Edit: Lăng Đang
•••
"Bác sĩ Lâm, đã được chưa ạ?"
"Được rồi, mời người kế tiếp đi."
Cô y tá trẻ tuổi không ngừng lật đi lật lại bệnh án để kiểm tra thông tin, lại ngẩng đầu nhìn vị bệnh nhân trước mắt, con ngươi không ngừng đảo khắp người anh, nghi ngờ giảu miệng.
Người trước mắt cao khoảng một mét tám trở lên, âu phục làm nổi bật thân mình cao thẳng, vẻ mặt bình tĩnh thong dong, thật sự không cách nào liên tưởng người này với chứng trạng được viết trong bệnh án. Cô rất muốn quay lại hỏi bác sĩ Lâm về thông tin của bệnh nhân, lại nhớ ra ngày hôm qua vừa mới bị đàn chị phê bình rằng chưa đủ ổn trọng, chỉ đành than thở một tiếng, cố nuốt xuống sự khó hiểu này.
Trước khi cô đến thực tập đã được dạy qua, phòng khám bệnh đặc biệt có những quy định riêng, không thể hỏi quá nhiều về những thông tin riêng tư của bệnh nhân. Huống chi nơi này lại là bệnh viện lớn bậc ba loại A, mỗi bệnh nhân đăng ký khám bệnh ở phòng bệnh đặc biệt đều được ghi lại chính xác mẫu DNA, cho nên khó có thể bị nhầm lẫn. Suy cho cùng, thế giới rộng lớn, đâu thiếu gì những điều lạ lùng? Bản thân phòng khám đặc biệt đã đủ kì lạ, nghĩ thông rồi thì thấy cũng chẳng hề gì.
Sau khi y tá trẻ thông suốt, cô lộ ra nét cười giống như thiên sứ áo trắng. Trong một đống lớn các vòng tay y tế màu hồng trên chiếc xe đẩy, một cái màu trắng trông có vẻ ít ẻo lả nhất được chọn ra, cô ghi số thứ tự lên nó, khom lưng định đeo lên cổ tay người bệnh.
"Không cần, tôi chỉ đến lấy thuốc thôi, đã nói qua với bác sĩ rồi."
Bệnh nhân số 45 nhận lấy vòng tay y tế trong tay y tá, bỏ vào trong túi áo, giơ tay gõ cửa phòng khám.
Bác sĩ Lâm đẩy mắt kính, tiếng gõ bàn phím vang lên lạch cạch. Một bệnh nhân trước đó bởi vì bị cưỡng ép đánh dấu dẫn đến việc chức năng bên trong cơ thể nhận tổn thương, khiến cô cảm thấy lo lắng. Cô chăm chú ghi lại những nội dung cần hỏi vào ngày sau, đồng thời chỉnh lí những tài liệu cần chú ý, chỉ lo cô gái trẻ tuổi kia lại phải chịu đau khổ.
Xử lý chút chuyện này chỉ mất có năm phút, nhưng bác sĩ Lâm vẫn chưa thoát khỏi dòng cảm xúc. Đôi mắt mang theo vẻ thương xót vừa vặn nhìn về phía bệnh nhân đang đứng chờ, vị pháp y mỗi tháng một lần đều đúng giờ đến đây lấy thuốc.
"Tần Minh phải không?" Bác sĩ Lâm lục tìm hồ sơ của anh, nhớ lại một lượt tình huống cơ bản.
Tần Minh, pháp y, Omega giới tính nam, ba mươi tuổi, chưa kết hôn, cũng không có bạn tình.
Mỗi lần gặp anh, bác sĩ Lâm đều phải kiểm tra lại. Bởi vì hồ sơ của Omega khá đặc thù, tùy theo hiện trạng của họ mà thay đổi bất cứ lúc nào. Nếu không kịp thời hiểu rõ những thay đổi mới nhất thì rất có khả năng sẽ tạo ra vài chuyện gì đó ngoài ý muốn, mà thói quen này của bác sĩ Lâm trong những năm qua đã bảo vệ sự an toàn của rất nhiều Omega ở mức độ cao nhất.
"Bác sĩ Lâm, tháng này có thể tăng thêm liều lượng không?" Tần Minh chờ đến khi bác sĩ Lâm xem xong bệnh án mới mở miệng hỏi.
"Tình trạng của cậu rất ổn định, tôi cho rằng việc tăng liều lượng là không cần thiết."
"Rất cần thiết là đằng khác," Tần Minh lấy ra một lọ thuốc rỗng từ túi quần ra đặt lên trên bàn.
"Kì phát tình tháng trước kéo dài hai ngày, thời gian của tháng này tôi cảm thấy cũng không quá chuẩn xác. Những ngày gần đây tôi thường xuyên thấy đầu đau nhức, thân thể nóng lên, những chứng trạng ngầm đều hiển lộ ra cả, e rằng tôi sẽ vào kì phát tình tiếp theo sớm thôi."
Bác sĩ Lâm sau khi nghe anh nói, có hơi kinh ngạc. So với cách xưng hô "Tần tiên sinh" lạnh nhạt này, cô càng muốn gọi người trước mặt là "Tiểu Tần". Từ năm mười tám tuổi, Tần Minh đã bắt đầu đến đây lấy thuốc. Mặc dù hai người trao đổi không nhiều, song bác sĩ Lâm cũng biết chuyện cha mẹ Tần Minh đã sớm qua đời, và việc anh từ chối tiếp nhận sự bảo hộ của Hiệp hội Omega, tự mình sống độc lập.
Trong ấn tượng của bác sĩ Lâm, Tần Minh không thích cười. Anh nói chuyện ngắn gọn, làm việc dứt khoát, mỗi lần xem bệnh đều hỏi gì đáp nấy, nếu không hỏi thêm gì thì anh cũng chẳng nói nhiều.
Cô cảm thấy tính cách của Tần Minh tuy có hơi trầm, nhưng lại khiến người ta yêu mến. Mỗi ngày cô đều phải tiếp xúc với muôn hình muôn vẻ Omega, có chút để ý không dễ bỏ qua, có chút sầu não uất ức. Tần Minh lại bình tĩnh, lí trí lạ kì. Thậm chí, lúc anh nói về thời kỳ mẫn cảm của mình cũng y hệt như đang phát biểu trên hội đại biểu, khiến bác sĩ Lâm không khỏi đau lòng.
"Tiểu Tần, dạo gần đây công tác bận rộn lắm sao?" Cô đứng dậy rót cho Tần Minh một cốc nước nóng. Biết Tần Minh có chút khiết phích, cho nên cố ý lấy cái cốc dùng một lần từ trong tủ tiêu độc ra súc nước.
(Khiết phích: Bệnh sạch sẽ.) Thái độ của bác sĩ Lâm đột nhiên thay đổi làm Tần Minh hơi mất tự nhiên, nhất thời không biết nên mở miệng ra sao. Anh ngượng ngùng đưa hai tay nhận, mười ngón tay bưng cốc nước đan vào nhau. Anh cúi đầu nhìn cái bóng của mình in trên mặt bàn, đắn đo tìm từ ngữ không quá cứng rắn, rồi mới trả lời vấn đề ban nãy.
"Vẫn ổn, công việc bề bộn như vậy đã quen rồi."
"Làm việc và nghỉ ngơi vẫn bình thường chứ?"
"Vài ngày gần đây có bị mất ngủ."
"Ăn cơm thế nào?"
"Lúc tan tầm thì ăn cơm với đồng nghiệp, còn ở nhà thì gọi thức ăn ngoài."
"Vậy lúc nghỉ ngơi thì sao?"
"Tôi đọc sách, chỉnh lí lại báo cáo, cắt may... âu phục." Tần Minh cảm thấy áp lực thật lớn, áo sơ mi cũng hơi ẩm ướt. Anh rất tệ trong việc trả lời những câu hỏi dựa trên những vết tích trong tháng năm như vậy, thế nhưng người trước mắt là bác sĩ chữa bệnh chính của anh, hơn nữa còn lớn tuổi hơn anh, lại còn là một vị nữ giới rất có thành tựu trong lĩnh vực chuyên nghiệp. Anh rất kính nể cô ấy.
"Sao ngày nghỉ không ra ngoài đi dạo một chút?" Bác sĩ Lâm lấy hai tấm vé xem phim từ trong ngăn kéo, đưa đến trước mặt Tần Minh, "Hẹn bạn bè đi giải sầu đi, tốt hơn so với việc uống thuốc nhiều. Mỗi quý cậu đều đến đây kiểm tra sức khỏe, các hạng mục chỉ tiêu rất bình thường. Quá ỷ lại vào thuốc men dẫn đến hậu quả gì, chắc không cần tôi nói nữa."
Tần Minh nhìn qua vé xem phim đặt trên bàn, là câu chuyện lưỡng tình tương duyệt, thể loại tình cảm mà anh ghét nhất.
(Lưỡng tình tương duyệt: Đôi bên đều có tình cảm.) "Bác sĩ Lâm, ngài hiểu lầm rồi, tôi không có người yêu để cùng đi xem phim tình cảm." Thái độ của Tần Minh lại khôi phục lại về dạng lí trí như trước. Anh hiểu nếu không tỏ rõ lập trường của mình, thì rất có thể câu tiếp theo sẽ xoay qua vấn đề tìm người xem mắt.
"Cậu nhìn cậu xem, mới 30 tuổi mà sao đầu óc giống mấy ông già thế không biết. Mời xem phim tình cảm chung không nhất thiết phải là người yêu. Sau khi tan tầm, ăn cơm thì mời đồng nghiệp của cậu đi đi."
"Tôi có hai đồng nghiệp." Hai tấm vé xem phim bị bác sĩ Lâm nhét vào trong tay Tần Minh, anh còn nghĩ phải tranh luận thêm vài câu.
"Vậy thì đi cùng Alpha kia đi." Bác sĩ Lâm cảm thấy bản thân mình cũng không nghe lọt lời khuyên giải thẳng thắn như vậy. Cứ coi như là tình mẹ tràn lan đi, cô vẫn luôn cảm thấy Tần Minh nên có một gia đình hoàn chỉnh. Điều đó sẽ hỗ trợ rất lớn cho việc trị liệu tâm lý và sức khỏe của anh.
Cuối cùng, Tần Minh cầm lấy đơn thuốc, gần như chạy trối chết. Anh cảm thấy may mắn vì mình đã nhịn được câu "Cả hai đồng nghiệp đều là Alpha". Bằng không về sau bác sĩ Lâm sẽ liên tục thán phục anh có thể thờ ơ với những hai Alpha sau nhiều năm độc thân như vậy.
Tần Minh vô cùng ghét sự khác biệt giữa các giới tính và hôn nhân móc nối. Mặc dù anh thừa nhận rằng một phần nguyên nhân của điều ấy là do anh rất ghét việc hôn nhân. Cùng một người lạ kí kết loại khế ước như vậy, anh chỉ cần nhớ đến lời thề ước khi kết hôn, đời đời kiếp kiếp thủy chung, là đã cảm thấy thật chướng tai.
Nhất là sau quãng thời gian anh xảy ra kì phát tình đầu tiên, loại cảm xúc sợ hãi và thèm khát Alpha mù quáng từ tận đáy lòng, thậm chí trong đầu óc còn ngập đầy suy nghĩ đáng sợ như muốn mang thai khiến anh cảm thấy buồn nôn. Vì sao Omega nhất định phải dùng phương thức nay để ràng buộc với người khác? Trở nên phụ thuộc vào người đó, bị người đó chinh phục, cuối cùng ỷ lại, thậm chí không thể rời khỏi.
Loại quan hệ này khiến anh cảm thấy khủng khiếp, tệ hơn là tuyệt vọng, khiến anh nhớ lại cảnh tượng đáng sợ trong vô số đêm mưa, âm thanh gào khóc thống khổ đến từ người mẹ Omega bám theo anh suốt một thời tuổi thơ.
Lúc Tần Minh hồi thần thì thấy tấm vé phim trong tay mình bị vò thành một đống giấy nhăn nhúm. Anh đã lấy thuốc, và ra khỏi bệnh viện. Tâm trạng bị kiềm nén trở nên khoan khoái hơn khi nhìn thấy ánh sáng rực rỡ chiếu xuyên qua tầng mây, anh bỏ vé xem phim vào trong túi áo trên, nuốt hai viên thuốc, bước nhanh đến bãi đỗ xe.
"Vâng vâng vâng, con biết rồi, mẹ không thể nói bớt chút vài câu sao, mẹ còn phiền hơn so với người yêu con đấy. Ơ... Này? Mẹ, con sai rồi mẹ ơi, mẹ?"
Lâm Đào cúp điện thoại, mặt xám như tro tàn. Lúc anh đang sống chẳng buồn yêu nữa thì Lí Đại Bảo bỏ hai cái chân đang vắt trên bàn xuống, đạp cái ghế tựa bay qua phía Lâm Đào.
(Sống chẳng buồn yêu (Nguyên văn: Sinh vô khả luyến): Đây là một câu nói cửa miệng của Trung Quốc, ý nói nản chẳng muốn yêu nữa. Tương đương với câu chán chẳng buồn chết ở Việt Nam.) "Cậu nói chuyện với mẹ cậu như thế đấy à?"
"Bảo gia, oan uổng cho tôi quá! Cô không biết đấy thôi, tấm lòng thông cảm của mẹ tôi bao la như sóng trào. Mỗi ngày ở bệnh viện, lúc thì gặp bệnh nhân này nghĩ quẩn, lúc lại gặp bệnh nhân kia bị tương tư, lần nào tôi về nhà cũng phải nghe nhắc nhở mấy câu liền. Nhưng lần này khác, mẹ tôi hôm nay có xem bệnh cho một người, hình như độc thân 30 năm nhưng vẫn chưa chịu kết hôn, khiến bà đau lòng, nên bà bắt đầu hỏi tôi bao giờ mới dẫn người yêu về nhà. Mà tôi còn chưa nói rằng tôi sẽ không kết hôn."
"Điều này thì có gì lạ đâu. Cha mẹ tôi thì không quản nhiều, cậu cứ vụng trộm vui vẻ tí đi. Với lại, người yêu của cậu cũng chả phải làm bằng vàng, không những không cho tôi với lão Tần gặp mặt, lại còn không chịu đưa người ta về nhà. Này Lâm Đào, có phải chú mắc bệnh tâm thần phân liệt không đấy?" Lí Đại Bảo nghi ngờ nhìn Lâm Đào, ngón tay vẽ vòng tròn nhỏ nhỏ trên không trung.
"Tôi... Còn không phải do chúng tôi đã chia tay rồi sao..." Lâm Đào lắp bắp. Bản thân nói ra điều này cũng hơi xấu hổ, vì ngày hôm qua trên bàn cơm, anh còn đánh cược với Tần Minh rằng mình sẽ kết hôn trước.
"Chia tay rồi? Chuyện khi nào thế?"
"Tháng trước, tính cách không hợp," Lâm Đào giả vờ rầu rĩ, thổi nước nóng, dường như có khói trắng lượn lờ trên không trung, "Hơn nữa, tôi còn là người có quan niệm hôn nhân truyền thống, tôi thấy AO kết hôn mới là ổn định nhất, hạnh phúc được bảo đảm nhất."
"Vậy thật tốt quá, cậu với lão Tần không có khả năng đâu." Lí Đại Bảo mím môi, tiếc thay cho Lâm Đào, đột nhiên lại nhớ ra thái độ gần đây của Tần Minh không thích hợp, thường hay thất thần, rõ ràng giữa mùa đông mà vẫn mặc ba lớp âu phục, nhưng trông lại có vẻ rất nóng. Cô đập bàn đứng dậy, tóm lấy cánh tay Lâm Đào, đè thấp âm thanh nói: "Cậu nói xem, loại thần tượng cấp bậc đại thần như Tần Minh, người mà một cái rắm cũng không thả, liệu có phải giả Beta không?"
"Bảo gia, cô quẹo lái nhanh thế, vừa nãy còn đang nói đến chuyện kết hôn của tôi mà, sao đã nhảy lên thân của lão Tần rồi vậy?" Lâm Đào một hớp uống sạch chén trà, mười phần chắc chắn vỗ bả vai của Lí Đại Bảo, "Tôi làm đồng nghiệp của anh ấy biết bao năm rồi, với năng lực quan sát này của tôi, nếu anh ấy là Omega, sao tôi có thể không biết? Lão Tần ấy mà, hơi kì quái chút, không phải hai ta đều quen rồi sao. Nếu cô nói anh ấy trang bức thì tôi không dám phủ nhận. Nhưng cô nói anh ấy giả Beta, điều này thì nhất định không có khả năng đâu."
(Trang bức 1. (Thường dùng) Làm ra vẻ. Cố gắng thể hiện ra một khí chất (tính cách/phong cách) khác không đúng với thực chất (VD, không hiểu biết, yêu thích gì văn chương nhưng khi đi chung với một nhóm văn nghệ sỹ thì làm ra vẻ mình cũng là người hiểu biết, yêu thích văn chương) 2. Thu mình, giữ kẽ, kín kẽ. Hành động che giấu khả năng, thực lực chân thực để lừa gạt đối phương hoặc biểu hiện khiêm tốn. Nguồn: Bạch Ngọc Sách) "Hình như đây là nguyên nhân mà công việc có hiệu suất thấp trong thời gian tôi vắng mặt." Tần Minh bước vào, nhìn hai người đang dựa vào cái ghế ngã chổng vó.
Lí Đại Bảo quay đầu lại, thấy là Tần Minh, sợ đến mức hai chân lướt lên ghế thật nhanh, trượt đến trước bàn làm việc, vội vàng múa bút như bay viết tổng kết án kiện.
Lâm Đào nghiêng đầu, cũng không dám tiếp lời, cười ngây ngô với Tần Minh, hi vọng có thể lừa gạt cho qua chuyện.
Tần Minh đặt chai nước khoáng lên bàn, lấy ra hai tấm vé xem phim từ trong túi áo trên ra, đặt vào trong tay Lâm Đào.
"Cuối tuần này tôi tăng ca, cậu với Đại Bảo đi xem đi."
Lí Đại Bảo nghe xong, đứng dậy, chạy nhanh tới, cầm lấy một tấm vé, mở to mắt nhìn qua nhìn lại thông tin trên đó.
《Yêu dưới mặt trời lúc hoàng hôn》? Ghế tình nhân? What???
"Lão Tần, anh có lầm hay không? Anh để hai tên Alpha đi xem phim tình cảm? Anh muốn tôi với Lâm Đào đánh nhau đấy hả?"