Chúc Diệu Uyên trong cơn nóng ruột chạy đến nhà họ Viên, ở cửa đang đứng sẵn mấy tay lính mà Viên Bình Giang bí mật nuôi binh, tuy đều ngụy trang bằng bộ đồ vệ sĩ, nhưng trên eo ai nấy đều có súng.
Viên Bình Giang đã ra lệnh cho họ trước, vậy nên thấy hắn đấy, họ đã chủ động mở cửa nhà họ Viên cho hắn vào.
Trong nhà họ Viên, bà vú già tay bưng cái bát đi loanh quanh trong phòng khách, miệng lầm bầm, Chúc Diệu Uyên nghe thấy bà gọi: “Đồng Đồng ơi? Kẻ xấu đã đi hết rồi, mau ra ngoài nào! Bà cho con ăn một món ngon lắm.”
Vừa thấy bà lão, Chúc Diệu Uyên lập tức nghĩ đến việc bà ta theo dõi lỏng lẻo khiến Chung Văn Nhiễm bị bắt cóc ngay dưới mí mắt của mình.
Từ đáy lòng hắn bùng lên một ngọn lửa, ngặt nỗi đây là người già, còn là bà lão, hắn cũng không muốn so đo.
Hắn nén giận bước tới, hạ giọng hỏi: “Viên Đồng sao rồi?”
Bà lão ngoảnh lại, bàn tay già cỗi run lên, cái bát rơi thẳng xuống sàn, “Tôi không, không biết, sau khi bác sĩ đưa cậu omega đó đi thì con bé hoảng quá, trốn, trốn đi mất, tôi không biết ở đâu.”
Chúc Diệu Uyên nhớ dạo trước Viên Bình Giang có kể về bà lão này, bảo đã từng giúp đỡ anh chị em gã lúc chưa thoát khỏi Viên Bách Xuyên.
Sau đó Viên Bách Xuyên cần đào tạo người thừa kế, phân cho Viên Bình Giang là ứng cử viên lúc ấy căn nhà hiện tại, trước khi rời đi, gã đã yêu cầu mang theo hai người, một là Viên Đồng, người còn lại là bà lão này.
Do lớn lên trong một môi trường xấu, Viên Bình Giang đã phát triển thành tính cách cực đoan, đồng thời cũng khiến gã khắc sâu thiện ý, dù chỉ một chút mà người khác dành cho mình vào lòng.
Bởi lẽ đó, mặc dù bà lão này cậy già lên mặt, cũng không phải là một người giúp việc an phận gì cho cam, thế nhưng gã cũng chưa từng truy cứu, đều mắt nhắm mắt mở cho qua.
Chúc Diệu Uyên hết cách, lại gọi cho Viên Bình Giang nói rõ tình huống xong thì đi thẳng lên lầu.
Trên lầu, trước cửa phòng của hắn và Chung Văn Nhiễm đã có hai người đứng canh, mặc thường phục, không mặc đồ vệ sĩ ngụy trang như lính đứng canh ngoài cửa nhà.
Có điều Chúc Diệu Uyên biết, bên trong lớp áo quần tầm thường này, là cả một thân vũ trang đầy đủ.
Chúc Diệu Uyên hỏi: “Hiện có manh mối nào của vụ mất tích chưa?”
Một người đáp: “Theo camera theo dõi có thể thấy anh Chung đã bị trói khoảng 4 tiếng, bị bác sĩ tư của nhà họ Viên trói bằng dây tự chế bằng ga giường, sau đó bị đưa ra ngoài từ cửa sổ.
Sau đó, chúng tôi tìm thấy túi của anh Chung ở trong bụi hoa trên đường cách đó không xa, chúng tôi cũng tìm thấy mảnh chai thủy tinh vỡ có đựng e-te* trên tuyến đường cùng hướng, nên đã lần theo dấu vết đó.”
*Một chất hóa học
Phản ứng đầu tiên của Chúc Diệu Uyên là đây có thể là thủ thuật che mắt, hắn trầm tư, đương định nói thì bộ đàm của người trước mặt đột nhiên vang lên, người đó nhấc máy, nói:
“Tìm thấy rồi?”
“Đã nhận được mệnh lập tập hợp, kết thúc.”
Bộ đàm được nhấn tắt, khuôn mặt Chúc Diệu Uyên vẫn kiên định và vững vàng.
Người lính quay sang giơ tay chào hắn, “Người mất tích đã được tìm thấy.
Người của chúng tôi đang canh gác ở lối vào của Khu đô thị Thế Mậu, bên trên vừa gửi mệnh lệnh tập hơp, thứ lỗi cho chúng tôi không thể dẫn đường được nữa.”
Chúc Diệu Uyên lấy được địa chỉ, gật đầu và quay người rời đi.
Bước chân của hắn rất vững vàng và đều nhịp, nhưng nhìn kỹ lại có thể thấy được mấy phần gấp gáp, chỉ vài ba nhịp thở, người đã biến mất không thấy bóng dáng.
Khu đô thị Thế Mậu ở ngay trung tâm thành phố, là khu dân cư đông đúc, có đầy đủ bệnh viện, trung tâm thương mại và nhiều chung cư, biệt thự, nhà mặt đất.
Lúc Chúc Diệu Uyên đến nơi không thấy người mình ở cổng Thế Mậu, hắn ngó quanh bốn phía, bấy giờ mới phát hiện một vài chiếc xe đang đậu trên đường, nhác trông qua cửa kính, có thể thấy một vào bóng người bất động.
Hắn bước tới gõ cửa kính 1 xe, người bên trong hạ cửa kính, hắn nói một câu mật hiệu.
Người nọ hạ xuống phòng bị, người ngồi trên ghế lái nói: “Ở ngay trong chung cư, chúng tôi đang lục soát từng nhà.”
Nhưng căn hộ ở đây đâu phải ít, không biết khi nào mới lục soát được hết, Chúc Diệu Uyên biết rõ chuyện này, lặng lẽ sờ súng trên thắt lưng, thở hắt ra một hơi: “Bảo mọi người đi ra hết, đi theo tôi.”
Chẳng bao lâu sau, những người thực hiện nhiệm vụ trong khu căn hộ lần lượt ra ngoài.
Chúc Diệu Uyên thấy rằng mặc dù họ mặc quần áo khác nhau, nhưng bước chân lại nhất độ nghiêm chỉnh, hiển nhiên đã được huấn luyện bài bản.
Hắn biết Viên Bình Giang chưa từng từ bỏ ý định giết Viên Bách Xuyên.
Thông qua những binh lính này, hắn dường như có thể nhìn thấy cảnh Viên Bình Giang điên cuồng huấn luyện binh lính, tâm trạng nhất thời có phần vi diệu.
Chung cư có tổng cộng hơn 20 tầng, hắn chia cả đoàn thành 4 đội, bắt đầu lục soát, những căn đã lục soát rồi thì bỏ qua, còn những người còn lại thì canh giữ ở dưới lầu.
Mỗi người lục soát tuy nhanh, nhưng rất có thể Đan Văn Thịnh sẽ lợi dụng điểm không đủ nhân lực này.
Chúc Diệu Uyên lòng như lửa đốt, nhưng hắn thực sự không còn cách nào khác, nhân lực của hắn chỉ có bấy nhiêu đó.
Còn phải đối mặt với trở ngại tìm sai phòng, hắn dựa người vào cửa, mỗi khi xuất hiện một gương mặt xa lạ không trong trí nhớ lòng hắn lại trầm xuống một chút.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, sự sốt ruột trong lòng hắn đã dần hóa tuyệt vọng.
Hắn không biết Viên Bách Xuyên sẽ làm gì với Chung Văn Nhiễm làm gì, nếu Đan Văn Thịnh giao Chung Văn Nhiễm cho Viên Bách Xuyên, tương đương với việc điểm yếu chí mạng của hắn đã bị đối phương nắm giữ.
Lại thêm một tiếng đồng hồ trôi qua, khi nhìn thấy một gương mặt nữa xuất hiện ở cửa, hắn không nhịn được đấm mạnh một quyền vào tường!
Bức tường trắng xóa tức khắc nứt ra, có thể thấy hắn dùng sức lớn cỡ nào, hai alpha đi theo hắn cũng không khỏi sửng sốt, thấy hắn buông tay xuống, bàn tay đang nắm chặt chỉ trừ hơi đỏ lên chứ không hề hề hấn gì.
Hắn nhắm chặt hai mắt, rốt cuộc cũng hơi lộ ra sắc mặt suy sụp, ngay lúc này, di động trong túi quần hắn bỗng rung lên, hắn không thèm nhìn, nhấn nghe luôn: “Chuyện gì?”
Tuy nhiên, đầu dây bên kia lại không nói gì, mà khẽ cười một tiếng.
Đây là thanh âm mà hôm nay đã bị hắn khắc sâu vào xương tủy, bị hắn chửi rủa không biết bao nhiêu lần.
Chúc Diệu Uyên lập tức đứng thẳng người, bóp chặt điện thoại, nghiến răng nghiến lợi gằn: “Đan Văn Thịnh?”
Đan Văn Thịnh cất giọng mỏi mệt, nhàn nhạt nói: “Binh lính của Viên Bình Giang khá thật, thế mà cũng tìm được đến đây, không uổng công tôi cố tình để lại manh mối cho mấy người.”
Chúc Diệu Uyên: “Chung Văn Nhiễm đâu? Mày đưa anh ấy đi đâu rồi?”
“Biết cậu sốt ruột,” Đan Văn Thịnh thoáng ngừng, “Nhà số 607, đến đi.”
Chúc Diệu Uyên cúp điện thoại, chạy như bay lên lầu!
Hai người đi cùng chưa kịp phản ứng, đến lúc phản ứng lại lập tức chạy nhanh theo hắn.
Chúc Diệu Uyên chạy một mạch đến mức cổ họng cũng thoảng vị máu tanh, thấy hai bên tường hàng lang đã mờ đi, bấy giờ mới ngừng lại, thở hồng hộc như trâu, đôi mắt ngập một lớp sương mù.
Đếncửa phòng 607 hắn không thèm gõ cửa đã giơ thẳng chân dài lên đạp văng cánh cửa! Đan Văn Thịnh bên trong đang ngồi trên ghế, vừa thấy hắn đến, thở dài bảo: “Không thể thân thiện hơn bằng việc gõ cửa à?”
Chúc Diệu Uyên phớt lờ hắn, đôi mắt hừng hừng lửa cháy, xộc vào lùng sục mọi ngóc ngách trong nhà, thấy trong góc có một chỗ bị che bởi tấm vải trắng, lập tức tiến tới vén lên ___ khoảnh khắc ấy hắn như muốn ngã quỵ, tay chân như rút sạch sức lực.
Hắn khom người, cẩn thận, chầm chậm, nghiêm túc kiểm tra Chung Văn Nhiễm đang nằm nơi ấy.
Chung Văn Nhiễm mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt đến mức gần như trong suốt, anh nằm đó thật lặng lẽ, tựa hồ chẳng còn liên hệ gì với thế giới này nữa.
Chúc Diệu Uyên khẽ đặt ngón tay run lẩy bẩy của mình đặt nơi nhân trung anh, cảm nhận được một luồng hơi thở yếu ớt, bấy giờ trước mặt đột nhiên tối sầm, hai chân mềm nhũn quỳ xuống sàn.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, bế Chung Văn Nhiễm ra khỏi bàn mổ, quay người nhìn Đan Văn Thịnh, ánh mắt như sắp bùng nổ cơn cuồng phong bão lũ: “Mày làm gì anh ấy?”
Bấy giờ hai binh lính mới phản ứng lại, thoát khỏi cơn thở hổn hển, nhanh nhẹn khống chế Đan Văn Thịnh.
Đan Văn Thịnh bị kéo ra khỏi ghế, tuy trông chật vật, song lại không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại bật cười: “Không có gì, chỉ là trả lại cho cậu ta một vài thứ thôi.”
Chúc Diệu Uyên dí mũi súng vào trán hắn, gằn giọng hỏi: “Thứ gì?”
“Trí nhớ.” Đan Văn Thịnh liên tục phẫu thuật mấy tiếng, đến giờ ngay cả sức phản kháng hắn cũng chẳng buồn, “Tôi trộm được kỹ thuật, lần đầu tiên thực hành cho con người, mong là không thất bại.”
“Mày trả lại trí nhớ cho anh ấy? Phẫu thuật?” Chúc Diệu Uyên như rơi vào động băng, ớn lạnh ừ đầu tóc đến ngón chân, hắn nghiến răng nói: “Mày động vào đầu anh ấy? Tao giết mày ___ “
“Thoải mái, giết đi,” Đan Văn Thịnh nhắm mắt, “Phiền cậu gửi cho Viên Bách Xuyên một tiếng giúp tôi, mấy năm nay tôi làm việc vì lão, không lúc nào không thấy tởm lợm cả, hy vọng lão thích món quà mà tôi tặng.”
Chúc Diệu Uyên bỗng tỉnh táo bởi lời nói của Đan Văn Thịnh.
Hắn buộc chính mình thu súng lại, tay vẫn không ngừng run rẩy, “Mày không phải là người của Viên Bách Xuyên?”
Đan Văn Thịnh mở mắt, cười khẩy bảo: “Ờ, sao lại không phải nhỉ? Tôi là con chó của hắn mà.”
——-
Lúc Viên Bình Giang trở lại nhà họ Viên thì đã là nửa đêm, nhà họ Viên đèn đuốc sáng choang, trên lầu hai có mấy tên lính canh gác.
Người hắn có vài chỗ bị thương, mùi máu tanh hòa trộn với pheromone lan tỏa trong không khí, khiến bà lão vẫn đang ở trong phòng khách kinh ngạc.
Sau đó nhác thấy tình huống trên lầu hai, gã liếc qua hỏi bà lão trước: “Đồng Đồng đâu?”
Bà lão rơm rớm nước mắt nhìn gã, không nói tiếng nào, lắc đầu thở dài và chỉ vào mấy căn phòng khả nghi.
Viên Bình Giang nổi giận: “Bà ở đây trông cả ngày mà không vào xem được phòng nào à?!”
“Con bé… khỏe quá,” Bà già bị gã dọa sợ, lùi lại một bước, “Tôi già rồi, không chịu nổi dày vò, khéo vào sẽ bị…”
Viên Bình Giang nghe không nổi, lập tức tiến tới đẩy mấy cánh cửa, phát hiện một cái đã khóa, cũng không buồn dỗ dành trước, tức khắc đạp cửa tiến vào.
Trong phòng tối om, gã bật đèn lên, thấy Viên Đồng đang ngủ dưới gầm bàn, gã bước tới kéo cô ra, hét lớn: “Hai người dưới lầu lên đây!”
Binh lính nghe lệnh chạy tới, gã mặc kệ Viên Đồng đang lim dim giãy dụa, ném người qua cho họ, “Mang con bé về phòng.” Xoay người “cộc cộc cộc” bước thẳng lên lầu, lại hỏi: “Thế còn tầng 2? Chúc thiếu đã về chưa?”
Một người đáp: “Đã về rồi ạ, đã tìm được người, nhưng hình như bị tay bác sĩ kia đụng dao nên giờ vẫn đang bất tỉnh.
Giờ tay bác sĩ kia đang bị nhốt trong phòng, Chúc thiếu bảo nếu người kia đêm nay không qua khỏi, sẽ đem hắn chôn theo.”
Căn phòng sáng sủa đã ở ngay trước mặt, Viên Bình Giang đẩy cửa ra, nhìn thấy toàn bộ tình hình bên trong phòng.
Chúc Diệu Uyên ngồi ở đầu giường, không chớp mắt nhìn chằm chằm người trên giường, nghe thấy tiếng đẩy cửa, cũng không quay đầu lại: “Mày vẫn truy đuổi Viên Bách Xuyên à?”
Viên Bình Giang nghe thấy giọng nói khàn đặc của hắn, quả thực không phải là một alpha nên có, gã chế nhạo, “Tao không giống mày, sợ đầu sợ đuôi.”
“Mày nên hiểu rõ rằng với binh lực của mình hiện tại, mày không có cửa làm gì được Viên Bách Xuyên đâu,” Chúc Diệu Uyên đứng dậy, ngay lúc Viên Bình Giang vừa mở cửa, hắn đã ngửi thấy mùi máu tanh trên người gã, “Mấy năm này mày khổ cực nhẫn nhục như vậy, sao đột nhiên lại trở nên gấp gáp như thế? Tao nói cho mày vị trí của Viên Bách Xuyên là để mày đặt tai mắt mà theo dõi, chứ không bảo mày truy đuổi!”
Viên Bình Giang đột nhiên phát cáu: “Năm đó mày còn vô cớ biến mất, bây giờ mày dám lấy lý do gì dạy bảo tao?!”
“Tao không…” Chúc Diệu Uyên mệt mỏi không chịu nổi, hắn lại ngồi xuống, “Lúc trước tao bị Viên Bách Xuyên thôi miên, mất sạch trí nhớ.
Đây là một câu chuyện không thể nói hết được chỉ bằng vài ba câu, Chúc Diệu Uyên đặt tay lên mu bàn tay của Chung Văn Nhiễm, ánh mắt dần chìm xuống.
~ Hết chương 44 ~.