[Abo] Phục Hôn

Chương 7


Cảnh tối lửa tắt đèn, chính hắn canh ở dưới lầu như biến thái, liền cho hắn xem một màn này.

Với cái tính khí hung bạo của Hạ Phỉ thì suýt chút nữa đã nhảy xuống xe, đem cái đầu thằng nhóc kia cắt đứt, dám can đảm ngấp nghé omega của hắn.

Tại sao hắn không xuống?
Hắn lấy lập trường ở đâu ra? Hắn và Tạ Thư Diễn đều đã ly hôn, hắn chân trước cùng tiền nhiệm* gặp mặt, Tạ Thư Diễn có bạn trai nhỏ thì đã làm sao?
(*) Người yêu cũ
Đây là omega của hắn sao? Hắn có mặt mũi nào để nói omega này là của mình? Ai cho hắn mặt để rồi ở chỗ này hậm hực?
Trong đầu Hạ Phỉ ông ông một tiếng, Tạ Thư Diễn có phải hay không đã phẫu thuật xoá bỏ ký hiệu? omega một thân một mình đi làm cái giải phẫu rút gân lột da này, có lẽ sẽ đi cùng bạn trai nhỏ để bầu bạn, nhưng Tạ Thư Diễn thân thể không tốt, bạn trai nhỏ ngây thơ kia, có thể chiếu cố em ấy chu toàn không?
Không ai cho Hạ Phỉ đáp án, dù sao thì một đại nam nhân gần 30 tuổi như hắn, còn không biết cách chăm sóc người khác, hắn mất mát nhìn túi ni lông trên ghế phụ lái, thật sự không có dũng khí đi tới cửa.

Hạ Phỉ đời này chưa từng phiền muộn qua, đêm đó lần đầu tiên không đi ra ngoài lêu lổng, trở về nhà sớm, buổi tối ngủ không ngon, trong mơ lặp đi lặp lại đều là Tạ Thư Diễn, chân thật tới mức có thể đụng tay đến, thời điểm hắn sắp chạm tới, Hạ Phỉ tỉnh mộng đẹp.

Hắn bị một hồi chuông dồn dập đánh thức "A lô?"
Mơ mơ màng màng không nhìn màn hình điện thoại, một giọng nói giận dữ truyền ra từ bên kia điện thoại làm cho Hạ Phỉ triệt để tỉnh ngủ.

"Mấy giờ rồi mà anh còn ngủ?"
Hạ Phỉ giật mình một cái, trực tiếp từ trên giường ngồi dậy, lau lau mặt hắng giọng, "Cha..."
Hắn đối với cha mình cũng không cung kính như vậy, đây là cha vợ hắn, cha của Tạ Thư Diễn, Tạ Hằng.

So với Tạ Thư Diễn, Hạ Phỉ càng sợ cha vợ hơn.

Cha vợ luôn không hài lòng với hắn, cảm thấy Tạ Thư Diễn gả cho hắn chính là hoa nhài cắm bãi cứt trâu* mặc dù sự thật đúng là như vậy.

(*) Để vậy cho không bị mất nghĩa, đổi thành "phân" thì thùy mị quá =))))
Thêm cả việc ly hôn, hắn còn chưa dám cùng cha vợ nói chuyện, Hạ Phỉ đạo hạnh quá nhỏ, sợ mình giả bộ lòi đuôi, chột dạ nói, "Vừa dậy...!chuẩn bị ra cửa hàng..."
Mặt trời lên cao, người vẫn còn nằm trên giường, không có tí đứng đắn nào với công việc, không mở quán rượu thì cũng là chơi bời lêu lổng, thật sự không để cho Tạ Hằng thỏa mãn.

Tạ Hằng hừ lạnh một tiếng, "Buổi tối, anh và Diễn Diễn cùng về bà nội ăn cơm.

Cả nhà bá phụ* đều đang ở đây."

(*) Anh của bố
Hạ Phỉ không chút suy nghĩ, "Diễn Diễn buổi tối còn có tiết tự học a."
"Buổi tối thứ bảy thì tự học cái gì?"
Hạ Phỉ một người không cần đi làm, một tuần bảy ngày cũng không nhớ nổi ngày nào với ngày nào, không có Tạ Thư Diễn ở nhà, hắn thậm chí không nhớ còn có ngày cuối tuần, "A...!Thứ bảy..."
"Ta xem anh cuộc sống chính là bị đảo lộn.

Ngày nào trong tuần mà còn không biết."
Kỳ thật Tạ Hằng đối với Hạ Phỉ không hài lòng cũng là có nguyên nhân cả, một người không đáng tin cậy như vậy, người làm cha sao có thể yên tâm.

Hạ Phỉ không dám phản bác, cúp điện thoại, ngồi trên giường một lúc lâu mới tốt hơn, hôm qua thất hồn phách lạc về nhà, hôm nay lại có một lý do chính đáng khiến hắn được tiếp thêm dũng cảm, Hạ Phỉ suy nghĩ kỹ lời cha vợ nói, "Hôm nay thứ bảy, không có tự học buổi tối, xem ra sẽ lên lớp vào buổi sáng..."
Hắn liếc qua điện thoại, thời gian không còn sớm, hắn ước lượng thời gian, đoán trừng Tạ Thư Diễn sắp tan trường, hắn tranh thủ thu thập một phen, lái xe tới cổng trường, thời gian vừa vặn.

Mắt thấy học sinh lần lượt ra khỏi cổng trường, Hạ Phỉ lúc này mới bấm điện thoại gọi cho Tạ Thư Diễn.

Trong những năm hai người họ kết hôn, số lần hắn đến đón Tạ Thư Diễn chỉ đếm trên đầu ngón tay, thậm chí còn không biết lịch dạy của Tạ Thư Diễn.

Gia đình biết tính chất đặc thù của nghề giáo viên.

Không muốn làm phiền lúc Tạ Thư Diễn lên lớp, bình thường điện thoại đều đánh tiếng cho Hạ Phỉ rảnh rỗi không có việc gì làm.

Từ nhà đến trường mất mười phút lái xe, không quá xa nhưng Tạ Thư Diễn không đi xe.

Buổi tối có tiết tự học, xe buýt đã sớm nghỉ, em ấy cũng không bắt taxi, từ trước đến nay toàn là đi bộ về nhà.

Trong đêm khuya thanh vắng, một mình đi trên đường về ngôi nhà quạnh quẽ, còn muốn vì Hạ Phỉ mà bật đèn chờ người.

Hạ Phỉ nắm chặt điện thoại, càng nghĩ càng thấy khó chịu, cho đến nay, đều là hắn cảm thấy Tạ Thư Diễn không cần hắn, nhưng hắn chưa bao giờ hỏi Tạ Thư Diễn nghĩ gì, không biết Tạ Thư Diễn có cô đơn hay không, có tịch mịch lạnh lẽo hay không, có thể hay không trời mưa, mong rằng hắn bất ngờ xuất hiện đưa anh về nhà.

“A lô?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tạ Thư Diễn cắt ngang dòng suy nghĩ của Hạ Phỉ.

"Cái kia..." Thời điểm Hạ Phỉ nghe thấy giọng nói của Tạ Thư Diễn, lòng Hạ Phỉ bỗng cảm thấy chua xót, cuống họng cũng hơi khàn đi, "Cha kêu chúng ta tối nay trở về nhà bà nội ăn cơm.


Tôi...!Tôi đang ở cổng trường...!em tan trường liền..."
Đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc, Hạ Phỉ tưởng tín hiệu không tốt, lúc định nhìn điện thoại xem, thì Tạ Thư Diễn mở miệng: "Tôi xin lỗi*"
(*) 不好意思: Nó không mang sắc thái xin lỗi một cách quá nặng nề.

Khi bạn muốn thể hiện ý "Ngại quá", "Đáng tiếc" một cách lịch sự.

Nghe xong câu này, đổi lại là Hạ Phỉ trầm mặc, hắn hiểu được câu "xin lỗi" của Tạ Thư Diễn, hai người họ đã kết hôn lâu như vậy, nhưng Tạ Thư Diễn đối với hắn vẫn là rất khách khí, Tạ Thư Diễn không thích gây phiền toái cho người khác, "người khác" này bao gồm cả Hạ Phỉ.

Hạ Phỉ lắc lắc đầu, nở một nụ cười khô khốc, tự động bỏ qua sự xa cách của Tạ Thư Diễn, lẩm bẩm nói: "Buổi tối còn phải ăn cơm...!Chúng ta về sớm một chút..."
"Tôi sẽ xuống ngay."
“Không cần vội.” Hạ Phỉ mất tự nhiên vuốt bật lửa trong tay.

“Thầy Tạ cứ làm xong rồi xuống, dù sao cũng không vội”
Tạ Thư Diễn đem lời nói của Hạ Phỉ coi như hoàn toàn khách khí, anh dọn đồ cũng không lâu lắm, một lúc đã thấy từ trong toà nhà dạy học đi ra.

Hạ Phỉ ngồi trong xe nhìn không chuyển mắt vào Tạ Thư Diễn đang đi xuống cầu thang.

Đôi mắt hắn đảo nhanh đến người đi cùng anh, bởi vì từ rất xa hắn đã thấy bóng dáng quen thuộc bên cạnh Tạ Thư Diễn, chính là thằng nhóc con hôm qua.

Thì ra thằng nhóc con kia là học sinh trường Tạ Thư Diễn, cái gì mà quan hệ thầy trò, còn chưa mọc đủ lông đủ cánh đâu*, bày đặt theo người khác nói chuyện yêu đương, Hạ Phỉ sống gần 30 năm qua, lần đầu tiên cảm nhận được nguy cơ.

(*) Làm tôi nhớ đến câu "Chim còn chưa mọc hết lông mà bày đặt yêu với chẳng đương, ngứa cả đít" =))))
Người ta ngày đêm sớm chiều chung đụng, chẳng trách nảy sinh tình cảm, sau khi anh và Tạ Thư Diễn kết hôn thì thời gian ở chung với nhau cộng lại chưa đến nửa năm, cái này còn là thằng nhóc chưa lớn, dã tâm rất lớn, đúng là cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt*
(*) Ý chỉ lâu đài gần bờ nước sẽ được ánh trăng chiếu sáng trước tiên, thường dùng để ví với việc ở gần thì được ưu tiên.

Hạ Phỉ không tự chủ được bước xuống xe, nói gì thì nói cũng không thể để tên tiểu tử tóc vàng này đánh bại.

Tạ Thư Diễn tránh qua, né bàn tay Quý Kiếm Vũ định cầm đồ của anh.


Ngoại trừ lời thú nhận đáng xấu hổ đêm qua, với tư cách giáo viên anh vẫn phải quan tâm đến học sinh, "Hôm nay cậu không đi motor tới à?"
Quý Kiếm Vũ cũng không cùng Tạ Thư Diễn tranh đoạt, lẳng lặng đi bên cạnh anh, "Không đi, nhưng vẫn có thể đưa anh trở về."
Tạ Thư Diễn đột ngột dừng lại, nghiêm mặt nhìn Quý Kiếm Vũ, Tôi không cần cậu tiễn, cậu về nhà sớm đi."
Quý Kiếm Vũ thờ ơ, cũng không có ý tứ rời đi, Tạ Thư Diễn hướng cổng trường nhìn thoáng qua, vừa hay thấy Hạ Phỉ dựa vào cửa xe, "Có người tới đón tôi, cậu tự mình về nhà đi."
Quý Kiếm Vũ theo ánh mắt Tạ Thư Diễn nhìn sang, cậu ta chưa từng thấy alpha của Tạ Thư Diễn, cách đó không xa là người đàn ông một mực hướng mắt về cổng trường, chẳng qua là không nhìn rõ nét mặt hắn.

Một nơi như trường học không phải là lúc để nói chuyện tình cảm cá nhân, huống hồ Tạ Thư Diễn cũng không muốn giải thích với Quý Kiếm Vũ, nói xong liền đi về phía cổng.

Hắn không biết bọn họ nói gì lúc đứng trên cầu thang, nội tâm Hạ Phỉ chua chát, lại không có lập trường để hỏi, khi Tạ Thư Diễn tới chỗ hắn, hắn vẫn là khuôn mặt tươi cười chào đón, "Thầy Tạ, tan làm rồi a."
Cái đuôi nhỏ phía sau tựa hồ không dứt ra được, Hạ Phỉ tỏ vẻ kinh ngạc hỏi: "Đây là ai a?"
Đứng ở xa, Quý Kiếm Vũ không biết alpha này là ai, sau khi đến gần ngửi thấy pheromone thuốc lá bạc bà quen thuộc, cậu ta chẳng cần nghĩ cũng biết đây là ai, đây là chồng cũ của Tạ Thư Diễn, nhưng không phải hai người họ đã ly hôn sao?
Tạ Thư Diễn biểu tình nghiêm trọng, "Học trò của tôi, Quý Kiếm Vũ, cậu ta đang về nhà."
“Bạn học nhỏ.” Hạ Phỉ đem cửa ghế phụ lái mở ra, ra hiệu cho Tạ Thư Diễn lên xe, lại giả bộ hướng Quý Kiếm Vũ hỏi thăm: “Bạn học nhỏ có muốn tôi trở về không?"
Rốt cuộc, nhìn điệu bộ này, sợ là hôm nay không đi motor tới thật.

Không đợi Tạ Thư Diễn mở miệng, Quý Kiếm Vũ mặt lạnh nói: "Không cần."
Sau khi cự tuyệt, Quý Kiếm Vũ vẫn chưa rời đi, nhìn Hạ Phỉ với ánh mắt như thiêu đốt, Hạ Phỉ cũng đỡ lấy cửa xe, bàn tay to giữ chặt cửa nổi lên gân xanh, mùi soda cùng mùi thuốc lá bạc hà hỗn hợp một chỗ, đánh giết nhau trong vô hình.

Tạ Thư Diễn ngồi ở ghế phụ lái, mãi vẫn không thấy Hạ Phỉ đóng cửa lên xe, kỳ quái nhìn hai người họ, anh dùng nhãn dán cách ly, không có cách nào dùng pheromone hấp dẫn alpha, đồng thời cũng không cảm nhận được pheromone alpha đang giương cung bạt kiếm "Đi thôi."
Vẫn là Hạ Phỉ lợi một bậc, hắn đắc ý hướng Quý Kiếm Vũ nhướng mày, "Vậy chúng tôi đi trước đây, bạn học nhỏ."
Nhìn bộ dạng Quý Kiếm Vũ tức mà không dám nói, Hạ Phỉ chỉ đơn giản giải thích nỗi hận tối hôm qua, hắn vui sướng hài lòng ngồi vào ghế lái, loại vui vẻ này chỉ kéo dài đến khi hắn vừa khởi động xe.

Trong xe cửa sổ đóng chặt, hắn không ngửi thấy pheromone của Tạ Thư Diễn, không riêng gì mùi hắn đã đánh dấu, mà ngay cả mùi hoa quỳnh của em ấy cũng mảy may như chưa từng có.

Hắn mấy lần muốn mở miệng, nhưng không biết nên hỏi từ đâu, thẳng đến khi chờ đèn giao thông ở ngã tư.

Hạ Phỉ không thể khống chế được ánh mắt mình, kìm lòng không được mà ngắm gáy Tạ Thư Diễn, vì bị cổ áo sơ mi chặn lại.

Hắn cái gì cũng không nhìn được.

"Chuyện đó...!Thầy Tạ..." Tay phải Hạ Phỉ giữ cần số, hỏi thăm mấy vấn đề này với vợ cũ, giống như có chút lỗ mãng, nhưng điều hắn muốn biết quá nhiều, loại tra tấn này khiến hắn khó chịu trong lòng.

Tạ Thư Diễn mờ mịt quay đầu, "Hả?"
Hạ Phỉ cố gắng tìm một câu hỏi hợp lý nhất, nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ đến đèn giao thông cũng sắp hết rồi, "Em...!Em chính mình đi làm giải phẫu rồi?"
Tạ Thư Diễn vô thức chạm vào miếng dán cách ly sau gáy, “Còn chưa làm.” Vừa nói, anh vừa xé miếng dán cách ly xuống.


Ngay tại thời điểm miếng dán cách ly bị gỡ bỏ, Hạ Phỉ ngửi thấy mùi pheromone quen thuộc, một khắc này hắn mừng rỡ như điên, hắn còn có thể chẳng biết biết xấu hổ mà gọi Tạ Thư Diễn là omega của mình.

Hắn khắc chế không được nội tâm hớn hở.

Tạ Thư Diễn không có làm phẫu thuật, có phải hay không là đối với hắn nhớ mãi không quên, vẫn còn có tình cảm với hắn, "Còn...!Còn không có làm a..."
“Ừ.” Tạ Thư Diễn vuốt vuốt miếng dán cách ly trong tay, “Làm giải phẫu cần phải nghỉ ngơi, chương trình cấp ba rất dày, không thể trì hoãn, đợi học sinh tốt nghiệp đã.”
Hạ Phỉ vừa tức vừa ủy khuất, một lời kích tình kia đều đem đi cho....!chó ăn, căn bản cùng mình một chút quan hệ cũng không có, Tạ Thư Diễn ly hôn xong cũng chỉ suy nghĩ cho học sinh của em ấy.

Hắn cười khan một tiếng, "Cũng may là không làm.

Bằng không, thì trường hợp như hôm nay, tôi không biết phải giải thích thế nào với người trong nhà".

Tạ Thư Diễn gật gật đầu, không biết là đồng ý lời hắn nói, hay là nghe không hiểu ý tứ trong câu của Hạ Phỉ.

Hắn tại sao lại đáng hận đến vậy? Những gì Hạ Phỉ nói đều tự làm cho chính mình không thoải mái, Tạ Thư Diễn không đau không ngứa, căn bản là không quan tâm.

Nghe giọng điệu của Tạ Thư Diễn, hiện tại không làm giải phẫu, về sau nhất định sẽ làm, ông trời đã cho Hạ Phỉ cơ hội này, hắn không thể để vuột mất, nhìn thoáng qua liền thấy chiếc nhẫn trên tay Tạ Thư Diễn không còn nữa, đừng nói đến trong lòng hắn có bao nhiêu phát hoảng.

Hắn không tháo ra, Tạ Thư Diễn cũng không thể tháo.

“Thầy Tạ, nhẫn của em đâu?” Hạ Phỉ tuyệt đối không phải cố ý, hắn chỉ muốn nhắc nhở Tạ Thư Diễn rằng anh phải đầy mọi thứ, đôi khi những chi tiết rất nhỏ cũng có thể bị bại lộ.

Tạ Thư Diễn vô thức chạm vào ngón trỏ “Tháo ra rồi.” Bị Hạ Phỉ nhắc nhở anh mới nhớ, lấy chiếc nhẫn ra khỏi túi rồi đeo lên.

Tháo ra nhưng lúc nào cũng mang theo, điều này khiến nội tâm Hạ Phỉ dễ chịu hơn một chút, "Thầy Tạ khi nào làm giải phẫu thì nói cho tôi biết, tôi đi cùng em."
Đợi cả buổi, hắn cũng chỉ chờ được tiếng "ừm" lạnh như băng của Tạ Thư Diễn.

Hạ Phỉ thầm nghĩ, nếu hắn biết được thời gian phẫu thuật của Tạ Thư Diễn, chắc chắc cuộc giải phẫu này sẽ không thành.

...!
7/10/2020.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Ở Rể |||||
#NTT.

Bình Luận (0)
Comment