[Abo] Quy Khứ Lai Hề

Chương 17


A Tương thoạt nhìn thấy Ôn Khách Hành bèn vui mừng nhướng mày lôi kéo hắn không buông: "Chủ nhân, người rốt cục cũng đến rồi." Vị thanh niên công tử kia thấy nàng đối đãi Ôn Khách Hành thần thái thân mật liền kinh ngạc nhìn hai người này.

Ôn Khách Hành thấy người này tướng mạo tuy tốt nhưng tựa hồ không thông minh lắm liền bày ra một bộ mặt không khách khí: "Người này là ai?"
"Tại hạ Thanh Phong kiếm phái Tào Úy Ninh, là đệ tử của ân sư Mạc Hoài Dương Mạc chưởng môn.

A Tương cô nương, vị này là——" Tào Úy Ninh thấy Ôn Khách Hành tuy mặt như quan ngọc nhưng sắc mặt không tốt không giận sinh uy, không khỏi có chút sợ hãi.

A Tương cười nói: "Tào đại ca đây là chủ nhân nhà ta, họ Ôn.

Chủ nhân, ta ở Nhạc Dương thành quen biết vị Tào đại ca này, hắn nha, mời ta ăn cơm uống rượu, là một người tốt."
Tào Úy Ninh nghe nàng khen ngợi rất là ngượng ngùng mặt liền đỏ bừng nhỏ giọng nói: "Thì ra là Ôn huynh, may mắn.

Làm gì có, làm gì có, không dám nhận, không dám nhận.

A Tương cô nương tâm địa thiện lương, nhanh người nhanh nói, tại hạ...!Tại hạ rất là khâm phục."
Ôn Khách Hành vẻ mặt già nua vừa thấy đôi mắt Tào Úy Ninh này chỉ nhìn trộm A Tương, rồi lại không dám nhìn thẳng vào mặt nàng chưa kịp mở miệng, trên mặt đã đỏ lên trước trong lòng buồn cười.

A Tương lại thoáng nhìn thấy Chu Tử Thư dưới lầu chỉ cảm thấy bộ dáng uống rượu của người này rất quen thuộc, nhìn nửa ngày nhịn không được bỏ lại Ôn Khách Hành đi tới trước mặt Chu Tử Thư nhìn chằm chằm chỉ vào: "Ngươi...!Ngươi...!Ngươi..." Ấp úng nửa ngày lại không nhớ ra người này là ai.

Chu Tử Thư thấy nàng nhiều ngày không gặp vẫn hoạt bát xinh đẹp như vậy chỉ cảm thấy thú vị, lại thấy Ôn Khách Hành chậm trãi mà đến, thanh niên công tử kia cũng ngấp nghễ đi theo, một đôi mắt nhìn chằm chằm A Tương, trong lòng buồn cười giơ chén rượu lên đối với A Tương nhoáng lên: "Tiểu thiện nhân, còn mời ta uống rượu sao?"
"Chu Nhứ!" A Tương kinh hãi lại vỗ tay cười nói: "Thì ra ngươi chính là quỷ bệnh lao kia, thì ra ngươi sinh ra đẹp như vậy!" Ôn Khách Hành đắc ý lắc lắc quạt: "Thế nào, A Tương, ánh mắt chủ nhân nhà ngươi được không? Ta đã sớm nói qua, y căn cốt thanh kỳ, tất là mỹ nhân."
A Tương gật đầu không dứt: "Chủ nhân, người cuối cùng cũng nói đúng một lần." Nói xong liền đưa tay vuốt ve khuôn mặt Chu Tử Thư: "Ai da, da thịt này của ngươi là thật sao?" Chu Tử Thư chỉ cảm thấy lòng bàn tay nàng trơn nhẵn thập phần mềm mại, bị nàng vuốt ve như vậy cũng thoải mái, thấy vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên của nàng nên cũng tùy nàng.

Ôn Khách Hành dùng quạt gõ ở cổ tay A Tương: "Móng vuốt mau thu hồi lại." Lại nhìn chằm chằm Chu Tử Thư tức giận nói: "A Nhứ, sao ta sờ một cái huynh muốn đánh muốn giết, nàng sờ, huynh liền bình thản?"
Chu Tử Thư vui vẻ: "Nếu ngươi là một mỹ nhân xinh đẹp, cho ngươi sờ cũng không sao." Vừa nói ra miệng tự giác lời này thập phần có ý, cười càng thêm sâu.

Ôn Khách Hành thấy hắn đối với lời nói của mình không khỏi cười, trong lòng liền thích làm sao còn quản người bên ngoài.

Tào Úy Ninh đứng ở phía sau A Tương, thấy ba người này nói cười yến yến, không ai để ý tới mình thập phần xấu hổ, lại luyến tiếc rời khỏi A Tương liền vào lúc này chỉ nghe công tử thập phần tuấn tú kia nói với hắn: "Vị huynh đài thiếu niên anh tuấn này không biết là thuộc môn phái nào, xin hỏi cao danh quý tính?"
Tào Úy Ninh thấy y giải thoát xấu hổ của mình, trong lòng sinh hảo cảm thập phần kích động chắp tay chào hỏi: "Tại hạ Tào Úy Ninh, là đệ tử của Thanh Phong kiếm phái Mạc chưởng môn, không biết vị huynh đài này xưng hô như thế nào?"
"Chu Nhứ." Chu Tử Thư thản nhiên nói: "Nghe nói Thanh Phong kiếm phái chọn đồ đệ nghiêm khắc nhất, đệ tử văn võ đều đủ, nhân phẩm dáng vẻ, đều không điều tra, con cháu trong môn cá nhân long phượng, hôm nay vừa thấy Tào huynh đệ quả nhiên là như thế.

Tương phùng chính là hữu duyên, không bằng ngồi xuống cùng nhau uống một chén rượu?"
Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư thân thiết với Tào Úy Ninh như vậy trong lòng tức giận liền ở bên tay phải y áp sát ngồi xuống trợn mắt nhìn Tào Úy Ninh.

Xui xẻo cho Tào Úy Ninh mới ra giang hồ không có nhãn lực nhìn người, thấy Chu Tử Thư ngôn ngữ văn nhã đối với sư môn mình lại có chút tôn sùng, vả lại cũng luyến tiếc A Tương lại thành thật không khách khí ngồi xuống: "Chu huynh mau nói nhanh, khiến người ta cảm thấy như gió xuân, thật may mắn được quen biết.


Nói đến hổ thẹn, môn hạ gia sư ta là bất thành tài nhất——" Thế nhưng liền thao thao bất tuyệt nói đến Thanh Phong kiếm phái tới.

Ôn Khách Hành đen mặt nháy mắt với A Tương, A Tương thầm nghĩ liền cùng hắn đi đến nơi không có người ở hành lang, thấp giọng nói: "Chủ nhân, lúc trước người lệnh cho ta tìm cách trà trộn vào Ngũ Hồ Minh, sư phụ họ Tào này đều rất có giao tình với Cao Sùng, Triệu Kính, ta cân nhắc nếu đi theo hắn nói không chừng liền có thể trà trộn vào."
"Tốt, rất tốt." Ôn Khách Hành nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Chu Tử Thư, trong lòng biết rõ y đối với Tào Úy Ninh vui vẻ là vì tìm hiểu tin tức của Trương Thành Lĩnh, nhưng nghĩ đến lúc hai người lần đầu gặp mặt, y đối với bộ dáng lạnh lùng không giả từ chối của mình bèn nhịn không được trong lòng nổi lên bực bội.

A Tương thấy bộ dáng này của hắn giống như hài đồng bị người đoạt đi kẹo, nàng thuở nhỏ lớn lên bên cạnh chủ nhân cũng chưa từng thấy Ôn Khách Hành tùy hứng phụ khí như vậy, trong lòng nghĩ Chu Nhứ kia quả nhiên là hồ ly tinh biến thành, liền chỉ cần nói chính sự: "Chủ nhân! Đừng nhìn chằm chằm vào hắn nữa, ta còn nghe được Đại Cô Sơn kia gọi là Thẩm Thận, còn có Triệu Kính kia, trước sau rời Nhạc Dương.

Thẩm Thận đi về phía Tây, Triệu Kính thì đi về phía Thục Trung."
Ôn Khách Hành ngẩn ra, đại hội võ lâm sắp tới, Ngũ Hồ Minh năm đi kỳ hai, Cao Sùng này làm sao còn phái hai người còn lại ra ngoài? Nhưng trong ngũ tử có người đơn độc ngược lại càng hợp tâm ý của mình, hơi trầm ngâm liền nói: "Ngươi đi thông báo cho bọn họ, ngăn cản hai người ta muốn chậm trãi làm."
A Tương ngẩn ra, Ôn Khách Hành liếc nàng một cái: "Thế nào?"
A Tương lắc đầu: "Tỳ nữ không dám nhiều lời, nhất định sẽ đem mệnh lệnh của chủ nhân truyền xuống."
Khóe miệng Ôn Khách Hành hơi nhếch lên hai mắt nhìn xung quanh cũng không hề có nửa phần ý cười: "Tốt lắm, vậy thì đi đi." Chuôi quạt đảo ngược, chỉ vào Tào Úy Ninh: "Thuận tiện đem tiểu tử này cũng mang đi cho ta."
Hắn lúc này cùng Chu Tử Thư tình nồng đậm vừa vặn không muốn có người quấy rầy, thấy Tào Úy Ninh đầu ngây ngốc lại càng không có kiên nhẫn, lại nghe được Chu Tử Thư đối với Tào Úy Ninh thập phần khách khí, trong lời nói quả thực thân thiết kết nạp càng nghe càng giận.

Nếu đã khai báo công việ liền hạ lệnh trục khách.

A Tương thấy đôi mắt Ôn Khách Hành không thể rời khỏi Chu Nhứ, lại thấy y cởi bỏ dịch dung quả nhiên đúng như lời chủ nhân nói, thần thanh cốt tú, thanh âm như phượng minh, quả thật rất coi trọng.

Ôn Khách Hành thấy nàng đánh giá Chu Tử Thư, quạt gấp đảo ngược nhẹ nhàng gõ gõ đầu nàng: "Còn xem cái gì nữa? Còn không mau đem tên nhóc kia đi cho ta sao?"
A Tương cười ra tiếng: "Chủ nhân, ngài ăn giấm của ta làm cái gì vậy?" Mắt thấy sắc mặt Ôn Khách Hành càng thêm không tốt, không dám nói nữa phốc xuy cười một tiếng chạy về bên cạnh Chu Tử Thư và Tào Úy Ninh cũng không biết nói một câu gì bên tai Tào Úy Ninh, Tào Úy Ninh lập tức đỏ mặt đứng lên hướng phía Chu Tử Thư làm một cái: "Chu huynh, hôm nay cùng Chu huynh vừa gặp thật là đầu duyên, chính là hai trái tim đập như một, hy vọng ở anh hùng đại hội gặp lại, tiểu đệ nhất định chờ huynh."
Chu Tử Thư đang uống rượu nghe được lời này của Tào Úy Ninh cơ hồ xuýt nữa phun ra ngụm rượu, nhịn cười nuốt xuống: "Nói hya, nói hay, Tào huynh đệ, có duyên nhất định sẽ gặp lại."
Tào Úy Ninh đi theo A Tương, Ôn Khách Hành ngồi xuống đối diện Chu Tử Thư oán hận nói: "Có vài người a, đối với người của mình lãnh khốc vô tình như vậy, thấy thiếu hiệp danh môn chính phái liền ôn nhu cười nói như gió xuân.

A Nhứ, huynh có thấy đại phu không? Tim của huynh sợ rằng nghiêng nhảy vào phổi rồi?"
Chu Tử Thư thấy hắn vô cớ ghen tuông cũng cảm thấy buồn cười, thuận tay rót cho hắn một chén rượu: "Ngươi nói mạc Hoài Dương lão hồ ly môn hạ này như thế nào hết lần này tới lần khác lại nuôi ra một con thỏ lớn đây?" Lại nói: "Ôn đại thiện nhân, ngươi bảo A Tương bán đứng sắc tướng, câu được con thỏ lớn này có tính toán gì chưa?"
"Ta có thể có kế hoạch gì? Bản thân A Tương muốn tìm con rể nhỏ, có liên quan gì đến ta?" Ôn Khách Hành vẫn tức giận hừ hừ tiếp nhận chén rượu Chu Tử Thư đưa tới, thuận tay vặn lên cổ tay y một cái: "Chẳng lẽ huynh chưa từng nghe nói qua, nữ đại bất trung lưu, càng lưu càng thành thù sao?"
Chu Tử Thư thấy hắn không thành thật trừng mắt nhìn hắn một cái: "Ngươi để A Tương tiến vào Ngũ Hồ Minh thật sự không có tính toán khác?" Lời còn chưa dứt, mắt thấy bốn phía cũng không có người khác liền thấp giọng nói: "Trưa hôm nay ở Phàn Thắng Lâu, mao tặc kia trộm đi cũng không chỉ là hà bao của ngươi thôi chứ?"
Ôn Khách Hành ngẩn ra: "Ai, nói đến cũng khiến người ta đau lòng, mao tặc kia không chỉ trộm hà bao của ta, ngay cả lưu ly giáp A Nhứ huynh tặng ta cũng đồng loạt bị trộm theo.

Ai, tuy nói ta đối với thứ kia cũng không có hứng thú gì, nhưng dù sao cũng là đồ A Nhứ huynh tặng ta——"
"Phải không?" Chu Tử Thư cười nhạt một tiếng, Ôn Khách Hành từ dưới Phàn Thắng Lâu xuống bên hông liền trống rỗng, hắn tự nhiên đã sớm nhìn thấy, ngay cả "mao tặc" kia là ai trong lòng hắn cũng có tính toán, chưa từng vạch trần, thứ nhất hôm nay tâm tình quả thực không tệ, thứ hai cũng muốn nhìn xem trong Ôn Khách Hành định làm gì.

Ôn Khách Hành đối với Ngũ Hồ Minh có mưu đồ gì, lại có muốn lưu ly giáp hay không, đối với Chu Tử Thư mà nói cũng không liên quan gì nhiều, nhưng mắt thấy A Tương cùng Tào Úy Ninh Thanh Phong kiếm phái lăn lộn, hiển nhiên là phụng mệnh lệnh của Ôn Khách Hành, liên quan đến Trương Thành Lĩnh, liền không thể không đánh hắn một phen, thấy Ôn Khách hành giả ngốc, y liền chậm trãi nói: "Lão Ôn, ngươi có biết lưu ly nhất vật, nguyên xuất phát từ nơi nào không?" Thấy Ôn Khách Hành không trả lời, liền tự rúc tự uống, một mặt thấp giọng nói: "Ngũ sắc lưu ly, bắt nguồn từ Nguyệt thị.

Lưu ly này vốn là vật Tây vực, phương pháp luyện kim truyền vào Trung Nguyên, kém một chút, ngàn dặm.


Trung Nguyên lưu ly nung rất nhiều tỳ vết cùng Tây Vực rất khác nhau.

Ngày đó ta từ trong quấn hồn ti tráp lấy ra lưu ly giáp, trong suốt trong suốt, hoàn toàn không tỳ vết, vừa nhìn đã biết đến từ cao thủ tượng nhân Tây Vực.

Sáng nay trên người ngươi đeo trong khối kia lại có mấy cái bong bóng khí nho nhỏ, chính là lúc luyện kim kỹ thuật không thuần khiết gây ra, hoặc là quá vội vàng, ta nói không sai đi?"
Chu Tử Thư nói không sai, châu báu lưu ly nguyên sản Tây Vực, Trung Nguyên nhàn rỗi khó có được, sau khi học phương pháp luyện tập của Tây Vực mới dần dần không có trân quý như trước.

Chu Tử Thư ở Tấn vương phủ cái gì kỳ trân dị bảo gì mà chưa từng thấy qua cơ chứ, vừa thấy lưu ly giáp trên người Ôn Khách Hành liền biết là hàng Tây Bối, lại thấy hắn đeo hàng giả kia rêu rao qua chợ đương nhiên biết hắn có mưu đồ khác.

Ôn Khách Hành nghe xong những lời này uống cạn một ly rượu, thật lâu sau mới cười nói: "A Nhứ, làm sao bây giờ, huynh càng ngày càng hợp với duyên pháp của ta."
Chu Tử Thư lạnh lùng nói: "Vậy sao? Vậy thì rất hạnh.

Ôn đại thiện nhân, vô luận ngươi cầu gì, chuyện này thật sự tổn hại người bất lợi cho mình.

Ngươi muốn thiên hạ đại loạn sao?"
Ôn Khách Hành đôi mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Chu Tử Thư, trong nháy mắt đó Chu Tử Thư lại từ trong ánh mắt của hắn đọc ra vô tận thê lương chua xót, bất tri bất giác liền chỉ muốn bồi hắn say ba ngày, hoặc là khóc rống một hồi chính y cũng không rõ vì sao y lại biết lúc này trong lòng Ôn Khách Hành kỳ thật là thập phần khổ sở.

Ôn Khách Hành thấy sắc mặt Chu Tử Thư dần dần chuyển biến, ánh mắt cũng không khí hùng hổ bức người như lúc trước trong lòng cũng gợn sóng phập phồng.

Ta có muốn cứ như vậy cùng nói ra hay không? Ý niệm này vừa động liền nhịn không được cười điên cuồng, trong lòng hô to: Ngươi là tên ngốc, nếu huynh ấy biết còn có thể nhìn ngươi thêm một cái sao?
"A Nhứ, không phải đã nói rồi sao, ta là Ôn đại thiện nhân, tu tốt tích đức kết rộng thiện duyên.

Lần này làm bộ đó cũng là vì phổ độ thế nhân, chính là ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, địa ngục không trống, thề không thành Phật." Ôn Khách Hành cười thừa nhận nói: "Ta có nguyên nhân của ta, A Nhứ, chuyện này huynh chớ có nhúng tay vào.

Ta thề với huynh việc này tuyệt đối không liên quan đến Thành Lĩnh, ta nhất định sẽ bảo vệ nó chu toàn."
Chu Tử Thư nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành nhẹ giọng nói: "Ôn đại thiện nhân, ta từ trước đến nay vẫn giữ lại tình cảm với ngươi.

Ngươi cũng đừng rượu mời không, nếu ngươi làm bị thương một sợi tóc của Thành Lĩnh——"
"Quyết không." Ôn Khách Hành cười, trong lúc đó dung sắc sớm không còn vẻ thê lương muốn chết nữa: "Trái phải ở mấy đêm nay, huynh cứ chờ xem kịch hay là được."
Chu Tử Thư không mở miệng nữa, cơm no lấy cớ ban ngày mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút, liền tự mình trở về khách điếm.

Ôn Khách Hành ngồi nửa ngày bên phía tàn tửu khô từ trong ngực lấy ra một túi gấm run rẩy, bên trong lớn nhỏ chứa mấy chục khối lưu ly giáp đều giống như khối hắn đã mất sáng nay.

Hắn đối với gói đồ này nở nụ cười một lát tiện tay đem nó lưu lại trên bàn, lại cũng đi nhưng không có trở về khách điếm mà là dọc theo ngõ nhỏ nhặt được chỗ thưa thớt người đi dạo.


Hắn đối với thành Nhạc Dương này hiển nhiên có chút quen thuộc, Đông rẽ Tây rẽ, đi vòng vài vòng liền đi tới một con hẻm cực kỳ u tĩnh, trong ngõ nhỏ chỉ có một tòa trạch dinh, đèn lồng trước cửa là màu đỏ như máu, phía trên là một chữ La thật lớn, đại môn đóng chặt cũng không có môn đồng.

Ôn Khách Hành cũng không gõ cửa đi đến bên cạnh tường vây nhẹ nhàng nhảy lên liền đi vào đại trạch.

Trong viện có vài nữ tử áo đỏ đang đứng thấy hắn đột nhiên xông vào đều là cả kinh, vội vàng quỳ xuống: "Không biết cốc chủ giá lâm nên không thể nghênh đón xa, mong cốc chủ tha tội."
Ôn Khách Hành cũng không thèm liếc mắt nhìn các nàng một cái trực tiếp đi vào chính sảnh, trong một gian sảnh đường nhỏ này nguyên bản có sáu bảy người, mỗi người đều mặc kỳ trang dị phục, trang phục quỷ dị vừa nhìn đã biết không phải nhân sĩ chính đạo.

Những người này vốn vừa nói vừa cười, xa xa nhìn thấy Ôn Khách Hành tiến và vậy mà liền đồng thời im lặng tựa như có một bàn tay to vô hình đồng thời bóp lấy cổ họng bọn họ.

Ôn Khách Hành ngẩng đầu sải bước đi vào sảnh đường trên chủ vị vốn là một nữ tử tóc bạc diễm trang, thấy hắn tiến vào liền im lặng đứng dậy.

Ôn Khách Hành ngồi xuống trên chủ vị cúi đầu đùa giỡn với quạt gấp trong tay, nhất thời trong sảnh đường lặng ngắt như tờ, nữ tử áo đỏ kia cúi đầu nhìn phượng hoàng thêu trên tay áo mình, nhân sinh do mọi người cầm đầu dưới chỉ là một tấm lỗ phương diện, đội một cái mũ cao, tướng mạo vốn cũng coi như thể diện chỉ là môi có màu xanh tím nhìn ra thật là quỷ dị.

Người này thấy mọi người không dám mở miệng, Ôn Khách Hành lại lớn dạng ngồi đối với bọn họ không thèm để ý tới nên hắn chỉ đành chắp tay nói: "Cốc chủ, thuộc hạ không biết cốc chủ hôm nay tới đây——"
Ôn Khách Hành nâng mi mắt lên chỉ liếc mắt một cái như vậy người nọ liền không dám nói nữa cúi đầu không nhìn thẳng vào Ôn Khách Hành, hình như là sợ ánh mắt Ôn Khách Hành sẽ đem hắn nuốt sống bóc lột.

Ôn Khách Hành quay đầu nhìn ngón tay mình: "Vô Thường, mấy ngày nay các ngươi rất là thái bình đấy, tình cảm nhàn rỗi đến ngứa da mà ở chỗ này tán gẫu lên trời, nhân gian thanh bình này bất đồng Quỷ Cốc rất là khoái hoạt, phải không?"
"Thuộc hạ không dám..." Vô Thường kia chính là Vô Thường quỷ trong thập đại ác quỷ Quỷ Cốc cầm đầu, thấy Ôn Khách Hành chất vấn như vậy liền cuống quít quỳ xuống: "Thuộc hạ phụng mệnh của cốc chủ ra khỏi Núi Thanh Nhai, thời khắc đem việc cốc chủ phân phó để ở trong lòng, hiện giờ tuy rằng chưa từng động thủ với Ngũ Hồ Minh nhưng vừa lúc mới nhận được tin tức Tương cô nương truyền đến lại có một hồi kinh hỉ lớn muốn hiến cho chủ nhân."
"Ồ?"
Ôn Khách Hành sắc mặt vẫn không tốt, thật cẩn thận nói: "Hồi cốc chủ, cốc chủ phân phó Tương cô nương, cơ duyên trùng hợp chúng ta đã làm được một nửa."
"Là cái nào?" Ôn Khách Hành vẫn không ngẩng đầu chỉ cần nhìn ngón tay mình giống như đôi tay kia có chỗ gì đặc biệt, Vô Thường cùng hắn ở lâu ngày thấy hai tay trắng nõn như ngọc của hắn khẽ động liền biết tên điên này tùy thời sẽ nổi lên đả thương người, cùng hồng y nữ tử kia liếc nhau đem đầu đè thấp hơn: "Tư gia kia nghiệp lớn, lúc ra cửa trước hô hậu ủng, lại có người trong quan phủ bảo vệ, thật sự...! Thật sự không dễ đối phó..."
"Ừm, như vậy các ngươi đã bắt được Thẩm Thận rồi?"
"Vâng, Thẩm Thận người nọ có dũng vô mưu, một mình ra cửa đúng lúc huynh đệ chúng ta gặp được liền thuận tay——"
"Tổn hại mấy người?" Ôn Khách Hành không đợi Vô Thường nói xong liền cắt đứt lời hắn, Vô Thường ngẩn ra: "Cốc chủ hồng phúc tề thiên, huynh đệ chúng ta không bị tổn hại."
"Ồ, gã Thẩm Thận kia tuy nói võ công thấp kém nhưng dù sao cũng là chưởng môn một phái.

Kiếm thuật của phái Đại Cô Sơn ít nhiều có chút môn đạo, cứ như vậy thành thành thật thật bị ngươi bắt tới?"
"Hồi cốc chủ, Thẩm Thận kia tuy nói là bản lĩnh tầm thường nhưng tục ngữ nói khốn thú do đấu, chúng ta tự nhiên không cần cùng hắn đấu dung nên lấy trí, thuộc hạ có một vị lão hữu giỏi mê dược liền binh bất huyết nhận, đem Thẩm Thận kia bắt được, giờ chỉ chờ cốc chủ hạ lệnh xuống."
"A, lão hữu." Ôn Khách Hành lấy cái quạt trong tay đột nhiên ngẩng đầu nhìn Vô Thường: "Lão Vô Thường, ngươi vào Quỷ Cốc cũng đã hơn ba mươi năm rồi? Trên đời này còn có bằng hữu của ngươi, cư nhiên còn trùng hợp như vậy ở trong Nhạc Dương thành này, ừm, rất tốt, rất tốt."
Vô Thường cúi đầu không dám nói nữa trong nháy mắt đã là mồ hôi thấm đẫm trọng y, quần quỷ phía sau hắn đều quỳ xuống đại khí cũng không dám ra, bọn chúng đều nhìn ra Ôn Khách Hành lúc này tính khí không tốt, e sợ nhất thời chọc giận hắn không khỏi gặp họa sát thân, vả lại tất sẽ chết đến khốc liệt khó chịu.

Cũng may Ôn Khách Hành nói một câu "Rất tốt" liền không mở miệng nữa chỉ là lặp đi lặp lại phe phẩy quạt giấy kia ánh mắt bình tĩnh nhìn trần nhà.

thật lâu sau mới nói: "Bổn tọa cho các ngươi phá thệ xuất sơn vì muốn giết chết Điếu Tử quỷ thu hồi lưu ly giáp bị mất của bổn tọa.

Các ngươi cũng tốt, vô duyên vô cớ đi diệt Đan Dương phái cùng Kính Hồ phái, lại ngay cả một sợi tóc của Điếu Tử quỷ kia cũng không tìm được, hiện giờ lại còn tụ tập ở trong Nhạc Dương thành này nhìn đám chính đạo cẩu kia xuân phong đắc ý.

Vô Thường, ngươi thân là thủ liệt của thập đại ác quỷ, nghĩ đến cũng là làm phiền."
Vô Thường nào dám trả lời chỉ mong Ôn Khách Hành thấy Thẩm Thận liền vạch trần đoạn này, may mắn Ôn Khách Hành tiếp tục nói: "Được rồi, các ngươi bắt được Thẩm Thận cũng có một ít khổ lao, như vậy liền lấy công chuộc tội.

Vô Thường, Cao Sùng triệu tập anh hùng thiên hạ danh tiếng đang thịnh, chúng ta không tặng cho hắn một phần hậu lễ, cũng có chút không phải đúng không?"
Vô Thường thở phào nhẹ nhõm vội vàng nói: "Thuộc hạ đã rõ, vậy liền an bài xuống phải có một hồi hỉ sự lớn cho Cao Sùng kia khiến hắn ở Ngũ Hồ Minh bị bôi tro."
"Không sai, không sai." Ôn Khách Hành mỉm cười, hắn từ đầu đến cuối lúc nói chuyện luôn thập phần nhu hòa liền giống như chuyện đồn đãi gia thường, lại đem chúng quỷ dọa đến mức sắc mặt người người xanh mét ai nấy đều run rẩy: "Ta muốn gặp Thẩm Thận kia, hắn hôm nay thanh tỉnh sao?"

"Cốc chủ, Thẩm Thận trúng là một loại mê hương truyền đến từ Tây Vực gọi là túy sinh mộng tử, trước mắt sợ vẫn bị ngây ngô."
Ôn Khách Hành nghe được bốn chữ túy sinh mộng tử lông mày hơi nhíu lại, quạt gấp trong tay mở ra một tiếng Vô Thường quỷ sợ tới mức cả người chấn động, Ôn Khách Hành lại chỉ mỉm cười: "Cái tên này thật là cổ quái rất chặt chẽ.

Các ngươi đều đi xuống đi chỉ mang theo Thẩm Thận kia đến gặp ta là được."
Vô Thường quỷ nghe xong lời này như được đại xá chúng quỷ cùng với hồng y nữ tử kia đều nhất nhất lui đi.

Ôn Khách Hành ngơ ngác nhìn ra ngoài đình lúc này hoàng hôn dần dần tối, trong viện sơn thạch hoa thảo bóng dáng lờ mờ,theo gió lay động, hết thảy nhìn đến đều mông lung tựa như si mị quỷ ảnh.

Ôn Khách Hành cởi ngoại bào màu sắc diễm sắc trên người kéo mái tóc dài rậm rạp lên, búi thành búi tóc liền dùng một cây trâm bạch ngọc vốn có màu khác cố định.

Một trang phục như vậy cả người thêm vài phần thư quyển khí, càng có vẻ ôn nhuận như ngọc, phong độ nhẹ nhàng.

Hắn ngồi yên một lát liền nghe được bên ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân nặng nề, một nam tử trung niên lảo đảo đi vào, người này tướng mạo thô hào, chính là chưởng môn Phái Đại Cô Sơn Ngũ Hồ Minh Thẩm Thận.

Hắn quần áo rách rưới trên người hắn, tóc rối tung vẻ mặt bừng tỉnh lảo đảo đi vào tiểu sảnh, nhìn thấy Ôn Khách Hành đang ngồi ngay ngắn liền mở to hai mắt, chăm chú nhìn thật lâu mới run giọng nói: "Chân...!Chân huynh đệ?"
Ôn Khách Hành cười, ôm lấy tay Thẩm Thận: "Thẩm đại ca, chính là tiểu đệ."
Thẩm Thận cực lực mở to hai mắt muốn thấy rõ bộ dáng Ôn Khách Hành, chỉ thấy nhân sinh này bộ mặt tuấn mỹ tựa như là cố nhân, chỉ là quá mức trẻ tuổi cũng là không thể tin được.

Hắn tuy rằng trúng túy sinh mộng tử nhưng đến tột cùng nội lực thâm hậu, phân lượng độc trong sở lại không bằng trọng lượng Ôn Khách Hành ngày đó ở trong núi hoang, còn có một hai phần thần chí còn không đến mức hoàn toàn đắm chìm ảo giác, nhưng người trước mắt này lại quá mức chân thật không cho phép hắn không tin, trong lúc hoảng hốt trên mặt đã chảy xuống hai hàng nước mắt nóng bỏng: "Chân huynh đệ...!Như Ngọc, ngươi còn sống, ngươi còn sống."
"Đúng vậy, nhờ phúc của Thẩm đại ca, tiểu đệ còn sống, sống thật tốt." Ôn Khách Hành mỉm cười, trong thanh âm lại tràn đầy oán độc: "Thẩm đại ca, năm đó tiểu đệ ở Thần Y Cốc ngóng sao ngóng trăng cũng không đợi được năm vị huynh trưởng, hôm nay vừa thấy Thẩm đại ca, phong thái như xưa cũng vui mừng."
Thầm Thận quỳ rạp xuống đất khóc rống thất thanh: "Như Ngọc...!Người làm ca ca này xin lỗi các ngươi...!Ngươi...!Ngươi..."
Ôn Khách Hành cúi đầu nhìn bộ dáng chưởng môn phái Đại Cô Sơn gào khóc trong lòng một mảnh đờ đẫn, mặc cho hắn rơi lệ trước đình chỉ hỏi: "Vì lưu ly giáp có đáng không?"
"Là ta đê tiện vô sỉ.

Là ta..." Thẩm Thận Khóc không thành tiếng, hoàn toàn không có nửa điểm ý phòng bị, Ôn Khách Hành chỉ cần nhẹ nhàng một chưởng liền có thể lấy đi tính mạng của hắn, nhưng hắn bỗng nhiên cảm thấy hết thảy đều không thú vị, liền giết Thẩm Thận thì như thế nào? Hết thảy đều đã quá muộn, người mất đi luôn không thể trở về, hắn cả đời này qua lại đơn giản chính là bốn chữ không hợp thời.

Lúc nhỏ muốn chơi đùa không có cơ hội, lớn lên muốn học công phu lại không ai dạy, người trong lòng không gặp được, hiện giờ cho dù tương phùng ứng không quen, chính hắn làm cho không người không quỷ, cho dù giết mười Thẩm Thận thì như thế nào? Thời gian sẽ không quay ngược trở lại, sau đó tất cả mọi thứ trong quá khứ có thể được tìm thấy trở lại? Đã như vậy, chuyện cũ năm đó rốt cuộc như thế nào tựa hồ cũng không phải thập phần trọng yếu.

Ôn Khách Hành kéo Thẩm Thận lên, ở trên người hắn mò mẫm một lát từ trong ngực hắn lấy ra một cái túi gấm, lúc mở ra xem rõ ràng chính là một khối lưu ly giáp trong suốt.

Hắn đem khối lưu ly giáp này nhét vào trong ngực đột nhiên nghe được tiếng hít thở cực thanh nông bên ngoài sảnh, nghe thanh âm phân biệt hình dạng tung người nhảy ra khỏi sảnh nhỏ, một phen liền bắt lấy cổ họng của một người.

Người nọ một thân bạch y trên đầu đội một cái mũ trắng cao cao, tựa như Quỷ Vô Thường câu hồn, vốn núp dưới cột hành lang nghe lén lại không ngờ Ôn Khách Hành cảnh tỉnh như thế.

Ôn Khách Hành vặn chặt cổ họng hắn, giơ hắn lên cao: "Bạch Vô Thường, chuyện của bổn tọa khi nào đến phiên ngươi nghe lén?"
Bạch Vô Thường bị hắn nắm lấy mệnh môn làm sao còn nói ra được nửa chữ, hai chân ở trên không trung đạp loạn một hồi, cổ họng "rắc rắc" một tiếng liền tắt thở.

Ôn Khách Hành tiện tay ném thi thể mềm nhũn của hắn xuống đất cao giọng nói: "Vô Thường, ra ngoài."
Vô Thường Quỷ từ xa chạy như bay tới liếc mắt nhìn thấy thi thể Bạch Vô Thường trên mặt đất trong lòng kêu một tiếng khổ, vội vàng quỳ xuống: "Cốc chủ, Bạch Vô Thường này, Bạch Vô Thường này——"
"Hắn dám nghe lén chuyện cơ mật của bổn tọa chẳng phải là đáng chết sao?" Ôn Khách Hành hai tay chắp sau lưng ngửa đầu nhìn trăng lưỡi lim ở chân trời: "Gã Thẩm Thận kia nếu chết lại tiện nghi cho hắn, nếu đã tới quỷ môn ta nên vào quỷ đạo của ta, phần hậu lễ này đưa cho Cao Sùng, coi như là cho hắn mặt mũi đi?"
Vô Thường nghe xong vội vàng gật đầu đồng ý, Ôn Khách Hành ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười chưa dứt người đã nhảy ra khỏi tường vây hóa vào trong bóng đêm rồi không nhìn thấy..

Bình Luận (0)
Comment