A Wallflower Christmas

Chương 14

Hannah cố gắng trong vô vọng để tìm cơ hội để nói chuyện với Rafe vào ngày hôm sau. Không thể tìm thấy anh. Cũng như Natalie và nhà Blandfords, cũng như Bowmans. Nàng có một linh cảm không lành rằng có chuyện gì đó đang diễn ra.

Stony Cross Manor đang rộn ràng với các hoạt động, những vị khách ca hát, ăn uống, trong khi trẻ em được đưa vào một trong những căn phòng sinh hoạt có rất nhiều đồ chơi.

Vào gần cuối ngày, cuối cùng Hannah đã thoáng thấy bóng của Rafe khi nàng đi ngang qua phòng đọc riêng tư của Lord Westcliff. Cánh cửa được để mở, và nàng thấy anh ở bên trong trò chuyện với Westcliff và Mr. Swift. Khi nàng ngập ngừng đứng lại, Rafe nhìn thẳng vào nàng. Ngay lập tức anh bật ra khỏi chiếc bàn mà anh đang tựa vào, nói nhỏ với hai người còn lại, “ Chờ một chút.”

Anh bước ra hành lang, vẻ mặt nghiêm túc không thích hợp. Nhưng một nụ cười cong trên khóe miệng anh khi anh nhìn xuống nàng. “Hannah.” m thanh êm ái gây ra sự rung động lan dọc khắp lưng nàng.

“Anh… Ngài đã bảo ngài muốn, nói chuyện với tôi,” nàng cố gắng nói.

“Đúng rồi, anh đã. Anh có việc muốn nói. Thứ lỗi cho anh – anh đã bận rộn với vài công việc.” Anh vươn tay ra để chạm vào nàng như thể anh không kềm chế được, khẽ nắm lấy tay áo vải của nàng. “ Chúng ta sẽ cần thời gian và không gian riêng tư để nói những việc mà ta muốn bàn luận – cả hai điều kiện này có vẻ là hôm nay không được rồi.”

“Có thể tối nay?” nàng ngập ngừng đề nghị.

“Đồng ý. Anh sẽ tìm em.” Thả vạt áo của nàng ra, anh khẽ cúi chào nàng một cách lịch thiệp. “Tối nay gặp lại nhé.”

KHI HANNAH LÊN LẦU ĐỂ GIÚP NATALIE MẶC VÀO CHIẾC ÁO DẠ HỘI, rồi sau đó chuẩn bị cho mình, nàng hết sức bối rối khi phát hiện Natalie đã chuẩn bị hoàn chỉnh.

Em họ của nàng trông thật tuyệt diệu trong chiếc áo đầm bằng sa tanh xanh nhạt được trang trí những cụm hoa làm từ vải tuyn màu xanh hòa hợp, mái tóc với những lọn xoăn vàng được búi lên cao. “Hannah!” Natalia la lên, rời khỏi phòng với sự hộ tống của Lady Blandford. “ Em có chuyện nói với chị— chuyện rất quan trọng—“

“Con có thể nói cho chị ấy sau,” Lady Blandford cắt ngang, trông cũng bối rối như con gái mình.

“Lord Blandford và Lord Westcliff ở tầng dưới, Natali. Để họ chờ không tốt đâu.”

“Vâng, dĩ nhiên rồi.” Đôi mắt xanh của Natalie lấp lánh hào hứng. “Chút nữa chúng ta sẽ nói chuyện nhé, Hannah.”

Ngạc nhiên, Hannah quan sát họ vội vã đi dọc hành lang. Chuyện gì đó chắc chắc đang diễn ra, nàng nghĩ, và sự lo lắng ập đến làm nàng đổ mồ hôi lạnh bên dưới lớp quần áo.

Một cô hầu gái đang chờ nàng trong phòng ngủ. “Miss Appleton. Lady Westcliff gửi em đến để giúp cô chuẩn bị cho đêm dạ vũ.”

“Ồ, vầy sao? Bà ấy thật tốt. Bình thường tôi không cần giúp đỡ, nhưng—“

“Em chải tóc rất giỏi,” cô gái khẳng định. “ Và Lady Westcliff bảo em dùng những chiếc kẹp tóc bằng ngọc trai của mình cho cô. Giờ thì, cô có thể ngồi xuống bàn trang điểm không, thưa cô…”

Cảm động trước sự rộng rãi của Lillian khi gửi cô hầu gái đến, Hannah làm theo. Cần một thời gian thật lâu để uốn cong mái tóc nàng bằng những chiếc kẹp nóng, và sắp xếp chúng thành từng lọn búi lên cao, với những hạt ngọc trai trắng bóng rải rác giữa những món tóc đen óng ả của nàng. Cô gái giúp nàng mặc vào chiếc áo dạ hội trắng, trao cho nàng đôi vớ lụa thêu bạc của Evie. Sau khi cài chiếc vòng cổ ngọc trai từ Annabelle Hunt quanh cổ Hannah, cô ta giúp Hannah mang vào đôi găng tay trắng dài bằng satin của Daisy Swift. Những cánh-hoa-dán-tường, Hannah nghĩ với một nụ cười biết ơn, là những bà tiên đỡ đầu cho nàng.

Họ kết thúc với một ít ột phấn quét trên sống mũi và trán, và một ít son môi màu cánh hoa hồng trên môi nàng.

Hannah hơi giật mình trước hình dáng phản chiếu thanh lịch của nàng, đôi mắt nàng to tròn xà xanh biếc, kiểu tóc được trau chuốt kĩ lưỡng tương phản đầy ấn tượng với chiếc áo dạ hội trắng giản dị.

“Cô đẹp quá, thưa cô,” cô gái thốt lên. “ Tốt hơn hết là cô mau xuống dưới lầu… vũ hội sẽ sớm được bắt đầu.”

HANNAH QUÁ CĂNG THẲNG ĐỂ KHÔNG BỊ LÔI CUỐN BỞI SỰ HẤP DẪN của buổi tiệc buffet đầy thức ăn ngon được bày trên những chiếc bàn dài. Các món ăn nhẹ sẽ được những vị khách thưởng thức trong buổi khiêu vũ, và muộn hơn nữa thì món ăn khuya trịnh trọng được phục vụ. Ngay khi xuất hiện trong phòng khiêu vũ, Lilian và Daisy đến cạnh nàng, kêu ầm ĩ trước vẻ ngoài của Hannah.

“Hai cô thật là những người tốt bụng,” Hannah nghiêm túc. “ Cho tôi mượn những viên ngọc trai và găng tay, còn hơn cả hào phóng—“

“Chúng em có những lý do đằng sau đấy” Daisy đáp.

Hannah nhìn cô đầy bối rối.

“Những lý do riêng tư kín đáo tốt đẹp,” Lillian cười toe toét. “ Chúng mình muốn bạn thành chị em của chúng mình.”

“Chị đã nói chuyện với Rafe chưa?” Daisy thì thầm vui vẻ.

Hannah lắc đầu. “ Tôi hầu như không thấy ngài ấy trong nguyên ngày hôm nay. Giống như là ngài ấy bị mất tích một lúc ấy, rồi sau đó ngài ấy đang nói chuyện với nhiều người khác.”

“Có chuyện gì đó đang diễn ra,” Lillian nói. “ Westcliff cũng bận rộn cả ngày nay. Còn ba mẹ mình thì không thấy đâu cả.”

“Nhà Blandfords cũng vậy,” Hannah nhận xét một cách lo lắng. “ Những chuyện này là sao nhỉ?”

“Mình không biết.” Lillian mỉm cười an ủi. “ Nhưng mình chắc là mọi chuyện sẽ tốt thôi.” Cô trượt tay mình qua tay Hannah. “ Đến nhìn Cây Giáng Sinh nào.”

Với những cây nến được thắp sáng, Cây Giáng Sinh thật sự là một cảnh tượng rực rỡ và lộng lẫy, hàng trăm ngọn lửa sinh động giữa các cành cây, trông như ngọn đèn cổ tích. Cả căn phòng khiêu vũ được trang hoàng với cây xanh cùng những vật dụng mạ vàng và nhung đỏ. Hannah chưa bao giờ tham dự với một sự kiện đáng kinh ngạc như thế này. Nàng kinh ngạc đưa mắt nhìn khắp phòng, quan sát các cặp đôi lướt trên sàn nhảy trong khi dàn nhạc đang chơi nhạc Giàng Sinh trong vũ điệu vanxo. Những ngọn đèn chùm tỏa ánh sáng lấp lánh xuống toàn cảnh. Nhìn qua hàng cửa sổ gần đó, nàng thấy những ngọn đuốc rực rỡ được đặt trong vườn, làm rực sáng cả một góc trời sụp tối thẫm màu.

Và sau đó nàng thấy Rafe ở bên kia phòng khiêu vũ. Như những người đàn ông ở đây, anh mặc dạ phục truyền thống buổi tối phồi hợp giữa màu trắng và đen. Vẻ ngoài của anh, thật quá đẹp trai và lôi cuốn, làm đầu nàng mụ mẫm đi vì thèm khát.

Ánh mắt hai người gặp nhau từ xa, và anh chăm chú quan sát nàng, không bỏ sót chi tiết nào về hình dáng của nàng. Miệng anh cong lên trong một nụ cười chậm rãi và ung dung, làm hai chân nàng bủn rủn.

“Đây, thưa cô.” Người phục vụ bê đến một khay champagne. Những ly rược vang lấp lánh được đưa đến cho tất cả mọi người. Dàn nhạc đã kết thúc bản nhạc và dừng lại, và có tiếng leng keng giống như bạc chạm vào thủy tinh.

“Chuyện gì thế?” Lillian hỏi, đôi lông mày nhướng lên khi cô và Daisy lấy hai ly champagne.

“Hình như có ai đó đang chuẩn bị nâng cốc chúc mừng.” Daisy nhận xét.

Nhìn thấy Lord Blanford đứng cùng Natalie ở bên kia căn phòng, Hannah nắm chặt lấy chân thủy tinh của ly champagne. Mọi tế bào thần kinh căng lên với linh tính.

Không… không thể nào.

“Các bạn của tôi,” Blanford lập lại vài lần, lôi kéo sự chú ý của đám đông. Các vị khách im lặng và nhìn ông chờ đợi. “ Như mọi người đã biết, Lady Blandford và tôi chỉ được chúc lành với một đứa con gái, Natalie thương yêu. Và bây giờ đã đến lúc trao con bé vào vòng tay gìn giữ của một người đàn ông sẽ đem đến co con gái tôi hạnh phúc và an bình, khi hai người kết hợp cùng nhau—”

“Ôi, không,” Hannah nghe Lillian thì thầm.

Sự lạnh giá tập trung trong lòng cho đến khi nàng cảm thấy như gai nhọn đâm xuyên qua trái tim mình. Lord Blandford tiếp tục phát biểu, nhưng nàng không thể để những từ ngữ đó thấm vào tai mình. Cổ nàng cố nén một tiếng khóc đau đớn.

Đã quá muộn. Nàng đã chờ đợi quá lâu.

Hai tay nàng bắt đầu run rẩykhông thể giữ vững ly rượu. Nàng dò dẫm đẩy ly rượu vào Daisy. “Xin giữ cái này,” nàng nghẹn ngào. “ Tôi không thể… tôi phải…” Nàng hoảng loạn và thống khổ, ào chạy ra lối thoát gần đó, một trong những cánh cửa kiểu Pháp dẫn ra ngoài vườn.

“Vào lễ hội đáng chcú mừng nhất này,” Blandford tiếp tục, “ Tôi hết sức vinh hạnh và vui mừng công bố việc đính ước này. Chúng ta hãy nâng cốc để chúc mừng con gái tôi và người đàn ông mà con bé sẽ kết hôn…”

Hannah lách ra khỏi cửa và đóng lại, tuyệt vọng hít vào một hơi đầy không khí lạnh lẽo của mùa đông. Từ bên trong vang lên tiếng chcú mừng của mọi người.

Việc tuyên bố chúc mừng đã được thực hiện.

Rafe và Natalie đã có hôn ước.

Nàng gần như khụy xuống dưới sức nặng của nổi đau đớn. Những suy nghĩ dữ dội xuyên qua đầu nàng. Nàng không thể đối mặt với chuyện này,một chút cũng không. Nàng sẽ phải rời đi trong tối nay và đến nơi khác… về với cha và em gái… nàng không bao giờ có thể nhìn Natalie và Rafe hoặc nhà Blandford nữa. Nàng căm ghét rafe vì khiến nàng yêu anh. Nàng hận bản thân mình. Nàng muốn chết.

Hannah, đừng có ngu ngốc, nàng tuyệt vọng. Cô không phải là người phụ nữ có trái tim tan nát đầu tiên, cũng không phải là cuối cùng. Cô sẽ vượt qua chuyện này mà.

Nhưng càng chống chọi để lấy lại bình tĩnh, sự tự chủ càng lảng tránh nàng. Nàng phải tìm một nơi nàng có thể tan nát. Nàng lao ra khỏi khu vườn, đi dọc theo một trong những lối mòn thắp có thắp những ngọn đuốc. Tiến đến bể nước phun hình nàng tiên cá, nàng ngồi lên chiếc ghế bằng đá cứng và lạnh giá. Lấy tay che phủ mặt mình, những giọt nước mắt nóng bỏng làm ướt đẫm đôi găng tay sa tanh. Từng tiếng thổn thức xé nát ngực nàng như lưỡi dao sắc bén.

Rồi giữa những tiếng khóc tổn thương đầy tuyệt vòng, nàng nghe có ai đó gọi tên mình.

Bị người khác bắt gặp vào lúc này là sự sỉ nhục tốt cùng, Hannah lắc đầu và cuộn tròn lại trong tuyệt vọng, cố gắng thốt lên một cách vô vọng, “ Xin hãy tránh ra—”

Nhưng người đàn ông ngồi xuống bên cạnh, và nàng được kéo ngã vào vòng tay ấm ấp và mạnh mẽ. Đầu nàng áp vào bờ ngực rắn chắc của anh. “Hannah, em yêu… không. Không, đừng khóc.”

Đó là chất giọng trầm lắng của Rafe, hương vị quen thuộc của anh. Hannah cố gắng đẩy anh ra, nhưng Rafe ghì chặt lấy nàng, mái tóc đen của anh cúi xuống nàng. Thì thầm những lời âu yếm, anh vuốt tóc nàng và đặt những nụ hôn lên vầng trán. Đôi môi anh lướt qua hàng lông mi ẩm ướt của nàng. “Đến đây. Không cần phải như thế, em yêu dấu. Nín nào, mọi chuyện sẽ ổn mà. Nhìn vào anh, Hannah.”

Nỗi vui sướng tinh tế khi được nằm trong vòng tay của anh, đón nhận sự an ủi càng làm nàng thấy tồi tệ hơn. “ Ngài nên ở trong kia,” nàng nói và thổn thức khóc. “ Với Natalie.”

Bàn tay anh vuốt ve xoa tròn trên lưng nàng. “Hannah. Tình yêu ngọt ngào. Hãy bình tĩnh lại để chúng ta có thể nói chuyện nào.”

“Tôi không muốn nói—”

“Anh thì có. Và em phải lắng nghe anh. Hít một hơi thở sâu nào. Cô bé ngoan. Lần nữa.” Rafe buông nàng ra đủ lâu để cởi chiếc áo khoác rồi phủ nó lên cơ thể run rẩy của nàng. “ anh không nghĩ là Blandford sẽ công bố hôn ước chết tiệt nhanh như vậy,” anh nói, kéo nàng lại gần, “ không thì anh đã cố gắng đến với em trước.”

“Không sao cả,” nỗi tuyệt vọng của nàng đọng lại thành sự giận dỗi ảm đạm. “Không có gì cả. Đừng bao giờ cố—”

Rafe đặt tay lên môi nàng và nhìn xuống. Được chiếu sáng bởi ánh đuốc, gương mặt anh ẩn một nửa trong bóng tối, mắt anh đen và lấp lánh. Giọng nói của anh êm ái và ấm áp, dịu dàng khiển trách nàng. “ Nếu em ở trong phòng khiêu vũ thêm chừng ba mươi giây nữa, tình yêu nóng nẩy của anh, em sẽ nghe Blandford công bố hôn ước của Natalie với Lord Travers.”

Hannah cứng người lại. Nàng thậm chí không thể thở được.

“ Ngoại trừ thời gian đi ra ngoài, anh đã nói chuyện với tất cả mọi người trong cái ngày khốn khiếp này. Với cha mẹ anh, nhà Blandfords, Westcliff… và quan trọng nhất là Natalie.” Anh lấy tay khỏi môi nàng và lục tìm trong túi áo. Lấy ra chiếc khắn anh, anh dịu dàng lau đôi gò má ướt đẫm của nàng. “ Anh nói với cô ấy,” anh tiếp tục, “ dù cho anh có nhận thấy cô đáng yêu và quyến rũ, anh cũng không thể cưới cô ấy. Bởi vì anh sẽ không thể quan tâm đến cô theo cách cô đáng được. Bởi vì anh đã yêu, sâu đậm và mãi mãi, với một người khác.” Anh mỉm cười nhìn vào đôi mắt đờ đẫn của Hannah. “ Anh tin là cô ấy đi thẳng đến Travers sau đó, để an ủi và khuyên bảo cô ta, chắc hẳn anh ta đã thổ lộ tình cảm với mình với Natalie. Anh hy vọng rằng cô ấy không lao vào việc đính ước hấp tấp này chỉ để giữ thể diện. Nhưng đó không phải là mối quan tâm của anh.”

Nâng niu gương mặt Hannah, Rafe chờ đợi nàng nói gì đó. Nàng chỉ lắc đầu, quá choáng ngợp để thốt lên lời nào.

“ Ngày ở thư viện, khi anh gần như ân ái với em, sau đó anh đã nhận ra là anh muốn bị bắt gặp cùng em. Anh muốn hủy hoại em – bất cứ điều gì cho phép anh ở bên em. Và khi đó anh biết cho dù thế nào, anh cũng không thể kết hôn với Natalie. Bởi vì đời người là quá dài để sống bên cạnh người phụ nữ không phải của mình.”

Khuôn mặt và bờ vai anh nhòe đi khỏi ánh đuốc khi anh cúi xuống, miệng anh chiếm lấy nàng với một nụ hôn chậm rãi, xâm nhập. Anh dỗ dành đôi môi nàng hé ra, khám phá nàng với sự dịu dàng nồng nhiệt làm tim nàng đập từng nhịp đau đớn. Nàng hổn hển khi cảm thấy tay anh trượt vào trong áo khoác, vuốt ve làn da mịn màng lộ ra ở nơi khoét sâu của chiếc áo dạ hội.

“ Hannah yêu thương,” anh thì thầm. “ Khi anh thấy em khóc lúc nãy, anh đã nghĩ ‘ Lạy Chúa, xin Người, hãy để điều đó là bởi vì nàng quan tâm đến con, một tên vô lại xấu xa như con. Xin hãy khiến cô ấy yêu con, dù chỉ một chút.”

“Em đang khóc,” nàng cố gắng nói với anh một cách run rẩy, “ bởi vì trái tim em tan nát trước ý nghĩ anh kết hôn với một người khác.” Quai hàm nàng run rẩy vì xúc động. “ Bởi vì em… em muốn anh là của riêng em.”

Niềm đam mê lóe lên trong mắt anh khiến tim nàng loạn nhịp. “ Thế thì anh có một số điều để hỏi em, tình yêu của anh. Nhưng trước tiên em phải hiểu… anh sẽ không thừa kế gia sản nhà Bowman. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không thể chu cấp cho em. Tự bản thân anh cũng là một người giàu có theo cách của riêng mình. Và anh có ý định sẽ làm cho khoản tài sản bất chính của mình sinh lãi và sự dụng chúng thật tốt. Cơ hội ở khắp nơi.”

Thật khó để suy nghĩ sáng suốt, Hannah phải tập trung chú ý như thể nàng đang cố gắng dịch thứ tiếng nước ngoài lạ lẫm. “ Anh bị tước quyền thừa kế?” cuối cùng nàng thì thầm lo lắng.

Nhích người ra một tý, Rafe gật đầu. Gương mặt anh điềm tĩnh và quyết tâm. “ Thế là tốt nhất. Có lẽ một lúc nào đó trong tương lai, cha anh và anh có thể tìm cách để chấp nhận lẫn nhau. Nhưng cho đến lúc đó thì, ta sẽ không sống dựa vào mệnh lệnh của người khác.”

Tay nàng chạm vào một bên mặt anh, vuốt ve dịu dàng. “ Em không muốn anh phải hy sinh như thế vì em.”

Hàng mi anh khẽ hạ xuống khi nàng chạm vào. “ Đó không phải là hy sinh. Đó là sự cứu rỗi. Cha anh xem điều đó như là một sự nhu nhược, dĩ nhiên rồi. Nhưng anh đã nói với ông ta là chuyện đó chẳng làm cho anh bớt nam tính hơn khi yêu một người đến thế này. Nó càng làm anh mạnh mẽ hơn. Và em không cần phải thấy mình có nghĩa vụ, em biết đó. Anh không muốn em—“

“Rafe,” nàng ngập ngừng nói, “ nghĩa vụ không có phần nào trong cảm xúc em dành cho anh.”

Vẻ mặt anh làm bân trong nàng tan chảy. Nâng một tay của nàng lên, anh thong thả tháo găng ra, kéo nhẹ nhàng ở đầu ngóc để làm chúng lỏng ra. Sau khi tháo bỏ lớp vải sa tanh trắng, anh hôn từng ngón tay và áp lòng bàn tay nàng vào bên má nhẵn nhụi, ấm áp của mình.

“Hannah, anh yêu em quá nhiều, hơn cả những gì anh có thể chịu đựng. Dù em có muốn anh hay không, anh là của em. Và anh hoàn toàn không biết được điều gì sẽ xảy ra cho mình nếu anh phải trải qua cả cuộc đời này mà không có em. Xin em hãy kết hôn với anh để anh có thể ngừng việc cố gắng để kiếm tìm hạnh phúc và cuối cùng đã tìm được. Anh biết chuyện này xảy ra quá nhanh, nhưng—“

“Có vài chuyện không thể đong đếm bởi thời gian,” Hannah mỉm cười rụt rè.

Rafe sững người và nhìn nàng dò hỏi.

“Một trong những cô hầu gái tìm thấy lá thư tình bị đốt cháy một nửa trong lò sưởi phòng anh, và cô ta mang đến cho Natalie, em ấy cho em xem. Natalie cho là lá thư dành cho cô ấy.”

Thậm chí trong bóng tối, nàng thấy Rafe đỏ mặt. “ Được thôi, đáng ghét,” giọng anh thật rầu rĩ. Mang nàng đến gần, anh ôm và thì thầm vào tai nàng. “ Lá thư dành cho em. Từng từ trong đó là về em. Chắc hẳn em phải biết khi em đọc nó.”

“ Em muốn nó viết về em,” Hannah thẹn thùng. “ Và—“ khuôn mặt nàng bốc cháy— “ những điều anh viết—em cũng muốn tất cả những điều đó.”

Anh bật cười êm ái và lùi lại nhìn nàng. “ Vậy thì cho anh câu trả lời của em. “ Anh đặt nụ hôn ngắn và say mê lên môi nàng. “ Nói đi, hoặc là anh sẽ tiếp tục hôn mãi cho đến khi em đầu hàng.”

“Vâng,” nàng nín thở vì sung sướng. “ Vâng, em sẽ kết hôn với anh. Bởi vì em cũng yêu anh, Rafe, em yêu—”

Anh chiếm lấy miệng nàng và hôn một cách đói khát, tay anh luồn vào tóc nàng và làm nó rối bời. Nhưng nàng không hề bận tâm. Miệng anh thật nóng bỏng, ngọt ngào, chi phối nàng với nhịp điệu vuốt ve nhẹ nhàng đầy khoái lạc, rồi sau đó cướp phá sâu và mạnh mẽ.Nàng hăng hái đáp lại, run rẩy trong vòng tay anh khi cơ thể nàng cố gắng thích nghi với khoái cảm phong phú này, quá nhiều, quá nhanh.

Rafe lê đôi môi hé mở của mình chậm rãi xuống cổ nàng, kích thích từng đầu dây thần kinh, để lại vệt dài bốc cháy trong sự đánh thức của anh. Miệng anh xuống đến ngực nàng, và bên trong sự bao phủ của áo lót, nàng thấy đỉnh ngực mình cứng lại và nhạy cảm.

“Hannah,” anh thì thầm, trải những nụ hôn nồng cháy lên khắp da thịt nàng, “ Anh chưa bao giờ thèm muốn một ai như thế này trước đây. Em quá xinh đẹp theo mọi cách… và mọi điều anh tìm thấy nơi em làm anh yêu em nhiều hơn…” Anh ngẩng đầu lên và lắc mạnh như thể nhắc nhở bản thân mình nơi anh đang ngồi. Một nụ cười chế giễu nở trên môi anh.

“Chúa tôi. Tốt hơn chúng ta hãy đính ước nhanh gọn nhé. Đây, đưa tay em cho anh— không, tay kìa.” Anh tìm kiếm trong túi áo khoác và lấy ra một khoen tròn sáng chói. Đó là một chiếc nhẫn ngọc hồng lựu bằng bạc. “Đây là lý do anh đi vào làng hôm nay,” anh nói, trượt chiếc nhẫn vào ngón áp út của nàng. “ Anh sẽ mua cho em chiếc nhẫn bằng kim cương tại London, nhưng chúng ta phải bắt đầu với cái gì đó.”

“ Thật hoàn hảo,” Hannah nhìn xuống chiếc nhẫn với đôi mắt sáng ngời. “ Ngọc hồng lựu tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu. Anh có biết chuyện này không?”

Anh lắc đầu, chăm chú nhìn nàng như thể nàng là một kì tích.

Choàng hai tay quanh cổ anh, Hannah vội vã hôn anh. Rafe chiếm hữu môi nàng với sự đòi hỏi đầy nhục cảm êm dịu. Nàng lướt tay mình lên những đường nét mạnh mẽ của cơ thể anhvới sự khám phá bẽn lẽn nhưng nồng nhiệt, cho đến khi nàng thấy anh rùng mình.

Thở hổn hển, anh giữ nàng xa ra. “ Hannah… tình yêu ngọt ngào, anh… anh không thể chịu được nữa. Chúng ta phải ngừng lại thôi.

“Em không muốn dừng lại.”

“Anh biết, em yêu à. Nhưng anh phải hộ tống em vào trong trước khi mọi người để ý thấy chúng ta biến mất.”

Mọi thứ trong nàng chống lại ý nghĩ trở về căn phòng khiêu vũ to và đông người. Trò chuyện, khiêu vũ, buổi tối dài trang trọng… giống như là tra tấn, trong khi tất cả những gì nàng muốn nàng được ở bên anh. Mạnh dạn, Hannah vươn tay đùa nghịch với hàng cúc trên áo chẽn của anh. “ Đưa em đến nhà phụ xung quanh đi. Em chắc chắn ở đó không có ai, mọi người đều ở trang viên.”

Anh trao cho nàng cái nhìn mỉa mai. “ Nếu anh làm vậy, tình yêu ngọt ngào, em không thể nào bước ra khỏi đó mà vẫn còn là một cô gái trong trắng nguyên vẹn.”

“Em muốn được anh hủy hoại.”

“ Em muốn? Tại sao, em yêu?”

“ Bởi vì em muốn là của anh theo mọi cách.”

“Nàng đã là của ta,” anh thì thầm

“Không phải cách đó. Chưa mà. Và ngay cả nếu anh không hủy hoại em, em cũng vẫn sẽ nói với mọi người là anh đã làm. Cho nên anh có thể làm điều đó trong thực tế.”

Rafe bật cười trước lời đe dọa của nàng. “ Ở nước Mỹ, người ta sẽ nói là em đang cố gắng đóng dấu một hiệp ước.”

Anh dịu dàng nâng khuôn mặt nàng lên, và vuốt ve hai gò má. “Nhưng em không cần phải như thế, tình yêu ngọt ngào. Không có gì trên thế gian này có thể buộc anh không kết hôn với em. Em có thể tin anh mà.”

“ Em rất tin anh. Nhưng…”

Anh nhướng mày lên. “ Nhưng sao?”

Làn da dưới tay anh nóng bừng. “ Em muốn anh. Em muốn được gần anh. Giống như… giống như anh đã viết trong bức thư.”

Anh trao cho nàng một nụ cười chậm rãi khiến hơi nóng và ớn lạnh lan dọc khắp thắt lưng nàng. “Trong trường hợp đó… có lẽ ta sẽ hủy hoại nàng một ít vậy.”

ĐỠ HANNAH ĐỨNG DẬY TỪ GHẾ, Rafe đưa nàng đến nhà phụ. Anh đấu tranh với chính mình trong từng bước chân, biết rằng điều đúng đắn nhất nên làm là ngay lập tức đưa nàng trở về điền trang. Thế nhưng khao khát được một mình bên nàng, được ôm nàng nơi riêng tư, đơn giản là quá mạnh mẽ và hoàn toàn không thể kháng cự lại được.

Hai người bước vào trong, căn có vật dụng oai vệ và sậm màu, những bức tường ván ô và những tấm thảm lộng lẫy. Than đá bập bùng trong lò sưởi, tỏa thứ ánh sáng vàng cam khắp sàn nhà.

Rafe thắp sáng cây đèn bên cạnh và vặn nhỏ lại, rồi quay sang nhìn Hannah. Nàng đã bỏ áo khoác của anh ra và đang luồn tay ra sau lưng cởi bỏ chiếc áo dạ hội. Anh thấy nét mặt của nàng, thấy sự cố gắng để giữ vẻ bình thản không có gì như thể việc lên giường với một người đàn ông là một việc hết sức bình thường đối với nàng. Anh bị lấp đầy bởi cảm giác buồn cười và dịu dàng, và ham muốn xấu xa đau đớn nhất mà anh từng nếm trải.

Anh bước đến bên nàng và vòng tay ôm lấy. “ Em không cần phải làm thế này, anh sẽ đợi em. Anh sẽ chờ đợi em mãi mãi.”

Hannah kéo tay mình ra khỏi áo và trượt chúng ra sau cổ. “ Em không thể nghĩ ra bất cứ điều gì nên làm.”

Anh cúi xuống hôn nàng mạnh mẽ, chỉ dừng lại để thì thầm . “Ồ, em yêu, anh cũng không thể.”

Anh chậm rãi cởi bỏ từng lớp lụa và vải lanh, tháo móc áo lót, và cuộn tròn đôi vớ khỏi chân nàng. Khi mảnh che phủ cuối cùng biến mất, nàng nằm trải dài đỏ bừng trên giường trước mắt anh, ánh mắt anh lăng thang khắp cơ thể mảnh mai của nàng, hơi thở anh run rẩy. Nàng quá xinh đẹp, quá ngây thơ và đầy tin tưởng. Anh chạm vào ngực nàng, xoa nắn vùng đồi mềm mại với những ngón tay khẽ run rẩy.

Nàng nhìn vào mắt anh. “ Anh căng thẳng ưh?” Nàng hỏi đầy ngạc nhiên.

Rafe gật đầu, lướt ngón cái lên một núm vú hồng và nhìn nó co lại. “ Trước đây anh chưa bao giờ làm chuyện này vì tình yêu.”

“ Điều đó có khác biệt sao?”

Nụ cười gượng cong lên trên môi khi anh nghĩ về điều ấy. “ Anh không chắc lắm. Nhưng mà có một cách để tìm ra.”Anh cởi quần áo mình ra và nằm cạnh nàng, ôm ấp nàng cẩn trọng trong vòng tay anh.

Bất chấp ham muốn dữ dội đang sục sôi trong cơ thể, anh áp sát nàng vào mình với sự dịu dàng kiểm soát, để nàng cảm nhận anh. Anh trượt một bàn tay lên mông nàng, xoa bóp theo những vòng tròn ấm áp.

Nàng nghẹn thở khi cảm nhận cơ thể thon dài của anh bên mình. Bàn tay nhỏ bé chạm vào ngực anh và khám phá một cách tinh tế. “Rafe… em nên chạm vào anh như thế nào?”

Anh mỉm cười và hôn cổ nàng, thưởng thức sự mềm mại và hương thơm nữ tính của cơ thề nàng. “Mọi nơi, em yêu. Theo mọi cách em thích.” Anh nằm yên khi nàng trêu đùa mảng lông mềm mại trước ngực anh.

Nhìn vào mắt anh, nàng để tay mình trượt lên những thớ cơ ở bụng anh, vuốt ve cho đến khi chúng thắt chặt lại. Nàng hơi vụng về khi nắm lấy phần da thịt khuấy động của anh, chiều dài cứng rắn, sống động mượt mà và rộn ràng với nhu cầu nam tính. Nàng ngập ngừng vuốt ve anh. Phản ứng của anh quá bức thiết, đến mức làm anh hổn hển với khoái cảm mạnh mẽ ngày càng gia tăng. “ Hannah,” anh cố gọi nàng, đưa tay xuống để kéo tay nàng ra. “ Đổi kế hoạch. Lần đến—” anh ngừng lại, đấu tranh để giành kiểm soát— “ em có thể khám phá như em mong muốn, nhưng giờ thì, hãy để anh làm tình với em.”

“ Em đã làm gì không đúng sao? Anh không thích cách em—“

“Anh vô cùng thích. Nhưng nếu anh thích nó hơn nữa, mọi thứ sẽ kết thúc trong ít hơn một phút đấy.” Anh chồm lên trên và đặt những nụ hôn nóng chảy lên khắp cơ thể nàng, nấn ná ở hai bầu ngực nàng giày vò, trêu đùa và cắn nhẹ. Anh hết sức hài lòng trước những đáp ứng mạnh mẽ mà anh cảm nhận nơi nàng, làn da ửng hồng vì kích thích, cách mà nàng nẩy người hướng về anh theo bản năng để tìm đến ngọn nguồn của khoái cảm.

Đẩy nhẹ hai đùi nàng mở ra, anh đặt tay mình giữa chúng, ấn lòng bàn tay vào vùng tam giác loăn xoăn. Rồi anh dịu dàng giữ lấy nàng cho đến khi nàng quằn quại và rên rỉ, thèm muốn nhiều hơn nữa. Trượt xuống phía dưới,Rafe hôn bụng nàng, để lưỡi của mình lần theo những đường tròn tinh tế quanh rốn nàng. Anh chưa bao giờ bị kích thích đến mức này, hoàn toàn mãi mê trước khoái cảm của người khác. Sự thân mật gần như không thể chịu đựng được. Hơi thở của anh nhanh và gay gắt khi anh tìm thấy lối vào cơ thể nàng và trêu đùa quanh nó bằng ngón tay mình.

“Hannah, em thương yêu,” anh thì thầm, “ thư giãn nào, vì anh.” Anh đẩy ngón tay mình vào trong sức nóng ẩm ướt và khít chặt. Nàng quá tuyệt diệu, anh bật ra tiếng rên rĩ. “Anh phải hôn em ở đây. Anh phải nếm em. Không, đừng sợ… hãy để anh… ôi, Hannah, tình yêu ngọt ngào…” Anh đặt môi mình ngay lên những lọn xoăn, và tìm kiếm một cách đói khát cho đến khi anh tìm thấy đỉnh hồng mượt mà. Mọi giác quan của anh chìm đắm trong khoái cảm nóng bỏng, cơ bắp trên người anh căng lên vì ham muốn. Hương vị của nàng, mặn mà và nữ tính, là một sự kích thích làm anh mất trí. Anh quyến rũ nàng bằng lưỡi, búng và xoay tròn, khoái trá trước những tiếng thét bất lực của nàng. Anh trượt ngón tay mình vào sâu hơn, lần nữa và lần nữa, hướng dẫn nàng nhịp điệu.

Nàng với xuống trong một tiếng khóc nhỏ, tay nàng nắm chặt lấy đầu anh. Với kỹ năng dịu dàng, anh thúc đẩy nàng đạt đến khoái cảm, hưởng thụ sự ấm áp mềm mại và đập rộn ràng của cơ thể nàng. Cả một lúc lâu sau khi sự giải thoát của nàng mờ nhạt dần, anh vẫn ở với nàng, lướt lưỡi mình trên vùng da thịt hồng hào nóng hổi của nàng, dỗ dành nàng vào dư vị mơ hờ.

“Rafe,” nàng nói nặng nề, kéo anh lên trên.

Mỉm cười, anh nâng người lên trên nàng, quan sát đôi mắt xanh biếc đờ đẫn của nàng.

“Nữa,” nàng thì thầm, choàng tay ôm quanh lưng anh, giữ anh lại với nàng. “ Em muốn gần gũi với anh hơn nữa.”

Thì thầm tên nàng, Rafe hạ mình xuống giữa hai đùi nàng. Sự thỏa mãn nguyên sơ dâng trào lên thành đỉnh điểm trong anh khi anh cảm thấy những những nếm gấp mềm mại, hấp dẫn tách ra. Anh đẩy vào trong phần da thịt khít chặt, quá nóng, quá ẩm ướt, và càng vào sâu bao nhiêu, nàng càng sít chặt hơn quanh anh. Anh đâm sâu và giữ yên, cố gắng không làm đau nàng. Không hề giống với cảm giác anh từng có trước đây, khoái cảm vượt xa cả tưởng tượng. Anh ôm đầu nàng trong hai tay và hôn lên miệng nàng, trong khi mọi giác quan của anh tràn ngập trong sự sung sướng mê ly. “Anh xin lỗi, em yêu,” giọng anh run rẩy. “ Anh thật sự xin lỗi vì làm đau em.”

Hannah mỉm cười và kéo anh xuống nàng. “ Như một kẻ tha hương lầm lũi khi đến một đất nước xa lạ” nàng thì thầm vào tai anh.

Anh rung lên vì cười. “Chúa tôi. Em sẽ không bao giờ để anh quên lá thư đó, phải không?”

“ Em không được đọc toàn bộ, nhiều phần của nó bị đốt cháy. Và giờ thì em sẽ không bao giờ được biết tất cả mọi điều anh đã nói.”

“ Các đoạn bị mất chắc là về cái này,” anh thì thầm, nhẹ nhàng đẩy vào trong nàng. Cả hai đều thở gấp và giữ yên, say mê cảm giác này. Rafe mỉm cười vào một bên má nàng. “ Anh viết khá nhiều về việc này.”

“ Kể cho em nghe những điều anh đã viết đi.”

Anh thì thầm vào tai nàng, những ngôn từ của tình yêu và những lời ngợi ca thân mật, và tất cả những thèm khát mà anh cảm thấy. Và với từng từ được thốt ra, anh cảm thấy một điều gì đó nở rộ trong mình, một cảm giác tự do, quyền lực, và dịu dàng khôn tả. Nàng chuyển động cùng anh, chào đón anh vào sâu hơn, và sự mê ly ngây ngất được kết hợp với nàng bùng nổ trong anh, mang anh đến với sự giải thoát kỳ diệu và sâu sắc ngoài sức chịu đựng.

Quả thật… tình yêu khiến mọi thứ khác hẳn.

Rafe ôm nàng trong suốt khoảng thời gian sau đó, tay anh dịu dàng vuốt ve khắp lưng và hông nàng. Có vẻ như anh không thể ngừng chạm vào nàng. Hannah nép vào vòng tay anh, cơ thể nàng nặng nề và thỏa mãn. “Đây là sự thật sao?” nàng thì thầm. “ Em cảm thấy như một giấc mơ.”

Cảm giác buồn cười rung lên trong ngực anh. “ Mọi thứ sẽ đủ thật vào sáng mai khi anh đưa em về điền trang như một phụ nữ sa ngã. Nếu anh mà chưa nói với Westcliff về dự định kết hôn với em, anh dám nói là anh ta sẽ chào đón anh bằng roi ngựa đấy.”

“Anh không mang em về tối nay ưh?” nàng hỏi với sự ngạc nhiên đầy thích thú.

“ Không. Vì thứ nhất, anh đã phá hỏng kiểu tóc của em. Thứ hai, anh không có đủ sức lực để rời khỏi chiếc giường này. Và ba là…khả năng rõ ràng là anh vẫn chưa xong chuyện với em đâu.”

“ Những lý do rất tốt.” Nàng ngồi dậy và kéo những cái kẹp ngọc trai còn sót lại trên tóc, nghiêng người qua Rafe để đặt chúng lên chiếc bàn bên cạnh. Chộp lấy ngực nàng, anh giữ nàng trên anh và hôn bầu ngực nàng khi chúng phơi bày trước anh. “Rafe,” nàng phản đối.

Dừng lại, anh ngước nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, và cười toe toét. “ E thẹn?” anh hỏi dịu dàng và ôm ghì nàng vào vòng tay. Đôi môi anh ép lên trán nàng. “ Này nhé, kết hôn với anh sẽ sớm chữa lành điều đó cho em sớm thôi.”

Hannah tựa mặt mình vào ngực anh, và anh cảm thấy nụ cười cong lên trên môi nàng.

“Gì thế?”

“ Đêm đầu tiên chúng ta cùng nhau. Và buổi sáng đầu tiên của chúng ta sẽ là Giáng Sinh.”

Anh vỗ vào cặp mông trần trụi của nàng. “ Và anh thì đã mở quà mất rồi.”

“ Anh thật dễ tặng quà,” nàng nói, làm anh bật cười.

“ Luôn là thế mà. Bởi vì, Hannah, tình yêu của anh, món quà duy nhất mà anh từng mong muốn” — anh ngừng lại để hôn lên đôi môi mỉm cười của nàng — “ là em.”

EPILOGUE

Vào buổi sáng Giáng Sinh Matthew Swift đi đến nhà phụ, giày và vạt áo choàng của anh phủ đầy tuyết. Anh gõ cửa và kiên nhẫn chờ cho đến khi Rafe đáp lời. Với một nụ cười hài hước, Swiff nói với anh vợ mình. “ Tất cả những gì tôi có thể nói là, mọi người đều bàn tán. Nên tốt hơn hết là anh nên kết hôn với cô ấy gấp.”

Điều đó, dĩ nhiên là, Rafe không hề phản đối.

Swiff còn nói với anh là bị cảm động bởi tinh thần của ngày lễ Giáng Sinh ( cùng với áp lực của cả gia đình ), Thomas Bowman đã xem xét lại quyết định tước quyền thừa kế của Rafe, và mong muốn được hòa giải. Sau đó, với những chiếc ly chứa rượu hâm pha hương liệu, thứ thức uống nóng hổi được làm từ trái cây, rượu vang đỏ, và rượu pooctô, những người đàn ông đi đến hiệp định trên.

Nhưng Rafe không đồng ý gia nhập vào doanh nghiệp cha mình, nhận ra rằng những cuộc tranh cãi không nghi ngờ gì sẽ là ngọn nguồn của xung đột trong tương lại giữa họ. Thay vào đó, anh tham gia vào liên doanh đầy lợi nhuận với Simon Hunt và Westcliff, và hướng khả năng của mình vào sản xuất các đầu máy xe lửa. Chuyện này làm giảm bớt gánh nặng trên vai Hunt, điều mà khiến Annabelle rất hạnh phúc, đồng thời cũng cho phép Hannah và Rafe ở lại trên nước Anh, mang đến niềm vui của tất cả.

Trong tương lai sau đó, Thomas Bowman sẽ quên việc Hannah không phải là người con dâu mà ông mong muốn lúc đầu cho Rafe, và tình cảm trìu mến tiến triển giữa hai người.

Natalie kết hôn với Lord Travers và họ rất hạnh phúc bên nhau. Cô tâm sự với Hannah rằng khi cô đến với Travers để tìm sự an ủi vào lễ Giáng Sinh, cuối cùng ngài ấy đã hôn cô, và đó là một nụ hôn thật đáng để chờ đợi.

Daisy cuối cùng đã hoàn thành quyển tiểu thuyết, được xuất bản và trở thành một thành công lớn, nếu như không nói là được hoan nghênh cùng cực.

Khoảng cuối năm đó, Evie sinh hạ một bé gái mạnh mẽ có mái tóc rực rỡ như lửa, khiến cho St. Vincent đi đến kết luận rằng số phận của anh là được yêu bởi những người phụ nữ tóc đỏ. Anh hết sức hài lòng vì điều đó.

Hannah và Rafe kết hôn vào cuối tháng giêng, nhưng hai người luôn xem ngày kỷ niệm thật sự của mình là Giáng Sinh, và tổ chức chúc mừng theo đó. Và mỗi Lễ Giáng Sinh, Rafe viết một bức thư tình và đặt dưới gối Hannah.

Samuel Clark mướn một trợ lý thư ký mới, một phụ nữ trẻ thạo việc và đáng yêu. Khi phát hiện hộp sọ có hình dạng toàn những điều tốt lành, anh ta cưới cô ấy ngay lập tức.

Năm 1848, bức tranh điêu khiếc của Nữ Hoàng và Hoàng Tử Albert đứng bên cạnh cây Giáng Sinh được phát hành trên The Illustrated London News , làm phổ biến phong trào khiến không lâu sau đó,mỗi phòng khách đều được vinh dự có một cây được trang hoàng lộng lẫy. Sau khi nhìn bức tranh, Lillian có vẻ tự mãn rằng cây Giáng Sinh của nhà nàng cao hơn.

Mái tóc giả của Thomas Bowman, than ôi, không bao giờ được tìm thấy. Nhưng ông cũng có chút nguôi ngoai khi nhận món quà là chiếc nón rất đẹp từ Westcliff trong Ngày Giáng Sinh
Bình Luận (0)
Comment