A Quick Bite

Chương 18

“Đấy, hỏng bét rồi. Ở đây tôi không đủ máu cho một người chứ đừng nói là cả hai người bọn họ.”

Greg ngẩng đầu lên khỏi cổ tay Lissianna khi nghe tiếng Thomas nói, rồi liếc về phía cửa và thấy anh ta cùng Mirabeau đều đã quay lại. Tới khi ánh mắt anh chạm vào ba túi máu Thomas đang cầm trên tay, Greg quay sang định cảnh báo Lissianna đừng mở mắt nhưng đã quá muộn.

Với một tiếng lầm bầm “Chết tiệt!”, cô gục xuống đệm, bất tỉnh nhân sự.

Mirabeau bứt rứt đổi chân qua lại, liên tục chắt lưỡi bực mình rồi nói. “Sao cậu không báo trước cho tôi là định làm thế này? Để tôi khỏi phải đánh thức tới ba người hàng xóm tìm nước quả cho cậu.”

Mắt Greg lướt tới người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp đứng cạnh Mirabeau. Rõ ràng cô không chỉ mang về có mỗi nước cam. Anh đoán cô nàng tóc vàng là một trong những ‘người hàng xóm’ mà Mirabeau đã hứa sẽ mang về cho Lissianna ‘dùng’.

Mirabeau nhìn theo ánh mắt anh rồi thở dài não nề. “Mary, ngồi xuống.” Cô ra lệnh, rồi đặt cốc nưc quả cô đang cầm lên bàn cạnh giường ngủ và băng ngang qua căn phòng khi người hàng xóm của mình mặt trống rỗng ngồi lên chiếc ghế cạnh cửa phòng.

“Cậu uống bao nhiêu máu nó rồi?” Cô hỏi.

Greg lắc đầu và mở miệng định nói anh không chắc lắm, nhưng việc chuyển động đầu khiến căn phòng chao đảo xung quanh anh. Anh ngậm miệng lại và yếu ớt thả mình xuống giường cạnh Lissianna mà không nói gì.

“Rõ là đủ rồi.” Thomas trả lời thay anh. Anh ta tới cạnh giường cùng cô và nhìn xuống hai người bọn họ, rồi liếc sang Mirabeau hỏi. “Chị đã bao giờ chứng kiến một cuộc biến đổi chưa?”

“Chưa.” Cô nhướng mày. “Còn cậu?”

Anh lắc đầu.

“Kiểu này sẽ lùm xùm lắm đây.” Mirabeau nhận xét.

“Ừhm.” Thomas gật đầu. “Tôi nghĩ chị không đủ hàng xóm cho tình huống này đâu.”

Mirabeau thở một tiếng cười u ám rồi hai người nhìn nhau.

“Về nhà dì Marguerite chăng?” Anh ta hỏi.

Mirabeau nghiêm nghị gật đầu. “Chả còn lý do nào tránh né nơi đó cả, Lissianna đã bảo đảm điều đó rồi.” Cô quay sang nhìn cô gái đang ngồi cạnh cửa. “Thế… chúng ta có cần tới Mary nữa không?”

“Để làm gì?” Thomas hỏi. “Cả hai bọn họ cần nhiều hơn là cô bé có thể cung cấp, và việc đó chỉ khiến chúng ta mất thêm thời gian thôi.”

“Ừh, tôi sẽ đưa cô ta về nhà vậy.” Mirabeau nói, rồi quay người bước về phía cô bé.

“Trong lúc chị làm việc đó, tôi sẽ gọi về nhà và báo trước với họ. Cũng nên cho dì Marguerite chút thời gian để gọi giao máu tới nhà chứ.” (hic, như gọi giao cơm hộp hay pizza ấy…)

Greg nằm im lặng khi họ rời phòng, tim anh đập mạnh mẽ trong lồng ngực khi anh cố lờ cơn đau đớn đang dâng lên trong dạ dày. Lissianna đã kể với anh họ gọi một cuộc biến đổi là ‘sự tái sinh’, bởi vì quá trình biến đổi cũng như một cơn vượt cạn đầy đau đớn vậy. Anh ngờ là sự ‘khó chịu nhẹ nhàng’ anh đang trải qua chẳng thấm tháp gì so với những gì đang chờ anh phía trước.

***

“Anh thế nào rồi?”

Greg nhăn nhó khi bị hỏi. Thomas đã hỏ cùng một câu đó ít nhất hai chục lần trong vòng hai chục phút từ khi họ lên xe về nhà mẹ Lissianna. Anh thầm hi vọng anh ta sẽ không hỏi nữa. Mỗi lần anh ta cất tiếng hỏi, dường như mọi suy nghĩ của Greg đều bị tập trung vào cơn đau đớn đang dâng lên và trải rộng toàn thân anh. Đầu tiên là dạ dày, một cảm giác như bị axit ăn mòn lúc đầu còn nhẹ nhàng chịu đựng được, nhưng càng lúc nó càng kinh khủng hơn và đang dần dần lan rộng ra xung quanh, tràn lan như một con virus hay các tế bào ung thư, và đang gặm nhấm anh bằng hàm răng sắc nhọn của nó.

Chỉ trong khoảng nửa tiếng kể từ khi anh uống máu Lissianna, cơn đau trở nên tồi tệ đến mức trán anh ướt đẫm mồ hôi, và Greg thấy mình đang nghiến chặt hàm răng và nắm chặt tay lại để vật lộn với nó. Anh trả lời những câu hỏi của bà Marguerite khi bà vào garage đón họ vài phút trước một cách nhát gừng, đơn âm tiết. Anh cảm thấy thật khó để có thể suy nghĩ gì đó với cái cơn đau đang đốt cháy anh.

“Đưa bác sĩ Hewitt tới phòng ngủ màu hồng nhé Thomas.” Marguerite ra lệnh, mở cửa phòng ngủ của Lissianna để Lucian Argeneau có thể đưa cô vào. “Dì sẽ tới đó ngay, dì chỉ muốn chuẩn bị đồ truyền máu cho Lissianna thôi, rồi dì sẽ tới ngó Greg.”

“Cháu có thể cắm đồ truyền máu thay dì, dì Marguerite.” Jeanne Louise đề nghị.

Marguerite ngập ngừng, mắt liếc qua gương mặt trắng bệch của Greg khi Thomas nửa bế nửa đỡ anh đi ngang qua, rồi bà gật đầu. “Cám ơn cháu Jeanne Louise. Dì đã bảo Maria mang đồ truyền máu và một thùng máu lạnh lên ngay khi Thomas gọi điện. Nếu cháu có thể bắt đầu cắm kim truyền, dì sẽ chạy qua kiểm tra con bé ngay khi có thể.”

“Được mà dì Marguerite.”

Greg chỉ kịp nhìn thấy Jeanne Louise đi theo bác mình vào phòng ngủ của Lissianna, rồi Thomas kéo anh tới phòng ngủ bên cạnh đó.

“Đặt anh ta lên giường đi Thomas.” Marguerite chỉ dẫn, bà đi theo anh vào phòng.

Greg liếc thấy đống dây thừng đã được buộc vào thành giường, anh quay phắt đầu sang dòm Marguerite khi bà đóng cửa không cho Mirabeau, Elspeth và hai cô bé sinh đôi chạy vào. Marguerite thấy vẻ mặt anh, bà nhăn nhó bước về phía giường, cạnh anh.

“Chúng chỉ để ngăn không cho anh tự làm mình bị thương trong quá trình biến đổi thôi, thưa bác sĩ Hewitt. Anh không phải tù nhân gì hết. Tôi đảm bảo với

Greg thả lòng người để Thomas đỡ anh lên giường. Ngay khi anh nằm thẳng cẳng trên đó, Marguerite ngồi lên mép giường và cúi xuống xem xét mắt anh, dù anh không biết bà đang tìm cái gì.

“Lissi cho anh uống máu cách đây bao lâu?” Bà ngồi thẳng lại và hỏi.

“Khoảng nửa tiếng.” Thomas trả lời khi thấy Greg nhìn lại bà một cách trống rỗng, câu trả lời cứ trôi tuột trong não anh dù anh biết là mình biết nó.

Marguerite gật đầu và thở ra một hơi dài, rất có thể là nhẹ nhõm. “Nghĩa là nó vẫn chưa bắt đầu. Nó mới ở giai đoạn tiên khởi thôi.”

Tim Greg chùng xuống một nhịp khi nghe bà nói. Nó vẫn còn chưa bắt đầu ư? Cái cơn đau đớn anh đang trải qua mới là giai đoạn tiên khởi ư? Lạy Chúa lòng lành.

“Thomas, dì có nhờ Bastien gọi cho phòng thí nghiệm và đặt họ mang đến ít thuốc an thần để giúp Greg vượt qua mọi chuyện.” Cánh cửa mở ra trong lúc bà nói, và bác Lucian cùng dì Martine bước vào. “Cháu xuống nhà chờ họ mang tới được không?”

“Thuốc an thần.” Lucian khinh bỉ thốt lên khi Thomas rời khỏi phòng. “Thời của ta không ai thèm dùng nó để làm dịu đi quá trình đó cả. Chúng ta coi nó như một nghi lễ bắt buộc, và chúng ta vượt qua nó bằng chí khí nam nhi… Nhưng ta đoán đàn ông thời nay yếu đuối hơn, họ sẽ không thể chịu nỗi chút đau đớn này đâu.”

“Tôi không cần dùng thuốc.” Greg nói, sự tự tôn khiến anh cắn vào cái lưỡi câu gã đàn ông kia treo trước mặt anh. Lucian Argeneau dường như ghét anh ngay từ phút đầu tiên trong cuộc ‘trò chuyện’ giữa họ vào buổi sáng ông ta tới dù Greg không hiểu tại sao. Lý do duy nhất anh có thể nghĩ ra là ông ta đã quét qua bộ não anh và tìm ra vài ý đồ không được trong sáng cho lắm với Lissianna. Greg đoán anh không nên ngạc nhiên khi ông ta không đối xử với anh ngoại lệ vì đã ham muốn cháu gái mình.

“Lucian, thôi đi.” Marguerite quát, rồi quay sang Greg. “Có đấy, anh thật sự cần nó đấy.”

“Không, tôi không cần.” Anh nhắc lại, càng lún sâu thêm khi thấy vẻ mặt tự cao tự đại của Lucian Argeneau.

“Có, anh có cần.” Mẹ của Lissianna nghiêm giọng bảo anh. “Anh sẽ dùng thuốc, và anh sẽ thoải m

“Tôi tưởng bà nói tôi không phải tù nhân ở đây.” Greg thử nói.

“Anh không phải tù nhân.” Lucian Argeneau thông báo. “Marguerite, anh ta là một người đàn ông. Nếu anh ta không muốn dùng thuốc, cô không nên ép anh ta.”

Bà liếc về phía bác của Lissianna với vẻ không chấp nhận được, rồi thở dài và quay sang Greg.

“Anh có chắc không?” Bà hỏi lần cuối. “Không có nó, sự biến đổi sẽ vô cùng đau đớn và khổ sở đấy.”

Greg không chắc tí nào cả. Anh đã đủ đau để thấy có chút thuốc giảm đau sẽ tốt hơn, nhưng với cái nụ cười nửa miệng của Lucian hướng về anh từ phía cuối giường, anh thà cắn lưỡi tự sát còn hơn thừa nhận điều đó. Anh gật đầu. “Tôi chịu được mà.” (LV : anh thật là dại mà… haizzz, đàn ông thích sĩ diện thế cơ chứ !)

Mẹ Lissianna mở miệng định nói thêm, nhưng Martine Argeneau đã tiến tới đặt tay lên vai bà ngăn lại. “Cứ kệ đi Marguerite. Nếu anh ta đổi ý, thuốc giảm đau sẽ vẫn sẵn sàng.”

“Phải rồi.” Lucian gật gù. “Để xem anh ta chịu được bao lâu trước khi rên khóc như trẻ con và van xin dùng thuốc giảm đau.”

“Ông sẽ phải chờ khá lâu đấy.” Greg đảm bảo với ông ta, và thầm hi vọng điều đó đúng.

***

“Sao, có tí hi vọng nào không?”

Lissianna nhận ra giọng Mirabeau khi cô dần dần hồi tỉnh lại, và sau đó là giọng Thomas trả lời. “Không. Họ lần này thậm chí còn không thèm mở cửa nữa. Dù vậy anh cũng vẫn đứng ngoài hành lang nghe ngóng một phút.”

“Rồi sao?” Lần này là giọng Jeanne Louise.

“Hầu như anh ta vẫn mê man, rên rỉ và thi thoảng thì…” Anh ta ngưng lại khi một tiếng hét đáng sợ vang lên từ đâu đó trong nhà, rồi nhún vai nói tiếp. “hét !”

“Tội nghiệp anh ta !” Cô nghe thấy Juli buồn bã nói.

“Em đang khoái chí vì mình sinh ra đã thế chứ không phải biến đổi phải không?”

Lissianna chớp mắt khẽ mở ra rồi chằm chằm nhìn vào Elspeth, người vừa phun ra câu nhận xét cuối cùng. Chị họ của cô đang đứng cuối giường, mắt nhìn phía cửa ra vào một cách bứt rứt, nhưng rồi quay lại phía giường và cứng người lại khi thấy mắt cô đã mở.

“Em tỉnh rồi.”

Các anh chị họ khác và Mirabeau lập tức chạy tới vòng quanh giường, và Lissianna liếc từ khuôn mặt quan tâm này tới vẻ mặt lo lắng khác đầy bối rối. “Chuyện gì thế? Ai đang hét cơ?”

Cả nhóm sững lại rồi trở nên rất ngượng ngập và liếc lẫn nhau, rồi Jeanne Louise lờ câu hỏi của cô đi mà hỏi lại. “Chị thế nào rồi?”

Cô suy nghĩ một chút, tự hỏi tại sao em họ cô lại lo lắng hỏi thế, và rồi ký ức ùa về và Lissianna nhớ rất rõ việc mình bị đâm. Cái ký ức đẹp đẽ ấy theo sau bằng một chuỗi ký ức khác đầy đau đớn (hic, bị đâm là đẹp đẽ à? cũng đúng, bị đâm và sau khi bị đâm thì sau khi bị đâm vẫn rợn hơn !). Cô loáng thoáng nhớ là có tỉnh lại một lần trước đó. Lúc đó cô rất đau đớn và nhớ là Greg có nói gì đó về việc họ ở nhà chị Mirabeau. Lissianna chắc chắn có chuyện gì đó rất quan trọng đã xảy ra ở đó, nhưng không thể nhớ ra là gì, mọi thứ cứ mờ ảo thế nào ấy.

Bỏ qua chuyện đó, cô thử cựa mình trên giường, và nhẹ cả người khi không thấy chút đau đớn hay khó chịu nào nữa. Lissianna nhận ra mình đang nằm trong phòng ngủ cũ của mình ở nhà mẹ cô, và rằng đúng ra không phải CÔ nên nằm ở đây lúc này. Bất thần cô nhớ ra cuộc trò chuyện cuối cùng với Greg là về cái gì… rồi cô nhớ ra việc mình mời anh uống máu… và việc anh đồng ý.

Tí mệt mỏi buồn ngủ còn sót lại cũng bay đâu mất, Lissianna liền ngồi phắt dậy. “GREG ! Anh ấy sao rồi?”

“Anh ta vẫn ổn mà.” Jeanne Louise vội vã trấn an cô rồi bước tránh qua một bên khi Lissianna gạt chăn ra.

“Bọn anh đoán thế.” Thomas nói thêm khi cô cố đứng lên.

Một tiếng hét nữa khiến Lissianna ngừng lại, cô nhìn quanh mọi người với vẻ sợ hãi.

“Là anh ấy ư?” Cô yếu ớt hỏi.

Sáu cái đầu khẽ khẽ gật với vẻ bất đắc dĩ phải thừa nhận, Lissianna lại ngồi phịch xuống giường và run rẩy hỏi. “Em ngủ bao lâu rồi? Anh ấy như vậy đã bao lâu rồi?”

“Chúng ta về tới nhà khoảng ba tiếng trước.” Thomas trả lời cô. “và anh ta trở nên như thế khoảng… ừhm, anh ta bắt đầu gào thét khoảng hai tiếng trước đây.”

Mắt Lissianna bắt đầu đảo quanh căn phòng, và dừng lại ở đống túi rỗng nằm trên bàn cạnh giường. Cô quay sang nhìn Thomas đầy ngờ vực. “Làm sao em có thể xài hết từng đó túi trong vòng có ba tiếng?”

“Bọn chị đập nó vào răng em cùng lúc với truyền máu tĩnh mạch.” Mirabeau giải thích, rồi nhún vai. “Đằng nào em cũng đang bất tỉnh, nên bọn chị không phải lo em ngất khi nhìn thấy nữa.”

“Và răng chị hút máu nhanh hơn là tĩnh mạch nhận máu nhiều.” Jeanne Louise lặng lẽ nói.

“Lúc đó em rất đau đớn, nên bọn chị cố đưa máu vào cơ thể em nhanh nhất có thể.” Elspeth nói thêm.

Lissianna gật đầu và thậm chí còn nặn được một nụ cười. Cô rất biết ơn sự chăm sóc của họ. “Ai đang coi Greg biến thân?”

“Mẹ chị, mẹ em và bác Lucian.” Elspeth trả lời.

Cô lại gật đầu. “Còn vụ đâm em thì sao? Chúng ta đã biết chuyện xảy ra thế nào hay chưa? Hay là ai gây ra không?”

Thomas khẽ nghiêng đầu. “Em có vẻ không tin là bác Lucian cử ai đó làm thế đúng không?”

“Cái gì?” Lissianna liếc anh đầy ngạc nhiên. “Tất nhiên là không rồi. Bác ấy biết đâm thế có giết được em đâu. Hơn nữa, nó có vẻ là một sự trừng phạt hơi thái quá với tội bỏ trốn với Greg phải không?” (hí hí, bỏ trốn với zai nè…)

“Greg lại nghĩ như vậy.” Mirabeau ‘mách’, và Lissianna nhíu mày.

“Ừhm, chắc vì anh ấy đã nghe đồn quá nhiều về những gì Hội đồng làm, và có thể anh ấy có một cái nhìn không được hay ho lắm về bác Lucian và Hội đồng chăng.”

Thomas gật đầu. “Dì Marguerite, dì Martine và bác Lucian đều khá là tức giận khi nghe tin em bị đâm khi anh gọi về. Anh chắc là họ sẽ lo chuyện đó. Hẳn bác Lucian đã nhờ ai đó kiểm tra giùm rồi cũng nên.”

Lissianna gật đầu, rồi đứng lên, hơi nhăn mặt khi cái áo sơ mi cô mặc cứng qu khi cô chuyển động. Cái mùi trên áo cho thấy vì nó dính đầy máu khô nên mới cứng lại như thế. May là áo màu đen nên không thấy màu máu, chứ không cô sẽ lại ngất xỉu lên giường mất.

“Có lẽ em nên tắm qua một chút.” Elspeth đề nghị.

Lissianna lắc đầu. “Em muốn ngó qua Greg trước đã.”

“Lissi, họ không cho em vào đâu.” Thomas lặng lẽ nói. “Bọn anh ai cũng cố thử vào đó xem anh ta thế nào, và giờ họ còn không thèm mở cửa ra nữa. Họ chỉ việc gào lên trong đó rằng anh ta ổn, và rằng anh biến đi chỗ khác là vừa.”

Lời của anh ta khiến cô ngập ngừng, nhưng rồi Lissianna bước một cách quyết tâm về phía cửa. “Em phải nhìn thấy anh ấy. Anh ấy đang nằm đâu?”

“Phòng bên.” Elspeth thì thầm.

Cô gật đầu và bước ra hành lang, cảm thấy mọi người đang đi theo mình. Sự có mặt của họ khiến cô can đảm hơn nhiều tới nỗi khi Lissianna bước tới cánh cửa phòng bên đang đóng kín, cô không thèm dừng lại và cũng chẳng bận tâm tới việc gõ cửa, cô chỉ đơn giản mở cửa ra và bước vào phòng.

Mắt Lissianna trợn tròn với vẻ sợ hãi khi cô nhìn thấy khung cảnh trong phòng. Greg thì nằm vùng vẫy trên giường, cổ tay và cổ chân bị trói chặt. Rõ ràng sợ rằng đống dây thừng không đủ chắc để trói anh, dì Martine và bác Lucian đang đứng ở hai bên giường, dùng toàn bộ sức nặng của mình để đè nghiến anh xuống trong khi mẹ cô cố gắng chọc kim truyền vào tay anh.

“Mọi thứ ốn chứ?” Lissianna lo lắng hỏi.

Cứ như thể những lời của cô đánh động điều gì đó, bất thần Greg lại hét lên và vùng vẫy dữ dội gấp đôi. Cô thú vị thấy anh gần như có thể vùng ra khỏi sức giữ lại của cả dì Martine lẫn bác Lucian.

“Đóng cửa lại ngay!” Bác Lucian của cô gầm lên.

Lập tức Lissianna quay đi thực hiện việc đó, cô ném cho các anh chị họ mình một ánh mắt xin lỗi trước khi đóng sập cửa trước mũi họ. Rồi cô quay lại với cuộc vật lộn để giữ cho Greg nằm yên trên giường.

“Các nanos đã khiến anh ấy khỏe tới vậy sao?” Cô ngạc nhiên hỏi khi tiến lại gần giường hơn.

“Không, là sự đau đớn và nỗi sợ hãi.” Marguerite thở dốc, bỏ cuộc ngang chừng những gì đang cố làm để cúi xuống giữ tay và vai anh lại khi anh tiếp tục quẫy mình.

“Sợ hãi ư?” Lissianna bước vòng qua bác mình tới đầu giường và vươn tay chạm nhẹ vào trán anh, miệng thì thầm gọi tên anh.

Dường như anh dịu lại một chút khi nghe thấy tiếng cô. Ít nhất những cơn vùng vẫy cũng dịu lại. Lissianna thấy những giọt lệ nóng hổi đang trào lên khiến mắt cô nhức nhối khi cô nhìn thấy nỗi thống khổ tuyệt vọng ngập tràn trong mắt anh khi anh mở mắt và nhìn thấy cô.

Cô đã nghe nói nhiều lần rằng quá trình biến đổi rất đau đớn. Các nanos là một đạo quân xâm lược mạnh mẽ, ngấu nghiến máu trong cơ thể với một tốc độ khó tin khi chúng tự nhân đôi nhân ba lên và tràn ngập khắp cơ thể, xâm nhập vào từng tế bào, từng cơ quan nội tạng. Lissianna đã nghe đồn rằng nó cảm thấy nhu thể máu trong người đều hóa thành axit, và thứ axit đó ăn mòn cơ thể người ta từng inch mỗi khoảnh khắc trôi qua. Cô cũng nghe rằng cơn đau đớn ấy vẫn chưa phải điều tồi tệ nhất, mà là những cơn ác mộng, cơn hoang tưởng đi kèm với nó, những khung cảnh chết chóc và tra tấn, và thường là, cảm giác bị thiêu sống đầy khủng bố và ghê tởm.

Lissianna thường nghĩ đến những lời đồn đại đó như là những câu chuyện được phóng đại lên, nhưng giờ đây khi nhìn thấy Greg, cô thật sự tin vào tất cả những câu chuyện đó. Ánh mắt cô lướt về phía mẹ mình. “Không lẽ mẹ không thể cho anh ấy dùng thuốc gì đó để giảm đau sao?”

“Anh ta muốn chịu đựng chúng mà không dùng thuốc giảm đau.” Marguerite thở dài.

“Chỉ vì bác Lucian của cháu đã lừa anh ta vào tình thế đó với cái lý thuyết ngu xuẩn ‘một ma cà rồng chân chính thì phải chịu đựng nó như một người đàn ông chân chính’ thôi!” Martine ném về phía anh trai mình một ánh mắt đầy ghê tởm. “Thời trung cổ hay dân di cư, có thể họ không có những thứ thuốc giảm đau mạnh mẽ như hiện nay, nhưng anh không thể thuyết phục em rằng một xã hội đủ văn minh để sáng chế ra đống nanos này lại không có kiến thức để sáng chế ra các loại thuốc để xóa sạch cơn đau để làm dịu đi quá trình đưa chúng vào trong cơ thể đâu. Hơn nữa,” bà chỉ ra một cách giận dữ. “Anh cũng được sinh ra là ma cà rồng sẵn, như chính em vậy!”

Lissianna thấy một nụ cười đang nhúc nhích ở khóe môi bác mình, và gần như là gầm thét lên với cơn giận dữ bùng nổ khi cô quay sang mẹ mình. “Cho anh ấy dùng thuốc đi!”

“Anh ta nói anh ta có thể chịu đựng không cần nó.” Lucian nhận xét một cáởn nhơ. “Cháu không thể…”

“Đấy không phải việc của bác!” Lissianna nạt lớn. “Giờ anh ấy không phải mối nguy hại gì nữa. Còn cháu thì được phép biến đổi một người, cháu đã làm điều đó, và kể cả bác hay cái hội đồng chết dẫm của bác cũng không ai có thể làm tổn thương anh ấy được.” Cô ngừng lại để thở hổn hển, rồi nói tiếp một cách bình tĩnh hơn. “Anh ấy là của cháu (yeah!!). Cháu là người biến đổi anh ấy, vì thế cháu có quyền nói, cho anh ấy dùng thuốc ngay lập tức!”

Cả căn phòng lặng thinh trong một chốc. Kể cả các cơn vùng vẫy của Greg cũng giảm xuống gần như không còn mấy, như thể anh cũng cảm thấy sự căng thẳng trong không khí khi Lucian lạnh lùng nhìn Lissianna. Không ai có thể nói chuyện với Lucian Argeneau kiểu đó, hay ít nhất cô chưa từng nghe thấy chuyện đó xảy ra.

“Chà chà…” Cuối cùng bác cô nhẹ nhàng thốt. “Margerite, có vẻ con mèo con nhỏ bé của chúng ta cũng đã xòe móng vuốt rồi đấy.”

“Lucian…” Mẹ cô nói, giọng không chắc chắn.

“Làm như con bé nói đi. Hắn ta là của nó!” Ông ta ngắt lời bà một cách bình tĩnh.

Lissianna liếc về phía mẹ cô, rồi về phía tay Greg nơi bà đang cố chọc kim truyền máu vào đó. Chỉ tới khi cô nhìn thấy máu đang chảy tràn trên tay anh và đang ướt đẫm trên ga trải giường quanh đó, cô mới nhận ra, một cách quá muộn, rằng mẹ cô không phải đang cố chọc kim truyền máu, bà đang cố chọc LẠI nó vào tay anh.

“Ôi quỷ thân ơi.” Cô lầm bầm khi căn phòng bắt đầu quay cuồng chung quanh.

“Ôi quỷ thần ơi…” Cô nghe thấy bác Lucian lặp lại khi ông bỏ tay ra khỏi người Greg và vươn tới đỡ cô khi cô ngất lịm.

***

Lissianna mở mắt và thấy mình lại đang nằm trên chiếc giường ngủ cũ của cô. Đầu tiên cô đinh ninh chỉ có mình trong phòng, nhưng rồi bác cô bước vào tầm nhìn và cúi xuống, nhìn vào mắt cô.

Lissianna lo lắng nhìn ông. Ông nhìn lại, vẻ mặt rất nghiêm chỉnh và hỏi. “Cháu thấy thế nào?”

“Ổn ạ.” Cô từ từ trả lời, rồi mở miệng định hỏi về Greg, nhưng ông đã đoán trước điều đó.

“Chàng Greg của cháu cũng ổn thôi. Marguerite đã cho anh ta dùng thuốc giảm đau và mê man để không còn phải chịu đựng nữa.”

“Cháu đoán điều đó khiến bác thất vọng chăng?” Lissianna chua chát hỏi, và ông nhún vai.

“Thật ra thì, không hề. Tiếng anh ta gào thét khiến bác nhức cả đầu, và việc phải đè nghiến anh ta xuống đã trở nên rất là nhàm chán.” Ông thú nhận với một nụ cười nhẹ nhàng. “Bác đã rất nhanh chóng hối hận việc đã đẩy anh ta vào việc chứng tỏ bản thân mình.”

“Cũng đáng cho bác thôi.” Lissianna cau có nói, rồi ngồi dậy trên giường. Cô co chân lên ngồi dựa vào tường.

“Ừh, bác cũng nghĩ thế.” Lucian nhăn nhó thừa nhận, rồi nói thêm. “Dù bà cũng mừng là bác đã làm điều đó. Chàng trai trẻ của cháu làm bác ngạc nhiên đấy. Rất nhiều người hẳn đã hét lên đòi dùng thuốc giảm đau ngay khi đám nanos đó tràn tới cục cưng của mình. Còn anh ta thì gào lên với giọng có thể so sánh với giọng nữ cao, nhưng không một lời nào cầu xin dùng thuốc. Anh ta khá xứng với cháu gái bác.”

Lissianna đang cố nghĩ xem mình nên phản ứng với điều đó ra sau thì ông nghiêng nghiêng đầu và nói. “Không phải như cháu nghĩ, bác không hề cho người đâm cháu. Bác luôn làm những gì tốt nhất có thể để bảo vệ gia đình bác, và khi bác nói ‘gia đình’, nghĩa là trong đó bao gồm em trai bác, vợ chú ấy, và những đứa con của chú ấy. Bác không hề ra lệnh cho người đâm cháu để trừng phạt việc đã dám phản đối bác.”

“Cháu không hề nghĩ đó là bác. Greg là người duy nhất cho là thế.” Cô thừa nhận, rồi cũng nghiêng đầu và hỏi. “Tại sao bác lại làm thế?”

“Làm gì?” Ông hỏi lại.

“Bác vừa nói, ‘bác luôn làm những gì tốt nhất để bảo về gia đình bác, bao gồm cả em trai, vợ của chú ấy, và những đứa con của chú ấy.’ trong khi bác hoàn toàn có thể nói ‘em trai bác, Marguerite và các cháu.”

“Thế thì có sao?” Ông miễn cưỡng hỏi.

“Cháu nghĩ là có sao đấy. Nó như thể bác không hề thừa nhận mẹ con cháu có quan hệ gì với bác cả, ngoài thông qua mối quan hệ với ông ấy. Nó như thể bác luôn giữ một khoảng cách về tình cảm bằng cách nói về mẹ con cháu như thể người ngoài cuộc. Như thể bác đứng ngoài cuộc.”

Ông bối rối khi nghe cô nói, nhưng Lissianna vẫn chưa nói xong. Sự khó chịu chực bật ra khỏi đầu môi cô, và cô hỏi tiếp. “Tại sao bác không tái giá? Bác Luna và các con của bác đã ra đi cùng sự sụp đổ của Atlantis. Chắc hẳn từ đó bác đã phải gặp ai đó để yêu thương chứ? Hay bác chỉ quá hèn nhát để cho phép mình lại yêu lần nữa?”

“Cháu nghĩ bác sợ tình yêu ư?” Ông ngạc nhiên hỏi.

Cô gật đầu.

“Ừhm… có lẽ thế…” Ông đồng ý, rồi nói thêm. “Và có lẽ đúng là đồng bệnh tương lân.”

Lissianna nhíu mày. “Nghĩa là sao ạ?”

Lucian lắc đầu như muốn nói điều đó không quan trong, rồi nhìn xuống cô một cách tò mò và hỏi. “Cháu không sợ bác chút nào phải không?”

Cô thở dài, cụp mắt nhìn xuống, rồi buồn bã nhún vai. “Cháu đã từng sợ bác.”

“Vậy cái gì đã thay đổi điều đó?”

“Cháu mệt mỏi với việc sợ hãi rồi. Không thể sống nổi.”

“Cha cháu ư?” Ông tiếc nuối hỏi.

“Bác trông giống ông ấy.” Lissianna lặng lẽ nói. Và nhận ra điều cô vừa nói thật ngu ngốc. Tất nhiên bác ấy trông giống cha cô. Họ từng là anh em sinh đôi mà, nhưng giờ cô nhận ra đó là một phần lý do vì sao cô luôn rúm cả người khi có mặt ông. Ông gợi cô nhớ tới cha mình, và Lissianna đã luôn luôn sợ hãi Jean Claude Argeneau, và do đó bản năng của cô khiến cô sợ hãi cả bác Lucian.

“Bác có thể trông giống chú ấy, Lissianna, nhưng bác không phải chú ấy.” Ông nhẹ nhàng nói khi ông ngồi xuống giường, nửa người quay về phía cô. Rồi ông thở dài. “Bác biết chú ấy rất khó chịu khi phải sống cùng, và chú ấy khiến cuộc sống trở nên tồi tệ với các cháu và mẹ các cháu, nhưng bác chưa bao giờ nhận ra nó tồi tệ tới mức nào. Bác xin lỗi.”

“Bác đâu có thể làm gì được.” Cô khẽ nhún vai.

“Có chứ.” Lucian nghiêm nghị. “Có nhiều là khác. Bác cho là bác đã bảo về chú ấy ngay cả khi bác không nên làm thế. Cha cháu đáng ra đã bị cắm lên cọc gỗ và nướng chín từ hàng thế kỷ trước vì những sai lầm của mình nếu bác không can thiệp và

Mắt Lissianna mở to với sự thú nhận của ông, rồi cô thở dài. “Ông ấy là em trai của bác, giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã, chưa kể tình cảm luôn khiến chúng ta làm những việc đáng ra chúng ta không nên làm, những việc mà chúng ta sẽ hối hận.” Cô nhún vai. “Cứ nhìn những gì Thomas và những người khác làm cho cháu xem.”

“Và những gì cháu làm cho Greg nữa.”

“Điều đó khác.” Lissianna nói nhanh. “Cháu không yêu…” Cô ngưng bặt và rồi đỏ bừng mặt khi thấy cái nhìn vẻ hiểu biết của ông.

“Ít nhất cháu không còn có thể tự lừa dối bản thân về tình cảm của cháu với cậu ta nữa. Giờ cháu chỉ cần gom góp đủ can đảm để thừa nhận điều đó với cậu ta thôi.” Bác cô nói với một vẻ thú vị khó giấu. Khi Lissianna để lộ vẻ bối rối trên mặt, ông nói tiếp. “Mẹ cháu nói cô ấy biết cậu ta là người dành cho cháu ngay từ khi bà nhìn thấy hai đứa với nhau. Những người khác cũng nghĩ thế, và khi họ biết Greg tìm ra chúng ta là ai, hay đúng hơn, có vẻ là ai với đống phim ảnh sách báo nực cười viết về chúng ta, và vẫn không hề cảm thấy sợ hãi ghê tởm với điều đó, Martine và Marguerite đã quyết định họ không nên xóa đi ký ức về CHÁU trong đầu anh ta. Họ mang anh ta về nhà để cho hai đứa từ từ hiểu ra điều mà ai cũng hiểu từ trước đó.”

“Đó là lý do mẹ cháu gọi cho bác ư?”

Bác cô cười khẽ một tiếng. “Không ai gọi cho bác cả. Bác chỉ đơn giản là tình cờ đi ngang qua ghé vào chơi thôi. Lâu lắm rồi bác không gặp Martine và mấy đứa con gái mà.” Ông nhăn nhó nói tiếp. “Và khi Thomas líu hết cả lưỡi khi nhìn thấy bác, mấy người phụ nữ kia bắt buộc phải giải thích, và bọn họ đưa bác tới gặp Greg.”

“Rồi sao nữa ạ?” Lissianna tò mò hỏi.

“Rồi bác không chắc chắn về những gì họ nghĩ cho lắm.” Lucian thừa nhận và nói thêm. “Cho tới khi cháu về nhà sáng sớm hôm đó trong lúc chúng ta nói chuyện với Greg. Nỗi sợ hãi của cháu khi nhận ra bác đang ở đây tỏa ra rất mạnh mẽ và dồn dập, và mỗi phần năng lượng của cháu hầu như đều tập trung vào cậu ta.” Ông nhún vai.

“Thế tại sao bác lại trói anh ấy lại và quyết định gọi Hội đồng tới?” Lissianna bối rối hỏi.

“Mẹ cháu trói anh ta lại chứ không phải bác. Và bác lúc đó đang gọi cho Hội đồng để thông báo rằng anh ta sẽ gia nhập chúng ta sớm thôi. Cháu cũng biết Hội đồng trách nhiệm cập nhật và lưu giữ tin tức về mọi thành viên mà.”

“Sau khi cháu lôi anh ta chuồn mất, mẹ cháu đã thú nhận với bác cô ấy muốn cháu hiểu nhầm như thế. Cô ấy đã hi vọng nỗi sợ hãi việc cậu ta bị tuyên án Hội đồng tam nhân sẽ bắt cháu phải nhận ra tình cảm của cháu với cậu ta. Ấy vậy mà thay vào đó, cháu chỉ dám túm lấy cậu ta và chuồn như thỏ.”

Lissianna nhìn bác mình sững sờ. Tất cả vốn chỉ là một trò đùa thôi sao? Mẹ cô vốn chỉ muốn bẫy cô để cố bắt họ đến với nhau sao? Bà ấy vốn đang chơi trò bà mối sao?

“Nghĩa là Valerian vốn không hề đuổi theo chúng cháu ở trung tâm thương mại ư? Bác thậm chí không hề nhờ ai đó tìm chúng cháu ư?” Cô hỏi, vẻ không tin nổi.

Lucian nhăn mặt. “Ừh thì bác có nhờ vài thằng bé để ý đến hai đứa để biết chắc hai đứa không cầm tay nhau bỏ trốn tới lục địa khác chẳng hạn, nhưng bác không hề dùng bọn họ như chó săn để đuổi theo hai đứa.”

“Trừ Julius !” Cô lạnh lùng. (Hic, là con chó to đùng nhà bà Marguerite đấy ạ !)

Lucian cười phá lên. “Julius chẳng bao giờ dám làm gì cháu. Con chó đó luôn hiền ngoan như một con cừu với hai mẹ con cháu còn gì. Ừh thì nó đáng ra sẽ đuổi theo Greg, tất nhiên, nhưng chúng ta biết chắc là cháu sẽ tìm ra cách tránh được nó. Và sự thật đúng là thế còn gì.”

Lissianna thở ra một hơi dài khi cô suy xét lại mọi chuyện. Thật thoải mái khi biết bác cô không sai người đâm cô. Tuy nhiên điều đó có nghĩa là ai khác đã làm điều đó.

“Thế nào?” Lucian hỏi, đọc được mạch suy nghĩ của cô. “Cái bà Debbie mà cháu ở nhờ ấy, bà ấy là đồng nghiệp của cháu à?”

Lissianna gật đầu. “Và là một người bạn nữa.”

“Nghĩa là cháu không cho là bà ấy có thể đứng sau vụ đâm cháu?”

“Không.” Lissianna lắc đầu mạnh mẽ. “Chị ấy là một người bạn lớn của cháu, và đêm qua lúc chuyện đó xảy ra chị ấy đang làm việc ở nhà tế bần. Hơn nữa chị ấy hoàn toàn không biết cháu là ma cà rồng. Không ai ở nhà tế bần biết cả. Cháu dám cược điều đó bằng mạng sống của mình!”

“Thì cháu đang đánh cược với mạng sống của cháu còn gì!” Lucian Argeneau nói nhẹ nhàng. “Dùng cọc gỗ ma cà rồng là trò của một con người, Lissi ạ. Những người khác trong số chúng ta biết là muốn giết cháu, họ phải chặt đầu cháu cơ!” (Hic, nói thản nhiên dễ sợ!)

“Vâng nhưng…” Cô nhăn trán. “Bác Lucian, ngoài ai đó trong số chúng ta, cháu không biết ai khác có thể biết cháu là ai. Cháu vốn rất cẩn thận mà.” (Còn lâu, nàng ngốc lắm nàng ạ!)

Ông nghĩ một chốc rồi lầm bầm. “Rồi, bác sẽ điều tra việc đó để xem bác tìm ra được gì, và bác sẽ ở lại đây tới khi xong việc.” Ông nhướng mày. “Bác đoán hẳn cháu muốn sang xem thằng bé thế nào đúng không?”

Lissianna không cần bác mình giải thích “thằng bé” đó là ai. Cô mỉm cười và gật đầu (khẩn trương). “Vâng, cho cháu đi nhé.”

Bác cô gật đầu và đứng lên. “Ừh, đi đi.”

Lissianna nhảy phắt xuống giường và đứng cạnh ông. Ngay khi cô đứng lên, ông đỡ lấy khuỷu tay cô theo cách các quý ông thời xưa và đưa cô bước ra cửa.

“À, nhân tiện, các anh chị em họ cùng cô bạn của cháu đã nghe thấy cháu hét vào mặt bác trong phòng Greg. Giờ cháu là nữ anh hùng sáng chói trong lòng họ đấy, vừa vì dám ‘bật’ lại bác, vừa vì dũng cảm mang Greg trốn đi, và vừa vì dám hét lên với bác.” Trông ông không vui vẻ cho lắm khi ông thốt ra những lời này, rồi ông nói tiếp. “Bác có lẽ đã cho chúng nó ấn tượng là bác vào đây để mắng cháu về chuyện đó và khiến cháu biết điều hơn.”

Lissianna trang trọng gật đầu, nhưng một nụ cười vẩn vơ trên môi cô khi cô trả lời. “Danh tiếng về bác vẫn sẽ được an toàn thôi. Cháu sẽ không hé môi về chuyện bác cháu mình vừa nói với nhau.”

Lucian Argeneau tươi cười và nựng khẽ cằm cô. “Bé ngoan!”
Bình Luận (0)
Comment