Nguyên lai tất cả các tiểu đồng học đều có thị giác nhiệt tình, đều là học sinh do Tạ Thư Diễn dạy, nguyên một đám giống nhau như đúc, một số người khác đã giao vị trí cho Tạ Thư Diễn.
Trước sự nhiệt tình của học sinh, Hạ Phỉ lại không chịu rời đi, Tạ Thư Diễn chỉ có thể mang theo hắn tham gia náo nhiệt.
Danh tính của chồng cũ đã không ngại giới thiệu, vừa giới thiệu đã xấu hổ, không ngờ nhìn họ lại càng xấu hổ hơn.
Mặc kệ hai người bọn họ có giải thích hay không, Tạ Thư Diễn cũng không có dán nhãn cách ly, pheromone trên người không thể nói dối, trong cuộc sống học tập chính là nhàm chán, chuyện bát quát là thú vui lớn nhất của học sinh.
Một tên mập mạp tò mò hỏi: "Tạ lão sư, đây có phải lão công của thầy không?"
Bản thân Tạ Thư Diễn cũng chưa từng gọi lão công qua, ngược lại người ngoài mở miệng gọi một tiếng lão công thì lại cảm thấy vui mừng.
Tạ Thư Diễn còn chưa lên tiếng, Quý Kiếm Vũ đã dùng cùi chỏ đâm vào người tên mập mạp.
Hạ Phỉ ở một bên cảm thấy có ý tứ, trong lòng tự nhủ thích gì? Nhóc còn chưa cam tâm tình nguyện, nhóc là ai nha? Đừng tưởng rằng nhóc là học trò của Tạ Thư Diễn thì ta đây sẽ không biến nhóc thành tình địch.
Hạ Phỉ nguyên bản dựa lưng vào ghế, tựa như ông lớn, "Như thế nào? Không giống?.."
“Không, không.” Tiểu mập mạp liên tục khoát tay.
Vẻ ngoài của Hạ Phỉ sẽ không như loại lương thiện, nói chuyện được cùng là tốt rồi, nhìn hắn còn không khác gì đại ca xã hội đen.
Tiểu mập mạp có chút nhút nhát, lẩm bẩm: "Tôi nghĩ rằng...!Lão công của Tạ lão sư cũng sẽ là một giáo viên..."
“Ai nói tôi không phải là giáo viên.” Hạ Phỉ hướng trên bàn chống tay vào mặt, nhướng mày nhìn Quý Kiếm Vũ ở đối diện, ai khiêu khích ai còn chưa biết đâu, hắn nói, “Tôi dạy thể dục, đúng không?".
Tạ Thư Diễn không khỏi cau mày, lại tới nữa, tật xấu này của Hạ Phỉ không thể nào đổi được, anh giật giật góc áo Hạ Phỉ, ý bảo hắn bớt tranh cãi.
“Ha.” Ai mà chả có thời gian là thanh niên khí thịnh tốt, Quý Kiếm Vũ sao chịu nổi loại khiêu khích như vậy, nhìn bộ dạng Hạ Phỉ thế này, hắn không giống giáo viên, càng không phải giáo viên thể dục.
”Không biết chú đây là giáo viên thể dục của trường nào? "
Tiếng "chú" là người địa vị thấp nhân nhượng người địa vị cao, là vì có mặt mũi của Tạ Thư Diễn.
Cao hứng không phải sao, Hạ Phỉ hắn còn liền ăn bộ này, "Trường học nhiều như vậy, nói cậu cũng không biết."
"Không sao, tôi quen biết nhiều người, nói nghe một chút xem." Quý Kiếm Vũ thay đổi hình tượng một chàng trai lạnh lùng, thường xuyên kín tiếng ở trường.
Cùng Hạ Phỉ anh đến tôi đi.
Đàn ông trẻ con bất kể tuổi tác, chỉ cần biết phía trước là đối thủ.
Hạ Phỉ suýt chút nữa cười không ra tiếng, lần đầu tiên có người khẳng định quen biết nhiều người trước mặt hắn, không rõ có phải hay không cũng có mấy phần cát-xê, nếu không dạy cho tên nhóc ngu dốt này thì còn tưởng rằng hắn rất có không năng lực.
Còn đối với Tạ Thư Diễn giám không an phận.
"Cậu…"
Ngay khi Hạ Phỉ mở miệng, đùi hắn bỗng đau nhói, Tạ Thư Diễn véo hắn một cái, hạ thấp giọng: "Hạ Phỉ!"
Được, không cần cùng tiểu hài tử chấp nhặt.
Dù có đấu khẩu với Quý Kiếm Vũ, Hạ Phỉ vẫn có mối quan hệ không thể tách rời với Tạ Thư Diễn, cái miệng Quý Kiếm Vũ có phải là tia laze hay gì đó không? Một vài câu có thể xóa ký hiệu của Tạ Thư Diễn?
Đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt sao? Như thế nào còn có sóng ngầm mãnh liệt? Mấy đứa nhỏ trong lớp nhìn nhau, tiểu mập mạp vì muốn hoá giải xấu hổ, vội vàng lấy ra bài thi, "Tạ lão sư, là cái đề này."
Tiểu mập mạp đứng ở giữa bàn, ngay lập tức cắt đứt tầm mắt của Hạ Phỉ và Quý Kiếm Vũ.
Hạ Phỉ tuyệt không rộng lượng khi đối mặt với đối thủ của mình, tuy rằng ngậm miệng lại, đầu tựa vào cánh tay Tạ Thư Diễn như không có xương, cũng không nhìn Quý Kiếm Vũ.
Chỉ cần Hạ Phỉ có thể an tĩnh một chút, Tạ Thư Diễn không cùng hắn so đo.
Thời điểm Tạ lão sư đang giảng bài, Hạ Phỉ dính vào người anh nghiêng đầu nhìn nó, hắn không thể chạm vào ngưỡng cửa cho loại kiến thức chuyên môn này.
Vốn tưởng rằng tiểu mập mạp hỏi là coi như xong sự tình, Quý Kiếm Vũ mới an phận được một hồi đúng dậy, đem bài thi đặt tới trước mặt Tạ Thư Diễn, "Tạ lão sư, câu hỏi này em không làm được."
Thành tích của Quý Kiếm Vũ rất tốt.
Ít thời điểm hướng Tạ Thư Diễn chủ động hỏi, Tạ Thư Diễn mắt nhìn đề rồi lại nhìn Quý Kiếm Vũ.
Độ khó của câu hỏi không cao.
Cái này không giống như vấn đề có thể làm khó được Quý Kiếm Vũ.
Dựa trên đạo đức nghề nghiệp của ngành giảng dạy để giải quyết các câu hỏi, Tạ Thư Diễn tuy nghi ngờ nhưng vẫn là kiên nhẫn giải thích chúng.
"Đây là một câu hỏi tương tự về tổ hợp hóa hữu cơ và hóa vô cơ mấy hôm trước..."Làm giáo viên dụng tâm lương khổ* chỉ sợ học sinh nghe giảng không hiểu " Có hiểu không? "
(*): Biến việc to thành việc nhỏ, biến việc nhỏ thành không có gì.
Quý Kiếm Vũ, người đang thắc mắc, cúi đầu xuống, mặc kệ Tạ Thư Diễn có đang giảng bài hay không, cậu ta biết tất cả những câu hỏi này, bất quá ánh mắt của cậu ta rơi vào Alpha bên cạnh Tạ Thư Diễn.
Đây là lần thứ ba cậu ta và Hạ Phỉ gặp nhau, Hạ Phỉ từ đầu tới đuôi đến cuối đều cho cậu ta cảm giác vô nghĩa, sự ngả ngớn và hời hợt bộc lộ hết ở người đàn ông này, giơ tay nhấc chân đều có thể nhìn ra hắn và Tạ Thư Diễn không giống nhau.
“Đã hiểu.” Quý Kiếm Vũ dừng lại một chút, hắn đứng dậy, Hạ Phỉ ngồi, ánh mắt xem thường cùng khinh thường, thốt ra: “Chú à, chú nghĩ có thể làm được lâu không?
Hạ Phỉ như đang lọt vào sương mù đột nhiên được xướng tên, hắn nhướng mi nhìn về phía Quý Kiếm Vũ, đây là ý gì, nhìn mặt hắn? Hắn cười khẽ một tiếng, "Không phải tôi nói là dạy thể dục đó sao? Tôi đây sao có thể..."
"Sẽ không phiền toái nếu anh tránh ra, đừng cản đường chúng tôi nữa?"
Nụ cười trên mặt Hạ Phỉ trì trệ, trong lời nói của cậu ta là có ý gì, không phải vừa mới đề cập tới bài thi, đây coi là cái gì? Liền một tiểu hài tử miệng vẫn còn hôi sữa khó chịu đến chỉ điểm hắn.
Từ ngày đầu tiên kết hôn với Tạ Thư Diễn, hắn đã nhận ra khoảng cách giữa hắn và Tạ Thư Diễn, trước mặt một giáo viên, Hạ Phỉ là một người bình thường "thất học" không thể bình thường hơn được nữa.
Hắn cũng không thể đưa ra lời khuyên tốt cho công việc của Tạ Thư Diễn, cũng không thể giúp đỡ tốt cho công việc của em ấy.
Trước mặt bằng hữu là boss lớn, Trước mặt Tạ Thư Diễn là hàng duy đả kích* hắn sợ rằng khi hắn mở miệng nói là không cùng trình độ nhưng thực tế thì đúng là vậy.
(*): Nôm na là áp chế
Nếu như nói Tạ Thư Diễn là thiên chi nhai* thì hắn là biển chi giác** một cái trên trời một đằng dưới đất, nói hay thì là tục, còn nói trắng ra thì hắn không xứng đáng với Tạ Thư Diễn.
(*): Chân trời
(**): Góc biển
Từ gia đình, người thân, đến bạn bè, anh em, cho đến tiểu hài tử đã gặp vài lần này, tất cả đều nhắc nhở hắn theo những cách khác nhau rằng hắn và Tạ Thư Diễn không hợp nhau.
NTT: Tự dưng tôi kiểu não nề vchh:((.
Tìm truyện hay tại -- TRUM tгuyen.O RG --
Một vài học sinh đã phát giác được bầu không khí không đúng, Quý Kiếm Vũ người bình thường khá lịch sự, sao hôm nay lại có thể nói như vậy? Không đợi mọi người mở miệng, Hạ Phỉ đã đứng dậy.
"Hạ Phỉ..." Tạ Thư Diễn sợ rằng Hạ Phỉ sẽ phản ứng quá mức.
Anh không nghĩ tới Hạ Phỉ lại kéo ra một nụ cười bất đắc dĩ, "Tôi đi nhà vệ sinh hút thuốc."
Bóng lưng Hạ Phỉ nhìn có chút cô đơn dần dần biến mất khỏi tầm mắt của Tạ Thư Diễn, trước mặt nhiều người như vậy, Tạ Thư Diễn dù tức giận đến mấy cũng không thể lộ ra ngoài, anh thu thập đồ trên bàn nói: "Mọi người cứ tiếp tục học, thầy về trước.
"
Trong quá trình nói Tạ Thư Diễn không liếc nhìn Quý Kiếm Vũ một cái, Quý Kiếm Vũ đột nhiên luống cuống, cậu ta cho rằng Tạ Thư Diễn ít nhất sẽ bày tỏ sự không hài lòng của mình, nội tâm bất mãn, chỉ trích cách ứng xử của cậu ta như lần trước.
“Tạ lão sư.” Quý Kiếm Vũ đuổi theo vài bước, ngăn người trước giá sách.
"Anh tức giận?"
Tạ Thư Diễn biểu lộ lạnh nhạt, ánh mắt dài ra, "Tại sao phải tức giận? Chỉ là không hiểu sao cậu lại nói chuyện như vậy, rất không có lễ phép."
Các bạn học phía sau đều lo lắng nhìn về phía bên này, Quý Kiếm Vũ sợ người khác nhìn ra sự khác thường nên thấp giọng nói: "Em cũng không hiểu anh, một người như hắn, có cái gì đáng giá mà dù đã ly hôn vẫn còn niệm niệm không buông "
Quý Kiếm Vũ ngẩng đầu nhìn anh, trong hốc mắt lóe ra không cam lòng, "Em không muốn thua tên cà lơ lất phất đó.
Hắn có gì tốt?"
Quý Kiếm Vũ không biết rằng khi cậu ta coi thường sự nông cạn và lỗ mãng của Hạ Phỉ, thì Tạ Thư Diễn cũng coi thường sự ngây thơ và bất chấp của cậu ta.
"Học sinh có thể hiểu lời giáo viên nói đúng là đáng để khoe khoang, bất quá đã làm tốt nhiệm vụ của một học sinh, dùng ưu điểm của bản thân để giễu cợt khuyết điểm của người khác, cái này cậu cảm thấy mình thắng?"
Quý Kiếm Vũ há miệng rồi lại ngậm lại, không biết phải phản bác lại Tạ Thư Diễn như thế nào.
“Ít nhất hắn và cậu không giống nhau, tùy tùy tiện tiện làm cho người ta khó chịu nổi” Tạ Thư Diễn lướt qua Quý Kiếm Vũ đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Đối với cố chấp đặc biệt của những người trẻ tuổi, Quý Kiếm Vũ đã sai lầm khi so sánh cậu ta với Hạ Phỉ, hai người hoàn toàn không thể so sánh được.
Họ có độ tuổi khác nhau, cảnh ngộ khác nhau và trải nghiệm khác nhau.
Trên người Hạ Phỉ có sự khắc chế của người trưởng thành, đây là sự kết dính của thời gian, không thể chỉ vì lời phủ nhận của Quý Kiếm Vũ mà chối bỏ.
Tạ Thư Diễn vừa đi đến cửa vệ sinh liền thấy Hạ Phỉ đang rửa tay đi ra, Hạ Phỉ ngạc nhiên: "Sao em lại tới đây?"
"Anh..." không phải đi ra hút thuốc đi.
Hạ Phỉ biết Tạ Thư Diễn muốn hỏi điều gì, liền chỉ vào biển hiệu cấm trên tường, "Nhà vệ sinh không được phép sử dụng hút thuốc, vào nhà sách đều bị cưỡng chế."
Giọng điệu khi nói của Hạ Phỉ khác với mọi khi, nói bằng phằng không ít, anh nghe không ra cảm xúc bên trong.
Tạ Thư Diễn thăm dò nói: "Anh tức giận?"
"Không có." Hạ Phỉ nhếch miệng, vẻ mặt du côn cũng không quan tâm lắm.
"Người ta nói sự thật, việc gì mà phải tức giận."
Vẻ sáng ngời trong mắt Hạ Phỉ biến mất, Tạ Thư Diễn mím mím miệng, "Anh không nên đem lời nói của Quý Kiếm Vũ để trong lòng, cậu ta vẫn là tính cách trẻ con..."
Hạ Phỉ nhướng mày nói: "Thầy Tạ, em đang giúp Quý Kiếm Vũ nói chuyện? Hay là em đang nói chuyện với tôi?"
Anh không ngờ Hạ Phỉ lại trả lời như vậy, và Tạ Thư Diễn nhất thời nghẹn lời.
Thấy Tạ Thư Diễn kinh ngạc, Hạ Phỉ không kìm được mà bật cười, cầm lấy đồ trong tay Tạ Thư Diễn.
"Tôi không có thời gian cùng cậu ta so đo, nói nặng sợ em lại bảo tôi khi dễ tiểu hài tử.
Cũng không muốn phản ứng đến cậu ta.
Hạ Phỉ nói như vậy nhưng trong lòng vẫn còn quan tâm, đặc biệt là phản ứng của Tạ Thư Diễn, khiến hắn có chút ngoài ý muốn, "Tôi chỉ là đột nhiên nghĩ đến mẹ tôi và những người khác đã từng nói chuyện này.
Dù sao lời nói ban đầu nhất định không phải như thế này, nhưng ý tứ cũng không sai biệt lắm,...!Em chính là lần đầu tiên đến nói với tôi những thứ này...!"
Mẹ hắn đem bốn phương tám hướng ra so sánh hắn với Tạ Thư Diễn, hạ thấp hắn, Hạ Phỉ ngay từ đầu đối với Tạ Thư Diễn mâu thuẫn tâm lý rất mạnh, Tạ Thư Diễn hết lần này đến lần khác đối với hắn như có như không.
Được thế giới công nhận rộng rãi, alpha là cường đại, vô luận là sức mạnh hay nội tâm, đều phải cao hơn omega.
Nhưng dưới định nghĩa này bất kể là tên khốn kiếp nào, alpha cũng là người, lòng người cũng có thịt, liền con mẹ nó cũng chỉ cỡ nắm tay, có thể có nhiều cứng rắn, người khác nói như nào cũng được, nhưng bọn họ cần chính là được omega của mình chăm sóc và đồng ý.
Chỉ với một câu quan tâm của Tạ Thư Diễn lại có thể để cho Hạ Phỉ nảy sinh ra xây tường đồng vách sắt.
...!
21/2/2021
#NTT.