A Quick Bite

Chương 15

Greg co chân lên và ngồi nghiêng người trên ghế, nhìn Lissianna ngủ cho tới khi mắt cô bừng mở. Cô chớp mắt vẻ ngái ngủ nhìn anh, rồi nhìn chung quanh và thấy bộ phim đã hết, phần giới thiệu cuối phim đang chạy trên màn hình, và nửa rạp chiếu đã ra ngoài. Cô chầm chậm quay đầu về phía Greg và hỏi. “Sao anh không đánh thức tôi dậy?”

“Cô cần ngủ.” Anh nói đơn giản.

Cô nhíu mày. “Vậy… đã sao? Anh cứ định để tôi ngủ thế à?”

Greg nhún vai. “Cho tới khi một trong mấy gã cầm đèn pin tới đuổi chúng ta ra ngoài.”

“Người chỉ chỗ ngồi.” Lissianna cho anh biết. “Mấy gã cầm đèn pin anh vừa nói được gọi như vậy.”

“Ồh.” Anh lại nhún vai, thật ra không thèm quan tâm xem họ được gọi ra sao. Greg quan tâm tới cô hơn nhiều. “Cô cảm thấy sao rồi?”

Lissianna ngồi thẳng lên và tránh ánh mắt anh khi cô trả lời. “Không tệ hơn.”

Câu trả lời khiến anh nhăn mặt. không hề bị cách cô nói đánh lừa. “Không tệ hơn, nghĩa là cũng không tốt hơn phải không?”

Cô chỉ liếc chung quanh rạp chiếu bóng giờ vắng ngắt, không đồng tình cũng không phản đối.

“Cô cần máu.” Greg chỉ ra điều hiển nhiên. “Cô bắt đầu trông rất nhợt nhạt kể cả trong bóng tối rồi đấy.”

“Ừhm, thì anh không cần phải lo cho tới khi tôi phát sáng trong bóng tối đâu.” Cô nhẹ nhàng nói, rồi nhanh chóng bổ sung khi thấy anh trợn mắt kinh hoàng. “Tôi đùa thôi mà Greg.”

“Ồh…” Anh lầm bầm, rồi đứng lên khi cô đứng dậy và bắt đầu bước ra khỏi hàng ghế và ra phía hành lang.

Greg nắm lấy cánh tay cô, mắt liếc về phía cái đồng hồ ở quầy bán vé xem phim. Anh nhẹ cả người khi thấy giờ. “4h15 rồi, chúng ta gọi cho bạn cô được chưa?”

“Rồi.”

“Cả hai chúng ta đều không mang di động hay tiền lẻ để gọi điện công cộng.” Anh nhớ ra. “Hay là cô nhảy vào đầu ai đó và bảo họ cho mình mượn điện thoại đi.”

“Được, nhưng tôi nghĩ là tôi sẽ hỏi mượn họ trước.” Lissianna lầm bầm và bắt đầu bước ngang qua sảnh lớn của rạp chiếu.

Greg chạy theo cô, không biết cô định đi đâu cho tới khi Lissianna dừng lại cạnh một gã vừa mới tắt điện thoại và cất đi. Anh thấy mình tự dưng đứng thẳng vai và ưỡn ngực ra một chút khi nhận ra gã trai đó có dáng vóc của một người mẫu ảnh. Gã đó có mái tóc vàng óc, mắt xanh lơ và đầy cơ bắp như một người hay tập thể hình, nhưng không nhiều quá để trông như vận động viên thể hình.

Rất có thể hắn bị đồng tính, Greg thầm nghĩ, và rồi nhăn nhó khi thấy gã ta mỉm cười thân thiện với Lissianna khi cô dừng lại cạnh gã. (eo ơi ghen chưa)

Greg vẫn cách họ khá xa nên không nghe rõ cô nói gì để mượn điện thoại của gã đó, nhưng anh đã thấy cái vẻ ngại ngần lướt qua trên mặt gã người mẫu tóc vàng. Đồ keo kiệt, anh hả hê nghĩ trong đầu.

“Tôi chỉ gọi trong nước và nhanh thôi mà.” Anh nghe thấy tiếng Lissianna trấn an gã người mẫu khi tới gần hơn. “Tôi chỉ muốn gọi cho một người bạn tới đ

“Rồi rồi, được.” Gã người mẫu có vẻ không hào hứng lắm, nhưng vẫn thò tay vào túi lấy điện thoại ra. Thậm chí gã còn ráng nở một nụ cười khi đưa nó cho cô.

“Cám ơn anh rất nhiều.” Lissianna cầm lấy cái di động. “Tôi thật sự rất biết ơn anh.”

“Không sao, tôi rất sẵn lòng giúp người đẹp mà.” Gã ta nói nhẹ nhàng, rõ ràng cố gắng tỏ ra tốt bụng vì đằng nào gã cũng đồng ý rồi.

Làm ơn đi. Greg cáu kỉnh nghĩ. Anh dừng lại bên cạnh Lissianna và choàng tay qua vai cô một cách sở hữu tới mức chính anh cũng ngạc nhiên. Nhưng nỗi ngượng ngùng khi thấy mình tỏ ra quá ghen tuông được thay thế bởi sự hả hê khi anh thấy gã người mẫu trước mặt tỏ ra thất vọng khi nhận ra Lissianna không phải chỉ có một mình.

Greg phớt lờ gã ta và quay sang nhìn khi Lissianna bắt đầu bấm số và đưa máy lên tai. Cô đợi, đợi mãi, rồi cắn môi, nhíu mày vẻ đang nghe cái gì đó phía bên kia đầu dây. Greg đoán đó rất có thể là máy trả lời tự động khi cô nói. “Debbie, nếu chị có ở nhà làm ơn nhấc máy đi.”

Cô chờ một lát rồi nói tiếp. “Vậy là chị không ở nhà. Em sẽ gọi sau vậy.”

“Không may mắn lắm nhỉ?” Gã người mẫu hỏi khi Lissianna tắt máy và trả di động cho gã.

“Không, cám ơn anh.” Lissianna lẩm bẩm.

“Cám ơn anh.” Greg nói thêm và nắm tay Lissianna kéo cô ra khỏi rạp chiếu. Anh đợi cho tới khi họ nhập vào một đám khách mua sắm trong khu Path mới lên tiếng. “Theo cô bạn cô vẫn đang ngủ và để chuông reo không hay là bà ấy đã ra ngoài?”

“Tôi không biết.” Lissianna thú nhận, với vẻ không tập trung lắm. Dường như tâm trí cô đang để hết vào việc kiểm tra những người xung quanh họ. Nó nhắc anh nhớ tới việc họ suýt dính phải gã ma cà rồng Valerian lúc nãy. Rõ ràng cô lo sẽ bị phát hiện lần nữa.

“Chúng ta phải nghĩ ra nơi nào đó để đợi một cách an toàn cho tới khi chúng ta gọi được Debbie.” Anh nói.

“Ừh.”

Nghe giọng cô thật mỏi mệt, và anh nhăn trán một cách lo lắng. Giờ họ đã ra khỏi cái rạp chiếu tối thui đó, anh có thể thấy mặt cô trắng bệch tới mức nào. Cô cũng bắt đầu trôc hác hơn, như thể đám Nano đó đã hết máu để tiêu thụ nên bắt đầu ăn tới các mô mỡ và cơ của cô, anh tự hỏi liệu chúng co làm thế được không. Nhưng anh quên phắt câu hỏi đó khi anh nhìn gần hơn vào mặt cô. Cô đang nghiến răng, và có những nếp nhăn nhỏ quanh đuôi mắt cô, dấu hiệu của sự đau đớn. Cô đang khổ sở.

“Cô phải ăn đi thôi.” Anh thì thầm, và tiến lại gần cô hơn để họ không bị nghe thấy.

“Anh bảo tôi ăn gì bây giờ?” Giọng cô hoàn toàn vô cảm. Cô đang hỏi xem liệu anh sẵn lòng để cô làm gì, và chỉ tới lúc đó Greg mới nhận ra nếu anh không ở đó, cô đã ‘ăn’ vài tiếng trước rồi. Thật ra, nếu không phải vì anh, cô đã không ở trong tình trạng này, anh thừa nhận điều đó, nhưng giờ nó trở nên hiển nhiên trong mắt anh, rằng cô đã cố kiềm chế không chộp một vị khách mua hàng nào đó và đớp một phát để tránh làm anh phiền lòng.

“Ăn như bình thường ấy.” Greg nghiêm túc nói.

Cô ngừng bước và nhìn anh một cách ngại ngần. “Thật không?”

Greg gật đầu khi anh lôi cô sang một bên, tránh khỏi đường người ta đi. “Cô có nói rằng cô không hút quá nhiều máu với mỗi người. Họ sẽ không cần nó, nhưng cô thì có, thế nên cứ tới nhà vệ sinh nữ và tìm một ai đó… không… tìm ba người ấy.” Anh nói thêm và nghĩ cô có thể cần tới sáu hay bảy người là khác, nhưng bản thân cô sẽ biết rõ điều đó. “Tôi sẽ đợi ở khu ăn uống.”

“Cám ơn anh.”

“Vì cái gì?”

“Vì đã hiểu.” Cô nói đơn giản.

Anh nhún vai. “Tôi bắt đầu nghĩ tới nó như là bệnh máu không đông rồi mà Lissianna. Cô chỉ là cần một cách truyền máu và dùng một ‘ngân hàng máu’ hơi bất thường thôi.”

Lissianna mỉm cười và Greg thấy mình sững người khi cô nhón chân lên đặt một nụ hôn tràn đầy biết ơn lên môi anh. Ít ra anh đoán nó là một nụ hôn biết ơn với cô, còn với anh, chỉ cần một cái chạm môi khe khẽ cũng đủ khiến anh muốn nhiều hơn, và anh choàng tay ôm cô lại khi cô định rời anh ra, để hôn cô say đắm hơn.

“Greg đấy à?”

Greg nhận ra tên anh, nhưng đang ‘bận bịu’ nên không thèm quan tâm.

nh rồi ! Anh làm gì ở đây thế?”

Câu hỏi cứ như một con ruồi vo ve quấy nhiễu bên tai anh và Greg hoàn toàn mong muốn có thể phớt lờ nó, nhưng Lissianna đã rời môi anh để nhìn xem ai nói. Anh thở dài và quay lại, rồi nhìn sững vào cô gái tóc nâu đang nhìn họ. Anh choáng váng khi nhìn thấy cô em gái Anne của mình tới nỗi mất một lúc anh không trả lời gì được.

“Thế nào?” Cô sốt ruột hỏi.

“Thế em làm gì ở đây?” Anh hỏi ngược lại.

“Đi mua sắm.” Anne nhấc tầm nửa tá túi trong tay cô lên lắc lắc, rồi nhướng mày hỏi anh.

“Bọn anh cũng thế.” Anh nói nhanh để trả lời.

Em gái anh liếc nhìn bốn bàn tay trống rỗng của hai người rồi nhìn Lissianna cười. “Chào chị, em là Anne em gái anh ấy. Còn chị là…?”

“Lissianna.” Cô từ từ thốt, mắt không ngớt liếc từ chỗ Greg sang Anne.

“Ồh tên đẹp quá.” Em gái anh nói tiếp với giọng thẳng tưng thường ngày. “Nhưng lại quá dài. Em gọi chị là Lissi được không?”

“Nhiều người cũng gọi tôi thế.” Lissianna đồng ý, và nụ cười trên môi cô trở nên tự nhiên hơn.

“Tốt.” Anne quay lại phía Greg. “Thế nào? Hai người đang làm gì ở đây thế? Anh bảo anh sẽ đi Mexico tuần này kia mà?”

“Chuyến bay của anh bị hoãn.” Greg buột miệng. “Và khi anh cố đặt vé chuyến khác, các chuyến đều hết chỗ tới tận thứ Tư, nên anh đã hủy chuyên đi luôn.”

“À ra thế.” Anne nghe có vẻ không tin tưởng lắm. “Và anh không gọi em là vì…”

Khi Greg đớ ra nhìn cô nàng, Lissianna đành trả lời thay. “Là lỗi của tôi, Anne ạ. Tôi nghĩ là tôi đã trói anh ấy lại với một mớ chuyện linh tinh mấy ngày vừa qua.”

Greg tí thì sặc với cách cô nói. Anh đúng là đã bị trói lại theo nghĩa đen mà.

“Thật ư?” Anne toét miệng cười. Vốn là một bà mối bẩm sinh, rõ ràng cô đã ngửi thấy mùi lãng mạn đâu đây.

mỉm cười rồi nói. “Tôi để hai người nói chuyện nhé, tôi phải vào nhà vệ sinh một chút. Xin phép đi trước.”

Greg nhìn cô bước đi và miễn cưỡng quay lại cô em gái của mình.

“Thế nào? Phun ra đi chứ?” Anne lập tức nói.

“Phun ra cái gì?” Greg hỏi, chợt cảm thấy mình như con thú bị dồn vào góc tường. Cô em gái của anh túm được anh mất rồi.

Cô khịt mũi khó chịu, rồi đập đống túi vừa mua sắm vào người anh. “Nào, kiếm cái ghế ở khu ăn uống và để ý đống này hộ em. Bỗng dưng em cũng cần vào nhà vệ sinh một chút.”

“Ôi không, Anne, thôi… Chết rồi.” Anh lầm bầm nói khi cô chạy theo Lissianna. Em gái anh sẽ tóm chặt lấy Lissianna không rời, hỏi han truy vấn và do đó sẽ ngăn cản cô ăn, trừ phi cô ‘làm thịt’ Anne. Greg chớp mắt khi nghĩ đến khả năng đó. Anh nhận ra mình khá thích ý tưởng đó. Và anh cũng nhận ra mình thật là độc ác. Anh lắc đầu và bước về phía khu ăn uống tìm bàn ngồi xuống.

Khu ăn uống đang rất đông đúc, nhưng cuối cùng Greg cũng tìm được một bàn trống và đặt đống túi của em mình xuống. Anh ngồi vào ghế và liếc về phía nhà vệ sinh vừa kịp lúc thấy Lissianna và em gái anh bước ra.

“Chúng ta uống cà phê nhé,” Anne hào hứng nói khi họ tới bàn anh ngồi.

“Ồ bọn anh không uống đâu, cám ơn em.” Greg nhanh miệng nói.

“Đừng ngốc thế, dĩ nhiên là anh chị sẽ uống rồi. Em đã hỏi và Lissi nói hai người chưa có dự định gì tiếp.”

Anh liếc về phía Lissianna và thấy cô nhăn nhó cười, vẻ xin lỗi anh, nhưng anh quan tâm hơn tới gương mặt trắng bệch của cô. Rõ ràng, như anh đã lo ngại, cô đã không thể hút máu ai khi cô em của anh lót tót theo sau. Greg quay lại phía cô em mình. “Ừh nhưng mà…”

“Em không chấp nhận lời từ chối đâu. Chị sẽ uống cà phê với em mà, phải không Lissi?”

Lissianna cố nở nụ cười.

“Thấy chưa?” Anne nói, tự hiểu đó là lời đồng ý. “Đi nào Greg, anh có thể giúp em bưng cà phê ra trong khi chị Lissi trông đám túi và nghỉ ngơi một chút. Bà chị trông sắp quỵ tới nơi rồi.

Greg liếc từ cô gái nọ sang cô gái kia. Khi Lissianna ném cho anh một cái nhìn thông cảm và vẫy tay đuổi anh đi, anh thở dài và đứng lên đi theo Anne.

“Chị ấy xinh đấy.” Anne vừa nói vừa lôi anh đến khu bán cà phê.

“Ừh.” Anh lẩm bẩm.

“Nhưng trông hơi nhợt nhạt. Chị ấy gần đây bị ốm à?”

“À… bị cúm ấy mà.”

“Rõ rồi.” Anne gật đầu nghiêm trang khi người đứng xếp hàng trước họ mua cà phê xong và bỏ đi. Cô bước tới quầy và gọi một cốc capuccino và một cái bánh ngọt sô cô la, rồi liếc về phía anh. “Chị Lissianna uống gì? Chị ấy có thích capuccino không?”

Greg nhìn sững cô rồi thừa nhận. “Anh không mang tiền theo.”

Anne trố mắt. “Cái gì?”

“Anh quên ví rồi.” Đó là sự thật, nhưng nó cũng khiến anh nảy ra một ý tưởng sáng láng, anh tươi mặt. “Thật ra, có khi anh gặp em lại là may ấy chứ. Em có thể cho anh mượn tiền vài ngày không?”

“Được thôi.” Cô mở ví. “Anh cần bao nhiêu?”

Greg ngập ngừng. Họ đã không thể vào khách sạn ngồi vì không mang tiền, nên đã dự định xin Debbie cho họ ở nhờ. Nhưng họ không gọi được Debbie… nhưng việc đó sẽ ổn thỏa nếu họ có thể trọ ở khách sạn. Anh hít một hơi và nói. “Em cho anh mượn khoảng vài trăm đô nhé?”

Anne rụt cả cổ lại vì ngạc nhiên, nhưng một lúc sau cô gật đầu. “Em sẽ phải ra máy rút tiền để đủ cho anh vay. Chúng ta sẽ kiếm một cái sau khi uống cà phê xong. Em sẽ trả tiền cà phê.”

Greg thở dài khi cô quay lại quầy bán và gọi thêm hai cốc capuccino và hai cái bánh ngọt sô cô la nữa. Cô trả tiền đồ uống rồi quay sang liếc anh khi họ cùng đợi người bán pha cà phê.

“Thế… anh quen Lissianna bao lâu rồi?”

“Chưa lâu lắm.”Greg nói mơ hồ.

“Em có hỏi chị ấy làm gì, và chị ấy nói làm

“Ừh, công việc xã hội.”

“Ừhm..” Anne cười. “Công việc xã hội, nhà tâm lý học, hai thứ đó cũng khá gần nhau đó chứ. Hai người hẳn phải có cả mớ thứ giống nhau nhỉ.”

“Àh… ừ…” Greg mơ hồ nói, rồi nhẹ cả người khi thấy đồ uống của họ đã xong và được đặt lên quầy. “Đây rồi.”

Anh với qua cô lấy cái khay đồ uống rồi đi về bàn nơi Lissianna đang đợi. Họ im lặng khi anh chia đồ uống cho mỗi người rồi bỏ khay sang một bên.

“Măm, ngon thật.” Anne nói khi cô thử một miếng bánh ngọt rồi quay sang nhìn Greg và Lissianna. “Em quên không hỏi. Hai người quen nhau thế nào?”

“Qua công việc.” “Qua gia đình.” Greg và Lissianna đồng thời trả lời.

Anne cười phá lên. “Tức là sao?”

Greg và Lissianna nhìn nhau, rồi anh hắng giọng. “Thật ra là cả hai. Mẹ cô ấy tới gặp anh về một chứng sợ hãi, và anh quen Lissianna qua bà ấy.”

“À, nghĩa là anh đã gặp mẹ chị ấy rồi.” Anne nói, vẻ như việc đó rất quan trọng.

Greg thầm thở dài, biết là họ đã lên thớt quay chín rồi. Anh không nghi ngờ gì việc con bé sẽ nướng chín họ một cách không thương tiếc. Và đúng như thế. Cả nửa tiếng tiếp theo anh phải cố gắng lảng đi khỏi một vài câu hỏi, và trả lời qua loa những câu hỏi khác mà anh không tránh được. Anh thật sự là nhẹ cả người khi cuối cùng cô nhìn đồng hồ và nói. “Ôi, muộn rồi. Chúng ta phải đi thôi.”

“Chúng ta ư?” Lissianna ngạc nhiên.

“Vâng.” Anne cười. “Em phải đi đón mẹ, chúng em sẽ gặp chồng em ở nhà hàng Casey để ăn tối. Nhưng trước hết em phải dừng ở một máy rút tiền để cho anh Greg… ờ… trả cho anh Greg tiền em nợ anh ấy.”

“Ồ.” Lissianna liếc nhìn Greg, anh nở một nụ cười gượng gạo mà sững lại ngay lập tức khi Anne nói tiếp. “Anh Greg, thật tình nếu em dừng lại rút tiền em sẽ đón mẹ chậm mất. Hai người chưa có dự định gì, sao không đi ăn tối cùng chúng em luôn?”

Greg mở miệng định khéo léo từ chối ăn tối, nhưng Anne nói thêm. “Lâu rồi anh không ăn tối với m, và em chắc chắn mẹ sẽ thích chị Lissianna. Tất nhiên em và John sẽ trả tiền ăn tối, rồi em sẽ đưa tiền cho anh sau đó. Như thế sẽ dễ dàng hơn cho em.”

Uh oh, anh nghĩ thầm. Bị đánh vào sự tội lỗi rồi. Anh liếc sang Lissianna vẻ xin lỗi rồi gật đầu với Anne.

“Tôi xin lỗi.” Anh thì thầm vài phút sau khi họ đã yên vị trên ghế sau xe em gái. Anh đã vào ghế sau cùng Lissianna, lấy lý do là khi gặp mẹ, họ sẽ không phải đổi chỗ, nhưng thật ra anh muốn nói chuyện với cô.

“Không sao.” Lissianna trấn an.

“Tôi đoán cô chưa kịp ăn gì với Anne lót tót sau lưng lúc ở trong nhà vệ sinh phải không?”

Cô thở dài và lắc đầu. “Đằng nào lúc đó cũng quá đông người, toàn bọn thiếu niên. Tôi cũng khó lòng điều khiển tâm trí bọn chúng khi hút máu một đứa trong số đó.”

“Nếu thế, khi tới nhà hàng, cô cứ vào nhà vệ sinh và thử lần nữa xem. Và nếu Anne còn theo đuôi cô, cứ việc cắn nó ấy.”

Lissianna trợn mắt khi nghe thấy lời đề nghị đó, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì Anne nói. “Tới nơi rồi.”

Greg liếc qua và thấy họ đang đi chậm lại, Lissianna rít lên bên tai anh. “Nhỡ bọn họ theo dõi mẹ anh để tìm ra chúng ta thì sao?”

Greg tròn mắt sợ hãi. Anh chưa nghĩ đến chuyện đó. Anh hoảng hốt mất một lúc, không biết làm gì. Rồi bỗng dưng Lissianna tháo dây an toàn của anh và cô ra rồi kéo anh cúi xuống sàn băng ghế sau cùng cô.

Anh cảm thấy chiếc xe đang rẽ sang phải rồi Anne dừng xe lại ở nơi mà anh đoán là con đường mòn dẫn lên nhà mẹ anh.

“Anh chị đang làm cái quái gì thế?”

Greg và Lissianna liếc lên và thấy cô đang quay người lại chồm qua ghế trước và nhìn họ ngạc nhiên.

“Àh thì… làm mẹ ngạc nhiên chơi?” Anh nói thử và thấy em mình chớp mắt, rồi cô cười rạng rỡ.

“Ý tưởng tuyệt đấy ! Mẹ sẽ thích cho mà xem. Hai người cứ trốn đi, em sẽ đón mẹ ra.”

Greg thở ra nhẹ nhõm khi cô biến mất, rồi anh nghe tiếng cửa lại. Anh liếc sang phía Lissianna đang quỳ dưới sàn khoảng trống giữa hai hàng ghế trước sau, đầu cô đặt trên ghế sau. Khi anh nhìn cô, cô chợt khúc khích cười.

Greg nở nụ cười lạ lùng. “Có gì buồn cười ư?”

Cô nhướng mắt. “Nhìn chúng ta xem. Anh có tưởng tượng nổi tình huống này trước khi tất cả những chuyện điên rồ này xảy ra thứ Sáu tuần trước không?”

Anh thoáng mỉm cười. Không, chắc chắn là anh đã không thể tưởng tượng nổi ra chuyện này. Trước giờ cuộc sống của anh hoàn toàn đều đều nhàm chán tới khó tin. Giờ anh không biết nó đang ở trạng thái nào nữa. Greg nhìn đăm đắm vào gương mặt mệt mỏi của cô và vẫn thấy cô thật xinh đẹp. Anh trượt người ngồi xuống sàn và vươn về phía cô, hôn cô nhẹ nhàng rồi thở dài trên môi cô khi Lissianna chỉnh tư thế đầu cô trên ghế để hôn anh dễ dàng hơn.

“Đây rồi.”

Greg nghe thấy tiếng nói và tiếng hai cánh cửa đóng lại, nhưng cũng nhận ra mình có khả năng tuyệt vời trong việc đóng kín tâm trí để tập trung vào việc khác. Anh đang làm như thế, đóng kín tâm trí, mặc kệ tiếng em gái mình và tập trung vào việc hôn Lissianna.

“Con có một sự bất ngờ cho mẹ trong… ối, ừhm… có lẽ con sẽ cho mẹ xem khi chúng ta đến nhà hàng.” Anh nghe tiếng em gái nói đâu đó trên đầu họ và hiểu cô đã liếc qua băng ghế trước và nhìn lén họ. Và anh không thèm quan tâm.

Greg ngừng hôn Lissianna phải một lúc trước khi họ tới nhà hàng, một phần vì chỉ hôn cô mà không được làm gì khác thật sự rất là khó chịu, và phần khác vì anh bắt đầu bị chuột rút vì ở lâu trong tư thế khó chịu đó. Đó cũng là nguyên nhân khiến anh ngồi thẳng lại trên băng ghế sau và nói to. “Con chào mẹ.”

Thêm một lúc nữa với những tiếng la ó mừng rỡ khi Greg giải thích tại sao anh ở đó và giới thiệu Lissianna, và rồi họ tới nhà hàng. Như anh đã đoán trước, mẹ anh rất thích Lissianna ngay từ khi thấy cô và vui vẻ tán gẫu với cô luôn, chào đón cô như thể cô là thành viên trong gia đình. John đến một lúc sau họ, và Greg giới thiệu Lissianna lại một lần nữa. Họ gọi món, và lúc nước uống được mang ra, Lissianna đứng lên xin phép vào nhà vệ sinh nữ.

Greg nhẹ người khi lần này Anne không chạy theo cô nữa và thư giãn hơn một chút, lòng hi vọng cô sẽ có thể lót dạ một chút, thì mẹ anh quay sang nhìn anh một cách quan tâm. “Con à, con bé trông thật dễ thương, nhưng trông nó nhợt nhạt quá, con chắc là nó không bị ốm đấy

“Cô ấy sẽ ổn thôi khi ăn xong.” Greg thật lòng trả lời mẹ rồi nói thêm. “Cô ấy bị tụt đường trong máu chút thôi mà.” Có vẻ anh nói sai thì phải.

Lissianna ríu cả chân lại khi vội vã đẩy cửa vào nhà vệ sinh, nhưng dừng chân đột ngột khi cô đối mặt với một dãy phòng trống tuênh và một dãy bồn rửa tay không có ai dùng. Nhà vệ sinh hoàn toàn trống rỗng.

“Không thể tin được.” Cô lầm bầm, rồi quay đầu bước ra, chỉ để dừng lại ở ngoài hành lang bên ngoài toalet. Lissianna đang rất đói, đau đơn vì đói, và cô không nghĩ là cô có thể cố tỏ ra vui vẻ trước mặt gia đình Greg được nữa nếu không lót dạ với một ai đó. Chết tiệt thật ! Tại sao Anne không đi theo cô cơ chứ, cô cáu kính nghỉ. Greg có nói cô có thể ‘xơi’ cô nàng. Dù rằng việc ‘lót dạ’ bằng em gái của người yêu mình ngay từ lần đầu tiên gặp không phải một ý tưởng hay ho lắm, nhưng mà…

Lissianna sững người với suy nghĩ của chính mình và yếu ớt dựa vào tường. Em gái của ‘người yêu’ mình ư? Greg đâu phải người yêu của cô. Cô ước gì đó là sự thật, nhưng đó không phải sự thật. Và không phải thú vị sao? Cô thật ước đó là sự thật sao? Nhưng đúng là như thế. Cô đúng là đang ước gì anh là người yêu của cô, rằng cô có thể thể hiện sự sở hữu đó với anh. Cô thật sự rất thích anh. Và cô cũng thích hôn anh nữa, và cô thấy mình đang tự hỏi nếu anh làm gì đó nhiều hơn là chỉ hôn cô thì sẽ thấy thế nào.

“Uh oh, nàng gặp rắc rối rồi nàng ạ.” Cô lầm bầm một mình và biết điều đó là sự thật. Đời cô coi như tiêu rồi. Với chàng bác sĩ của cô cũng tệ chả kém, và anh ta cũng biết rõ điều đó. Mặt khác anh cũng có vẻ thích cô. Lissianna đã để ý thấy vẻ sở hữu của anh khi choàng tay qua vai cô khi cô nói chuyện với gã đàn ông cho cô mượn điện thoại. Rõ ràng lúc đó anh ta cố tỏ ra mình có ‘quyền’ với cô. Cô mỉm cười với chính mình, và nghĩ biết đâu mọi chuyện sẽ ổn thỏa. Biết đâu anh chính là bạn đời đích thực của cô. Cô có thể tưởng tượng ra những tháng ngày tiếp theo ở bên anh. Họ quả là có rất nhiều điểm chung, thích chung nhiều thứ, và…

“Chào cô em xinh đẹp…”

Lissianna đứng thẳng lên, mạch suy nghĩ hoàn toàn bị cắt đứt ‘nhờ’ câu chào đầy vị ‘tán gái’ đó. Một gã đàn ông cao lớn, tóc sẫm màu, mặc quần bò với áo khoác da đang đứng trước mặt cô trong hành lang. Anh ta trông cũng điển trai và hiển nhiên là cũng tự biết điều đó, và anh ta đang nhìn cô từ trên xuống dưới rồi lại lên trên như thể cô là một món ăn khoái khẩu vậy.

“Cô em xinh tươi đang chờ ai ư? Nếu thế, anh tới rồi đây.”

Cô nhìn hắn ta ngỡ ngàng, tự hỏi không lẽ hắn thường tiếp cận phụ nữ bên ngoài nhà vệ sinh như thế này, và nếu đúng thế, hắn ta có bao giờ thành công nổi chưa. Cô chuẩn bị bảo anh ta biến đi chỗ khác thì nhớ ra cơn ‘đói’ của mình và cái phòng vệ sinh nữ hoàn toàn trống rỗng.

“Anh ư, cũng được đấy.” Lissianna quyết định và kéo tay hắn ta dẫn vào phòng vệ sinh.

Gã đàn ông cười toe toét như một thằng ngố khi cô dẫn anh ta thẳng vào buồng vệ sinh ở xa cửa nhất rồi đóng và chốt cửa sau lưng họ.

“Àh há. Anh biết mà, ngay từ lúc gặp em là anh biết em nồng nàn tới mức nào rồi.” Hắn ta thốt lên ngay khi cô đóng và chốt cửa rồi quay lại nhìn hắn.

Lissianna mỉm cười và vươn tay lên lùa vào tóc hắn khi cô thâm nhập vào tâm trí để điều khiển suy nghĩ hắn. Ngay lập tức cái nụ cười ngây ngô ta-là-thần-quyến-rũ-và-sẽ-làm-thịt-ngươi tắt phụp trên mặt hắn, thật ra lại khiến hắn ta có vẻ dễ nhìn hơn, cô nghĩ thật xấu hổ khi mà tính cách hắn không được hấp dẫn như vẻ ngoài. Rồi cô cắm phập răng vào cổ hắn. Cô chỉ mới hút được một chút thì nghe thấy tiếng phòng ngoài mở cửa. Cô nhanh chóng nhấc bữa tối của mình lên, dùng hai tay bế hắn lên và ngồi xuống nắp bồn cầu, đặt hắn ngồi trên đùi cô với hai bàn chân nâng cao để không lộ ra dưới cánh cửa toalét. Chỉ một giây sau cô thầm phục mình vì đã làm thế khi bà Hewitt (mẹ Greg) gọi vọng vào. “Lissianna”

Tim nhảy dựng, cô vội thu lại hai chiếc răng nanh, dừng lại liếm nhẹ vào vết cắn để xóa đi bất kỳ vết máu nào có thể khiến cô ngất xỉu khi cô tiếp tục ‘lót dạ’ rồi mới trả lời. “Dạ?”

“Cháu không sao chứ? Trông cháu mệt mỏi quá, và cháu đi vào đây đã lâu, và Greg nói cháu bị tụt đường trong máu. Bác lo quá nên vào xem cháu thế nào.”

Lissianna chán nản. Đúng là không phải ngày của cô mà.

“Cháu không sao.” Cô trấn an bà. “Nãy toalet đông quá nên cháu phải chờ lâu.”

“Thế ư?” Bà Hewitt hỏi và Lissianna không thể trách vẻ nghi ngờ trong giọng bà vì lúc này đây nhà vệ sinh hoàn toàn trống rỗng.

“Vâng, họ cùng rời đi một lúc.” nói dối.

“À ra thế. Chỉ cần cháu không sao là ổn.”

Lissianna chờ tiếng cửa phòng ngoài mở rồi đóng lại lần nữa, nhưng thay vì thế cô nghe thấy tiếng buồng vệ sinh ngay cạnh cô mở ra rồi đóng lại và gần như là rên lên thành tiếng. Cô làm sao dám tiếp tục hút máu khi mà mẹ của Greg ngồi ngay bên kia bức vách cơ chứ. Nhưng hắn ta đang ở ngay trên tay cô. Hắn ta có thể làm dịu đi cơn khát của cô và giúp cô tái tạo năng lượng. Hơn nữa cô không thường gây ra tiếng động khi đang ‘xử lý’ cơn đói cho lắm. Lissianna lại cắm răng nanh vào cổ ‘bữa tối’ của mình.

“Nhà hàng này đẹp nhỉ?”

Lissianna thu răng lại. “Vâng.” Giọng cô hơi mang vẻ kìm nén.

Khi không thấy tiếng gì khác, cô lại tiếp tục ‘xử lý’, thở dài khi nỗi đau đớn trong cơ thể đang dịu dần đi.

“Cháu có đói không?” Bà Hewitt bất chợt hỏi.

Ôi trời, đói chết được. Lissianna nghĩ nhưng chỉ ậm ừ. “Ừhm.”

“Bác cũng thế. Hi vọng khi chúng ta ra thì thức ăn cũng được mang ra rồi.”

Lissianna không buồn trả lời và một lúc sau rút răng lại, chỉ dám ‘lót dạ’ nhiều nhất có thể mà không gây hại gì cho gã đàn ông. Cô có thể dễ dàng dùng thêm vài ba người nữa, nhưng lúc này thế là tạm đủ. Sau khi họ thoát khỏi gia đình Greg, cô sẽ tìm thêm vài người nữa. Họ có thể đến hộp đêm hay cái gì đó.

Cô thở dài và gạt ý nghĩ đó sang một bên, tập trung vào việc xóa ký ức của ‘bữa tối’ và cấy vào vài ký ức giả về việc tại sao anh ta lại ở trong nhà vệ sinh nữ. Nóng lòng ra khỏi đây trước khi mẹ của Greg bước ra, Lissianna liền đứng dậy và đặt gã đàn ông đứng lên bồn cầu.

Cô giật nước, thầm ra lệnh cho gã đàn ông cúi người, ngồi yên trên nắp bồn câu cho tới khi anh ta nghe tiếng nhà vệ sinh đóng cửa sau lưng họ, rồi lướt ra khỏi buồng toalét và ra lệnh cho anh chốt cửa sau lưng cô.

“Cháu à, trông cháu có vẻ hồng hào hơn rồi đấy.” Bà Hewitt nói khi bà đến đứng rửa tay cạnh Lissianna. Họ nói chuyện linh tinh rồi sấy khô tay và rời nhà vệ sinh cùng nhau, đi tránh sang một bên khi một người phụ nữ đứng tuổi đi ngược lại.

Cô đoán gã ‘bữa tối’ của cô hẳn đã bắt đầu ra khỏi buồng toalet, Lissianna nhắn mặt nhưng vẫn tiếp tục đi. Cô không thể làm gì khác hơn được. Ừh thì cô có thể, nhưng cô không định tốn sức và kiếm cớ quay lại ngăn người phụ nữ đó gặp gã đàn ông trong nhà vệ sinh nữ chút nào. Dù sao hắn cũng đáng bị thế khi muốn tán tỉnh phụ nữ bên ngoài nhà vệ sinh. Thật tình, một chút bối rối thì đã sao – cô đáng ra còn định giết hắn kìa.

Bữa tối đã được dọn ra khi họ về tới bàn, nhưng Greg không có ở đó. Cô chưa kịp thắc mắc, Anne đã giải thích rằng anh đi giải quyết nỗi buồn. Cô vừa nói xong thì Greg quay lại bàn.

“Xin lỗi con đi hơi lâu.” Anh giải thích. “Lúc con ra khỏi nhà vệ sinh thì có lộn xộn gần đó. Có một gã xông nhầm vào nhà vệ sinh nữ và một bà cầm túi đập vào đầu hắn và hét “Đồ dê xồm”. Phải hai nhân viên với bốn cô phục vụ bàn mới có thể làm bà ấy bình tĩnh lại cũng như kéo gã xấu số đó ra khỏi bà ấy.”

“Thế à?” Lissianna yếu ớt hỏi. Cô ăn và không nghĩ gì cả, chỉ thưởng thức hương vị món ăn trong miệng sau một thời gian dài ‘ăn lỏng’. Tuy nhiên cô vẫn không ăn được nhiều như mọi người và lượng thức ăn cô bỏ lại trong đĩa khiến mọi người chú ý cũng như bình luận rằng rõ ràng chả trách trông cô nhợt nhạt thế vì cô có ăn gì đâu, vân vân và vân vân.

Tiếng chuông điện thoại cắt đứt màn lo lắng quan tâm xung quanh cô, mọi người im lặng khi John rút điện thoại ra nghe. Anh nghe một lúc rồi bắt đầu nói, rõ ràng đang bàn chuyện công việc. Lissianna biết anh là kế toán và giờ này đang là lúc kiểm thuế ở những nơi anh làm. Và khi bàn bên có một đứa bé khóc thét lên, anh nhíu mày nói tiếp. “Chờ chút Jack, tôi không nghe rõ lắm, tôi sẽ ra ngoài kia.”

Anh đứng lên, dừng lại hôn vợ mình rồi bước về phía cửa nhà hàng.

Họ cùng im lặng trong một phút, rồi Anne bất thần nói. ”John và em đã bàn với nhau khi anh chị vắng mặt. Anh ấy gợi ý là chúng em sẽ đưa anh chị về nhà khi rời khỏi đây, và như thế anh sẽ không phải mượn tiền em nữa, anh Greg thấy sao?”

Lissianna cảm thấy Greg đông cứng người cạnh cô và lập tức hiểu vấn đề của anh. Họ không thể tới căn hộ của anh được, nó hẳn đang bị theo dõi, và anh không thể giải thích cho em gái vì sao họ không thể về nhà. Cô thò tay sang vỗ nhẹ lên đùi anh để xoa dịu.

“Thật ra xe Greg đang để ở nhà chị.” Lissianna nói dối không chớp mắt. Cô có tới hai trăm năm để luyện tập nói dối, và mặc dù cô cố gắng không dùng tới ‘kỹ năngrừ phi thật cần thiết, cô cũng vẫn phải dùng nó nhiều lần hơn là cô có thể đếm, chỉ vì sự thật cô là ai, hay đúng hơn là cái giống gì. “Nãy bọn chị bắt tàu điện xuống phố.”

“Ồ, vậy chị sống ở đâu hả Lissi? Chúng em có thể thả hai người ở đó để Greg lấy xe.”

Lissianna đưa Anne địa chỉ của Debbie, thậm chí không thèm dừng lại suy nghĩ. Nếu Greg không thể vay tiền ai, họ không còn chỗ nào khác để đi cả.
Bình Luận (0)
Comment