greg. Lúc đó Lissianna đã nghĩ đó là một ý hay, nhưng bây giờ cô quyết định hai người bọn họ có thể bỏ qua bộ phim mà rẽ sang phòng tranh thay vào đó. Cái phòng này cũng tương đương với một tập album ảnh gia đình, và vì nó được bắt đầu với bức chân dung mẹ cô trước khi kết hôn năm 1280, và được nối tiếp cho tới khi máy ảnh xuất hiện vào những năm 1800, số lượng các bức chân dung khá là choáng váng.

“Đi nào.” Lissianna bước về phía cầu thang. “Tôi sẽ cho anh thăm một vòng trước khi chúng ta tới chỗ mọi người.”

Phòng tranh thật ra ban đầu là phòng vũ hội. Khi các vũ hội đã trở nên lỗi mốt, họ đã chuyển những bức chân dung vào đây thay vì để chúng mốc meo trong nhà kho. Có rất nhiều bức chân dung, và Greg dường như quyết tâm xem xét kỹ lưỡng từng cái một. Anh tỏ ra hào hứng một cách cởi mở với những câu chuyện ẩn sau môi trường khô khan xung quanh.

“Cô có một gia đình thật là đẹp.” Anh nhận xét khi họ di chuyển giữa các bức tranh về các anh trai cô. Mẹ cô đã sắp xếp các bức tranh theo thứ tự thời gian, khởi đầu với bức tranh về chính bà và Jean Claude được vẽ vào năm họ kết hôn. Sau đó là vài bức tranh khác về họ ; vài bức về cả hai người, vài bức vẽ một trong hai, rồi anh trai Luc của cô ra đời và góp mặt trong các bức tranh, đầu tiên như một đứa bé sơ sinh, rồi một cậu bé, rồi một mình khi đã trưởng thành. Sự có mặt của anh được tiếp nối với các bức tranh về Bastien, Etienne, và rồi chính cô.

“Cuộc sống hồi đó ra sao?” Greg hỏi, nhìn chăm chú vào chân dung của Lissianna mà cha cô đã đặt vẽ năm cô tròn hai mươi tuổi. Cô đang ngồi dưới một gốc cây, và mặc một chiếc váy dài màu xanh lơ nhạt của thời đó.

“Hồi đó ra sao ư?” Lissianna lặp lại một cách suy tư khi những ký ức trở lại nhấn chìm cô. Sau một lúc cô lắc đầu và nói. “Đó là thời kỳ của sự ga lăng, của các dạ vũ, của những cuộc dạo chơi trong công viên – hoàn toàn để được nhìn tới nếu anh muốn.” Cô nhăn nhó nói thêm rồi tiếp. “Nhưng hồi đó không có vô tuyến, không máy tính, không lò vi sóng, và phụ nữ cũng chẳng hơn gì nô lệ.”

“Sao cô lại nói vậy?” Greg nhíu mày hỏi.

Lissianna nhún vai. “Chúng tôi không được phép sở hữu tài sản hay sự sung túc nào và sống dưới sự quản thúc của cha mình cho tới khi kết hôn. Phụ nữ tầng lớp trên được trông đợi sẽ kết hôn nhanh và có con sớm, khi đó tất cả những gì chúng tôi thừa kế được hay sở hữu – kể cả chính thân xác và con cái do chúng tôi sinh ra – đều sẽ trở thành vật sở hữu của người chồng để họ muốn làm gì thì làm.”

“Ừhm.” Greg trông không tin tưởng lắm với điều đó.

Lissianna mỉm cười với vẻ mặt anh và nói tiếp. “Anh có cách nhìn lãng mạn mà họ cho anh xem qua những bộ phim và tiểu thuyết. Tôi e là cách nhìn của tôi hoàn toàn được tô màu xám bởi ký ức của tôi và bởi sự thật rằng tôi là một phụ nữ. Giờ đây làm phụ nữ dễ hơn nhiều. Chúng tôi không cần kết hôn nếu chúng tôi không muốn, và không thể bị ép buộc sinh con. Chúng tôi có thể được giáo dục, có nghề nghiệp, có tài sản riêng, và được trở nên giàu có. Khi tôi ra đời, tất cả những gì chúng tôi được trông đợi làm hay được phép làm là trở thành những cô con gái biết phục tùng, kết hôn rồi trở thành những người vợ và người mẹ biết phục tùng.”

“Cô chưa kết hôn và chưa có con mà.” Anh chỉ ra, rồi nghiêng đầu và nhíu trán hỏi lại. “Phải không nhỉ?”

“Đúng thế.”

“Tại sao? Cô đã hơn hai trăm tuổi rồi còn gì.”

Lissianna mỉm cười yếu ớt. “Anh nói cứ như tôi là gái già ấy. Mọi thứ chỉ tương đối thôi. Khi anh nhận ra mình sẽ rất có thể sẽ sống vài nghìn năm hay còn lâu hơn thế, anh không cần phải vội vã kết hôn làm gì.”

“Ừh nhưng mà – Hai trăm năm cơ đấy? Trong thời gian đó cô chưa bao giờ yêu ai sao?”

Lissianna nhún vai. “Khó mà yêu ai đó được khi mọi người anh gặp chả khác gì hơn là một con rối xinh đẹp dễ bảo.”

Greg chớp mắt. “Tôi không hiểu, sao lại là con rối xinh đẹp?”

Lissianna ngập ngừng rồi hỏi. “Anh có thể yêu được mẹ tôi không?”

Vẻ mặt anh đã đủ trả lời rồi nhưng anh vẫn nói. “Tôi không phải kẻ sùng bái việc tự điều khiển bản thân, nhưng tôi muốn ít nhất được là bản thân mình trong phần lớn các tình huống. Bà ấy khiến tôi cảm thấy…”

“Thấp kém, như một đứa không gì khác hơn là một con rối biết nói biết đi.” Cô gợi ý và Greg gật đầu hiểu ra.

“Tôi hiểu rồi. Mối quan hệ không thể được cân bằng. Như Meredith với tôi vậy, cô sẽ luôn là người điều khiển.”

Lissianna gật đầu. “Và – cũng như anh – tôi cần một sự bình đắng.”

Họ cùng mỉm cười rồi Greg liếc ra phía sau nhìn về những bức tranh có mặt Jean Claude Argeneau. “Thomas có nói cái gì đó về cha cô và điều khiển. Liệu nó có liên quan…”

“Mẹ tôi hồi đó chỉ là một cô hầu gái mười lăm tuổi trong lâu đài.” Lissianna ngắt lời anh, nhìn lên một trong các bức chân dung cha mẹ mình. “Cha tôi có thể đọc được bà ấy, ông hóa thân thành hoàng tử cưỡi chiến mã tới : mạnh mẽ, đẹp trai, lấp lánh như một đồng xu mới tinh, và bà hoàn toàn mê đắm ông. Ông ấy như một vị thánh sống trong mắt bà và bà dễ dàng bị gục ngã trước ông. Mẹ thần tượng ông ấy và nghĩ ông thật hoàn hảo. Tất cả không nghi ngờ gì, chỉ là một sự tán tỉnh nuông chiều.” Lissianna chỉ ra một cách khô khốc. ”Ông biến đổi bà và cưới bà tương đối nhanh chóng, và mọi việc tốt đẹp trong một thời gian.”

“Nhưng…?”

“Nhưng một khi sự mê đắm qua đi, bà nhận ra ông ấy không hoàn hảo, và các suy nghĩ của bà không còn được tâng bốc nữa.” Lissianna liếc anh. “Tất nhiên ông vẫn có thể đọc được từng suy nghĩ bất mãn nhỏ nhất cũng dễ dàng như khi ông đọc được sự ngưỡng mộ trước đó, và ông ấy cảm thấy bị tổn thương và giận dữ. Ông ấy bắt đầu uống rượu và tán gái – hẳn là để cố gắng làm dịu nỗi tự ái to lớn của mình.”

“Ông ấy có thể điều khiển mẹ cô như mẹ cô làm với tôi không?” Greg hỏi.

Lissianna gật đầu. “Việc đó dễ hơn trước khi ông biến đổi mẹ tôi, nhưng sau đó ông vẫn làm được điều đó. Chỉ là lúc này bà BIẾT khi nào ông làm điều đó. Và lúc này bà cũng có thể đọc được suy nghĩ của ông ấy. Ít nhất bà có thể đọc được chúng khi ông ấy không lập rào chắn. Cha tôi không thể hoặc không muốn chặn suy nghĩ của mình lại khi ông say rượu.”

“Bà ấy biết tất cả chuyện uống rượu và trai gái của ông ấy.” Greg nhận ra đầy hãi hùng. “Và bà ấy biết và nhớ lại tất cả những điều đó mỗi khi ông ta điều khiển bà.”

Lissianna gật đầu. “Còn tệ hơn thế. Mẹ tôi biết được ông ấy cưới bà chỉ vì trông bà giống đã khuất của ông hồi còn ở Atlantis, nhưng ông thất vọng vì, tất nhiên, bà không phải người vợ đã khuất ấy và do đó không thể giống hệt thế được. Ông đã phạm một sai lầm mà ông hối tiếc một cách đầy cay đắng và, tôi đoán, ông trừng phạt bà về điều đó bằng cách cố tình không chặn suy nghĩ của mình lại.”

“Nghe như cơn ác mộng ấy.” Anh sầu não nói. “Sao mẹ cô không bỏ đi?”

“Tình huống đó khá là khó khăn. Ông là người đã tái sinh bà.”

“Tái sinh ư?”

“Họ nói sự biến đổi đó cũng đau đớn như khi vượt cạn, và một người được biến đổi, được coi như được tái sinh vào cuộc sống mới, do đó người biến đổi họ chính là người tái sinh của họ.”

“Ồ tôi hiểu rồi.” Greg suy nghĩ một lúc rồi hỏi. “Đau đớn lắm ư?”

Lissianna gật đầu buồn bã. “Tôi chưa bao giờ tận mắt chứng kiến, nhưng người ta đồn rằng điều đó rất là đau đớn.”

Anh cắn môi suy nghĩ rồi hỏi lại. “Vậy là bà ấy ở lại vì ông ta đã tái sinh ra bà sao?”

Lissianna nhăn mặt. ”Ừhm, một phần thôi. Tôi đoán anh có thể nói là bà ấy cảm thấy bị trói buộc vào ông ấy vì điều đó thì đúng hơn. Ông ấy đã cho mẹ tôi cuộc sống mới, cũng như những đứa con và tất cả những tiện nghi và của cải mà bà ấy thích. Không có ông ấy, mẹ tôi vẫn sẽ chỉ là một cô hầu gái trong lâu đài nơi bà sinh ra, làm việc cật lực cho tới khi chết khi tuổi đời còn rất trẻ… đó là những thứ bà tự nhủ mỗi khi bà cảm thấy như mình đã chạm tới giới hạn của sự chịu đựng với ông ta.”

“Thật là lợi dụng,” Greg căng thẳng nói. “Thế còn phần lý do còn lại của việc bà ở lại thì sao?”

Lissianna nhún vai. “Thì cũng như lý do mà phần lớn những người phụ nữ chọn ở lại sống chung với cuộc hôn nhân không hạnh phúc hồi đó thôi… Bà ấy chẳng có gì cả. Ông ta quá hùng mạnh, mọi thứ đều là của ông ta chừng nào ông ta còn sống, và ông ta có thể trừng phạt bà một cách nghiêm khắc – và với sự hài lòng chúc phúc của cả luật pháp lẫn xã hội khi đó – nếu bà dám rời bỏ ông ta.”

Họ lại bắt đầu bước đi, cô nói tiếp. “May thay, cha tôi rất dễ dàng buồn chán và có thể bỏ nhà đi đâu đó vài thập kỷ sau mới về nếu ông ta quyến rũ được vài người p nào đó. Và lại không may làm sao, ông ta luôn quay trở về sau những lần như thế. Chúng tôi hạnh phúc vui vẻ nhất là khi không có ông ta ở nhà. Tôi ngờ rằng điều đó đã luôn như thế với mẹ tôi trong hầu hết quãng thời gian vợ chồng của họ.”

“Và phải chứng kiến điều này suốt hai trăm năm, tôi đoán cô hẳn sẽ miễn cưỡng phải ép mình vào vòng hôn nhân cũng như khả năng phải chịu đựng những điều tương tự.”

Lissianna nhìn một cách trống rỗng vào bức tranh tiếp theo, những lời anh vừa nói vang vọng trong đầu cô. Cô chưa bao giờ xem xét liệu cuộc hôn nhân của cha mẹ mình đã ảnh hưởng đến bản thân cô ra sao, nhưng trong thực tế, cô vô cùng hãi hùng với việc mắc phải một sai lầm và sẽ khốn khổ trong gần bảy trăm năm dài như mẹ cô.

“Tôi có thể hiểu vì sao bà ấy không li dị trong thời Trung cổ hay thời Victoria, đơn giản thời bấy giờ không có chuyện đó, nhưng giờ đây chuyện đó trở nên bình thường rồi còn gì.” Greg nói, cố làm cô phân tán sự tập trung. “Cô có nghĩ nếu ông ấy còn sống, liệu ông ấy hay Marguerite có…”

“Không,” Cô ngắt lời anh một cách chắc chắn.

“Tại sao?”

“Chúng tôi không hề coi nhẹ chuyện li dị một chút nào.”

“Tại sao?” Anh lặp lại câu hỏi.

Lissianna ngập ngừng rồi nói. “Cả đời chúng tôi chỉ được phép ‘tái sinh’ cho một cá thể duy nhất. Phần lớn các truờng hợp thì đó là bạn đời của họ. Và trong trường hợp đó, anh tốt nhất là nên kiên nhẫn thong thả để đảm bảo người đó thật sự dành cho anh.”

“Cô chỉ được phép ‘tái sinh’ một người trong đời thôi sao?” Greg ngạc nhiên hỏi. “Thế nhỡ cô chọn nhầm người thì sao?”

Cô nhún vai. “Phần lớn trường hợp họ vẫn sống cùng nhau. Số rất ít còn lại sống tách riêng một mình hoặc tìm thấy bạn đời trong cùng giống loài và không cần ‘tái sinh’ ai khác nữa. Những người sống một mình hoặc là thực sự sống một mình, hoặc là mất cả cuộc đời lang thang từ người tình này sang người tình khác, người thường ấy, và họ không bao giờ có thể trụ lại với người tình lâu hơn khoảng chục năm gì đó trước khi người tình của họ nhận ra sự thật là họ không hề già đi.”

“Thế ‘tái sinh’ một người và anh ta chết thì sao? Cô có thể ‘tái sinh’ người khác được không?”

“Chúa ơi, không đâu.” Lissianna cười phá lên với cách đặt vấn đề đó. “Nếu không các vị ‘bạn đời’ thân mến của anh sẽ bỗng nhiên gặp mối hiểm họa chặt đầu rình rập khắp nơi cho mà xem.”

“Tôi cũng đoán thế.” Greg gật đầu. “Nhưng thế tại sao cô chỉ được ‘tái sinh’ một người thôi?”

“Để kiểm soát dân số.” Lissianna trả lời ngắn gọn rồi giải thích. “Sẽ không tốt chút nào nếu nhu cầu máu nhiều hơn nguồn cung cấp máu. Cũng vì thế nên chúng tôi chỉ được phép sinh một con sau mỗi một thế kỷ.”

Greg huýt sáo khẽ. “Điều đó nghĩa là cô với những người thân của mình phải chênh nhau đến cả đống tuổi ấy nhỉ.” Anh ngưng lại rồi quay lại liếc những bức tranh họ đã xem qua rồi nói. “Nghĩa là Etienne khoảng ba trăm tuổi lẻ vài năm phải không?”

“Anh Etienne thì ba trăm mười một tuổi, Bastien thì bốn trăm linh chín, tôi nhớ là vậy.” Cô nói thêm. ”Anh trai cả của tôi thì đã sáu trăm mười tuổi hay khoảng khoảng đó rồi.”

Greg nhướng mày. “Sáu trăm mười ư? Sao cách xa nhau thế?”

Lissianna nhún vai. “Chỉ vì anh không thể sinh nhiều hơn một đứa trong một thế kỷ, không có nghĩa là cứ một thế kỷ thì anh phải sinh một đứa.” Cô giải thích.

“Tôi đoán là đúng thế.” Greg đồng ý.

“Hai người đây rồi.” Họ cùng liếc về phía cửa khi hai cô bé sinh đôi bước vào.

“Anh chị lỡ mất bộ phim đầu tiên rồi đấy, và nó hay cực kỳ !” Juli liến thoắng.

“Thế nên chúng em nghĩ là mình nên chạy ra xem liệu anh chị có muốn xem bộ phim tiếp theo không trước khi bật phim lên.” Vicki tiếp lời.

“Chúng em sẽ làm cả bỏng ngô nữa đấy.” Juli nói như dụ dỗ.

Nhẹ cả người khi được kéo ra khỏi câu chuyện không mấy thoải mái về cha mình, Lissianna mỉm cười nói. “Nghe hay đấy, bọn chị cũng gần xong ở đây rồi. Phải không Greg?” Cô quay sang hỏi anh.

Anh cười vẻ thú vị và gật đầu, khiến cô nhẹ nhõm.

“Bỏng ngô nghe được đấy.” Anh nói. “Thế phim gì thế? Có con ma cà rồng nào trong đấy không?”

“Ôi xin anh ! Cứ như là tụi này thèm xem phim ma cà rồng ấy !” Vicki khịt mũi.

“Họ làm phim chả ra làm sao hết.” Juli than thở. “Và họ ngu ngốc không tả được. Ý em là anh cứ thử xem phim Dracula của Stocker mà xem, ông ta cho Drac sở hữu cả một hậu cung toàn ma cà rồng cái mà vẫn còn đi ve vãn Lucy với lại Mina. Trời ạ ! Anh chỉ được tạo một ma cà rồng thôi !”

“Và rồi còn cái màn biến thành dơi, chuột hay chó sói nữa chứ !” Vicki nói, vẻ kinh tởm. “Làm ơn thôi đi ! Nhưng xét cho cùng chúng ta mong chờ gì ở một gã lấy thông tin từ một con ma cà rồng xỉn bét nhè cơ chứ?”

“Rồi cả Renfield nữa,” Juli nhún vai. “Anh chỉ có thể làm bạn với một gã ăn côn trùng bất lực như Renfield khi cả Hội đồng cũng làm như thế mà thôi !”

“Hội đồng ư?” Greg thích thú hỏi. “Và cô có ý gì khi nói Stocker lấy thông tin từ một con ma cà rồng say xỉn? Ý cô là ông ta thật sự nói chuyện với một ma cà rồng như tôi đang làm ấy à?”

“Không, không phải như anh đang làm ! Chúng tôi ai cũng nghiêm chỉnh cả.” Juli phản ứng.

“Các người đây rồi: bọn tôi đang định bật phim xem và không chờ ai nữa chứ."

Greg liếc qua ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng Thomas và anh nhận ra họ đã tới cửa phòng giải trí. Đúng hơn nó là một phòng khách rộng với một cái màn hình phẳng khổng lồ trên tường ở một phía và tất cả các bàn ghế trong phòng được sắp xếp sao cho chúng đều quay về phía đó.

“Ôi nhìn này ! Các anh làm bỏng ngô rồi à?” Cuộc nói chuyện ngay lập tức bị quên lãng, cô bé chạy ào qua phòng chụp lấy hộp bắp rang bơ mà Elspeth đang chìa ra.

“Jeanne Louise và chị làm đấy.” Elspeth nói, tay chìa ra thêm một hộp cho Vicki và một hộp cho Greg. ”Tụi này nghĩ như thế sẽ đỡ mất thời gian hơn. Giờ thì ngồi xuống để còn xem phim chứ.”

Greg cám ơn Elspeth rồi theo Lissianna bước tới một trong hai chiếc ghế sofa trước màn hình. Họ ngồi xuống cạnh nhau khi ai đó tắt đèn và màn hình trước mặt họ sáng lên với logo một công ty sản xuất phim

Đó là một bộ phim hành động, nhưng lại là một bộ phim không hay ho chút nào. Thế nên Lissianna không hề ngạc nhiên khi Greg ghé đầu qua phía cô nói chuyện, nhưng cô lại vô cùng ngạc nhiên với chủ đề anh chọn để thì thầm. “Thế, về mấy cái luật chỉ được ‘tái sinh’ một người và có con cứ sau một trăm năm ấy… Ai quản lý điều đó?”

Lissianna ngập ngừng, cô không quen nói chuyện về đề tài này. Người cùng tộc với cô thì đã quá rõ về nó nên họ chẳng có lý do gì thảo luận cả, và – trừ một số cá nhân được tin tưởng và chọn lọc kỹ lưỡng như bà giúp việc Maria của mẹ cô – những người không cùng tộc với cô không ai hay biết gì cả. Kể cả Maria và những người thường như bà cũng không biết nhiều lắm, họ chỉ biết gia đình cô sống rất lâu và rất khỏe và có nhiều khả năng đặc biệt. Cô đoán là họ có thể đoán ra việc những người như cô là ma cà rồng dựa vào những túi máu trong tủ lạnh, nhưng điều đó chưa bao giờ được thốt ra lời. Và họ càng không cần biết về Hội đồng.

“Đó là một bí mật ư?” Greg hỏi.

Lissianna lắc đầu kéo mình ra khỏi luồng suy nghĩ và quyết định chả có lý do gì cô phải giấu anh cả. Khi bác Lucian xử lý anh ta xong, đằng nào thì anh cũng sẽ chẳng nhớ gì cả kia mà. Ít nhất cô hi vọng thế. Giải pháp của họ trong trường hợp không xóa được ký ức anh không hề khiến cô thoải mái chút nào.

“Chúng tôi có một Hội đồng lập ra và củng cố các luật lệ.” Cô khẽ trả lời.

“Một Hội đồng ư?” Anh nghĩ một lát. “Mẹ và các anh trai cô có nằm trong đó không?”

“Không, họ quá trẻ để được tham gia Hội đồng.”

Mắt anh trợn tròn kinh ngạc. “Bảy trăm tuổi mà còn quá trẻ á?”

Lissianna toét miệng cười. “Mẹ tôi tương đối trẻ trong tộc người chúng tôi.”

“Tôi hiểu rồi.” Greg đồng ý, và Lissianna biết anh đang nhớ lại chuyện cha cô còn lớn tuổi hơn rất rất nhiều.

“Bác Lucian đứng đầu Hội đồng đấy.”

“Bác của cô ư?” Anh suy nghĩ về điều đó một lúc rồi hỏi. “Thế họ làm gì khi có người phá luật và tạo ra thêm một người khác như cô?

Lissianna ngọ nguậy một cách không thoải mái với cái chủ đề này. “Tôi mới biết có một lần điều đó xảy ra, khi có người ‘tái sinh’ ra hai ma cà rồng.” Cô thừa nhận.

“Thế khi đó bác cô cùng cái Hội đồng của ông ta làm gì?” Anh hỏi.

“Cá nhân đã tái sinh ra hai ma cà rồng đã bị, ừhm, kết liễu.”

“Wow, kết liễu ư?” Greg bật ngược với thông tin đó nên hỏi lại. “Như thế nào cơ?”

“Ông ta đã bị trói lại, phơi ngoài nắng một ngày trời cho mặt trời thiêu đốt, và bị thiêu sống khi mặt trời lặn.”

“Chúa ơi,” anh hít một hơi. “Bác cô tàn ác thật.”

“Hồi đó là cả hàng mấy thế kỷ trước rồi, và hồi đó ai cũng vậy thôi.” Cô nói nhanh và rồi… ”Hơn nữa điều đó là để làm gương cho những người khác, để ngăn chặn mọi người vi phạm luật như thế.”

“Ừh, cách ngăn ngừa đầy tính thuyết phục.” Greg lẩm bẩm rồi hỏi tiếp. “Thế còn người thứ hai được ‘tái sinh’ đó thì sao?”

Lissianna nhún vai. “Không có gì đáng bàn cả, cô ta được phép sống. Ông ta phải đổi mạng sống mình cho cô ta, tôi đoán vậy.”

“Hừm…” Greg liếc về Juli và Vicki rồi nói tiếp. “Tôi đoán hẳn là sinh đôi thì không vấn đề gì kể cả với cái luật một trăm năm mới được sinh một đứa ấy, nhưng lỡ có một ai đó cố tình có con sau ít hơn khoảng thời gian cho phép thì sao?”

“Xê xích một chút thôi thì được. Một vài người sinh con tiếp theo sau chín mươi lăm năm nhưng sau đó người mẹ phải chờ thêm một trăm lẻ năm năm mới được có thêm con.”

“Nhưng nếu họ muốn có thêm một đứa năm mươi năm sau đứa trước hay ngay sau đứa trước thì sao?”

“Điều đó không được phép. Quá trình mang thai phải bị kết thúc ngay lập tức.”

“Các cô có thể phá thai ư?” Greg ngạc nhiên hỏi rồi khi cô gật đầu, anh nói tiếp. “Thế trước khi việc phá thai ra đời thì sao?”

Lissianna thở dài, đây là những thứ cô không muốn nghĩ tới chđừng nói là thảo luận về chúng, nhưng cô vẫn bắt mình trả lời. “Trước khi có thể phá thai một cách chính thức, đứa trẻ hoặc là bị lôi ra khỏi bụng người mẹ, hoặc là bị kết liễu ngay khi chào đời.”

“Tôi đoán là họ lại lôi nó ra giữa trời nắng suốt một ngày rồi lại cho lên giàn thiêu chứ gì?” Greg hỏi lại, giọng nghe rất lạnh lùng.

“Không, tất nhiên là không.” Cô nói một cách không thoải mái vì biết anh đã có ấn tượng xấu về những người cùng chủng tộc với cô. “Hội đồng không có lý do gì để tra tấn một đứa trẻ vô tội như thế cả.”

Anh nhướng mày. “Thế họ làm gì để kết liễu nó?”

Lissianna nhún vai bất lực. “Tôi không biết chắc. Tôi chưa thấy ai thử tìm cách có con quá gần nhau như thế cả. Điều đó sẽ thật là ngu xuẩn vì quá trình mang thai đâu phải dễ giấu giếm?”

Greg thở ra một hơi dài, phần nào bớt căng thẳng hơn. “Thế Hội đồng của các cô còn lập ra những luật lệ gì nữa?”

Lissianna cắn môi. “Chúng tôi không được phép sát hại hay trộm cướp đối với đồng loại của mình.”

“Đối với đồng loại?” Anh hỏi, giọng nghiêm trọng trở lại. “Thế còn với người thường thì sao?”

“Cũng vậy, trừ phi có lý do chính đáng.” Cô trấn an anh.

“Lý do chính đáng?” Greg há hốc miệng nhìn cô. “Thế chính xác mà nói thì cái lý do chính đáng đấy là gì?”

Lissianna thở dài với phản ứng của anh, cô biết đáng ra cô nên trông chờ nó mới phải. “Ừhm, để bảo vệ chính chúng tôi hoặc các đồng loại của chúng tôi.”

Greg lầm bầm nhưng cũng gật đầu, có vẻ đang nói là anh có thể hiểu được điều đó, và Lissianna thả lỏng người hơn một chút, nhưng rồi anh lại hỏi. “Còn gì nữa.”

Cô cắn môi, và thừa nhận. “Để ‘đi săn’ trong trường hợp khẩn cấp.”

“Khẩn cấp cái kiểu gì mà cho phép các cô giết hại hay cướp bóc một người bình thường hả?”

“Điều đó đã xảy ra trước đây, khi trong cuộc hành trình, một trong số chúng tôi – do một tai nạn hay chỉ là một sai lầm rất nhỏ - đã bị thương và không có nguồn máu dự trữ. Trong trường hợp đó, anh ta có thể cướp một ngân hàng máu địa phương – hoặc nếu anh ta đang ở sâu trong rừng rậm hoặc ở đâu đó mà cách duy nhất để anh ta sống sót là một nguồn sống nào đó – anh ta có thể lấy những gì anh ta cần.” Cô tế nhị nói.

Greg không hề bị cách cô nói đánh lừa. “Ý cô là, nếu họ đang bay đi đâu đó, máy bay bị nổ và họ bị thương giữa đồng không mông quạnh với một vài đồng bạn, họ có thể hút cạn máu của đám ‘đồng bạn’ đó chứ gì?”

“Phải, kiểu kiểu thế.” Lissianna thở dài thừa nhận. “Nhưng chỉ khi thật sự là cần thiết thôi.”

Greg gật đầu. “Nếu không, họ chỉ được phép ‘ăn’ từ ‘nguồn sống’ khác vì các lý do sức khỏe như căn bệnh sợ máu của cô đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Còn lý do sức khỏe nào khác không?”

Lissianna gật đầu. “Thật ra có vài lý do khác nữa. Tôi có một người anh họ và một người bác không thể sống nhờ máu đóng túi được. Cơ thể họ cần một enzyme đặc biệt mà ngay khi máu rời khỏi cơ thể thì enzyme đó cũng chết. Họ có thể uống hết túi máu này tới túi máu khác mà vẫn chết vì đói.”

Greg huýt sáo khẽ. “Tôi tưởng đám nano của cô đâu có cho phép điều đó xảy ra?”

“Các nano chữa lành các hỏng hóc và tấn công bệnh tật trong cơ thể, chúng không hề chữa được các bệnh bẩm sinh do gien di truyền hay tự nhiên đã vậy được. Và cái enzyme nào đó mà bác và anh họ tôi cần mà những người còn lại không cần, với những nano đó cũng chỉ là một sự biến dị về gien bình thường.”

“À tôi hiểu rồi.”

“Ừhm, đúng là phí cả phim.” Thomas nói vẻ kinh tởm.

Lissianna chớp mắt khi đèn được bật sáng. Bộ phim đã hết, và theo những gì anh họ cô vừa nhận xét, có vẻ cô không bỏ lỡ gì nhiều lắm khi trò chuyện với Greg.

“Đúng đó, phim dở ẹc.” Juli tán thành. “Và em mừng là nó hết rồi vì em sắp chết đói đây.”“Làm sao em vẫn có thể đói được nhỉ? Em mới vừa ăn cả một bát bỏng ngô vĩ đại kia mà.” Elspeth ngạc nhiên nói.

“Bỏng ngô đâu phải đồ ăn, nó chỉ là bỏng ngô thôi.” Vicki bảo chị gái mình với một tiếng cười lớn rồi quay sang Greg. “Anh muốn anh gì cho bữa tối? Chúng em có thể luộc vài cái xúc xích hay nướng lại bánh pizza…”

Greg đề nghị. “Sao các cô không kiếm cái gì đó ăn tạm trước đi, tôi sẽ làm món chili (món Mê hi cô có thịt băm, ớt ngọt, ớt cay, đậu đỏ…).”

“Chili hở?” Juli suy nghĩ một lúc rồi hỏi. “Phủ trên khoai tây chiên chứ?”

“Và cả pho mát nữa,” Vicki nói thêm, vẻ rất kích động.

“Bất cứ thứ gì các cô vừa lòng.” Greg cừơi phá lên, đứng dậy và chìa tay ra đề nghị kéo Lissianna đứng dậy cùng.

“Nếu tôi đề nghị cô đưa tôi về nhà, cô có làm không?”

Lissianna chuyển ánh mắt từ tờ báo cô đang đọc lướt lên và nhìn sững vào Greg. Anh ta đang đảo đều món chili của mình và không nhìn cô, điều này chính ra lại hay, vì nếu vẻ mặt cô có phản ánh trung thực những cảm xúc của cô thì lúc này đây nó sẽ trông rất là bối rồi. Tâm trí cô xoay như chong chóng với những suy nghĩ mà câu hỏi của Greg gợi ra. Cô đã thả anh ra lần đầu tiên vì cảm thấy thật tội lỗi. Cô vẫn đang cảm thấy sự tội lỗi đó. Hơn nữa giờ đây Bác Lucian cung đang được kéo vào câu chuyện này, khiến vị trí của Greg khá là đáng ngại. Trừ phi anh ta có thể lập luận một cách đủ để thuyết phục về vấn đề của mình, Lissianna rất sợ là cô sẽ mặc kệ cơn giận dữ của mẹ mình lẫn mối nguy hiểm anh ta có thể gây ra cho cuộc sống gia đình cô, và cô sẽ lại có thể bị thuyết phục để thả anh về nhà.

“Điều đó sẽ khiến tôi gặp cả đống rắc rối.” Cô chỉ nói được có vậy, nhưng nụ cười ngay lập tức nở trên môi anh ta cho thấy Greg biết có thể thuyết phục cô thả anh ta di.

“Ừhm, đừng lo, tôi sẽ không đề nghị điều đó đâu.” Anh trấn an cô.

Câu nói của anh khiến Lissianna không thể không thốt lên “Tại sao?”

Greg suy nghĩ một lúâu hỏi này khi anh liếc vào lò kiểm tra đống khoai tây chiên thế nào (chắc là loại đông lạnh nên mới cho vào lò, giống nhà em hay làm ). Anh đang cho thấy mình có thể là một gã phù thủy nội trợ tốt. Gã đàn ông này thậm chí còn biết cái đánh trứng có thể dùng làm gì, và điều đó thật may mắn, Lissianna nghĩ, vì cô hoàn toàn lạc lối trong bếp. Anh ta sẽ chết đói mất nên anh ta phải chờ cô nấu cho mình ăn. (Chưa gì đã nghĩ chuyện ‘chăm sóc’ chàng rồi, giống vợ chồng quá đi! So Cute!!)

May mắn cho Greg và cho hai nhóc sinh đôi, vì dù bếp của gia đình Argeneau thường vắng bóng thức ăn, nó lại được trang hoàng với đủ loại đĩa, bếp, và dụng cụ còn hơn cả cần thiết của một căn bếp thông thường. Thật ra họ thỉnh thoảng cũng có vài bữa tiệc được cung cấp lương thực tử tế, và Marguerite luôn muốn chuẩn bị sẵn sàng cho mọi sự xảy ra không định trước.

“Thật khó để giải thích.” Cuối cùng Greg nói. “Biết về người như cô cũng giống như là làm quen với vài người ngoài hành tinh thân thiện ấy. Ai lại không muốn tìm hiểu thêm về các cô cơ chứ?”

Lissianna chậm rãi gật đầu. Cô hiểu cách suy nghĩ của anh và hiểu đáng ra cô phải đoán trước sự tò mò này chứ. Cô cũng chả còn tâm trạng nào để nói với anh là những gì anh tìm hiểu được rồi cũng sẽ chỉ là kiến thức bị chết yểu thôi, và mẹ cô đang mong Bác Lucian sẽ có thể xóa toàn bộ ký ức về họ trong đầu anh.

“Tại sao chỉ có hai chị em sinh đôi ăn uống bình thường, còn các cô thì không?”

Câu hỏi hoàn toàn nhảy khỏi chủ đề đang nói khiến đầu óc Lissianna mất một lúc mới chuyển sang được, cô nói. “Hai đứa nó vẫn còn bé. Khi chúng tôi còn trẻ con, chúng tôi vẫn cần phải ăn uống bình thường để lớn cho tử tế. Nhưng một khi anh trưởng thành, anh không cần ăn như thế nữa.”

“Vậy là cô CÓ THỂ ăn, cô chỉ… sao nhỉ? Ngưng đột ngột lại à?” Greg hỏi.

“Về cơ bản là thế.” Cô gật đầu. “Sau một thời gian, thức ăn trở nên nhàm chán và vừa phải ăn bình thường lẫn ‘ăn bất thường’ trở thành một mối phiền toái. Thế nên, phải, phần lớn chúng tôi đơn giản là ngưng việc phiền não về chuyện ăn uống.”

“Thức ăn ư? Mối phiền toái nhàm chán á?” Greg trông cực choáng váng. “Kể cả sô cô la ư?”

Lissianna khúc khích cười. “Sô cô la không phải thức ăn, là lộc trời cho thì có. Sô cô la không bao giờ trở nên nhàm chán cả !”

“Vậy sao, cám ơn Chúa về điều đó.” Anh lầm bầm, đảo thêm nồi chili một cái nữa. “Dù sao tôi vẫn thấy khó mà tưởng tượng việc ghép từ thức ăn với tính từ nhàm chán. Có nhiều thể loại đến thế cơ mà : Pháp, Ý, Mê hi cô, Ấn Độ…” Anh thở dài một cách sung sướng với suy nghĩ về cách phân loại đồ ăn rồi liếc qua hỏi. “Lần cuối cùng cô ăn món chili này là khi nào?”

“Tôi không nghĩ là tôi từng ăn nó nữa là.” Cô thú nhận. “Mê hi cô không phải nơi tôi muốn đến cho lắm, và thật ra tôi ngừng ăn đồ ăn thật từ khoảng sinh nhật thứ 100 của mình. Khi đó đồ ăn Mê hi cô chưa mò được tới Canada.”

“Tại sao Mê hi cô không phải nơi cô muốn đến?” Greg nghe như thể bị xúc phạm ấy, và phải tới lúc đó cô mới nhớ ra đáng ra giờ này anh đang hưởng kỳ nghỉ của mình ở Mê hi cô.

“Vì nó nắng quá.” Cô nói đơn giản.

“À, ừh há.” Anh thở dài. “Vậy là cô khoảng một trăm tuổi khi cô ngừng ăn hở? Có chuyện gì thế? Hay là một ngày cô tỉnh dậy và tự nhủ ‘Thế, mình cóc ăn nữa đâu’?”

Lissianna phá lên cười trước vẻ không tin nổi của anh. Anh chàng rõ ràng là rất khoái ăn uống. Anh ta cũng chắc chắn mang một vẻ khó chịu với cái suy nghĩ là cô không khoái ăn uống giống mình. Cô cố gắng giải thích. “Cha mẹ tôi đã chán đồ ăn rất lâu trước khi tôi ra đời – cũng như các anh trai tôi vậy – nên hồi đó chỉ có Thomas và tôi ăn cùng nhau, và khi anh ấy chuyển ra ngoài, tôi còn lại mỗi một mình. Thế là việc đó bắt đầu trở thành một việc nhàm chán lê thê.” Cô nhún vai rồi nói tiếp. “Thế nên tôi từ từ ngừng ăn. Như tôi nói ấy, một khi chúng tôi đạt tới độ trưởng thành, chẳng có lý do gì khiến chúng tôi phải ăn thức ăn hàng ngày, phần lớn dinh dưỡng chúng tôi đã lấy được từ máu rồi còn gì. Giờ thì tôi chỉ ăn vào các dịp đặc biệt như gia đình mình thôi.”

Greg ngưng phắt việc quấy cái nồi quay sang nhìn cô. “Cô chỉ ăn vào các dịp đặc biệt sao?”

“Thì ai cũng làm vậy để dễ kết thân mà.”

Greg khúc khích cười. “Vậy là các cô là người ăn để kết thân thay vì uống để kết thân.”

Lissianna mỉm cười với anh rồi quay lại cuốn tạp chí trong tay.

“Ừhm, nếu cô chưa từng ăn món chili này, chắc cô sẽ không thấy nó nhàm chán đâu.” Greg lập luận. “Sao cô không thử nhỉ? Đằng nào tôi cần ai đó nếm thử giùm tôi mà.”

Cô liếc lên và thấy anh đã múc một muỗng đầy chili và cẩn thận mang nó tới chỗ cô, bàn tay còn lại khum khum dưới cái thìa đề phòng thức ăn bị rơi. (Trời, hình ảnh cute quá đi, vợ đọc báo, chồng nấu ăn rồi mang ra cho vợ thử )

Lissianna đã giúp anh làm món chili, thái nhỏ hành tây với nấm trong lúc anh xào thịt. Cô cũng ngồi cùng anh khi anh khom mình bên cái nồi, quấy và nêm gia vị cho nó một cách thật đáng yêu. Cái mùi tỏa ra từ cái nồi cả tiếng vừa rồi rất thơm ngon nhưng mà đồ ăn mà chị Debbie, đồng nghiệp cô hay mang đi làm cũng có mùi thơm mà có khiến cô đói tí nào đâu.

“Tôi không…” Cô bắt đầu nói một cách không chắc chắn.

“Đi mà,” Anh năn nỉ. “Một miếng thôi.” (Sooooo cute !!!)

Lissianna đầu hàng và đưa tay ra cầm thìa nhưng Greg đã đưa nó ra khỏi tầm với của cô và lắc đầu. “Há miệng ra đi.” (Toooooo cute!!! )

Cô thả tay xuống và ngoan ngoãn mở miệng, cảm nhận rõ ràng đến khủng khiếp ánh mắt anh nhìn cô khi anh đưa cái thìa qua giữa đôi môi mình. Cô ngậm môi lại, giữ lại thức ăn khi anh kéo thìa ra. Lissianna để nó yên vị trên lưỡi mình một lúc, tận hưởng sự bùng nổ của hương vị trước khi nhai và nuốt.

“Cô thấy sao?” Greg hỏi.

Lissianna mỉm cười và thừa nhận. “Ngon lắm.”

“Đấy, thấy chưa?” Anh ta rõ ràng rất hài lòng về bản thân và lắc đầu khi anh quay lại cái nồi của mình. “Thức ăn… nhàm chán ư?” Anh cười khẽ. “Hổng dám đâu.”

Lissianna nhìn anh với một nụ cười trên môi. “Anh sẽ không nói như thế nếu anh không ăn đi ăn lại mọi thứ ít nhất là cả trăm lần rồi. Nó trở thành một cái nhọt hơn là một niềm hứng thú cho xem.”

“Còn lâu.” Greg phản đối với vẻ chắc chắn rồi hỏi. “Này, thế các cô có phải lo lắng về chuyện thừa cân khi cô vẫn đang còn ăn đồ ăn bình thường

“Không. Các nano sẽ phá hủy đống mỡ thừa. Chúng giúp anh giữ một độ chắc khỏe tốt nhất.”

“Chết tiệt.” Greg lại lắc đầu. “Sống vĩnh hằng, luôn trẻ trung, và không bao giờ phải lo lắng về cân nặng?” Anh thốt lên. “Chết tiệt.”

“Hai người đây rồi.” Marguerite Argeneau phóng vào phòng như một luồng năng lượng cực mạnh, khiến cả hai giật bắn mình. Bà trông đã thoải mái hơn sau khi ngủ và rõ ràng là vừa mới ‘ăn’, da dẻ hồng hào hơn và thậm chí còn hơi ‘bốc khói’ khi bà liếc từ người nọ qua người kia. “Thế nào rồi, buổi trị liệu đầu tiên ra sao? Con đã khỏi bệnh chưa?”

Lissianna và Greg cùng ném cho nhau một cái liếc đầy vẻ tội lỗi.
Bình Luận (0)
Comment