A Tử chắp tay sau lưng đi đến cửa, đánh giá Hoàng Dung vừa đi tới từ đâu tới chân, mím môi nói: "Ta còn tưởng là ai, thì là là một hạ nhân đi mua thức ăn."
Hoàng Dung giao đồ ăn trong tay cho Mục Niệm Từ, đẩy A Tử ra đi vào bên trong, chỉ vào rượu thịt trên bàn nói với Quách Tĩnh: "Tĩnh ca ca, quẳng những thứ này đi."
Quách Tĩnh ấp úng nói: "Dung nhi... Nàng ấy cũng không làm khó ta...."
"Quẳng đi!!"
"Oh...." Quách Tĩnh bưng chén đĩa đi ra ngoài nhưng lại bị A Tử chắn ở cửa.
"Ngươi có phải nam nhân hay không vậy? Nàng ta nói gì ngươi cũng nghe sao?"
Quách Tĩnh chưa kịp trả lời thì Hoàng Dung ở phía sau đã cười khanh khách nói: "Tĩnh ca ca chính là nghe lời ta, vậy thì sao, ngươi không phục sao?"
"Nha đầu hoang dã ở đâu tơi vậy? Cũng xứng nói phục hay không phục với ta sao?" A Tử khẽ hừ một tiếng, vuốt vuốt tóc, nở nụ cười để lộ hai núm đồng tiền với Quách Tĩnh: "Quách đại ca, những thứ này huynh quẳng đi cũng không sao, ta lại mua cho huynh."
Hoàng Dung đương nhiên là xinh đẹp đáng yêu nhưng nụ cười thiên kiều bá mị như của A Tử thì vẫn là lần đầu tiên Quách Tĩnh được thấy, không khỏi đỏ mặt: "Cô... Cô nương, người mau đi đi... Ta không cần đồ của cô."
A Tử thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Quách Tĩnh, chớp đôi mắt to ghé sát lại: "Quách đại ca, huynh nói xem ta có xinh đẹp hay không?"
"Đẹp..."
"Tĩnh ca ca!" Hoàng Dung lập tức giậm chân: "Huynh dám nói Dung nhi không bằng nàng ta?"
"Dung nhi, ta không nói vậy mà." Quách Tĩnh trăm miệng cũng khó giải thích, A Tử lại còn khiêu khích hất cằm lên với Hoàng Dung.
Câu nói tiếp theo của Quách Tĩnh còn chưa ra khỏi miệng thì chưởng phong của Hoàng Dung đã tới gần: "Hừ, tiện nhân của Bạch Đà Sơn, để mạng lại!"
A Tử tránh thoát một trưởng này, cũng bày thế: "Muốn đánh nhau?! Được nha, ta cũng muốn nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì."
Hoàng Dung đánh nhau với A Tử thì đương nhiên sẽ không sử dụng công phu của các môn phái khác như khi đánh với Âu Dương Khắc, chiêu thức đánh ra chính là Lạc Anh Thần Chưởng của nhà mình. A Tử cũng không yếu thế, Hóa Công Đại Pháp luyện mấy ngày cũng đã có hiệu quả, chiêu thức đều mang theo âm lãnh phá vỡ không khí.
Hai người đánh mấy chục hiệp, Quách Tĩnh và Mục Niệm Từ muốn ngăn cũng không ngăn được, Bao Tích Nhược ở trong nhà nghe thấy tiếng động cũng đi ra, ở một bên lo lắng suông.
Ngày ấy A Tử ở trong vương phủ đã thấy được sự lợi hại của Nhuyễn Vị Giáp trên người Hoàng Dung, không dám đánh lên người nàng, vì có lo ngại nên rơi vào thế hạ phong. Mắt thấy từng chiêu của Hoàng Dung đều rất tàn nhẫn, sau khi A Tử tránh thoát một chiêu thì từ trong tay áo phóng ra ba cây phi tiêu.
Quách Tĩnh ở bên cạnh sơ hãi kêu to: "Dung nhi cẩn thân!"
Thân thể Hoàng Dung khẽ nghiêng, ba cây phi tiêu đầu đánh vào cột trụ trước cửa: "Tĩnh ca ca yên tâm, loại ám khí cấp thấp này không làm muội bị thương được! Dứt lời liền nâng tay lên, hai cục đá một trước một sau đánh về phía mặt A Tử. Đây là Đạn Chỉ Thần Công mà Hoàng Dược Sư tự nghĩ ra, mặc dù Hoàng Dung chưa luyện đến mức thuần thục nhưng cũng dùng sức rất lớn, nếu như đánh vào mặt thì không thể nào không hủy dung.
A Tử thấy cục đá bay tới vội né tránh nhưng không ngờ phía sau vẫn còn một cục, mắt thấy cục đá sắp đánh trúng thì đột nhiên nghe được tiếng vỡ, cục đá kia bị cái gì đó đánh vỡ bay về một gướng khác.
Âu Dương Khắc ôm lấy A Tử thiếu chút nữa là ngã, cười chân thành với Hoàng Dung: "Đạn Chỉ Thần Công chủ Hoàng cô nương quả nhiên là cao minh, xá muội liều lĩnh, tại hạ tạ tội với các vị."
A Tử đẩy Âu Dương Khắc ra, lấy tay chỉ thẳng vào Hoàng Dung: "Nha đầu hoang dã kia, ngươi có giỏi thì cởi Nhuyễn Vị Giáp ra rồi lại đánh với ta!"
Hoàng Dung đắc ý nhướng mày: "Hừ, Nhuyễn Vị Giáp này là của phụ thân của ta cho ta, dựa vào cái gì mà bắt ta cởi? Đánh không lại chính là đánh không lại."
"Ngươi...." A Tử vận lực muốn đánh qua.
"A Tử, không được lỗ mãng!" Âu Dương Khắc chặn A Tử lại, ôm quyền nói với mọi người: "Quấy rầy nhiều rồi, tại hạ cáo từ." Nói xong thì lôi kéo A Tử bước nhanh ra khỏi sân nhỏ.
Hoàng Dung thấy Âu Dương Khắc và A Tử đã đi xa thì lôi kéo Quách Tĩnh nói: "Tĩnh ca ca, là muội xinh đẹp hay là cái từ Tử kia xinh đẹp?"
Quách Tĩnh cúi đầu xong lại ngẩng đầu: "Là... Là Dung nhi xinh đẹp."
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật.... Ta đã bao giờ nói dối muội đâu, Dung nhi muội biết mà."
...
"Ngươi buông ra!" A Tử bị Âu Dương Khắc túm đi rất xa cuối cùng cũng tránh thoát khỏi tay hắn: "Ngươi đừng có đi theo ta!"
Âu Dương Khắc di chuyển đến trước mặt nàng: "Có phải là vì ta không sớm ra tay giúp nàng nên tức giận hay không?"
"Ai cần ngươi giúp chứ!"
"Ta là đi tìm Dương Thiết Tâm có chuyện quan trọng, cũng là vừa mới tới mà thôi."
"Ngươi thích tìm ai thì tìm người có, liên quan gì đến ta! Tránh ra!"
Âu Dương Khắc dễ dàng chế ngự đôi tay đang lộn xộn, giọng nói mang theo ba phần cương quyết bảy phần ôn nhu: "Đừng náo loạn."
A Tử kìm nén lửa giận nói: "Được, ta không náo loạn, ngươi buông ra."
Âu Dương Khắc mỉm cười buông tay, A Tử vung tay lên cho hắn một cái bạt tai, tiếng vang lên như sắt đá đập vào nhau."Ta đã nói không được dùng loại giọng điệu ghê tởm đó nói chuyển với ta."
Âu Dương Khắc ôm mặt, tức giận chưa kịp phát ra đã bị ép về, thở dài ai oán nói: "Ta có lòng tốt, nàng không cảm kích thì thôi đi tại sao còn đánh người chứ? Aizzz... Đáng thương cho ta tốn công sức lớn tìm cho nàng một vật quý giá như vậy, xem ra là không tặng ra được rồi."
"Ai thèm chứ, ngươi tự giữ đi."
"Nghe nói băng tằm phải dùng lá cây minh linh chá(*) để nuôi nẩng thì mới có thể sống được lâu dài, mấy chiếc lá vàng này nếu không ai cần thì dành phải trả lại núi tuyết thôi."
(*) Theo baidu thì Minh Linh Chá là một loại cây rất thần kỳ sống ở phía Bắc, loại cây này thích sống ở nơi giá lạnh. Nó có thân cây màu đỏ, lá màu vàng, hoa màu trắng, quả chín có màu đen, lá của nói có thể dùng để nuôi băng tằm. Quả của nó 1000 năm mới chín một lần, có công dụng như thuốc tiên, có thể loại trừ bách bệnh, kéo dài tuổi thọ. Đương nhiên ta nghĩ loại cây này chỉ có trong truyền thuyết thôi.
"Minh linh chá?" A Tử đoạt lấy mấy chiếc lá trong tay Âu Dương Khắc, vui sướng cười to: "Vậy mà lại thực sự có loại lá này! Băng tằm của ta có thể sống thêm mấy ngày rồi!"
Âu Dương Khắc nhìn bóng dáng hoạt bát đi xa của A Tử, trong lòng không biết là mùi vị gì. Hắn biết là Hóa Công Đại Pháp mặc dù lợi hại nhưng sẽ phản phệ lại thân thể, nếu như quá bảy ngày không bị trùng độc cắn thì sẽ phát độc mà chết. Hắn vốn định khuyên A Tử bỏ luyện loại võ công này nhưng lại nghĩ nếu như nàng luyện thành thì có thể để cho mình sự dụng, vậy không phải lại càng tốt sao?
Lúc này thấy nàng vô cùng vui mừng thì trong lòng lại càng ngày càng không biết là mùi vị gì.
Thực ra lúc A Tử đi tìm Quách Tĩnh thì Âu Dương Khắc đi tìm Dương Thiết Tâm, lấy hạnh phúc tuổi già và tương lai của hai mẹ con Bao Tích Nhược để ông ta tự bỏ đi. Dương Thiết Tâm thất hồn lạc phách trở về chỗ ở thì đã thấy có một đạo sĩ hốt hoảng đến tìm Quách Tĩnh: "Quách thiếu hiệp, sư thúc nhà ta uống thuốc ngươi lấy ra từ vương phủ thì trúng phải độc dược kỳ lại, sư phụ sai ta hỏi Quách thiếu hiệp một chút, thuốc kia có từng trải qua tay của người khác hay không?"
Quách Tĩnh nhức đầu: "Không có ai."
Hoàng Dung ở bên cạnh nói: "Tĩnh ca ca, ngày đó huynh trở về, không phải là Vương đạo trưởng nói có một vị cô nương tặng thuốc rồi bảo huynh sắc thuốc sao?"
"Đúng vậy, Dung Nhi, ý muội là..."
Hoàng Dung lại hỏi đạo sĩ kia: "Không biết sư thúc của ngươi trúng phải loại độc gì?"
"Toàn thân thối rữa lại vô cùng ngứa ngáy, sư phụ nói độc này chỉ có người hạ độc mới có thể giải được."
Hoàng Dung nói với Quách Tĩnh: "Tĩnh ca ca, xem ra là chuyện tốt mà vị A Tử cô nương kia của huynh làm ra rồi."
Quách Tĩnh khó hiểu nói: "A Tử cô nương? Vì sao nàng ấy lại phải làm như vậy chứ?"
Hoàng Dung lấy tay gõ gõ cái ót của hắn, cười nói: "Ca ca ngốc, nàng ta muốn huynh đi cầu xin nàng ta thì mới cho Vương đạo trưởng thuốc giải."
"Dung nhi, hình như muội rất vui vẻ...."
"Tĩnh ca ca của ta được người ta yêu thích như vậy, ta đương nhiên là vui vẻ nha."
"Vậy, Dung Nhi, phải làm sao bây giờ...."
Hoàng Dung lấy từ trong ngực ra một bình sứ nhỏ, đổ hai viên thuốc ra giao cho đạo sĩ kia: "Tiểu đạo trưởng, Cửu Hoa Ngọc Lộ Hoàn này có thể tạm thời ổn định độc tính, ngươi trở về nói cho sư thúc nhà ngươi rằng chúng ta nhất định sẽ giúp hắn lấy được thuốc giải."
"Sư thúc của ra ở trong một thông trấn cách phía trước 50 dặm, làm phiền Quách thiếu hiệp và Hoàng cô nương rồi."
Đợi đạo sĩ kia đi, Quách Tĩnh mờ mịt hỏi Hoàng Dung: "Dung nhi, chúng ta phải làm thế nào mới có thể có được thuốc giải."
"Điều này...." Hoàng Dung dời mắt đến bó củi vừa mới nhặt về, lấy cây củi chỉ vào người Dương Khang: "Vậy thì phải xem vị Khanh đệ này của huynh rồi."
Dương Khang lơ đãng trợn mắt nhìn bọn họ, không nói một câu bước vào phòng.
"Tĩnh ca ca, nếu không phải là nể mặt huynh thì ta đã cho hắn hai cái bạt tai rồi!" Hoàng Dung đang nói thì nhìn thấy Dương Thiết Tâm và Mục Niệm Từ ở bên cạnh, cảm thấu hơi xấu hổ liền kéo Mục Niệm Từ đi làm cơm.
A Tử trở về khách điếm thì nhanh chóng lấy Thần Mộc Vương Đỉnh ra, dùng lá Minh Linh Chá cho băng tằm ăn.
Âu Dương Khắc ở bên cạnh bụng đầy tâm sự nhìn, thấy nàng sau khi bị băng tằm cắn thì ngón tay cũng biến thành màu xanh tìm, cảm thấy hơi không đành lòng: "A Tử, Hóa Công Đại Pháp này, ta thấy vẫn là không cần luyện, hiện tại độc trong người nàng còn có thể giải được...."
A Tử vận công xong cười lạnh nói: "Không cần giả mù sa mưa làm ra vẻ quan tâm ta, dù sao ta luyện Hóa Công Đại Pháp cũng không liên quan gì đến ngươi, nếu như có một ngày ta bị độc chết thì ngươi cũng không cần phải cảm thấy bất an vì giúp ta tìm mấy lá cây kia. Dù sao cái danh muội muội này của ta chỉ là giả, ngươi cũng không cần xen vào."
"Làm sư ngày nào thì gõ mõ ngày đó, ca ca giả như ta đúng là làm đến nghiện rồi."
"Nhưng mà ta cảm thấy rất kỳ quái, ngươi không ở Bạch Đà Sơn làm cháu ngoan của ngươi lại từ xa xôi chạy đến đây để làm chó săn của người ta sao?"
Âu Dương Khắc thong thả bước đến bên cửa sổ nhìn đám mây trên bầu trời: "Viện cớ để đi cùng nàng một đoạn đường, nàng có tin không?"
Lúc này tiểu nhị báo lại: "Có một vị Dương công tử, nói là đến tìm Âu Dương công tử có chuyển quan trọng."
Âu Dương Khắc cười nói: "Nàng xem, làm chó săn cũng không dễ dàng, ngay cả thời gian trò chuyện với muội muội cũng không có."
Âu Dương Khắc đi xuống lầu thấy Dương Khang chờ đợi đến mức vẻ mặt đã không còn kiên nhẫn, thấy hắn lại còn nghiêng đầu đi, giọng điệu thì miễn cưỡng, thái độ rất ngạo mạn: "Ta có thể trở về cùng ngươi, nhưng mà ngươi phải giúp ta làm một chuyện."
"Dương công tử cứ nói."
"Muội muội của ngươi hạ độc sư thúc của ta, ngươi lấy thuốc giải ra cho ta."
"Cái này thì dễ làm, còn gì nữa không?"
"Cha mẹ ta sẽ trở về Nam Triều, hy vọng sẽ không có ai quấy rầy bọn họ."
"Vương gia nói chỉ cần Tiểu Vương gia đồng ý trở về thì tất cả đều có thể thương lượng. Còn gì nữa không?"
"Không còn gì nữa."
Thì ra Hoàng Dung thấy Âu Dương Khắc xuất hiện thì đoán được là hắn tới mời Bao Tích Nhược và Dương Khang về phủ thì nhân tiện bảo Dương Khang thuận nước đẩy thuyền đòi thuốc giải của Âu Dương Khắc.
Lúc này Hoàng Dung và Quách Tĩnh ăn cơm xong đang ngồi trên mái nhà ngắm trăng. Quách Tĩnh nói: "Dung Nhi, muội nói Khang đệ thực sự có thể lấy thuốc giải về sao?"
"Có thể. Nhưng mà lần này Khang đệ của huynh có thể tương kế tựu kế từ bên cạnh Hoàng Nhan Hồng Liệt trở lại hay không thì khó nói."
"Lần này Khang đệ trở về bên cạnh Hoàng Nhan Hồng Liệt chỉ vì muốn giết hắn, Dung Nhi, muội đừng nói lung tung."
"Tĩnh ca ca ngốc, Khang Đệ của huynh cũng không nghĩ giống huynh."
Sau khi tiễn Dương Khang, Âu Dương Khắc lập tức viết một lá thư cho Hoàng Nhan Hồng Liệt biết Dương Khang đồng ý trở về nhưng Bao Tịch Nhược muốn trở về Nam Triều.
Còn chuyện thuốc giải, Âu Dương Khắc bắt đầu buồn phiền. Trùng độc bên trong Thần Mộc Vương Đỉnh kia đã ăn rất nhiều trùng độc khác để sống tiếp, độc tính cũng vô cùng phức tạp, nếu như muốn giải độc thì không có băng tằm kia có A Tử thì không được.
Nhưng mà lúc trước A Tử hạ độc cho Vương Xử Nhất với mục đích là muốn Quách Tĩnh đến cầu xin nàng, hiện tại Quách Tĩnh không đến mà Dương Khang lại đến, nếu như muốn mượn băng tằm của nàng để giải độc cho Vương Xử Nhất thì nàng nhất định sẽ không cho mượn