A Trạch Cơ Tình Liên Manh

Chương 11

Hồ Thiên Long bối rối, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ có bạn tốt, hắn chỉ là bạn bình thường. Trong thời gian ngắn hắn không biết nên trả lời thế nào, đành gõ tạm chữ « ha ha » ứng phó.

Ánh trăng kinh qua:

Bạn tốt, chúng ta giữ vững quan hệ hữu nghị bền vững.

countd1009:

Ha ha, không cần sợ, ánh mắt anh đây vẫn cao lắm, không chọn đến cậu đâu.

Ánh trăng kinh qua:

Biến ! Đấy là anh không thấy được cái đẹp của tôi.

Tuy rằng chỉ nói vui đùa với nhau nhưng khi thấy countd1009 nói không hứng thú với mình, trong lòng Hồ Thiên Long vẫn có chút khó chịu, buồn bực, bi thương. Hắn còn chưa ghét bỏ anh là đồng tính, countd1009 lại dựa vào cái gì mà ghét hắn ?

countd1009:

Ây, vậy cũng đúng, do tôi chưa thấy cậu, nếu không, cậu gửi một cái ảnh cho anh đây ngắm xem nào ?

Ánh trăng kinh qua:

Xì ! Tôi sợ anh nhất kiến chung tình với tôi !

countd1009:

Ha ha, cậu cứ yên tâm, anh đây đã có người trong lòng. Cậu không có hi vọng đâu.

Tay gõ bàn phím của Hồ Thiên Long run lên. Nếu nói lúc biết countd1009 là gay hắn khiếp sợ, thì giờ hắn như bị sét đánh. Biết được đối phương đã có người thương khiến Hồ Thiên Long tê dại, trong lòng đau xót.

Vậy thì sao chứ ? Tuy rằng từng nghĩ nếu countd1009 là con gái nhất định mình sẽ thích anh. Nhưng hiện tại khi biết anh là đồng tính, hơn nữa đã có người yêu, trong lòng lại xuất hiện cảm giác mất mát và không cam lòng .

Vì sao, người anh ấy thích không phải mình ?

Hồ Thiên Long vào WC rửa mặt một phen, để chính mình tỉnh táo hơn, lắng đọng lại cảm xúc rồi mới quay lại máy tính.

Ánh trăng kinh qua:

Xời ! Ông đây thèm chắc ? Đúng rồi, người anh yêu là người thế nào ?

countd1009:

Rất đặc biệt, tính cách có chút không được tự nhiên, mỗi lần nhìn thấy tôi đều bày ra vẻ mặt không dễ nhìn, lại luôn bày trò muốn gây khó dễ. Nhưng mà tính cách đó tôi lại càng thấy đáng yêu. Lúc tôi phục hồi lại tinh thần, đột nhiên phát hiện tôi đã thích cậu ấy rồi.

Hồ Thiên Long bất giác hừ lạnh một câu: “Anh bị cuồng ngược à, tính cách xấu như vậy có gì đáng yêu?!”

Đồng chí Tiểu Hồ không biết, khi hắn nói những câu này chua thế nào.

countd1009:

Ngay từ đầu cậu ấy hẳn là có ấn tượng không tồi về tôi, lúc thấy tôi còn đỏ mặt. Ha ha, thời này rồi sao còn có tiểu tử ngây thơ như vậy chứ. Đáng tiếc, sau đó tôi lại phạm phải 1 sai lầm của học sinh tiểu học, vì thích cậu ấy nên đùa cậu ấy, kết quả không cẩn thận đắc tội cậu ấy, cậu ấy không muốn để ý tới tôi, còn ấn tượng không tốt về tôi, tự coi tôi thành người xấu, mặc kệ tôi làm gì cậu ấy cũng cảm thấy tôi có âm mưu. Ai, cậu nói xem tôi còn cơ hội sao?

Hồ Thiên Long tự động coi tính cách người trong lòng của countd1009 ác liệt như côn đồ. Trong lòng gào thét: Cái người như vậy anh còn để ý làm gì? Không phải anh còn có tôi sao?

Nhưng đồng chí Tiểu Hồ của chúng ta rụt rè, to mồm vậy thôi. Nếu hắn thật sự dám mang những gì trong lòng nói ra hắn sẽ không là Hồ Thiên Long.

Ánh trăng kinh qua:

Anh là người tốt, tôi tin chỉ cần anh giải thích với cậu ta, biểu hiện thật tốt, ấn tượng của cậu ta về anh nhất định sẽ thay đổi.

Câu này nói ra đường hoàng, ôn nhu săn sóc. Có trời mới biết hiện tại trong lòng cầu trời cho ý trung nhân của countd1009 là kẻ keo kiệt, trăm ngàn lần đừng tha thứ cho anh a. Lại không quên tiếp tục đả kích tính tích cực.

Ánh trăng kinh qua:

Nhưng mà tính cách này rất khó thay đổi, nếu cậu ta không thích đàn ông, không phải anh làm gì cũng vô dụng sao?

Đối phương gửi đến một mặt cười ngây ngô.

countd1009:

Chỉ cần cậu ấy có thể tha thứ cho tôi, cho tôi thêm một cơ hội nữa. Như vậy sau này tôi có thể ở bên cậu ấy, trở thành một người bạn bình thường tôi cũng mãn nguyện.

Hồ Thiên Long khóc ròng, không phải hắn bị những lời này làm cảm động, mà là tức. Cái tên không có khí chất này, thật sỉ nhục đàn ông mà! Tên kia có gì tốt chứ, đáng để anh ăn nói khép nép, tốn hết tâm can như vậy sao?

countd1009:

Vậy nên tôi có thể hiểu được tâm trạng ghét gã kia của cậu. Có lẽ hắn cũng không có ý xấu gì với cậu, mà chỉ là hiểu lầm. Sao cậu không cho hắn một cơ hội, để hiểu thêm về hắn?

Hồ Thiên Long nghĩ một chút, có lẽ tên ngoại quốc kia cũng có ý tốt thật?

Hắn lắc đầu, pi! Không thể nào!

Ánh trăng kinh qua:

Hắn sao giống anh được? Cái tên kia… tóm lại là tôi không ưa hắn!

countd1009:

Đây chính là thành kiến. Cậu từng đọc “kiêu hãnh và định kiến” chưa? Có đôi khi, vì kiêu hãnh và định kiến của mình mà người ta bỏ qua mất rất nhiều chuyện đáng quý.

Hồ Thiên Long trầm mặc. Kỳ thật bình tĩnh nghĩ lại, tên ngoại quốc kia quả thật chưa từng làm gì quá đáng với mình. Chỉ là chính hắn nhận định Worle muốn đùa giỡn mình, mà đối phương trêu chọc hắn vài lần càng tổn thương lòng tự trọng của hắn, khiến hắn lúc nào cũng tự nhắc bản thân, trăm vạn lần không được sơ hở, tên kia nhất định có ý xấu, tuyệt đối có ý đồ khacs!

Hắn như một con nhím xù lông, dùng gai bảo vệ mình, ngăn cản đối phương tiếp cận mình, hắn cho rằng chỉ như vậy bản thân mới an toàn. Hiện tại bị countd1009 nhắc nhở hắn mới cảm thấy chính mình có chút quá đáng. Có lẽ đối phương thật sự không có ác ý gì.

countd1009:

Đúng rồi, không phải lần trước tôi dạy cậu kế sách phản pháo sao, cậu có thể thử tiếp cận ngược lại, thuận tiện thử xem rốt cuộc người này có phải người xấu không.

Ánh trăng kinh qua:

Xời, tôi cần tốn thời gian cho hắn vậy sao?

Tuy rằng nói vậy, nhưng gần như Hồ Thiên Long đã bị anh thuyết phục. Đêm đến, Worle nhận được điện thoại Hồ Thiên Long gọi tới, khóe miệng mỉm cười.

“Vậy nên, bên phía Hướng Dịch chúng tôi cho rằng, muốn mở rộng nên học tập Tâm Lãng, làm….” Worle nhìn người bên cạnh hồn đã về Tây Thiên: “Hồ quản lý?”

Đồng chí Tiểu Hồ thân trong quán ăn tâm để trên mạng, tuy rằng hẹn Worle ăn cơm chiều nhưng trong lòng còn đang nghĩ về chuyện của countd1009. Chính mình chẳng lẽ là gay ẩn, chẳng qua trước kia không biết? Không, không, không, có lẽ vì trao đổi qua câu chữ trên mạng nên hắn mới có tình cảm với countd1009….

“Hồ quản lí? Hồ quản lí!”

“Hả? cái gì?” Hồ Thiên Long rốt cục cũng phục hồi tinh thần.

“Sao vậy? Cơ thể cậu không thoải mái?” Worle quan tâm hỏi.

Hồ Thiên Long xua tay:“Không không, có thể do ngủ không đủ giấc thôi.”

Worle bỡn cợt cười nói:“Tối hôm qua làm gì thế? Sao mất hồn vậy?”

Làm gì? Nói thật ra từ tối qua đến sáng hắn chỉ nằm trên giường. Đáng tiếc một đêm trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu đều là chuyện của mình và countd1009. Đến cả hiện tại cũng nghĩ đến anh, có những biểu hiện này chẳng lẽ là yêu qua mạng?! Nhưng đối phương là đàn ông, mình sẽ không cứ vậy mà cong chứ?

Worle thấy Hồ Thiên Long lại thất thần, biểu tình còn mang rầu rĩ lạ thường, ngắt lời nói: “Được rồi, mang đồ ăn lên đi, chúng ta không nói chueyenj công việc đi. Cậu cứ coi như chúng ta là bạn bè, gọi cậu là Hồ quản lý rất xa lạ, tôi có thể gọi cậu là Tiểu Long không?”

Hồ Thiên Long căn bản không nghe anh nói gì, thuận miệng “Ừ” một cái.

Worle cười tươi: “Tiểu Long, cậu cũng đừng gọi tôi là tổng giám gì đó nữa, cứ gọi tôi là Worle đi.”

Hồ Thiên Long lại thuận miệng “Ừ” một câu, rồi ngay sau đó phản ứng lại: “Hả? Anh mới nói gì cơ?”

Worle biết hắn không lưu tâm nghe mình nói, đang định lặp lại một lần, lại bị người khác ngắt lời.

“Ah, đây không phải tổng giám Walker Fei sao? Sao vậy, hẹn hò với tiểu tình nhân à?”

Người vừa nói là một nam thanh niên, dáng vẻ coi như anh tuấn, ăn mặc cũng lịch sự, nhưng mà mặt mày gian xảo mang theo nét ăn chơi trác táng, coi như phá hết nét anh tuấn của gương mặt kia. Quả nhiên, khí chất con người rất quan trọng.

“Vương công tử.” Ngữ khí Worle lãnh đạm lại xa cách.

Người này là Vương Thiên Hạ con của Vương Dịch – tổng tài Hướng Dịch, nhưng là vị nhị thế tổ này chỉ là một cái gối thêu hoa, sau lưng người trong công ty đều gọi hắn là: Thiên hạ nhị
Bình Luận (0)
Comment