A Quick Bite

Chương 2

Greg nhìn sững vào cánh cửa vừa đóng kín. Anh không thể tin là có người vừa mở cửa, dừng lại – rõ ràng là giật mình khi thấy anh – và rồi xin lỗi một cách lịch sự và đóng cửa lại trong khi anh chỉ biết nằm đó như một thằng ngốc, quá bất ngờ để có thể thốt ra lời nào hay làm bất cứ cái gì. Cũng đúng khi anh làm gì có cơ hội để nói hay hành động gì cả, nhưng mà…

Cơ cổ anh giật giật vì mỏi với việc cứ phải giữ đầu nghểnh lên nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Thở dài đầu hàng, Greg thả đầu lại trên gối và bắt đầu lầm bầm nguyền rủa sự ngu ngốc của mình.

Cuối cùng thì đêm nay anh cũng phải thừa nhận rằng anh là một thằng vô cùng ngu ngốc thật. Greg chưa bao giờ mình là ngốc cả. Đúng hơn, anh luôn nghĩ mình thuộc kiểu người thông minh nhiều hơn, nhưng đấy là trước khi anh trèo vào ngồi trong khoang để hành lý của một cái xe lạ hoắc và tự khóa mình trong đó chẳng vì cái lý do quái nào cả.

“Đúng là hành động ngu ngốc mà !” Greg tự nhủ, nhưng rồi quyết định dùng từ điên cuồng thì hợp lý hơn chăng. Ngu ngốc có lẽ sẽ hợp hơn nếu anh ‘vô tình’ tự nhốt mình vào khoang chứa hành lý. Còn tự mình trèo vào và tự đóng nắp khoang chứa hành lý một cách bình tĩnh tự tin thì chắc nên được liệt vào danh sách những hành động của một kẻ điên nhiều hơn. Mà anh lại còn đang tự nói chuyện với chính mình nữa chứ, anh tự chỉ ra điều đó. Ừh, nó cũng chứng tỏ là anh đang dần đi xa khỏi khái niệm một người khỏe mạnh rồi. Anh không thể ngăn mình tự hỏi bắt đầu từ khi nào, và làm thế nào mà anh lại mất trí như thế.

Có khi bệnh điên hay lây cũng nên, anh xem xét. Có khi anh nhiễm bệnh từ một trong số các bệnh nhân của mình. Không phải nghĩa là anh đã từng chẩn trị cho ai đó bị bệnh điên. Thường thì anh hay xử lý các ca mang một chứng sợ hãi nào đó hơn, dù anh cũng có chữa trị vài bệnh nhân với những hội chứng khác mang tính dài hạn hơn. Chắc hẳn anh có mầm mống bệnh từ lâu rồi và đêm nay chỉ vô tình là đêm bệnh bắt đầu bùng phát một cách mạnh mẽ. Đó là một ý giải thích. Hay có khi bệnh điên đã truyền trong gia đình anh rồi cũng nên. Anh nên kiểm chứng lại cùng mẹ mình lúc nào đấy, để xem liệu trong gia đình họ đã bao giờ có một vài người mang bệnh này chưa.

Và không chỉ có việc tự trèo vào thùng xe khiến Greg bận tâm suy nghĩ, đó mới là hành động điên khùng thứ nhất của anh thôi, và là hành động mà anh đã hối hận ngay khi chiếc khóa thùng xe kêu cạch khi nó đóng lại. Anh nằm đó trong bóng tối, không gian chật hẹp, và tự gọi mình bằng đủ thứ tên dành cho người xuẩn ngốc trong ít nhất nửa tiếng cho tới khi cái xe đi vào căn nhà này. Rồi xe dừng lại, thùng xe được mở ra, và anh đã làm gì nào? Anh có chui ra, xin lỗi chủ xe một cách lịch sự cho việc cư xử một cách đáng xấu hổ rồi về nhà hay không? Không hề, anh chỉ biết đứng đó, và chờ cho người phụ nữ tóc nâu anh gặp trong thang máy ra khỏi xe tới chỗ anh và rồi đi theo cô ta – một cách mù quáng nếu nói cho đúng – vào căn nhà to lớn này và lên phòng này.

Greg đã như một đứa trẻ năm tuổi ngoan ngoãn hiếu kỳ khi anh – không chờ được yêu cầu – tự trèo lên giường và dang tay chân ra để ‘được’ trói lại. Thậm chí anh còn cười với cô ta khi cô ả vỗ nhẹ vào má anh và nói. “Con gái tôi sẽ khoái cậu đấy. Cậu sẽ là món quà sinh nhật tốt nhất của tôi từ trước tới giờ.”

Sau khi cô ta rời phòng, anh nằm đó, đầu óc trống rỗng một lúc lâu trước khi cái hoàn cảnh đặc biệt’ của anh hiện tại thực sự ngấm vào mớ chất xám của mình. Greg đã tiêu toàn bộ khoảng thời gian từ lúc đó để gặm nhấm câu hỏi đầy kinh ngạc : Cái quái gì xảy ra thế này? Các hành động của anh – chưa nói đến của cô nàng tóc nâu kia – chả có một tí xíu nghĩa lý gì cả. Cứ như thể trong một thoáng anh bị mất lý trí ấy. Hay mất sự điều khiển nó cũng nên. Và rồi không thể tự giải đáp được mớ bòng bong đó, anh chuyển ý nghĩ về những việc cấp thiết hơn, tỉ như, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, khi anh đã ở đây rồi chẳng hạn.”

“Con gái tôi sẽ khoái cậu đấy. Cậu sẽ là món quà sinh nhật tốt nhất của tôi từ trước tới giờ.” Những từ này – cùng với sự thật là anh đang bị trói dang tay chân ra trên giường – đầu tiên khiến anh lo lắng tới khả năng mình trở thành một kiểu quà tặng tình dục gì đó. Một gã nô lệ tình dục, kiểu kiểu thế. Khả năng đó ngay lập tức khiến anh tưởng tượng ra việc bị ‘làm thịt’ bởi một sinh vật khổng lồ bị nhốt trong nhà với một vẻ ngoài đáng sợ và lông lá đầy mặt. Vì rõ ràng chỉ có một người hoàn-toàn-không-có-vẻ-gì-hấp-dẫn mới cần bắt cóc một người đàn ông và trói anh ta vào giường của mình để làm ‘chuyện đó’ trong cái thời đại tự do tình dục như hiện nay chứ?

Và ngay khi Gregory bắt đầu sợ điếng người với cái viễn cảnh đáng sợ đó thì anh lại tự vả vào mặt mình trong suy nghĩ. Người phụ nữ đó – người MẸ - không thể già hơn khoảng hai lăm tới ba mươi tuổi được. Rõ ràng cô ta không thể có cô con gái nào đủ lớn để muốn có một nô lệ tình dục được phải không? Thậm chí là đủ lớn để biết phải làm gì với nô lệ tình dục nữa là. Chưa kể, có ai lại đi muốn có ANH để làm nô lệ tình dục cơ chứ, anh tự hỏi mình.

Greg thường tự nhận xét về bản thân rất chuẩn xác, và biết là anh cũng khá hấp dẫn, nhưng anh đâu phải là ngôi sao nhạc rock hay là một nam người mẫu nào. Anh chỉ là một bác sĩ tâm lý hay mặc các kiểu quần áo bảo thủ, cắt một kiểu đầu bảo thủ, và sống một cuộc sống cũng bảo thủ nốt dựa trên căn bản : công việc, gia đình anh, và rất ít những thứ khác. Ừh thì công việc, gia đình anh, hết, và cố gắng tránh né các cuộc gặp để ghép đôi mà các chị em gái, cô dì, và mẹ anh luôn tổ chức thì đúng hơn, anh tự chỉnh lại một cách nhăn nhó.

Suy nghĩ của Greg bị cắt ngang khi cánh cửa phòng đóng kín lại được mở ra. Cứng người lại, anh ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía cửa và thấy người phụ nữ lúc nãy. Anh nhìn cô với vẻ quan tâm một cách vô thức. Trừ mái tóc dài màu vàng óng của cô ta, cô trông rất giống cô nàng tóc nâu đã mang anh tới đây. Cô rất đẹp với đôi môi mọng, gương mặt trái xoan, mũi thẳng, và đôi mắt cũng màu xanh bạc như nàng. Rõ ràng là họ đã mua kính áp tròng ở cùng một chỗ rồi.

Không đúng, Greg nghĩ lại. Đôi mắt họ không hoàn toàn giống nhau. Chúng có cùng màu sắc và hình dạng, nhưng mắt người phụ nữ tóc nâu mang một vẻ đau buồn và vẻ lịch duyệt hoàn toàn trái ngược với làn da và vóc dáng trẻ trung của cô ta. Người phụ nữ trước mặt anh không có điều đó. Đôi mắt cô gái tóc vàng này rất trong sáng, hoàn toàn chưa bị sự tiếc nuối hay đau thương làm biến đổi. Điều đó khiến cô trông trẻ hơn nhiều.

Dù vậy cô nàng tóc vàng này rõ ràng là người thân của cô tóc nâu, Greg nghĩ khi anh nhìn cô bước tới cái tủ quần áo cạnh tường phía bên kia giường và mở một chiếc ngăn kéo. Chắc là em gái cô ta, anh đoán. Anh để mắt mình lướt dọc theo chiếc váy ngắn ôm sát người màu đen cô ta đang mặc, tới đôi chân quyến rũ, và một suy nghĩ lướt qua đầu anh rằng thật là buồn khi cô nàng quá lớn để là con gái của nàng tóc nâu. Anh sẽ không phiền nếu được làm món quà dành cho nàng đâu… Trợn tròn mắt trước cái suy nghĩ kỳ quái của chính mình, Greg nhìn cô đóng cái tủ lại và nóng ruột chờ cô quay lại chú ý tới anh, nhưng cô không làm thế. Anh ngạc nhiên quá đỗi khi cô nhanh chóng bước về phía cửa ra vào, rõ ràng định ra khỏi phòng mà không định ngó ngàng gì đến xung quanh. Greg choáng váng đến nỗi há hốc miệng ra rồi ngậm lại hai ba lần trước khi anh có thể nặn ra được một câu đơn giản. “Tôi xin lỗi…”

Cô gái tóc vàng dừng lại ở cửa ra vào và quay lại nhìn anh đầy tò mò.

Greg cố nặn ra thêm một nụ cười méo mó và hỏi. “Cô có nghĩ là cô có thể biết đâu đấy, cởi trói cho tôi chẳng hạn, không?”

“Cởi trói cho anh ư?” Rõ ràng là ngạc nhiên với yêu cầu của anh, cô bước tới cạnh giường và nhìn anh chằm chằm.

“Phải, làm ơn đi.” Anh nói ngắn gọn, chú ý tới cách ánh mắt cô lướt theo tay anh. Greg biết cổ tay anh đang đỏ bầm lên và bị trầy xước vì giằng co với đống dây trói. Tình trạng của chúng có vẻ lại khiến cô nàng bối rối và bất bình.

“Sao Mẹ lại không làm anh bình tĩnh lại nhỉ? Bà ấy đáng ra không nên để anh lại thế này mới đúng. Tại sao…” Cô dừng lại và chớp mắt, và một vẻ thông hiểu hiện rõ trên mặt. “À mà dĩ nhiên rồi. Bastien đã tới sớm và ngắt chừng công việc của bà ấy trước khi bà ấy kịp ‘sửa soạn’ cho anh. Bà ấy chắc hẳn đã định sẽ quay lại đây và ‘xử lý’ anh sau nhưng rồi quên béng mất.”

Greg hoàn toàn không hiểu lấy một từ nào cô ta đang lảm nhảm, tr việc cô ta có vẻ cho rằng mẹ mình đã mang anh tới đây, và anh dám chắc là cô ta hoàn toàn nhầm lẫn trong việc này. “Người phụ nữ đã mang tôi với đây quá trẻ để làm mẹ của cô đấy. Cô ta trông giống cô nhưng có mái tóc sẫm màu hơn. Chị gái cô chăng?” Anh đoán mò.

Vì lý do nào đó, những lời anh vừa nói khiến cô mỉm cười. “Tôi không có chị gái. Người phụ nữ anh vừa miêu tả chính là mẹ của tôi. Bà ấy nhìn già hơn vẻ ngoài của mình nhiều.”

Greg chấp nhận điều này với một chút thắc mắc trong lòng, và rồi mắt anh trợn tròn lên trước một chi tiết nho nhỏ ẩn sau những gì cô ta vừa mới nói. “Vậy là, tôi chính là món quà sinh nhật của cô sao?”

Cô gật đầu chậm rãi, và rồi nghiêng đầu qua một bên hỏi anh. “Anh cười kiểu gì lạ thế, anh đang nghĩ gì đấy?”

Greg đang nghĩ là mình là thằng cha chết tiệt may mắn nhất trên đời khi tâm trí anh tự động sáp nhập những tưởng tượng lúc nãy về việc một người phụ nữ to béo xấu xí cởi đồ ra và trèo lên người anh, với cùng những việc đó nhưng do cô gái trước mặt này làm. Anh tự cho phép mình tận hưởng niềm sung sướng đó một lúc, nhưng rồi nhận ra cơ thể anh đang tận hưởng nó một cách hơi bị quá lố, vì một cục to uỳnh đang dần phồng lên chỗ đũng quần anh. Anh lắc nhẹ đầu. Một đêm sung sướng làm nô lệ tình dục cho cô gái này cũng đáng đấy, nhưng anh đã có kế hoạch khác rồi, một chuyến đi nghỉ với bãi biển đầy nắng, cây cọ, và những người phụ nữ ở trần nhảy nhót trên sàn khiêu vũ. Và nhất là anh đã trả tiền cho kế hoạch đấy rồi.

Giờ thì, nếu sau chuyến đi nghỉ đó mà người phụ nữ này vẫn muốn hẹn hò với anh THEO CÁCH THÔNG THƯỜNG, và rồi trói anh vào giường và làm gì cô muốn với anh, ừhm, khi đó Greg cho là mình sẽ hoàn toàn dễ bảo vâng lời tuyệt đối thôi. Hơn nữa, trong tình huống này, anh nghĩ là việc làm nô lệ tình dục xét cho cùng cũng chẳng tệ lắm. Nhận ra những suy nghĩ của mình đang dần dần chuyển tín hiệu tới một số vùng trên cơ thể mà lúc này không đúng thời điểm cho lắm, Greg tự đá vào mông mình một cái, vẫn trong ý nghĩ và bắt mình phải nhìn cô một cách nghiêm trang. “Bắt cóc người khác là vi phạm pháp luật đấy.”

Mí mắt cô nhướng lên. “Mẹ bắt cóc anh sao?”

“Không hẳn thế.” Anh thừa nhận, và nhớ lại việc anh đã tự ý trèo vào thùng xe ra sao. Bắt cóc thường là để chỉ việc ai đó bị BẮT ÉP phải đi theo người xấu cơ. Greg cho là đáng ra anh có thể nói dối, nhưng anh không phải người nói dối giỏi cho lắm. “Nhưng tôi đâu có muốn ở đây đâu, và thật tình tôi chả hiểu tại sao mình lại vào trong thùng xe của mẹ cô nữa. Lúc đó việc ấy diễn ra như thể tất lẽ nó phải xảy ra như thế, nhưng tôi không bao giờ…”

Giọng Greg nhỏ dần khi anh nhận ra cô gái tóc vàng đang không nghe anh nói. Ít nhất cô ta trông không có vẻ gì đang làm thế cả. Cô ta đang nhìn chằm chằm vào đầu anh đầy tập trung và với một cái cau mày khẩn trương. Cô ta cũng đang di chuyển gần cái giường hơn, dù anh cho là việc đó diễn ra một cách hoàn toàn vô thức. Dường như cô ta hoàn toàn đang tập trung tâm trí vào mái tóc của anh, nhưng rồi cô lắc đầu một cách bối rối và thì thầm. “Tôi không thể đọc được suy nghĩ của anh.”

“Cô không thể đọc được suy nghĩ của tôi sao?” Greg lặp lại một cách từ tốn.

Cô lắc đầu.

“Tôi hiểu… và… à… ừhm… thế thì có vấn đề gì đâu nào?” anh hỏi lại. “Ý tôi là, không lẽ bình thường cô đọc được suy nghĩ của người khác sao?”

Cô ta gật đầu, nhưng cũng lại một cách vô thức vì rõ ràng tâm trí cô ta đang lưu lạc đâu đó rồi.

Greg cố phớt lờ sự thất vọng bất ngờ ùa dâng trong anh khi anh nhận ra là người phụ nữ này hình như bị thần kinh, hay ít nhất bị hoang tưởng, nếu cô ta nghĩ là cô ta đọc được suy nghĩ người khác. Anh nghĩ là anh không nên ngạc nhiên lắm. Bà mẹ không hẳn là người bình thường cho lắm, nếu không đã chẳng cho phép đàn ông lạ mặt trèo vào thùng xe mình, vì bà ta cũng ở ngay sau anh và phải thấy anh trèo vào đó chứ. Bất kỳ người nào khác cũng sẽ vừa chạy vừa gào ầm lên gọi bảo vệ thay vì mang anh ta về nhà với mình.

Có vẻ bệnh điên khùng đang bị thả rông chạy long nhong đêm nay thì phải. Ví dụ đầu tiên là cách xử sự của anh, và rồi tới bà tóc nâu, và giờ tới nàng tóc vàng nghĩ là mình đọc được suy nghĩ người khác. Điều này khiến anh tự hỏi liệu có phải đang có dịch bệnh điên lan tràn trong thành phố hay không. Có lẽ đàn ông ở Toronto đều đang trèo vào một cái thùng xe nào đó và để mình bị trói vào giường. Có lẽ là do một kiểu thuốc độc nào đó bị đổ vào nguồn nước sinh hoạt của thành phố, một kế hoạch khủng bố mới để loại trừ những người đàn ông ở Canada (suy mới chả nghĩ… điên thật ! )

Một mặt khác, có lẽ tất cả những chuyện này chỉ là một giấc mơ kỳ cục, và chắc hẳn anh vẫn đang ngồi trong phòng làm việc, đầu gục xuống và đang ngủ say. Greg quyết định là có khi đấy mới là khả năng chính xác nhất. Nó cho anh lời giải thích xác đáng nhất về kiểu hành xử đầy vô lý của chính anhn anh tới đây. Tất nhiên, những điều đó chẳng còn nghĩa lý gì nữa. Thức hay ngủ, điên hay tỉnh thì anh cũng ở đây rồi, và dù cho đây có là một giấc mơ đi nữa, anh muốn về nhà. Anh còn phải chuẩn bị cho một chuyến bay dài nữa.

“Nghe này, nếu cô có thể cởi trói cho tôi, tôi hứa là tôi sẽ quên sạch chuyện này đi. Tôi sẽ không thông báo cho các nhà chức trách hay gì đó đâu.”

“Các nhà chức trách?” Cô gái tóc vàng hỏi lại. “Ý anh là cảnh sát ấy hả?” Cô dường như rất bất ngờ về ý kiến này, như thể chưa bao giờ cô nghĩ tới nó âý.”

“Ừh thì thế.” Greg nói với một cái nhíu mày. “Rồi rồi, cứ cho là rõ ràng tôi đã tới đây một cách tự nguyện đi.” Anh thừa nhận miễn cưỡng. “Nhưng giờ tôi muốn về nhà, và nếu cô không cởi trói cho tôi, nó sẽ trở thành một sự giam cầm cố ý, và nghĩa là tội hình sự đấy.”

Lissianna bắt đầu nhay nhay môi dưới của mình. Cô cố tìm cách lọt vào suy nghĩ của người đàn ông này để xoa dịu cũng như điểu khiển anh ta như cô đã làm với Dwayne trước đó, như mẹ cô đáng ra phải làm trước khi để anh ta lại, nhưng cô không thể xâm nhập vào suy nghĩ của anh ta được. Cứ như thể có một bức tường bất khả xâm phạm trong tâm trí anh ta, và trong khi cô có thể ‘nghe thấy’ nó, cô lại không thể tự vượt qua nó được. Lissianna chưa từng gặp một con người bình thường nào mà cô không thể đọc được hay điểu khiển được. Dù cô đã từng gặp những người mà với cô khó đọc và khó điều khiển hơn. Thường thì cái khó khăn đó sẽ dịu đi hoặc biến mất cùng nhau một khi cô thử hút máu họ.

Cô nghiêng nghiêng đầu và nhìn món quà của mình, đấu tranh xem có nên thử hút máu anh ta một chút để dễ dàng lọt vào suy nghĩ anh ta và xoa dịu anh ta không. Vấn đề là cô không thể lẩn vào cái tâm trí anh ta một tẹo nào, Lissianna sẽ không thể giữ anh ta khỏi cảm nhận được sự đau đớn khi răng cô cắm ngập vào cổ anh. Trừ phi…

Mirabeau có lần nói với cô về việc trải qua một tình huống tương tự. Cô ta nói cô ta đã hôn và vuốt ve gã đàn ông đó, khiến hắn ta thư giãn và đã lẻn vào suy nghĩ anh ta ngay khi răng cô ấy cắm vào người anh ta.

Lissianna xem xét sự việc một cách ngắn gọn. Cô chưa bao giờ thử quyến rũ ai trước đây. Được sinh ra và lớn lên ở Georgian, nước Anh, cuộc sống của cô luôn được bảo bọc, và khi xã hội phát triển một cách lộn xộn hơn trong khoảng năm mươi năm trở lại đây, thì cuộc sống của Lissianna cũng vẫn không theo quy luật đó. Cha mẹ cô đã lớn tuổi, với những giá trị và niềm tin xưa cũ khó mà thay đổi hay hiện đại hơn được. Nếu mẹ cô cho phép cô tự do hơn một ch thì cha cô lại không bao giờ cúi đầu trước xã hội được.

Dù vậy, cô đơn giản chỉ không thể nào bỏ lại anh chàng này nằm đây cực khổ thế được, Lissianna quyết định. Hơn nữa, cô sẽ không phiền lòng thử trước một chút bữa tối sinh nhật của mình, nó có khác nào liếm thử kem trên một cái bánh ga tô trước khi nó được dọn ra đâu cơ chứ. Ờ thì đúng là cô muốn thử nhiều hơn là thứ tương đương với một cái liếm, nhưng chỉ một cái cắn nhanh thôi, đủ để cơn đói của cô dịu xuống. Cô tự hứa với mình như vậy.

“Ừh, phải đấy.” Lissianna cau có nghĩ. Gã đàn ông này trông đủ ngon để khiến Lissianna bị cám dỗ với việc hút cạn máu anh ta, một sự cám dỗ mà cô không nhớ mình đã từng trải qua trong vài thập kỷ qua.

“Cái dây trói chặt quá đi.”

Giật mình dứt ra khỏi suy nghĩ khi nghe thấy câu phàn nàn của anh ta, Lissianna ngó về phía những vết bầm trên cổ tay anh ta và cảm thầy tim mình chùng xuống. Cô đã được dạy dỗ là không tốt chút nào khi đùa giỡn với ‘thức ăn’ hay để ‘chúng’ gặp đau đớn một cách không cần thiết. Và anh chàng này thì đang gặp đau đớn. Nên rõ ràng trách nhiệm của cô là phải vào tâm trí anh ta để xoa dịu. Đâu phải lỗi của cô khi cô không thể làm điều đó theo lối thông thường mà sẽ phải thử các biện pháp mạnh hơn đâu.

Lòng đã quyết và lý trí đã được xoa dịu, Lissianna ngồi xuống cạnh giường. “Anh không nên vùng vẫy thế, và anh không nên lo lắng làm gì. Tôi thật không thích nhìn anh đau đớn thế này chút nào.”

Anh nhìn sững cô, như thể phẫn nộ rằng cô biết anh đang bực mình. Hay có thể đơn giản là anh phẫn nộ vì đã không cởi trói cho anh như anh yêu cầu.

“Nào cùng bỏ cái này ra khỏi anh chứ nhỉ !” Cô đề nghị và đặt đôi tất xuống lòng mình để cô rảnh tay xử lý cái nơ bướm trên cổ anh. Anh thở dài khi nó được tháo ra, và thả lỏng người hơn một chút trên giường, và Lissianna quyết định bỏ nốt cái cà vạt của anh luôn.

“Đấy, có phải tốt hơn không nào?” Cô hỏi tiếp, trượt cái dải lụa đó ra khỏi cổ anh.

Người đàn ông định gật đầu nhưng sững lại và cau có thay vì gật đầu khi cô cởi thêm ba nút áo sơ mi trên cùng của anh. “Giá mà cô cởi trói cho tôi thì hay hơn nhiều.”

Lissianna mỉm cười thú vị với cá anh ta tự vùng vẫy, và rồi cố đánh lạc hướng anh bằng cách lướt những ngón tay nhẹ nhàng trên vùng ngực trần cô vừa để lộ ra. Cô thỏa mãn khi thấy một cơn run rẩy chạy dọc theo người anh khi những móng tay để dài của cô gãi khẽ lên làn da trần trước ngực. Cái công cuộc quyến rũ này té ra lại dễ dàng hơn là cô đã lo lắng ấy chứ. Hay có lẽ là vì nó nằm trong máu cô rồi cũng nên, Lissianna nghĩ, và tự hỏi mình có nên lo lắng với khả năng đó không nữa.

“Cởi trói cho tôi đi.” Anh đang cố cứng giọng, nhưng rõ ràng là trái tim anh không hoàn toàn chỉ có mong muốn được giải thoát nữa.

Mỉm cười đầy hiểu biết, Lissianna đưa tay lướt dọc theo người anh tới phần áo ngay trên thắt lưng. Hành động đầy khiêu khích này khiến các sợi cơ bụng anh giật giật và hơi thở thì cao lên thành một tiếng rít nhẹ.

“Chết tiệt thật.” Anh hổn hển. “Té ra có những thứ còn tồi tệ hơn là làm nô lệ tình dục nữa.” (đoạn này quen ko bà con, nên em mới bảo chưa phải đoạn đắt mà )

Lissianna háy mắt ngạc nhiên với câu nhận xét của anh và quyết định cô ‘giúp’ anh thư giãn thế đủ rồi. “Tên anh là gì?”

“Greg.” Anh hắng giọng, và nói nghiêm trang hơn. “Bác sĩ Gregory Hewitt.”

“Bác sĩ ư?” Cô giơ một tay lên để vuốt nhẹ ngực anh lần nữa, và để ý thấy ánh mắt anh lập tức được thả cái bịch từ mặt xuống tay cô theo hành động vừa rồi. “Ừhm, anh chàng bác sĩ à, anh thật là đẹp trai đấy.”

Cô luồn tay vào tóc anh, vờn những ngón tay dịu dàng trên những lọn tóc tối màu và ngạc nhiên khi thấy chúng thật mềm mại. Ánh mắt cô trượt xuống đôi mắt nâu sẫm màu sâu thăm thẳm của anh, và rồi xuống đường viền cứng rắn của đôi môi khi cô xem xét mình nên làm gì tiếp. Anh ta quả là một người hấp dẫn. Trong đời cô đã gặp nhiều người đẹp trai hơn, nhưng có cái gì đó ở người đàn ông này rất thu hút cô. Anh mắt cô lại vòng lên chỗ nhíu lại trên trán anh, và những ngón tay cô cũng theo đó lướt nhẹ lên những đường nét ấy để giúp chúng giãn ra.

“Anh có phiền lắm lắm không, nếu tôi hôn anh?” Cô dịu dàng hỏi. (Chúa ơi, rợn da gà !)

Bác sĩ Gregory Hewitt không trả lời, anh chỉ nhìn cô với đôi mắt giờ đã sẫm hẳn lại vì ham muốn khi cô để ngón tay mình vờn trên môi anh theo đường viền sắc nét của nó. Và khi miệng anh bất thần mở ra mút lấy ngón tay cô vào trong cái không gian nhỏ bé ấm áp nóng bỏng ấy, cô tự cho đó là một lời đồng ý, nhưng Lissianna vẫn ngồi yên đó, đôi mắt cô tìm kiếm và giữ lấy ánh mắt anh với sự mê hoặc quyến rũ khi cô thấy lửa bắt đầu bừng lên trong đó. Và khi anh nút nhẹ ngón tay cô vào sâu hơn trong miệng, lưỡi lướt dọc theo chiều dài của nó, Lissianna thấy một tiếng thở gấp ngạc nhiên thoát khỏi miệng mình.

Mình đã hơi hai trăm tuổi, và mình chưa bao giờ nhận ra ngón tay cũng có thể là một vùng nhạy cảm đến thế, Lissianna nghĩ một cách yếu ớt, khi ngọn lửa đang nhảy múa trong mắt anh giờ cũng đang lớn dần trong cô, chỉ là ở một chỗ khác, gần phía dưới cơ thể cô hơn.

Gregory Hewitt là một người đàn ông hấp dẫn một cách đáng ngại, và cô quyết định đã tới lúc dành lại quyền kiểm soát tình hình. Với ý định đó, cô nhẹ nhàng rút ngón tay mình ra khỏi miệng anh và cúi xuống xát nhẹ má mình lên má anh để có thể hít một hơi hương vị của anh. Hành động đó vốn là một hành động bản năng, khi kẻ đi săn kiểm tra hương vị con mồi của mình. Anh có một mùi hương cay nồng, trầm trầm mà cô khá thích. Lissianna mỉm cười yếu ớt, và rồi lướt môi mình lên má anh trước khi lần về đôi môi. Cô nhấn nhá ở đó một lúc rồi cọ qua cọ lại hai đôi môi.

Mới nhìn, môi của Gregory Hewitt trong có vẻ sắc cạnh và cứng rắn, nhưng thật ra chúng lại rất mềm mại. Lissianna tiếp tục chà môi mình nhẹ nhàng trên môi anh, tận hưởng sự đụng chạm gợi cảm này, cho tới khi anh nâng đầu mình lên để cố hôn cô say đắm hơn nữa. Khi cô cảm thấy lưỡi anh trượt nhẹ ra để lùa nhẹ vào khe nơi đôi môi cô đang mím lại, cô liền tách môi ra. Mắt cô mở to trong sự ngạc nhiên khi những cảm xúc chợt ùa vào chiếm lĩnh cô khi anh trượt vào trong.

Lissianna chắc chắn đã từng hôn và được hôn trong suốt hơn hai trăm năm qua – rất nhiều lần, nhiều không đếm được ấy chứ nếu cô thú thật. Vài nụ hôn được đón chào và vài nụ hôn bị đánh cắp, vài nụ hôn cô rất thích và vài nụ hôn thì không, nhưng còn nụ hôn này…

Lưỡi anh thật ấm áp và ẩm ướt, và cả rắn chắc nữa khi nó cọ nhẹ vào lưỡi cô. Nó có mùi bạc hà và cà phê, và cả một thứ gì đó mà cô không thể xác định ngay lập tức, nhưng rồi Lissianna đơn giản là chẳng thèm quan tâm đến điều đó. Cô để mắt mình từ từ nhắm lại và buông thả cho chuỗi cảm xúc nhấn chìm cơ thể mình.

Cái mà bắt đầu ở phía cô : nỗ lực quyến rũ chàng Gregory Hewitt, cuối cùng lại hóa thành việc chính cô bị quyến rũ bởi anh. Lissianna cảm thấy mình càng lúc càng chìm sâu vào nụ hôn khi lưỡi anh lấp đầy khoảng trống trong cô, thúc nhẹ và khám phá khắp miệng cô như một câu gợi ý khiến cô rùng mình. Trong một lúc, mục đích của cô khi hôn anh hoàn toàn bị quên lãng. Cô thấy mình đổi tưườn chân lên giường để cô có thể nằm sát vào anh, chân cô quấn lấy chân anh như những ngón tay cô đang quấn vào tóc anh vậy.

Cô cảm thấy anh giật mạnh đống dây trói, nhưng chỉ để có một phần tâm trí vào chuyện đó cho tới khi anh giật mạnh đầu ra ngắt quãng nụ hôn, để gầm gừ. “Cởi trói cho tôi. Tôi muốn chạm vào em.”

Lissianna bị xúi giục thật đấy, nhưng cô phớt lờ yêu cầu của anh mà tập trung vào việc hôn lướt theo má anh, người cô di chuyển theo sự thay đổi vị trí này. Anh rõ ràng cao hơn cô nhiều. Cho tới khi môi cô chạm vào cổ họng anh thì cũng là lúc hai phần nhạy cảm của họ chạm vào nhau. Và ngay lập tức anh xoay hông, cọ xát vào cô, làm tăng thêm sự kích thích giữa họ. Anh rên rỉ, cả vì nản chí với đống dây trói, cả vì bị kích thích khi môi cô lướt dọc theo cổ họng, và anh không ngừng di chuyển cọ xát vào người cô cho tới khi cô tìm thấy tĩnh mạch cổ anh và chìa răng nanh ra cắm phập vào phần da và mạch máu mà nó phủ lên.

Greg cứng người lại vì sốc, rồi cũng lại thư giãn ngay sau đó với một tiếng rên thỏa mãn khi Lissianna bắt đầu hút máu anh, và khoái cảm đang bùng nổ trong đầu cô cũng được truyền sang anh. Thật sự đây là một điều hoàn toàn khác hẳn so với lúc hút máu Dwayne. Thường thì cô không thấy việc hút máu có chút xíu nào khêu gợi cả, nhưng thường thì cô cũng đã bao giờ phải quyến rũ con mồi của mình đâu. Cô đơn giản chỉ phải thâm nhập vào suy nghĩ anh ta và thế là xong thôi. Lần này thì khác. Cô bị kích thích, anh bị kích thích, va dòng máu đang ùa vào cơ thể cô là một sợi dây nối liền sự kích thích của chính họ, chuyền nó từ cơ thể nọ sang cơ thể kia và thậm chí còn tăng cường độ cho nó khi tâm trí anh mở ra cho cô. Nhưng lần này Lissianna không hề giữ được sự kiểm soát nữa, cô không chỉ gửi đi suy nghĩ của chính cô, cô đang nhận lại suy nghĩ của anh.

Như thể cô đang nhìn một chiếc kính vạn hoa đầy màu sắc ấy. Những cảm xúc và suy nghĩ ùa vào tâm trí cô như những đợt sóng nhận chìm cô trong đó. Đam mê, ham muốn, trí thông minh, lòng tốt bụng, danh dự, sự dũng cảm… Lissianna có một khoảnh khắc nhìn xuyên thấu tâm hồn anh như qua một chiếc cửa sổ, và trong khoảnh khắc đó cô hiểu được về anh còn nhiều hơn là cô có thể nếu chỉ qua vài trăm cuộc trò chuyện thông thường. Không có chút dối trá hay nửa sự thật nào, không có chút lảng tránh hay nỗ lực gây ấn tượng nào. Chỉ có anh, và rồi tất cả những điều đó bị đánh bật bởi một luồng ham muốn mạnh mẽ.

Lissianna quên béng tất cả những dự định xoa dịu anh, cô quên hết mọi thứ trừ sự đói khát đang trào dâng trong cơ thể ; cả sự thèm muốn với máu anh, lẫn sự thèm muốn mới mẻ với những khoái cảm anh đang trao tặng cô. Trong khoảnh khắc đó, với cơ thể họ đang n vào nhau, cả hai bọn họ đều rên rỉ, cong người và oằn oại vào nhau, dường như chỉ có người đàn ông này có thể thỏa mãn sự đói khát đó, và Lissianna rất có thể sẽ đánh mất lý trí tới mức rút cạn máu của anh mất nếu không có giọng nói của Thomas lọt vào tai cô và khiến cô mất tập trung.

“Con không hiểu sao dì lại tức giận thế. Con bé chỉ lên đây lấy tất mới thôi mà. Nó…” Tiếng anh bắt đầu là loáng thoáng gần cửa, nhưng rồi vang hẳn lên khi anh mở cửa ra, và ngừng phắt lại và kéo theo một sự im lặng ngắn ngủi. Rất là ngắn ngủi.

“LISSIANNA ARGENEAU !!!!!”

Lissianna cứng cả người lại, mắt bừng mở khi cô nhận ra giọng nói của mẹ mình.
Bình Luận (0)
Comment