Nam nhân vốn đang tắm trong phòng tắm lại xuất hiện ở đây, mái tóc ướt đẫm, thân hình cường tráng còn vương thủy châu, hạ thân tùy ý trùm một chiếc quần, dây lưng lỏng lẻo rủ xuống theo hông, sau quần là phân thân đang sưng lên.
“Chu Mạc, em muốn đi đâu? Hửm?”
Nam nhân tuấn mỹ đùa nghịch dây lưng, khóe miệng mang theo ý cười dịu dàng, nhưng đáy mắt lạnh lùng lại tiết lộ tâm trạng hắn.
Vừa nhìn thấy hắn, sắc mặt Chu Mạc trắng bệch, anh lùi về sau hai bước, đôi môi run rẩy, ánh mắt không ngừng né tránh ánh mắt nam nhân, sợ hãi liếm đôi môi khô khốc.
“Tôi… Tôi không đi đâu cả…”
Nam nhân cười cười, từng bước đi về phía anh.
“Không phải ta đã nói, bé ngoan em chờ ta, hửm?”
Nghe nam nhân nói đến câu này, cả người Chu Mạc không ngừng run rẩy, anh tựa người vào bức tường phía sau, móng tay đâm vào lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.
“Nhung, Nhung Ngạn… Tôi sai rồi, tôi không nên rời đi… Xin anh đừng như vậy…Tôi…Tôi sợ…”
“A…” nam nhân cười khẽ, đi tới trước mặt Chu Mạc, một tay chống vào bức tường sau lưng anh, cúi đầu nhìn mồ hôi lạnh trên trán Chu Mạc, thấp giọng nói: “Em sợ cái gì, không phải là mấy ngày nay ta không làm em…”
Chu Mạc nghiêng đầu, một câu cũng không thốt ra được, cả người không ngừng run rẩy, vô cùng sợ hãi người trước mặt.
“Chu Mạc, ta biết em sợ cái gì…” Thanh âm trầm thấp truyền vào lỗ tai anh “Sợ tôi ngày nào cũng dùng gậy mát xa chơi đùa trong em, mở rộng khoang sinh sản của em, để chờ ta về làm em… Em sợ cái đó sao? Hay là em sợ ta làm chết em? Hửm?”
Thanh âm trầm thấp như cũ, vẫn mang theo từ tình dịu dàng nhưng vào tai Chu Mạc khiến anh nổi da gà, cả người càng thêm run rẩy.
Anh sợ, vô cùng sợ… Anh sợ đau, sợ Nhung Ngạn làm chết anh… Cũng sợ đánh mất chính mình…
Khớp xương trắng bệch nổ lên, mồ hôi trượt xuống, lơ lửng trên hàng lông mi… Trầm mặc một chút, anh vòng tay ôm eo nam nhân
“Tôi làm, Nhung Ngạn… Tôi làm, chỉ cần không ở đây, xin anh, tôi sai rồi…”
Nhung Ngạn bật cười vẫn như cũ trầm mặc. Chu Mạc hoảng sợ, anh nhìn xung quanh, chỗ này đều là mấy nhân viên kiểm tra đã quen mặt, thang máy còn có camera, anh không muốn giống như lần trước, trước mặt nhiều người bị… Chu Mạc vội vàng ngẩng đầu lên, lo sợ hôn Nhung Ngạn.
Đôi môi khô khốc chạm vào đôi môi mềm mịn hơn anh rất nhiều, vừa không vừa khẩn cầu: “Nhung Ngạn, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi… Tôi chỉ là sợ… đau…” Chu Mạc hôn lung tung lên đôi môi nam nhân, tựa như không chút chướng ngại “Tôi yêu anh, chúng ta về phòng có được không, không ở đây được không… Về phòng, anh muốn gì cũng được…” Dứt lời, người anh run dữ dội, thanh âm khàn khàn run run, nhưng anh biết, nếu không làm vậy, Nhung Ngạn sẽ bất chấp tất cả làm anh ở đây.
Ngây ngô hôn nửa ngày Nhung Ngạn mới vừa lòng, hắn thở dài một tiếng, ôm lấy Chu Mac đổi khách thành chủ hôn lại, môi lưỡi quấn quýt như muốn đem Chu Mạc nuốt vào bụng.
Đến lúc đưuọc thả ra, thang máy đã đi đến tầng 0, đăng kí vân tay và võng mạc, nhân viên kiểm tra nịnh nót chào hỏi Nhung Ngạn.
“Ngạn ca, bà xã nhà anh lại không nghe lời à?”
Nhung Ngạn trong căn cứ rất nổi tiếng, là α đỉnh cấp, trước tận thế, Nhung gia cũng là gia tộc chuyên buôn vũ khí, hiện tại kho vũ khí trong căn cứ phần lớn cũng là Nhung gia cung cấp. Còn với Chu Mạc, là bởi vì sự kiện trừng phạt nửa năm trước gây nào động toàn bộ căn cứ, mà nhân vật chính là Chu Mạc và Nhung Ngạn.
Nhung Ngạn liếc người núp trong lồng ngực hắn, bất đắc dĩ thở dài: “Hết cách rồi, vẫn là dạy dỗ chưa tới nơi.”
“Ha ha, ra vậy…” Nhân viên kiểm tra cười cười, Ω yểu điệu mềm mại không làm, nhất định phải làm β có khoang sinh sản không phát triển này… Đưa mắt nhìn hai người đi vào thang máy, trong lòng hắn ta thở hắt một tiếng, làm β thì có gì tốt cơ chứ, cả người cứng đờ, chẳng bằng Ω mềm mại… Haizz, cũng không thể trách, làm đến nỗi β kiên cường như vậy khóc cầu cũng có chút cảm giác.
Không khí trong thang máy có chút lúng túng, Chu Mạc sắc mặt tái nhợt chôn đầu trong ngực Nhung Ngạn, mãi cho đến tầng 20. Nhóm Ω và α tầng 20 nhìn hai người đi vào phòng.
“Nhung Ngạn đúng là cao tay, β cao ngạo ngày thường thấy Nhung Ngạn đầu cũng không dám ngẩng đầu lên, cả người run run, xem ra là bị Nhung Ngạn làm đến sợ rồi.” Một α nhỏ giọng thầm thì.
Ω đứng cạnh anh ta nhìn cửa phòng Nhung Ngạn đóng chặt, nhớ lại phân thân đồ sộ sau quần hắn, run người: “Nhung Ngạn như vậy… Tôi cũng cảm thấy sợ.. Quá lớn…” Lại nhớ tới trong video Nhung Ngạn làm người kia “Quá đáng sợ, tôi là Ω đỉnh cấp mà cũng thấy kinh khủng.”
“Này này…” Một Ω xinh đẹp lên tiếng: “Chỉ sợ khoang thất của tôi cũng bị xuyên thủng mất…”
“Quá kinh khủng… May mà Nhung Ngạn không để mắt tới chúng ta…”
“β kia còn thảm hơn, nghe nói anh ta là β cấp A, khoang thất không phát triển hoàn toàn, sợ là mỗi lần đều chảy máu…” Ω vừa lên tiếng tưởng tượng đến cảnh kia, cả người run lên.
“Mọe, ngươi* thì biết cái gì, làm β như vậy mới sướng.” Một α lên tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn vào cửa phòng đóng chặt của Nhung Ngạn “Làm thế nào cũng không như mấy người, “nước” cũng không nhiều như Ω, hơn nữa nhìn hắn ở dưới thân khóc xin cũng có cảm giác chinh phục.”
*Cũng chẳng biết là nam hay nữ, để tạm ngươi vậy =_=Vài α xung quanh tán đồng ý kiến của α kia, ánh mắt đồng loạt nhìn về cửa phòng Nhung Ngạn.
(
Cửa phòng – kun, chia buồn với cưng)
Một đoạn video ngắn ngủi hơn mười giây được mở ra, video ba chiều được bật lên, ánh mắt mọi người đều bị thu hút.
Thanh niên tóc đen bị đặt dưới thân, ánh mắt anh tan rã phủ kín hơi nước, da thịt màu mật ong phủ đầy dấu hôn, hai chân thon dài bị tách ra, treo trên cánh tay nam nhân, bởi vì bị sáp nhập mãnh liệt mà hơi thở dồn dập, hai tay anh đặt lên tay nam nhân, dùng sức kéo ra vô số dấu cào màu đỏ.
“Nhung Ngạn… Đau quá…Đừng như vậy Nhung Ngạn…” Thanh âm khàn khàn mang theo tiếng khóc, anh không ngừng đẩy nam nhân trên người. Phân thân to lớn bất thường của α khổng ngừng sáp nhập, eo thanh niên không ngừng nâng lên hạ xuống, máu cùng bạch trọc từ hậu huyệt anh không ngừng trào ra.
“Xin anh đó… Nhung Ngạn… Tha cho tôi đi, đau quá, thả tôi đi…”
“Được thôi, chỉ cần em mở khoang thất để ta đi vào, ta sẽ làm nhanh rồi thả em ra…” Thanh âm trầm thấp từ tính vang lên, giọng nói dịu dàng nhưng động tác vẫn vô cùng mãnh liệt.
“Tôi không được… Không mở được, đau quá… Nhung Ngạn… Tha cho tôi…” Tiếng khóc nức nở tràn ra, cả người anh ướt đẫm mồ hôi, vẻ đẹp yếu đuối càng thêm hoặc (
mê hoặc) nhân.
Nam nhân vẫn không ngừng trừu sáp, 3 giây cuối cùng của video, đôi mắt thanh niên tóc đen trợn trừng, nhìn thẳng vào camera, nước mắt long lánh rơi xuống, thanh âm khàn khàn cùng tiếng khóc vang lên.
Lúc này, nam nhân áp trên người anh phát ra tiếng gầm nhẹ gợi cảm, bụng thanh niên nhô lên… α tạo thành kết bắn tinh rồi.
Video đến đó kết thúc.
“Mợ nó, ông đây xem một lần cứng một lần, β này đúng là mê người mà, ông đây cũng muốn làm cậu ta!” α xung quanh phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, mà không chỉ là một người. α kia không dám lớn lối nữa, như sợ gì đó.
Mà mấy Ω cũng như vào kì phát tình, thủy quang dập dờn đáy mắt, bọn họ sợ hãi vội vàng bỏ đi.
Mà đoạn video hơn 10 giây này, nhân vật chính chính là Nhung Ngạn và Chu Mạc vừa đi vào phòng.
Tuy rằng trước tận thế, phim đen hơn đoạn video mười mấy giây này rất nhiều, nhưng vào tận thế, đoạn video này chẳng khác gì báu vật, đội giá lên rất cao, được truyền đi rộng rãi, là bộ phim khiến phần lớn α dùng để thẩm du. Mà đoạn video người thật đó cũng như là nguyên do khiến cho mọi việc thay đổi.