Cao Tiểu Liên và Đặng Khoan trốn ở khách điếm Bình An hơn một tháng, vết thương trên người Đặng Khoan đã rất tốt, hai người đều cảm thấy trốn trong khách điếm Bình An như vậy không có bộ dáng.
Lúc trước thân mang trọng thương, cũng thôi, hiện giờ vết thương đã dưỡng tốt đường đường là đệ tử Nhạc Dương phái làm sao còn có thể tiếp tục trốn ở Nam Chiếu? Lẽ ra nên tiếp tục tìm kiếm tung tích Cao Sùng mới là ý nghĩa của nhân tử.
Kỳ thật Đặng Khoan cùng Cao Tiểu Liên có tình cảm với nhau, không chỉ một ngày, Cao Sùng không có con trai, Đặng Khoan là thủ đồ của hắn nhân phẩm đoan phương, làm việc ổn trọng, từ trước đến nay rất được coi trọng, nếu không phải chuyện của Trương Thành Lĩnh, tương lai Cao Tiểu Liên nhất định sẽ gả cho hắn làm vợ.
Chỉ là Cao Sùng thấy Trương Thành Lĩnh tan cửa nát nhà cô khổ không nơi nương tựa, lúc này mới muốn gả ái nữ độc nhất của mình cho cậu.
Cao Tiểu Liên từ trước đến nay hiếu thuận, tuy rằng trong lòng không thích nhưng vẫn đáp ứng.
Chỉ là hiện giờ thế cục không rõ ràng, mình cùng Đặng Khoan một đường đồng hành mặc dù hai người cũng không có chuyện gì không thể nói cho người khác biết những cũng khó có liên quan gì đến Trương Thành Lĩnh.
Trước mắt không thấy bóng dáng Cao Sùng cũng không nghĩ nhiều, sống qua một ngày xem như được một ngày.
Hôm nay hai người thương nghị xong liền đi tìm Bình An cáo biệt.
Bình An thấy hai người họ kiên quyết từ chối liền nói: "Đặng đại gia, Cao tiểu thư, chuyện này tiểu nhân thật sự không thể làm chủ, Ôn công tử cùng Chu công tử hôm nay trưa đã đến, hai vị không ngại đợi một hồi, đợi gặp qua hai người họ lại quyết định có được không?"
Trong lúc Đặng Khoan dưỡng thương Bình An đối với hai người họ chiếu cố chu đáo, đối đãi cực tốt vả lại Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư cứu tính mạng hai người họ, thầm nghĩ không từ biệt lễ nghĩa có có chút không được liền nói: "Đã như vậy, hai người ta chờ họ vậy."
Buổi chiều đoàn người Ôn Khách Hành quả nhiên đến khách điếm Bình An.
Hai người họ quy tâm đã quyết, từ biệt Ô Khê, Cảnh Thất sáng sớm rời Nam Cương, một đường thuận buồm xuôi gió, buổi chiều liền đến khách điếm Bình An.
Dọc theo đường đi Tào Úy Ninh biết mình không thể không trở về Thanh Phong kiếm phái, tuy nói trong lòng đã quyết định cuộc đời này không phải A Tương không cưới, nhưng nhân duyên có thể hài hòa hay không còn là hai lời, lại không nỡ cùng nàng tách ra, một đường đi tới thần sắc buồn bực thật là khổ sở.
A Tương vốn vô ưu vô lự cũng chưa từng nghĩ tới chuyện nhân duyên, nàng tuổi còn nhỏ không hiểu được tình yêu gì, tương tư chỉ là cảm thấy nhìn thấy Tào Úy Ninh, trong lòng liền vui mừng nói không nên lời, nhất thời không gặp liền cảm thấy trong lòng nhớ nhung.
Từ sau khi Ôn Khách Hành đồng ý hôn sự của hai người họ, trong lòng càng là quấn nhau, thấy Tào Úy Ninh buồn bực không vui trong lòng nàng cũng buồn bực.
Tào Úy Ninh thấy A Tương cùng mình không vui vẻ, băn khoăn liền nắm lấy tay nàng: "A Tương, muội chớ lo lắng, lần này ta trở về Thanh Phong kiếm phái nhất định phải cầu xin sư phụ đồng ý cưới muội qua cửa."
"Nếu hắn không chịu thì sao?" A Tương nói, lúc nàng nằm vùng ở phái Nhạc Dương cũng đã gặp Mạc Hoài Dương từ xa, chỉ cảm thấy lão đạo kia rất nghiêm túc, râu dựng trừng mắt, thật là dọa người, trong lòng không thích, lại biết võ lâm chính đạo mọi người đối với Quỷ Cốc thập phần căm hận, Thanh Phong kiếm phái danh môn chính phái này lại càng môn hộ sâm nghiêm, vốn tính tình không sợ trời không sợ đất hiện giờ lại cảm thấy mình như nàng dâu xấu xí, trong lòng đương nhiên không vui.
Tào Úy Ninh thấy vẻ mặt A Tương mơ hồ một tầng ưu sắc, trong lòng khổ sở, nắm chặt tay nàng: "A Tương, sư phụ nếu không chịu, ta liền đi cầu sư thúc, sư thúc mềm lòng nhất, biết muội là một cô nương tốt, người nhất định sẽ giúp ta.
Nếu tất cả họ đều không chịu, ta...!Vậy ta sẽ tự mình đến tìm muội, không cùng muội ở cùng một chỗ, đời này ta cũng sẽ không vui vẻ.
Chúng ta cũng đừng đánh đánh giết giết, động đao động thương, liền mở một cửa hàng nhỏ, làm chút buôn bán nhỏ, về nông thôn trồng hoa nuôi gà, làm cái gì cũng được."
A Tương thấy hắn nói ra chí thành, không khỏi rơi nước mắt mà cười: "Đồ ngốc, ngươi biết cái gì mở cửa hàng, buôn bán, lại biết cái gì làm ruộng canh tác sao?"
Tào Úy ninh chính khí nói: "Vì muội, ta cái gì cũng chịu học, cho nên muội cũng đừng không vui vẻ.
Ta đáp ứng muội, mặc kệ sư phụ có đáp ứng hay không, ta nhất định sẽ đi Tứ Quý sơn trang tìm muội, được không?"
A Tương nắm chặt tay hắn, trong lòng vui mừng vô hạn nụ cười như hoa: "Được, Tào đại ca, vậy ta sẽ ở Tứ Quý sơn trang chờ huynh đến."
Ôn Khách Hành thấy hai người họ trốn ở một bên lải nhải, biết tiểu tình nhân chia tay sắp tới tất sẽ có lời thì thầm, cũng không đi quấy rầy tự xuống ngựa vén rèm xe lớn lên, muốn đưa Chu Tử Thư xuống xe.
Chu Tử Thư thập phần lưu loát nhảy xuống xe: "Sớm nói ta đã khỏe rồi, ngươi còn ân cần như vậy làm gì?"
Ôn Khách Hành cười: "A Nhứ, huynh để cho ta chiếu cố huynh cũng không chịu thiệt mà." Dứt lời cầm lấy tay y: "Độc Hạt kia sớm không đến muộn không đến, hết lần này tới lần khác là lúc rút một cái đinh cuối cùng lại đến, ta cũng lo lắng hỏng rồi, may mắn hôm nay đều không có việc gì."
Chu Tử Thư nghe xong, liền nắm chặt tay hắn thật lâu sau mới nói: "Đúng vậy...!May mắn..." Hai người nắm tay nhau vào khách điếm Bình An, sớm thấy Bình An nghênh đón: "Ôn công tử, Chu trang chủ, trên đường vất vả, tĩnh thất đã chuẩn bị, mời hai vị nghỉ ngơi.
Đúng rồi, Chu trang chủ, Đặng Khoan công tử và Cao tiểu thư của phái Nhạc Dương đã chờ đã lâu, hai vị——"
"Mau mời gặp." Ôn Khách Hành nói: "Chúng ta cũng có chuyện muốn hỏi hai người họ."
Đặng Khoan với Cao Tiểu Liên cùng vào nội thất, Cao Tiểu Liên thấy Trương Thành Lĩnh, trên mặt không khỏi đỏ lên: "Thành Lĩnh sư đệ."
Trương Thành Lĩnh tuổi còn nhỏ, đối với Cao Tiểu Liên kỳ thật cũng không có tư tình nữ nhi.
Khi cậu ở phái Nhạc Dương, đệ tử phái Nhạc Dương đối xử khắc nghiệt với cậu chỉ có Cao Tiểu Liên đối với cậu rất là chiếu cố, trong lòng đương nhiên rất có hảo cảm, cũng chỉ là coi nàng là tỷ tỷ, Lâu ngày không gặp đương nhiên là vui mừng: "Tiểu Liên tỷ tỷ, vết thương trên người tỷ đều tốt sao?"
Cao Tiểu Liên thấy cậu nói ra lời thành thật liền nói: "Đa tạ đệ nhớ thương, đều tốt rồi." Trương Thành Lĩnh lại hướng Đặng Khoan nói: "Đặng sư huynh, khí sắc của Đặng sư huynh cũng tốt hơn nhiều rồi."
Đặng Khoan cũng cười: "Trương sư đệ, lại cao hơn không ít." Hắn thấy Ôn Khách Hành ngồi ở chủ vị, Chu Tử Thư lại không có ở đây liền nói: "Ôn công tử, vết thương của phu nhân có thể đại lành sao?"
"Đa tạ nhớ thương." Ôn Khách Hành vốn không có hảo cảm với Ngũ Hồ Minh, nghe Đặng Khoan mở miệng hỏi Chu Tử Thư bị thương, liền cảm thấy đây là người tốt, dung sắc hơi thoáng: "Đặng thiếu hiệp bây giờ cũng tốt rồi, lại không biết có tính toán gì? Tôn sư vẫn không có tin tức sao?"
Cao Tiểu Liên hốc mắt rưng rưng: "Hai người ta trốn ở Nam Chiếu hơn tháng, cũng không biết động tĩnh trên giang hồ.
Bình An quản gia thường xuyên truyền đến tin tức, đều nói phụ thân không có tin tức gì...!Hiện giờ Hắc Bạch lưỡng đạo đều đang tìm phụ thân, lão nhân gia người cũng không biết...!Cũng không biết..."
Ôn Khách Hành thấy Cao Tiểu Liên đỏ mắt, một bộ dáng điềm đạm đáng thương, nghĩ nàng là một thiếu nữ, vốn sống an nhàn sung sướng ở phái Nhạc Dương nghĩ đến liền giống như công chúa ai ngờ gặp tai họa này lưu lạc giang hồ cũng có chút đáng thương liền nói: "Cao tiểu thư, lệnh tôn chấp chưởng Ngũ Hồ Minh nhiều năm, trên giang hồ sẽ không không có bằng hữu giao tâm, mấy ngày nay che dấu hành tung, nghĩ đến cũng là vì tránh đi danh tiếng, hẳn là sẽ không có việc gì."
"Ôn công tử có điều không biết." Cao Tiểu Liên rơi lệ nói: "Những năm gần đây phụ thân kỳ thật rất ít khi giao tiếp với người trong giang hồ, hàng ngày gặp mặt cũng chỉ có hai vị thúc thúc Triệu, Thẩm.
Hiện giờ Thẩm thúc đã đi rồi, Triệu...!Triệu thúc thúc làm việc không rõ, phụ thân ta——"
Ôn Khách Hành trong lòng hiểu rõ, ngày đó Triệu Kính trên Quân Sơn cao giọng bức Cao Sùng đến chỗ chết, hiện giờ Ngũ Hồ Minh đều rơi vào trong tay Triệu Kính, lòng người này lòng dạ hiểm ác không cần nhiều lời, chỉ là Cao Tiểu Liên là nữ nhi gia nói năng nhã nhặn, không nói trưởng bối thị phi mà thôi.
Hắn cũng không biết Cao Sùng những năm gần đây đóng cửa không ra, không qua lại với người trong giang hồ, trong lòng tò mò: Chẳng lẽ năm đó sau khi hắn làm chuyện thiệt thòi với phụ thân ta coi như thật lòng mang áy náy? Chỉ là lời này lại không tiện nói với Cao Tiểu Liên, ngày đó hắn cùng Chu Tử Thư nói nguyện ý buông bỏ ân oán năm xưa, cũng không phải là lời trái ý.
Hiện giờ vết thương của Chu Tử Thư đã lành, nếu hai người có thể trở lại Tứ Quý sơn trang an an ổn ổn sinh hoạt, đương nhiên là tốt nhất, nhưng hắn biết rõ chuyện lưu ly giáp không thể bình ổn như vậy.
Tấn vương bên kia cũng tất nhiên sẽ không chịu buông tay, bởi vậy trong lòng thật sự lo âu rất nhiều chỉ là không nói với Chu Tử Thư mà thôi.
Nhưng hai người họ biết người biết ta, cho dù hắn không nói chẳng lẽ Chu Tử Thư liền nhìn không ra sao? Đặng Khoan cùng Cao Tiểu Liên thấy hắn trầm ngâm không nói, đang muốn mở miệng đã thấy Chu Tử Thư từ trong nội thất đi ra.
Đặng Khoan trước đây cùng Chu Tử Thư vội vã gặp mặt một lần, lúc ấy không biết thân phận của y, chỉ cảm thấy võ công của y rất tốt, thân thủ như thế, trên giang hồ dĩ nhiên tịch tịch vô danh, thật sự là một chuyện kỳ lạ.
Hắn nghe Ôn Khách Hành nói người này họ Chu, lại không nói tên, nghĩ đến Ôn Khách Hành không muốn đem tên thê tử của mình thuận miệng nói cho người khác.
Chỉ là một đường đến Nam Chiếu, nghe Ôn Khách gọi y là "A Nhứ", mới biết người này tên là Chu Nhứ, chỉ là cái tên Chu Nhứ này cũng chưa bao giờ nghe nói qua trên giang hồ, liền cảm thấy người này hoành không xuất thế, thần bí khó lường.
Lúc này Đặng Khoan thấy Chu Nhứ đứng bên cạnh Ôn Khách Hành, thân dài ngọc lập, một thân vải màu xám trên người ngoại trừ một cây triều bạch ngọc ra, càng không có nửa điểm trang trí, thập phần thuần khiết.
Nhưng thấy y tùy ý đặt một bàn tay lên vai Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành đưa tay nắm chặt tay y, hai người nhìn nhau cười, ý thái ôn nhu tình ý triền miên, tựa hồ tự thành một phương thiên địa, người bên ngoài không cách nào dung nhập.
Đặng Khoan tự giác không tiện nhìn nhiều, liền cúi đầu nghe y nói: "Đặng thiếu hiệp hôm nay vết thương đã lành, nghĩ đến là muốn tiếp tục tìm tôn sư?"
Đặng Khoan nói: "Không sai, ở đây quấy rầy đã lâu, ta thập phần băn khoăn."
Chu Tử Thư gật gật đầu: "Hai vị đối đãi với tiểu đồ Thành Lĩnh từ trước đến nay rất tốt, trên đường gặp sự bất bình liền ra tay tương trợ."
Đặng Khoan thấy hai người họ cũng không mở miệng ngăn cản, buông xuống một trái tim, Ôn Khách Hành nói: "Đặng huynh đệ, Độc Hạt sợ đã biết hai người ngươi ở đây, tôn sư hành tung không rõ, người trong giang hồ muốn tìm lưu ly giáp trong tay hắn, sợ là đều muốn tìm ngươi cùng Cao tiểu thư gây phiền toái."
Đặng Khoan cắn răng, vốn cũng nghĩ đến tiết này lần này có thể bảo vệ sư muội hay không thật sự khó nói, kìm lòng không được nhìn Cao Tiểu Liên một cái, thấy mặt nàng đầy ưu sắc, hình dung tiều tâm trong lòng rất là lo lắng.
Cao Tiểu Liên thấp giọng nói: "Đa tạ Ôn công tử vì hai người ta suy nghĩ.
Chỉ là thân là con của phụ thân, biết rõ phụ thân chìm sâu vào nguy cơ không đi tìm thăm tương trợ, lại khác với cầm thú.
Tiểu nữ tử tâm ý đã quyết, mong hai vị không cần lo lắng."
Ôn Khách Hành nghe xong những lời này của nàng, trong lòng khẽ động, không khỏi nhìn Chu Tử Thư một cái, Chu Tử Thư vừa vặn cũng đang cúi đầu nhìn hắn, vừa thấy thần sắc của hắn liền biết hắn có chuyện muốn nói, lập tức thản nhiên nói: "Ý tứ của hai vị chúng ta đều hiểu, ta cùng ngoại tử có chút chuyện muốn nói, mời hai vị trở về nghỉ ngơi." Thanh âm của y nhẹ nhàng, ngữ điệu bình thản, nhưng trong lời nói tự có một phần khí độ, làm cho người ta không khỏi muốn nghe theo.
Đặng Khoan bởi vì y là sư phụ của Trương Thành Lĩnh, từ trước đến nay kính y làm tôn trưởng, lập tức chắp tay nói: "Tiểu tử ở bên ngoài cung hầu là được."
Ôn Khách Hành cầm tay Chu Tử Thư đi vào nội thất: "A Nhứ, chẳng lẽ huynh muốn dẫn hai người họ về Tứ Quý sơn trang sao?"
"Có gì không được?" Chu Tử Thư thấp giọng nói: "Hiện giờ cả giang hồ đều muốn cùng hai người họ khó xử, Độc Hạt càng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, nếu không mang theo bọn họ, hai người bọn họ trong thời gian ngắn đi ra ngoài nhất thời ba khắc liền mất mạng." Suy nghĩ một chút lại nói: "Lão Ôn, ngươi còn chưa từng nói qua năm đó cha mẹ ngươi cùng Ngũ Hồ Minh đến tột cùng——"
"Cha mẹ ta, đương nhiên cũng chính là công cô* của huynh." Ôn Khách Hành cười, lập tức thần sắc ảm đạm: "A Nhứ, ta không nói, là bởi vì.
Là bởi vì bọn họ gặp phải thê thảm, thân là nhân tử chẳng những không thể vì bọn họ báo thù huyết hận, ngay cả hảo hảo thay bọn họ thu thi cũng không làm được...!Nghe Cao tiểu thư mới nói, nhớ tới ta bất hiếu cỡ nào...!Ta thật sự là..." Hắn còn chưa dứt lời, vành mắt phiếm hồng, nhẹ nhàng ôm eo Chu Tử Thư, dựa vào trong ngực y, kề sát vào lồng ngực y: "A Nhứ...!Tương lai sóng yên biển lặng, huynh cùng ta đi thôn nhỏ năm đó xem một chút, được không?"
*Cha mẹ chồng.
Truyện Bách Hợp
Chu Tử Thư ngẩn ra, ôm Ôn Khách Hành nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của hắn.
Năm đó sau khi Tần Hoài Chương cứu vợ chồng Ôn gia, thay bọn họ thay đổi dung mạo, an trí bọn họ ở trong một tiểu viện nông gia, chỉ là lúc ấy Tần Hoài Chương thân có việc quan trọng, không cách nào mang theo hai bệnh nhân cùng hai hài đồng cùng nhau trở về Tứ Quý sơn trang.
Sau đó lại đi tìm thì thôn nhỏ kia đã bị san bằng thành đất, cũng chưa từng tìm thấy thi thể ba người Ôn gia.
Ôn Khách Hành hôm nay nói tất là cái viện kia, nhớ tới ngày đó sau khi gặp nhau, Ôn Khách Hành đã trải qua biến cố cực kỳ thảm thiết, lúc này mới lưu lạc Quỷ Cốc, trong lòng vạn phần thương tiếc, đem hắn ôm vào trong ngực, lại nghe Ôn Khách hành nói: "Năm đó cha mẹ ta bị ác quỷ Quỷ Cốc hại, thi thể vứt ở nơi hoăng, là ta bất hiếu...!Mấy năm nay đều không thể trở về xem một chút, chỉ vì trong lòng thật sự rất sợ hãi...!May mắn bây giờ có huynh, hết thảy đều tốt rồi, khi nào huynh cùng ta trở về xem một chút, được không?"
Chu Tử Thư nghe xong mấy câu này của hắn nhưng đôi môi khẽ run rẩy, từng giọt nước mắt lăn dài dọc theo gương mặt tái nhợt của hắn, nhỏ vào giữa sợi tóc của Ôn Khách Hành, Ôn Khách Hành lại hoàn toàn bất giác.
Chu Tử Thư trong lúc hoảng hốt, lại giống như trở lại trong phòng trúc của Đại Hiền Giả Nam Cương.
Ngày đó Đại Hiền Giả lưu y lại nói chuyện Chu Tử Thư vốn tưởng rằng ông ta muốn hỏi chuyện cũ của Tứ Quý sơn trang, lại không ngờ ông ta thấy người bên ngoài đều đã rời đi, liền mở miệng nói: "Chu công tử, mời ngài cho lão hủ xem cổ tay ngươi."
Chu Tử Thư khó hiểu, chỉ là thấy trưởng giả có mạng liền đưa hai cổ tay đến trước mặt ông ta, lại phát hiện cổ tay phải đại lăng huyệt của mình có một chỗ chấm máu đỏ thẫm, cũng chưa từng thấy qua.
Đại Hiền Giả thấy điểm máu này sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói: "Đắc tội rồi." Liền cầm cổ tay phải của y, ba ngón tay lạnh như băng nắm lấy mạch đập của y tinh tế nghe một lát, thở dài, nhìn trong ánh mắt Chu Tử Thư rất có ý bi thương.
Chu Tử Thư thấy thần sắc của ông ta đại dị, một trái tim cũng trầm xuống theo: "Lão nhân gia, chấm đỏ này có gì không ổn sao?"
Đại Hiền Giả nhẹ giọng nói: "Chu công tử, thế hệ cũ ở Nam Cương chúng ta đều nhớ rõ một câu, gọi là Uyên ương trùng.
Người bị trúng trung này tương tư độc, tâm dịch đắc, mệnh khó chuộc...!Chuyện uyên ương cổ này thế hệ trẻ tuổi cũng đã không biết."
Chu Tử Thư nghe Đại Hiền Giả nói xong liền cúi đầu nhìn cổ tay mình, cổ tay bên trong da trắng nõn, điểm một chấm đỏ như vậy liền có vẻ thập phần diễm lệ đáng sợ, trong lòng vừa động, chẳng lẽ đây là uyên ương cổ gì? Lập tức liền nghĩ, chẳng lẽ đêm đó Độc Hạt tập kích ban đêm, chính là muốn gieo cho mình cái gì uyên ương cổ? Điều đó có ích lợi gì cho hắn ta?
Đại Hiền Giả thấy Chu Tử Thư vẻ mặt hoang mang liền chậm rãi nói: "Chu công tử, không sợ Chu công tử chê cười, người Nam Cương ta từ trước đến nay tập thêm thuật độc cổ, phần lớn là vì tự bảo vệ mình, cũng có người trời sinh hưng dẫn.
Chỉ có Hắc Vu nhất tộc, dưỡng cổ chính là vì hại người.
Bọn họ đối với thuật độc cổ này có thể nói là xuất sắc cầu tinh, thậm chí nghiên cứu ra rất nhiều thứ tiền bối cao nhân chưa từng nghiên cứu qua.
Trong tất cả các loại độc vật m à Hắc Vu Tộc dùng tốt, ác độc nhất, vô dụng nhất, đương nhiên là uyển ương cổ này.
Loại cổ trùng này thập phần độc đáo, bộ dáng uyên ương cổ diễm lệ, uyên ương cổ kỳ mạo không dương, tựa như uyên uơng, cho nên được đặt tên như vậy.
Hai cổ tùng này phải thuần dưỡng từ nhỏ, sau khi thành thục thành đôi với nhau, khó phân biệt khó giải.
Lúc hạ độc lại phải đem ích ban cổ phân biệt áp dụng, trùng được gọi là ích cổ, nhưng là vô độc, con cái gọi là đình cổ, mặc dù có độc, nhưng người Trung cổ nếu không cùng người khác da thịt xem mắt, liền cũng vô hại.
Chỉ là uyên cổ giả, chịu cổ trùng kia ảnh hưởng, thường thường tình khó kiềm chế.
Bởi vì uyên ương cổ sau khi nhập thể, liền muốn đi tìm uyên ương cổ còn lại của mình.
Chu công tử, chấm đỏ ở đại lăng huyệt của ngươi chính là trúng tướng đình cổ.
Nguyên bản đình cổ giả chỉ cần cùng người trúng ích cổ kia hoan hảo, hai cổ dung hợp liền có thể hóa giải.
Chỉ là sau khi hai cổ kia dung hợp, con cái lại sẽ cùng hùng trùng ôm ấp, ở trong cơ thể người trúng đình cổ tổng hợp độc tương tư...!Bởi vậy người nọ sẽ độc phát thân tử, chính là lấy mạng đổi mạng...!Bởi vậy nói cổ âm độc này vô cùng.
Nếu chỉ là như thế, cũng thôi...!Ích độc này tuy rằng mãnh ác nhưng cũng không phải hoàn toàn không cách nào giải được, khuynh đảo lực lượng Nam Cương ta, nghĩ đến cũng có thể tìm được một ít biện pháp, kéo dài tuổi thọ của công tử.
Chỉ là lúc Chu công tử trung cổ độc phát, đúng lúc kinh mạch quanh thân trùng tạo, cổ độc này theo tam kinh đến thập nhị, thậm chí tán vào kỳ kinh bát mạch..."
Trái tim Chu Tử Thư theo lời Đại Hiền Giả từng chút từng chút chìm xuống.
Không cần phải nói kỹ, Chu Tử Thư cũng hiểu được, độc cổ nhập thể cùng kinh mạch quanh thân giao triền ngưng kết, cho dù có dùng linh dược thế gian nhiều hơn nữa cũng không thể giải cứu.
Y cúi đầu nhìn một chút điểm đỏ trong cổ tay mình, thần sắc giật mình, tối hôm qua cùng Ôn Khách Hành hợp hoan chưa từng đau đớn, nghĩ đến cũng là bởi vì cổ trùng này.
Chuyện đã đến nước này, y chỉ cảm thấy thập phần mê mang, thật dễ dàng thất khiếu tam thu đinh kia đã được giải, vốn định như vậy cùng Ôn Khách Hành cùng về, nếu không hỏi chuyện giang hồ, ai ngờ trời không toại nguyện.
Trong nháy mắt Chu Tử Thư chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh trống rỗng, lịch sử quá khứ đều hiện lên trước mắt: Chu Tử Thư ta sinh ra ở nhà Chung Đỉnh, lớn lên ở quê nhà phú quý, ít thất bại, lưu lạc giang hồ may mắn được ân sư nuôi dưỡng lớn, không ngờ vận mệnh dập tắt bước vào Tấn Châu gả cho biểu ca, bồi hết nửa đời tâm huyết, cơ nghiệp của sư phụ, mệt đến cửu tiêu chết trẻ, vi tử bất hiếu, vi thần bất trung, vi đồ bất tài, vi huynh bất nghĩa, vi thê bất hiền, vi phụ bất từ, vốn là không xứng chết...!Chỉ là cả đời ta có tội cũng có công, ta từng giết vô số người, ngập nước ba thôn nhưng cũng từng lực ngự ngoại chấn hưng triều cương...!Hiện giờ mọi chuyện tính hết, cầu không nhiều lắm chẳng qua cũng chỉ là muốn cùng người nọ thi tửu giang hồ, bạc đầu giai lão, vì sao được mà phục mất? Tràn đầy bi tình, không thể nói, chính là đại bi không lệ, cười to không tiếng động, một bực nhiệt huyết ở ngực quay cuồng qua lại gần như buồn ra, rốt cuộc vẫn cố nén không có thất thố.
Lại qua một lúc lâu Chu Tử Thư nhẹ giọng nói: "Lão nhân gia, cổ độc này phát tác mất bao lâu thời gian?"
"Ngắn thì mấy ngày, dài thì ba tháng, lại phải xem người dưỡng cổ kia xuống tay như thế nào." Đại Hiền Giả thấp giọng nói, dứt lời từ trong ngực lấy ra một cái hộp nhỏ: "Chu công tử, uyên ương cổ ở Nam Cương đã tuyệt tích từ lâu, độc thủ này tất nhiên là Độc Hạt kia.
Đây là dư nghiệt của Nam Cương, lão hủ cũng có thẹn trong lòng, viên thuốc này tập hợp y thuật Nam Cương đại thành, tương lai ngày độc phát ăn vào, có thể kéo dài tuổi thọ một tháng của ngươi.
Chấm đỏ trên cổ tay ngươi, ngày ngày kéo dài tương lai sẽ thành một đạo hồng tuyến, ngày đó chính là ngày độc cổ phát tác."
"Thì ra là như thế." Chu Tử Thư nói: "Đa tạ trưởng giả, đan dược này nghĩ đến luyện chế không dễ dàng, chuyến đi này của ta đã hao phí rất nhiều dược liệu trân quý của Đại Vu, thân vô dụng không dám lĩnh trưởng giả ban thưởng.
Chỉ là lão nhân gia, trên người Trung Đình Cổ có dấu hiệu sao?"
"Hai cổ đều bình thường, Ôn công tử cổ tay cũng không có dấu vết, nghĩ đến Độc Hạt kia lại độc ác có kế sách khác."
Chu Tử Thư nghe xong trong lòng yên tâm một chút, đứng dậy nói: "Thời mệnh cũng vậy, đã như vậy Chu mỗ bất tài chỉ nguyện khi còn sống còn có thể làm chút việc hữu dụng.
Đại Hiền Giả, tại hạ xin cáo từ."
"Chu công tử." Đại hiền giả nói: "Uyên ương cổ này tuy rằng âm độc, nhưng độc này nhân tình mà nổi lên bởi vì dục mà phát, nếu Chu công tử có thể chặt đứt tình ti, vứt bỏ dục niệm, hơn nữa thuốc này không phải không thể kéo dài tuổi thọ——"
Chu Tử Thư cười: "Lão nhân gia, nhân sinh một đời, cỏ cây một thu, ngăn đoạn tình ý, chặt đứt ân ái, sinh ra có ích lợi gì? Đều nói quen biết khắp thiên hạ, tri tâm có thể mấy người, ta cùng ngoại tử tình đầu ý hợp, tri tâm khó cầu, thà rằng thân tử, tuyệt không phụ."
Đại hiền giả không ngờ y sẽ nói chặt đinh chặt sắt như vậy, chăm chú nhìn Chu Tử Thư một lát, thấy sắc mặt Chu Tử Thư tái nhợt, ánh mắt lại cực kỳ kiên quyết, nhớ tới bộ dáng vừa mới thấy y cùng Ôn Khách Hành ở cùng một chỗ, biết hai người đều là người chí tình chí tính, loại người này một khi dụng tình liền trăm chết không hối hận, một xưa tình thâm, khuyên cũng vô ích.
Chỉ là hắn một phen tuổi tác, nhìn hết tang thương nhân gian, thấy Chu Tử Thư tuổi còn trẻ trong lòng đến tột cùng không đành lòng: "Chu công tử bởi vì chuyện Nam Cương ta gặp kiếp nạn này, chúng ta tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Viên đan dược này còn thỉnh Chu công tử nhận lấy để lão hủ yên lòng."
Chu Tử Thư suy nghĩ một chút sợ Độc Hạt kia lại đến hại người, liền nhận lấy hộp nhỏ đựng thuốc: "Tạ trưởng giả huệ ban.
Vãn bối sẽ trở về Tứ Quý sơn trang, có thể trở về quê hương cả đời này cũng không tính là uổng công." Y đem cái hộp nhỏ kia giấu vào trong tay áo, xoay người rời đi lại nghe chặt đinh chặt sắt kia niệm niệm hữu từ: "Nhữ phụ mệnh ta, ta còn nhữ nợ, lấy nhân duyên, trải qua trăm ngàn kiếp, thường ở sinh tử.
Nhữ yêu lòng ta, ta thương nhữ sắc, lấy nhân duyên, trải qua trăm ngàn kiếp, thường quấn quýt..."
Đặng (tạm dịch): Ngươi phụ mạng ta, ta trả nợ cho ngươi, cho nên nghiệp chướng, sau trăm ngàn kiếp luôn sinh tử.
Ngươi thương lòng ta thương xót màu ngươi, nên vì lý này, sau trăm ngàn vạn kiếp vẫn luôn ràng buộc.
Chu Tử Thư nghe xong mấy câu kinh văn này nói cũng rõ ràng, y từ trước đến nay không tin thần minh lúc này trải qua trăm chuyển thiên kiếp, lại nghe được những lời này, một trái tim đắm chìm nổi đi ra khỏi phòng trúc, đã thấy ngoài phòng rực rỡ ánh mặt trời, nước chảy róc rách, sơn trà nở rộ, chính là thời điểm tốt đẹp của mùa thu nơi Nam quốc, trong lòng hào tình chợt sinh cao giọng nói: "Độc sinh độc tử, độc khứ độc lai.
Vui khổ tự cho mình, không có người thay thế...!Bỏ đi, nhân sinh đến nước này, tri kỷ thường làm bạn, uống rượu phơi nắng, tàn sinh này, không tính là sống vô ích một hồi" Lại đi thẳng đến tìm Ô Khê.
Đặng (tạm dịch): Sống một mình, chết một mình, đến một mình.
Niềm vui đắng cay không gì thay thế được, không ai khác...!thế thôi, đến lúc này trong cuộc đời người bạn tâm giao luôn ở bên ta, cùng uống rượu tắm nắng, đây là quãng đời còn lại của ta, cũng không uổng phí đâu.
Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư, bởi vì lời nói của Cao Tiểu Liên mà nhớ tới cha mẹ chết thảm, được Chu Tử Thư an ủi hơi giảm bớt, nghẩng lên đã thấy vẻ mặt Chu Tử Thư hoảng hốt, liền ngẩng đầu đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má y: "A Nhứ, huynh làm sao vậy? Có gì khó chịu sao?"
"Ta không sao." Chu Tử Thư mỉm cười, lại một giọt nước mắt đảo quanh hốc mắt, nhưng mà cũng không rơi xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve hai má Ôn Khách Hành: "Chỉ là nhớ tới ngươi khi còn bé, trong lòng khổ sở."
"Đã qua rồi..." Ôn Khách Hành thở dài: "Ta nói những thứ này cũng không phải muốn để huynh thương tâm.
A Nhứ, huynh đừng đau lòng nữa, lúc đầu tuy rằng khó một chút nhưng ta vẫn nghĩ ta chẳng qua là gặp ác mộng, tỉnh mộng rồi ta lại là Chân Diễn...!Phụ thân, mẫu thân, sư phụ, huynh đều ở bên cạnh ta, cũng liền chịu đựng được..." Hắn ngửa đầu mỉm cười với Chu Tử Thư, trong nụ cười này lại mơ hồ lộ ra một tia ngây thơ hồn nhiên: "Hiện tại chúng ta lại ở cùng một chỗ, cha mẹ cùng sư phụ nếu như dưới suối vào có linh nhìn thấy chúng ta như vậy, nhất định cũng rất vui vẻ.
A Nhứ, vết thương của huynh đã khỏi hẳn, từ nay về sau, huynh phải ở cùng ta thật lâu, không được rời khỏi ta, được không?"
"Được, ta không rời xa ngươi, có thể ở bên ngươi bao lâu liền bồi ngươi bấy lâu." Chu Tử Thư buồn bã cười, kiệt lực giấu diếm thích dung: "Chúng ta cứ như vậy đem Cao tiểu thư và Đặng huynh đệ chờở bên ngoài, cũng không thành thể thống gì." Nói xong liền xoay người dùng tay áo dài lau đi nước mắt khóe mắt, Ôn Khách Hành cũng cùng y trở lại ngoại sảnh.
Chu Tử Thư ngồi xuống ghế, thấy Đặng Khoan cùng Cao Tiểu Liên đều ngồi ở hạ thủ, liền mở miệng nói: "Hiếu tâm của hai vị ta có thể lý giải, chỉ là hiện giờ lệnh tôn hạ lạc không rõ, trên giang hồ bởi vì chuyện lưu ly giáp kia sóng gió bốn phía, thế lực khắp nơi đều muốn tìm Cao tiểu thư, trông cậy vào có thể dùng ngươi làm đòn buộc bức lệnh tôn giao ra lưu ly giáp còn lại.
Cao tiểu thư hiện giờ tình cảnh nguy cấp không phải tại hạ tín không được thân thủ của Đặng huynh đệ, thật sự là địch không thể cơi thường.
Hai vị đối đãi tiểu đồ Thành Lĩnh luôn luôn rất tốt, tri ân báo đáp, chuyện lưu ly giáp cùng phu thê ta cũng không phải hoàn toàn không có liên quan, chuyện này ba người ta đều nguyện tận lực, chỉ là không biết ý hạ của hai vị như thế nào?"
Đặng Khoan cùng Cao Tiểu Liên nhìn nhau, trong lòng biết lời người này nói, từng câu từng chữ là thật ngày đó đám sát thủ Độc Hạt tập kích mình dĩ nhiên không cách nào bảo vệ sư cho muội chu toàn, trên giang hồ hai người một mình có thể chống đỡ được mấy ngày? Chỉ là hắn thân là thủ đồ của Cao Sùng, cầu xin người trong Quỷ Cốc che chở như vậy, không khỏi rơi vào uy danh sư môn.
Chu Tử Thư thấy mặt hắn có vẻ do dự, sớm biết rõ lòng bèn nói: "Đặng thiếu hiệp, ngoại tử ấu lưu lạc Quỷ Cốc, chính là bất đắc dĩ cũng không phải bản tâm, nếu không lúc trước cũng sẽ không ra tay giúp hai người ngươi.
Ta là trang chủ cảu Tứ Quý sơn trang Chu Tử Thư, cái tên Tứ Quý Sơn Trang này hai vị chắc là cũng từng nghe nói qua.
Tiên sư cùng lệnh tôn cũng không phải hoàn toàn không có giao tình, hai vị đến Tứ Quý sơn trang tạm thời tránh tai tiếng không tính là bất hiếu.
Đương nhiên nếu như hai vị không muốn tại hạ cũng không tiện cưỡng cầu, muốn đi đâu toàn bộ dựa vào hai vị quyết định là được."
Đặng Khoan mở to hai mắt, cái tên Tứ Quý sơn trang này lúc còn nhỏ cũng đã từng nghe nói qua, chỉ là không biết Tứ Quý sơn trang uy danh năm đó trong nháy mắt như thế nào liền mai danh ẩn tích.
Hóa ra người trước mắt này chính là trang chủ của Tứ Quý sơn trang, không trách người này tuổi còn trẻ lại có võ công trác tuyệt.
Tứ Quý sơn trang ở trong giang hồ tuy rằng đã không còn uy thế năm đó, nhưng là danh môn chính phái không thể nghi ngờ.
Đặng Khoan thấy Chu Tử Thư ngôn ngữ ôn hòa khắp nơi đều suy nghĩ cho mình, thật sự không giống người có lòng dạ bất chính, nghĩ tới nghĩ lui liền ngh Liền đem sư muội phó thác cho bọn họ, ta tự mình đi tìm sư phụ là được! Hắn đang muốn mở miệng, Cao Tiểu Liên bỗng nhiên cầm tay hắn: "Đại sư ca...! Huynh...!Huynh cũng không thể tự mình đi tìm phụ thân được..."
Giữa hai người họ có tình cảm với nhau, người sáng suốt vừa nhìn liền biết, Ôn Khách Hành cùng Chu Tử Thư đều là người thông minh tuyệt đỉnh, làm sao nhìn không ra? Hai người liếc nhau, Chu Tử Thư nhẹ giọng nói: "Sáng mai chúng ta khởi hành trở về Côn Châu, hai vị tự mình quyết định đi." Dứt lời liền cùng Ôn Khách Hành nắm tay nhau rời đi.
Hai người lại trở lại nội thất, Ôn Khách Hành rót cho Chu Tử Thư một chén trà, một mặt cười nói: "Đứa nhỏ Thành Lĩnh này, lão bà đến tay cứ như vậy bay.
Ta cũng không có nữ nhi có thể hứa cho hắn, chỉ có một A Tương, hết lần này tới lần khác lại nhìn trúng tiểu tử ngốc Tào Úy Ninh kia." Dứt lời đánh giá Chu Tử Thư từ trên xuống dưới, cười đến thập phần không có ý tốt, "A Nhứ, huynh nói hiện tại chúng ta bắt đầu cố gắng sinh một khuê nữ còn tới có kịp hay không?"
Chu Tử Thư trong lòng đau xót, nghĩ thầm ta chỉ có mệnh ba tháng làm sao còn có phúc khí như vậy? Nhịn không được bóp lấy chấm đỏ trên cổ tay phải, mắt thấy mặt mày Ôn Khách Hành đều là sắc mặt vui mừng, biết hắn nghĩ đến năm tháng sau này của hai người thật sự là không giấu được vui mừng trong lòng.
Y thấy Ôn Khách Hành như vậy làm sao nhẫn tâm nói cho hắn biết chuyện uyên ương cổ kia? Nghĩ tới nghĩ lui, tâm loạn như ma, nhẹ giọng nói: "Lão Ôn, ta mệt mỏi, muốn ngủ một lát, ngươi đi xem Thành Lĩnh đi."
Ôn Khách Hành ôn nhu nói: "Được, huynh ngủ đi, ta thấy huynh ngủ rồi sẽ đi."
Chu Tử Thư cởi áo khoác ra nằm xuống giường, Ôn Khách Hành ngồi bên cạnh giường, một tay vuốt ve hai má y: "A Nhứ, chẳng lẽ ta vừa rồi nói đến chuyện của hài tử, chọc huynh thương tâm rồi? Sao sắc mặt lại kém như vậy?"
Chu Tử Thư trong lòng biết chuyện uyên ương cổ này khó có thể giấu diếm lâu dài, Ôn Khách Hành thông minh như vậy lại biết hắn rất sâu, nhưng không giấu được cũng phải giấu diếm, thấy hắn hỏi như vậy thuận nước đẩy thuyền, liền nói: "Ta năm xưa ở Tấn Châu, vì không muốn cùng hắn có nhiều liên quan nên đã từng dùng thuốc hổ lang.
Sau này còn có thể...!Thật khó để nói."
"Ta nói năng lung tung, huynh không nên để ở trong lòng." Ôn Khách Hành thở dài, đương nhiên biết Chu Tử Thư nói "hắn" chính là Tấn vương, hắn biết Chu Tử Thư thiếu niên sinh con hài tử chết non, Khôn Trạch từ trước đến nay rất dễ mang thai, y cùng Tấn vương không có con cái khác nghĩ đến cũng biết là âm thầm dùng thủ đoạn gì chỉ gạt qua một mình Tấn vương hồ đồ kia mà thôi.
Nghĩ đến Chu Tử Thư từng chịu khổ sở này trong lòng hắn tự nhiên thập phần đau lòng liền hôn lên trán Chu Tử Thư: "A Nhứ, đời này ta có huynh liền mãn nguyện rồi, những thứ khác ta cái gì cũng không muốn." Dứt lời thay y chỉnh lại góc chăn: "Ngủ dậy, cơm chiều ta lại gọi huynh."
Chu Tử Thư nhắm mắt lại, trọng thương của y mới khỏi, vốn cũng thập phần mệt mỏi, có khí tức Ôn Khách Hành đi cùng không bao lâu liền thật sự ngủ thiếp đi.
Ôn Khách Hành thấy hô hấp thanh nông của y hiển nhiên là người đã ngủ say mới rón rén rời khỏi phòng.
Chu Tử Thư ngủ một giấc nửa canh giờ, mùa thu ngắn khi tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã một mảnh u ám.
Trong phòng không có thắp đèn, y mò mẫm xuống giường muốn đi tìm lửa, đột nhiên nghe được một trận tiếng xé không ập tới, y biết có người ám toán, thân tùy tâm chuyển, khom lưng tránh thoát, lại có một ám khí xuyên qua cửa sổ mở rộng bắn vào, đâm vào trong vách tường phía sau y.
Chu Tử Thư tránh thoát cái ám khí này, không vội vàng đánh lửa, ngưng thần nghe nửa ngày, trong đình viện không còn nửa điểm thanh tức, lúc này mới tram đèn liền thấy một cái gai đuôi bọ cạp đóng đinh trên tường, mặt trên buộc một phong thư.
Y dùng tay áo dài quấn lấy hai tay, đâm đuôi bọ cạp lên, mở thư ra, đã thấy phía trên vẽ một đôi uyên ương cổ sống động như thật, thập phần chói mắt, trên thư lại chỉ viết sáu chữ nhỏ: Canh Ba Canh Thiên, bến phà cũ.
Chu Tử Thư trong lòng khẽ động, bến phà này chính là một bến phà bên bờ sông Tây Văn thành Nam Chiếu, bởi vì lâu năm thất tu dòng sông thay đổi sớm đã hoang phế, yên tĩnh nhất vì nó không người, Độc Hạt này mời y gặp nhau, vì sao lại đến y có thể nghĩ được.
Y đem cái gai đuôi bọ cạp kia dùng một kiện quần áo bọc lại, giấu vào trong hành lý, cắt đi dấu vết trên tường, lại lắc lư hỏa khuất, đốt phong thư này.
Chỉ thấy đôi uyên ương cổ được vẽ trên giấy kia chậm trãi bị ánh lửa cắn nuốt, trong lòng thê lương xa xa nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Khách Hành ngoài cửa phòng truyền đến, người chưa tới thanh âm đã đến trước: "A Nhứ...!A Nhứ dây thôi, nên ăn cơm tối rồi...".