[Abo] Phục Hôn

Chương 34

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Sau khi tiễn Khôn Tử đi, Hạ Phỉ đã gửi một tin nhắn cho Tạ Thư Diễn, đợi một lúc cũng không thấy Tạ Thư Diễn trả lời, hắn gọi lại, không ngờ rằng vừa nghe thấy tiếng tít, lại bị em ấy một phen cắt đứt.

"Bận rộn như vậy?" Hạ Phỉ vừa nhìn màn hình điện thoại vừa lẩm bẩm
Để không làm phiền việc học của Tạ Thư Diễn, hắn không tiếp tục gọi điện, nhắn trước một tin " Hết bận nhớ gọi cho anh nhé, bé cưng."
Cửa sổ mở toang, Tạ Thư Diễn đang ngồi trong taxi, gió lạnh tràn vào xe như điên, bóp điện thoại, thấy tin nhắn của Hạ Phỉ, đầu tiên định tiện tay xáo, nhưng lại nhịn không được ấn vào xem.

Hai chữ bé cưng làm tổn thương sâu sắc trái tim Tạ Thư Diễn, anh cho tới bây giờ chưa từng đề cập qua, Hạ Phỉ cũng không có chủ động nói ra, nhưng ảo giác tình yêu quá nồng nhiệt, anh không còn phân biệt được mình và Hạ Phỉ là quan hệ gì nữa, hoặc trong tiềm thức, anh muốn cùng Hạ Phỉ ở chung một chỗ.

Khi phát hiện ra mình thích Hạ Phỉ, anh đã chọn cách ly hôn để ngăn chặn tổn thất kịp thời, nhưng khi Hạ Phỉ chủ động tiếp cận anh, anh không thể từ chối Hạ Phỉ, cũng không thể kiềm chế bản thân.

Tạ Thư Diễn tự nhận mình là một người có kỷ luật, và anh do dự về cảm xúc của mình đối với riêng Hạ Phỉ.

Anh không thể lập kế hoạch cũng như đưa ra quyết định dứt khoát.

Bao nhiêu năm chung sống cũng không đi vào được trái tim của Hạ Phỉ, anh biết rằng Hạ Phỉ lấy anh không phải vì thích, hơn nữa anh cũng biết vị trí của chính mình trong lòng Hạ Phỉ.

Thế nhưng loại chuyện yêu thích này, anh không thể điều khiển, bất luận là người nào khi người trong lòng mình di chuyển cũng sẽ không chịu nổi một cú.

Thời điểm Hạ Phỉ nhìn anh chăm chú, anh sẽ tưởng tượng về việc Hạ Phỉ hôn anh, khi Hạ Phỉ hôn anh, anh sẽ nhớ tới cùng Hạ Phỉ lên giường, đà tham lam khiến anh mất cảnh giác.

Đây là lần đầu tiên anh có một mong muốn thầm kín và không thể nói ra đối với một alpha như vậy, vì vậy anh đã nhầm tưởng sự gần gũi của Hạ Phỉ là thích.

Nhưng anh không thể hiểu được, nếu như không thích, Hạ Phỉ còn vì cái gì miễn cưỡng biến nó thành tình cảm của anh.

Để cho anh tự mình đa tình.


Anh không thể xử lý loại chuyện này, chỉ có thể chạy trốn giống như ly hôn, không dám chất vấn cũng không muốn nghe Hạ Phỉ giải thích, lần này không còn có thể cho Hạ Phỉ cơ hội tiếp cận anh.

Sau khi thực tập xong còn rất nhiều việc phải làm, hoàn toàn không nghĩ tới thời gian của Hạ Phỉ, sắp xếp tình hình học tập, tìm hiểu đường lối của khóa học, ngày mai phải tiếp tục lên lớp.

Anh muộn một khắc hồi âm Hạ Phỉ, Hạ Phỉ trễ một khắc biết anh đã trở về.

Thời gian nhoáng cái đã tới chạng vạng tối, Hạ Phỉ liên tục nhìn điện thoại di động của mình mấy lần trong khoảng thời gian này, không những không gọi được cho Tạ Thư Diễn, lại còn không có trả lời một tin nhắn, Hạ Phỉ lại gọi.

Lúc trước mấy lần rất nhanh bị dập máy, hắn gọi nhanh hơn, bên kia cũng không tiếp hắn nữa luôn.

Dần dần, Hạ Phỉ cảm thấy có gì đó không ổn, "Tình huống gì đây? Sẽ không có chuyện gì đi?"
Hắn biết địa chỉ và số phòng của khách sạn nên gọi điện hỏi thăm tình hình, nhưng đầu dây bên kia nói với hắn rằng Tạ Thư Diễn đã rời khỏi phòng từ sáng sớm.

Sau khi nhận được câu trả lời như vậy, hắn lại càng bất ổn hơn, hắn sợ máy bay xảy ra tai nạn, sau khi xem qua tin tức hôm nay, kiểm tra chuyến bay vẫn hết thảy bình thường.

Vậy thì vì cái gì? Tại sao Tạ Thư Diễn không trả lời cuộc gọi của hắn, làm em ấy tức giận? Hạ Phỉ nhìn lướt qua tin nhắn cuối cùng của Tạ Thư Diễn trả lời hắn.

Vào thời điểm đó, Tạ Thư Diễn vẫn đang lo lắng về việc hắn có đến cửa hàng hay không, không có dấu hiệu biến cố, lại để cho Hạ Phỉ không biết làm như nào.

Hắn suy tư một hồi, quyết định đứng dưới lầu nhà Tạ Thư Diễn nhìn xem, nếu em ấy không có ở nhà, Hạ Phỉ chỉ có thể gọi điện cho bố vợ.

Khi nhìn thấy đèn nhà Tạ Thư Diễn bật sáng, Cố Phi lo lắng thở phào nhẹ nhõm, không chút do dự đi lên lầu gõ cửa, "Diễn Diễn, em đang ở nhà phải không?"
Bên trong yên tĩnh, không có ai đáp lại Hạ Phỉ, Hạ Phỉ càng lo lắng, "Diễn Diễn! Em đã trở về sao không nói với anh một tiếng, đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Nghe thấy giọng nói của Hạ Phỉ, Tạ Thư Diễn sững sờ bất động trong phòng khách không nhúc nhích, nín thở, gắt gao nhìn chằm chằm cửa khóa, tiếng gõ cửa thùng thùng xen lẫn tiếng la của Hạ Phỉ, tâm đều rối hết cả lên.

Anh có nên mở cửa không, và sau khi hỏi Hạ Phỉ, nếu câu trả lời anh nhận được không như anh muốn, anh có thể chấp nhận nó không?

Câu trả lời cho những câu hỏi này là rõ ràng, và Tạ Thư Diễn không thể chấp nhận nó, vì vậy anh mới chọn cách trốn tránh.

Hạ Phỉ thoáng lấy lòng, anh liền đắc ý, tự cho rằng đang được yêu đương, anh có quá nhiều kỳ vọng và khao khát ở Hạ Phỉ, và bản năng của anh đem tất cả mọi chuyện của Hạ Phỉ hướng theo chiều mơ màng.

Thật sự không biết là tự anh đa tình, hay trong nội tâm của Hạ Phỉ bất quá là trách nhiệm.

Tạ Thư Diễn chậm rãi đi về phía cửa, thời điểm anh đưa tay ra ma xui quỷ khiến mà hung ác khóa ngược cửa lại, anh rõ ràng là Hạ Phỉ không vào được, anh chẳng qua là sợ hãi mình không đủ kiên định.

Âm thanh khoá trái vang lên rất rõ ràng, Hạ Phỉ kinh ngạc đem tay định gõ cửa thu lại, hắn hít sâu một hơi, cam đoan tình hình của mình đầy đủ tỉnh táo mới mở miệng: "Diễn Diễn, em ở bên trong à?"
Xác nhận Tạ Thư Diễn an toàn, Hạ Phỉ bất giác lùi lại hai bước, xem bộ dạng như vậy tối nay không định gặp hắn, hắn giận hờn nói, "Bây giờ không còn sớm nữa.

Ngày mai anh sẽ đón em đến lớp, em hết giận chúng ta sẽ nói chuyện sau, em nghỉ ngơi đi nhé "
Bên trong vẫn không có phản hồi, Hạ Phỉ đành phải nhận lệnh đi xuống lầu, không vội vàng rời đi, ngồi trong xe nhìn ánh đèn trên lầu, không đoán được Tạ Thư Diễn đang làm gì, giống như hắn không thể đoán tại sao Tạ Thư Diễn lại tức giận.

Đèn phía trên một mực vẫn sáng, Hạ Phỉ cũng một mực không hề rời đi, hẳn đến thời điểm hơn mười một giờ, anh lại từ trên xe đi xuống, theo bên trong bồn hoa tóm đại một tiểu bông hoa dại không biết tên, một lần nữa lên lầu.

"Thầy Tạ." hắn gõ cửa, đặt hoa ở đó, ra vẻ nhẹ nhõm, " Thầy Tạ, hoa anh đặt ở cửa, em đừng nghĩ lời anh nói là đùa, anh thật sự rời đi, sáng ngày mai anh đến đón em.

Hẹn gặp em vào ngày mai.

"
Hạ Phỉ vẫn còn luyến tiếc trước khi vào thang máy, Hạ Phỉ còn chưa kịp thấy Tạ Thư Diễn ra mở cửa thì cửa thang máy đã đóng lại.

Tiếng thang máy ngoài cửa dần dần xa, Tạ Thư Diễn vịn tay cầm, cũng không có mở cửa, do dự một chút rồi lại đi về phía cửa sổ, Hạ Phỉ vừa vặn mới đi tới trước xe.


Nhìn thấy Hạ Phỉ đang nhìn thoáng lên, Tạ Thư Diễn vội vàng lùi lại, thời điểm anh quay lại nhìn, xe của Hạ Phỉ đã lái về phía cổng tiểu khu.

Thẳng đến khi xe biến mất triệt để trong tầm mắt Tạ Thư Diễn, anh mới đi mở cửa.

Có một bông hoa nhỏ màu vàng đáng thương nằm ở ngưỡng cửa, Hạ Phỉ tiện tay kéo cả cây xuống, trên thân rễ vẫn còn một ít bùn đất.

Tạ Thư Diễn ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc chọc cánh hoa.
abo-phuc-hon-34-0.jpg
Trong lòng anh ngũ vị tạp trần, Hạ Phỉ đang cố gắng đối xử tốt với anh, cho anh ấy một lời giải thích và trả công đạo cho gia đình anh, nhưng không có yêu thích.

Nếu không có yêu thích, Tạ Thư Diễn cũng không muốn tiếp nhận lòng tốt của Hạ Phỉ nữa, đứng dậy đóng cửa lại, đem hoa vàng nhỏ nhốt ở ngoài cửa.

Hạ Phỉ không ngờ rằng "ngày mai gặp" lại khó đến vậy, sáng sớm hắn đến dưới lầu nhà Tạ Thư Diễn, không đợi được người, chờ sau khi hắn lên lầu, hoa vẫn còn ngoài cửa, đáng thương héo mất, giống như cả hắn và hoa cùng một chỗ vậy đều bị Tạ Thư Diễn cự tuyệt ở bên ngoài.

Hắn ngồi xổm xuống đem hoa nhặt lên "Thật đáng thương."
Hắn cũng không biết hắn đang nói về hoa hay chính mình.

Đây mới chỉ là bắt đầu, giữa trưa, Hạ Phỉ đã sớm đặt đồ ăn đến trường học, đến văn phòng liền không thấy được bóng dáng Tạ Thư Diễn.

Tổ giáo viên thấy Hạ Phỉ cũng giật mình, "Nha, Hạ lão bản, chúng tôi thấy Tạ lão sư đã sớm đến nhà ăn, chắc nghĩ anh không đến"
Hạ Phỉ lúng túng cười, các giáo viên trong văn phòng vẫn đang bận rộn, hắn cũng không có ý tứ đứng đó cản đường.

Chuyện này vẫn chưa kết thúc, Hạ Phỉ muốn chặn lại Tạ Thư Diễn sau buổi dạy tối, đáng tiếc chỉ cần hắn không đi, Tạ Thư Diễn cũng sẽ không xuất hiện, không biết đang trốn trong góc nào, không chịu ra đến cổng trường.

Lòng hắn lại hung ác một chút, quyết định sẽ cùng Tạ Thư Diễn chiến đến thiên trường địa cửu, có thể là hắn vẫn không nỡ bỏ, hắn chặn một khắc ở cổng trường, Tạ Thư Diễn sẽ muộn một khắc không trở về, hắn không phải.

Hắn không sợ tốn thời gian mà sợ em ấy bị ảnh hưởng.

Hạ Phỉ liếc nhìn hoa và đồ ăn khuya trên ghế phụ, "Thật sự là kiếp trước thiếu nợ em, Tạ Thư Diễn Tạ Thuấn, em ngàn vạn lần đừng để anh bắt được em."
Sau khi xuống xe hắn gõ cửa phòng gác của Vệ bảo vệ, từ lúc hắn tự tiện tiến vào trường đưa cơm, người gác cửa không bao giờ bắt được hắn, người gác cửa đối với hắn ý kiến khá lớn, cách cửa thủy tinh cũng không mở cửa, đắc ý nhìn hắn.


Hạ Phỉ một bên giả cười, một bên chạm vào điếu thuốc, "Vệ đại gia, giúp tôi một việc."
Sau khi nhẹ nhàng nói chuyện, ông chú từ bi mở cửa, còn cố ý treo cuống họng, không đếm xỉa hỏi: "Chuyện gì a..? Anh không phải khá có năng lực sao? Anh ra vào tự do trong trường chúng tôi, tôi không đuổi kịp được, còn cầu tôi cái gì sao? "
" Khách khí, đều là ngài đây nhường, bổn nhân mới có cơ hội đi vào, đến hút thuốc " Hạ Phỉ đem thuốc châm cho ông ta, thuận tay đem cà mên đặt ở trên bàn..

"Lát nữa Thầy Tạ đi ra, ngài giao cho em ấy hộ tôi, bảo em ấy nhớ ăn cơm "
Người chú nhìn đi nhìn lại giữa hộp cơm và Hạ Phỉ, "Ồ, điều này có phải là anh đang làm cho giáo viên Tạ tức giận không?"
Không biết vì cái gì, nói đến chuyện gia đình, lão già này hoà hoãn không ít, vừa nói anh rốt cuộc cũng có ngày hôm nay, vừa truyền thụ kinh nghiệm "Tức giận là phải hét, vợ chồng cãi nhau là chuyện bình thường"
Hạ Phỉ nghĩ cũng thấy buồn cười và có khí thế, Tạ Thư Diễn không đi ra để hắn còn xoay quanh dỗ dành, mặc kệ hắn có sai hay không, hắn đều nhận hết, không có việc gì phải tránh người ta nhìn thấy.

"Ngài truyền hộ tôi lời nói này.

Bảo em ấy buổi tối tan làm hãy về nhà, tôi sẽ không chặn em ấy ở cổng trường, nên bảo em ấy đừng lẩn trốn nữa, nếu cao hứng thì gửi cho tôi một cái tin nhắn, tôi đây sẽ đợi"
Lão đại gia can tâm tình nguyện giúp loại chuyện này "Anh vẫn còn khá là giác ngộ.

Sớm biết như vậy tôi sẽ không mật báo cho Tạ lão sư."
Nói cả buổi Hạ Phỉ mới hiểu được, lúc giữa trưa đến đưa cơm, là chú bảo vệ này đã để phong phanh tiếng gió, đáng tiếc có việc cầu người ta, Hạ Phỉ không thể nói không được.

Khi Tạ Thư Diễn ra khỏi trường, Hạ Phỉ đã đi rất xa.

Bác gác cửa ngăn Tạ Thư Diễn lại và nói: " Tạ lão sư, đây là ngài người yêu của cháu bảo tôi chuyển cho." đem những gì Hạ Phỉ muốn nói truyền đạt lại một lần.

Vẻ mặt Tạ Thư Diễn đạm mạc, cụp mắt không nhìn mấy thứ trên bàn, "Bác Trần, bữa khuya bác lấy ăn đi."
"Không được rồi, chồng cháu đặc biệt gửi đến, làm sao tôi có thể ăn được." Vệ đại gia đem hoa và cà mên bỏ vào trong tay Tạ Thư Diễn, "Mấy ngày hôm trước không phải vẫn tốt sao? Bao nhiêu sự tình a, nổi giận như vậy? Tôi thấy thật sự rất mất hứng, Tạ lão sư phải nói vài lời chứ, nhìn cái người nhà cháu hơi đáng ghét nhưng đối với cháu lại rất quan tâm đấy"
Tạ Thư Diễn nắm lấy túi, không biết giải thích thế nào, muốn lịch sự mỉm cười, nhưng lại không thể mở miệng.
....!
1/6/2021
-Mọi người Quốc Tế Thiếu Nhi vui vẻ nhé!
#NTT.

Bình Luận (0)
Comment