Abo Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình!

Chương 109

Chờ khi Lâm Từ phát hiện ra mình bị cho vào blacklist đã là chuyện của một tháng sau.

Anh gọi điện thoại cho Lộ Lăng, có gọi thế nào thì đầu dây bên kia của đối phương cũng đều đang bận, thật sự rất kỳ lạ.

Ban đầu, Lâm Từ chỉ nghĩ là Lộ Lăng bận rộn công việc, hơn nữa thời gian này Lộ Lăng cũng đã quen thuộc với đoàn làm phim rồi, nhất định cũng quen biết được nhiều người trong giới, nghệ sĩ với đạo diễn gọi cho cậu nhất định cũng nhiều, không nhận được điện thoại của anh là chuyện bình thường.

Nhưng anh đã gọi suốt một tuần mà Lộ Lăng cũng không bắt máy, Lâm Từ bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng.

“Mình làm cho em ấy sợ sao?” Lâm Từ ngồi trước bàn làm việc, có chút đau đầu.

Lộ Lăng đang ở trường quay đóng phim. Cậu như sinh ra để đóng phim cổ trang vậy, hơn nữa tạo hình cổ trang cũng rất đẹp.

Bây giờ cậu đang đóng vai nam số 4, đang diễn, cũng may thời tiết cũng không nóng lắm, nếu không mặc bao nhiêu lớp áo thế kia chắc cả người bị rôm sảy luôn mất.

Cố Phàm ở đoàn phim bên cạnh, vốn dĩ muốn tranh thủ giờ nghỉ chạy sang thăm cậu, kết quả bị người đại diện ngăn lại.

Hai người bọn họ ở Bắc Ảnh có đôi có cặp, lại là bạn học cùng lớp và là anh em tốt của nhau, tuy nhiên một số fan của Cố Phàm đã war với CP fan của Lộ Lăng và Cố Phàm. Hơn nữa có một khoảng thời gian trước, hai người đã hợp tác với nhau trong một web drama, phim khá hot, trên B trạm tràn ngập các clip cắt ghép của hai người, thậm chí còn lọt top 10 bảng xếp hạng CP trên Weibo nữa.

Người đại diện cảnh cáo hắn “Tốt nhất trong thời gian này cậu nên bớt đi tìm Lộ Lăng lại đi, phải giữ khoảng cách với cậu ta biết không”

Cố Phàm “Tại sao, lúc trước không phải các người xào CP cho tôi à?”

Người đại diện “Đó là lúc trước, bây giờ cậu nhìn xem bộ phim cậu đang quay đi, cậu đang xào CP với nữ chính mà còn muốn xào CP với cậu ta, bộ cậu không cần nhiệt độ của phim này nữa sao?”

Cố Phàm “Thì không xào, tôi chỉ đến thăm cậu ấy thôi, chẳng lẽ không làm bạn bè luôn à?”

Người đại diện “Không phải tôi không các cậu làm bạn bè, là fan không cho các cậu làm bạn bè. Cậu đi gặp cậu ta chỉ đơn thuần là đi thăm, nhưng trong mắt fan thì cậu đi tìm cậu ta để hẹn hò, hiểu không?”

Cố Phàm đành phải lên WeChat từ chối: Chị Vương không cho tôi qua.

Lộ Lăng: Mọe nó cậu đúng là đồ không đáng tin mà! Bây giờ anh đây thực sự rất đau đầu, ngay cả người để nói chuyện cũng không có!

Cố Phàm: Bộ cậu không quen ai trong đoàn phim sao?

Lộ Lăng: Tôi là tiểu trong suốt, làm gì quen ai chứ………….

Lộ Lăng: Người ta cũng không thèm tới kết giao với tôi được chưa?

Gửi tin nhắn đi, một hồi lâu sau cũng không thấy hồi âm, Lộ Lăng đặt điện thoại xuống, có vẻ như là Cố Phàm đã đi đóng phim rồi.

Lộ Lăng ngẩng đầu, chán muốn chết đếm lá cây.

Đoàn phim của cậu lúc nghỉ giải lao thì những người có quan hệ tốt như họ lại tụ tập chơi đùa với nhau, chỉ có một mình Lộ Lăng là đơn độc một mình.

Xui xẻo!

Lộ Lăng cầm cây gậy đánh đánh vào đám cỏ bên đường.

Cậu là nghệ sĩ tuyến 18, tài nguyên không tốt bằng người ta, cũng không có nhân mạch trong giới, đi đóng phim cũng chỉ có một trợ lý đi theo, hiện tại người trợ lý không đáng tin kia cũng chẳng thấy đâu.

(Nhân mạch: Người có nhiều mối quan hệ tốt trong giới)

Lộ Lăng chống cằm nhìn hai nam diễn viên đang chơi kéo búa bao phía đối diện, một người đóng vai hoàng đế, một người đóng vai tướng quân, kỹ thuật diễn dở ẹc, cái long bào khoác lên người hắn ta cũng chẳng làm hắn ta ra dáng quân vương.

Cậu không biết rành về hai nam diễn viên này lắm, chỉ nghe nói năm ngoái hai người họ đóng chung một bộ phim truyền hình cực hot, trong phim còn xào CP, năm nay vì để duy trì nhiệt độ nên họ lại đóng cùng với nhau.

Nguyên tác của bộ phim cổ trang mà Lộ Lăng đang đóng hình như là Tam Quốc Diễn Nghĩa, nói về cuộc chiến giữa các quốc gia.

Tuy nhiên do thiếu sự đầu tư mà các quốc gia đánh nhau y hệt như đang giỡn chơi vậy, ngay cả cảnh cưỡi ngựa cũng phải nhờ diễn viên quần chúng thúc quát lên để nó chạy đi.

Quan hệ giữa các diễn viên chính khá tốt, trong đoàn còn có một nam diễn viên khá nổi tiếng, nói là lưu lượng thì cũng chưa tới tầm lưu lượng, mà nói flop thì lại có khá nhiều fan nên cũng không thể cho là flop được.

Tóm lại, không nổi nhưng cũng không flop, ấy thế mà cứ tưởng rằng mình như mặt trời ban trưa, tỏ ra khá kiêu ngạo.

Lúc cậu đang suy nghĩ lung tung thì Chu Tiểu Văn, một nam diễn viên trong đoàn đi tới.

Lộ Lăng nghe thấy tên cậu ta, cảm thấy khá quen tai nhưng không nhớ ra nổi.

Chu Tiểu Văn tới bắt chuyện với cậu “Sao tôi chưa từng thấy cậu trong giới nhỉ, cậu là người mới à?”

Lộ Lăng đành phải trả lời “Ừ, tôi mới tốt nghiệp”

Chu Tiểu Văn ngồi xuống “Sinh viên à, tốt nghiệp trường nào vậy, Bắc Ảnh?”

Lộ Lăng gật đầu.

Chu Tiểu Văn chỉ thuận miệng đoán thôi, chẳng ngờ lại đoán đúng.

Cậu ta là nửa đường chuyển hướng sang làm diễn viên, trước kia cậu ta vốn là người mẫu, sau đó bị một người bạn lừa đi đóng phim, ký với một công ty sắp phá sản, tháng trước vừa mới đổi công ty, liền nhận được tài nguyên đóng bộ phim này.

“Đôi khi tôi thấy thật hâm mộ mấy diễn viên xuất thân chính quy như cậu, bọn tôi không nhân mạch cũng chẳng có thiên phú diễn xuất gì” Chu Tiểu Văn cảm khái một câu.

Lộ Lăng nói thẳng “Cũng chẳng có gì”

Lộ Lăng cũng cảm thấy bản thân mình không có nhân mạch trong giới.

Ước mơ của cậu là trở thành một ngôi sao thần tượng, trở thành lưu lượng, kiếm được thật nhiều tiền.

Ân sư của cậu hy vọng cậu sẽ trở thành một diễn viên chân chính, kế thừa y bát của lão sư, cậu không thèm làm đâu.

(Y bát: chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho để tử, ngoài ra có ý khác là đem những tư tưởng, học thuật, kỹ năng….. truyền lại cho đời sau)

Cậu giận dỗi với sư phụ, cậu cho rằng bản thân mình có ngoại hình đẹp như vậy, phải để cho toàn bộ người dân Trung Quốc được thưởng thức khuôn mặt của cậu, chỉ trở thành một diễn viên không thôi thì sẽ không làm được chuyện đó.

Giận dỗi như vậy rồi, cậu với sư phụ giằng co với nhau, ông không giới thiệu quan hệ bắc cầu cho cậu đi nữa.

Lộ Lăng cũng không thèm, giở tính khí trẻ con, cho rằng không có sư phụ thì bản thân cũng có thể hô mưa gọi gió.

Bây giờ thì hay rồi, cứ nửa vời, nhục không thể tả.

Lộ Lăng với Chu Tiểu Văn bắt chuyện với nhau xong thì cứ thế nói chuyện phiếm linh ta linh tinh.

Có điều trong lòng cậu đang có tâm sự nên cũng không có tâm trạng để nói chuyện phiếm.

Buổi tối hôm nay có cảnh quay, Chu Tiểu Văn mang bữa tối cho Lộ Lăng ăn cùng, cậu ta đóng vai đại phu, màn này không có cảnh diễn của cậu ta.

Lộ Lăng diễn vai một thích khách, tối nay phải đi ám sát hoàng đế, bị treo trên dây cáp suốt 40 phút, cái eo của cậu thiếu điều muốn đứt rời.

Mà nam chính số 1 kia lại có vấn đề, quay mấy lần vẫn không đạt, Lộ Lăng đành phải quay cùng hắn ta.

Đạo diễn hô một tiếng “Nghe! Nghiêm Triệu, cậu tìm lại tâm trạng một chút đi, thả Lộ Lăng xuống cho cậu ta nghỉ ngơi một lát”

Lộ Lăng hết hơi “Cảm ơn đạo diễn”

Chờ khi được thả xuống rồi, trợ lý của Nghiêm Triệu liền chạy tới “Tiểu Lộ à, ngại quá, Nghiêm Triệu nhà tôi hôm nay không có tâm trạng”

Lộ Lăng xua tay “Không sao, ai cũng sẽ có lúc không có tâm trạng”

Cậu nghĩ thầm: Không phải là đang chìm trong ánh sáng yêu đương sao?

Nghiêm Triệu là lưu lượng, không thể yêu đương.

Người như hắn là dựa vào fan để kiếm cơm, yêu đương đồng nghĩa với thất nghiệp.

Có điều, chuyện hắn có bạn gái, người trong đoàn phim đều biết mà không nói ra, đó là một cô người mẫu, hình như còn là con lai, đã tới đoàn làm phim mấy lần, qua lại này nọ với Nghiêm Triệu trong khách sạn.

Lộ Lăng phải bỏ tiền túi ra thuê phòng khách sạn, lại ở cạnh phòng của họ, nửa đêm bị tiếng động trên giường của họ đánh thức, bực mình không chịu được.

Hai ngày này, lúc Nghiêm Triệu đi ra ngoài hẹn hò với bạn gái hắn, chẳng biết làm sao lại để cho paparazzi chụp được.

Bây giờ bị treo lên hotsearch Weibo, đoàn đội của hắn nhất định đang đau đầu muốn chết.

Chu Tiểu Văn cười nói “Vì hắn xứng đáng, hắn không đóng phim mà bỏ đi hẹn hò, làm hôm ấy chúng ta phải chờ suốt cả một ngày cậu nhớ không”

Lộ Lăng cởi dây cáp treo trên người xuống “Cậu cẩn thận chút đi, nói năng linh tinh để người khác nghe được thì không hay đâu”

Trợ lý của cậu vội vàng chạy tới “Lăng Lăng, có người tới thăm cậu kìa”

Lộ Lăng hỏi “Fan của em sao?”

Bây giờ fan only của cậu chỉ có đúng 3 người, các fan còn lại đều là fan của Cố Phàm.

Lúc cậu xào CP với Cố Phàm, bị fan của Cố Phàm mắng là hút máu, Lộ Lăng nghĩ thầm: Tôi còn chưa hút được đâu, có ba fan thì hút cái nỗi gì?

Cô trợ lý nói “Hình như không phải, là một nam nhân”

“Nam nhân?” Lộ Lăng nhíu mày “Cố Phàm tới sao? Không phải cậu ta bảo không tới à?”

Đứng dậy, Lộ Lăng chuẩn bị đi xem người tới thăm cậu là ai, kết quả vừa mới đi được hai bước thì phía bên Nghiêm Triệu lại nói là nghỉ ngơi xong rồi, có thể bắt đầu quay.

Lộ Lăng xua tay “Chị bảo người đó chờ một chút đi, nếu chờ không được thì cứ đi trước”

Vốn dĩ định quay xong cảnh này rồi sẽ đi xem thử, kết quả sau khi quay xong, Nghiêm Triệu lại nói hôm nay trạng thái của mình không được tốt, muốn xin lỗi mọi người và mời mọi người đi ăn cơm.

Lộ Lăng cũng không thể một mình rời khỏi đoàn làm phim, thế nên chỉ đành đi theo họ.

Nghiêm Triệu mời toàn bộ đoàn phim đi ăn đồ nướng BBQ, dạo này Lộ Lăng đang giảm béo, đã lâu không ngửi được mùi thịt nướng, vừa ngửi thấy là mất cả hồn.

Tuy rằng sao nam thì không khắt khe về vóc dáng như sao nữ, nhưng vì để lên hình được đẹp, mọi người đều không hẹn mà ăn ít đi một chút.

Buổi chiều Chu Tiểu Vẫn vẫn còn đang bực mình Nghiêm Triệu, lúc này được người ta mời ăn thịt nướng nên cũng nguôi giận.

Ăn được một nửa, đạo diễn bỗng nhiên nói “Chờ đã, mọi người ăn xong thì hãy tự tìm một chỗ chờ đợi, Nghiêm Triệu, cậu ra đây với tôi”

Ngoại trừ Nghiêm Triệu, ông còn gọi thêm mấy diễn viên chính nữa.

Phó đạo diễn không nhịn được hỏi “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Đạo diễn “Nhà tài trợ cho Web drama của chúng ta tới, tôi phải đi đón tiếp một chút”

Phó đạo diễn buột miệng thốt lên “À! Là cái người coi tiền như rác kia sao?”

Đạo diễn trừng ông ta “Ông ăn nói linh tinh cái gì đấy! Không biết lựa lời mà nói, họa là tự miệng mà ra biết không?”

Lộ Lăng nghe được, nghi hoặc “Cái gì coi tiền như rác vậy?”

Chu Tiểu Văn “Hình như là nói nhà đầu tư bộ phim này của chúng ta, đúng là một kẻ ngốc mà. Cậu cũng thấy rồi đó, bộ phim này của chúng ta tiêu chuẩn thấp tới cỡ nào. Ấy vậy mà mấy ngày trước, bỗng nhiên từ đâu ra một nhà đầu tư lớn, đầu tư hẳn 20 triệu vào đây, bộ phim này của chúng ta kinh phí 2 triệu thôi cũng thấy nhiều rồi, hơn nữa người đó hoàn toàn chẳng thèm hỏi phim chúng ta quay như thế nào. Nếu không phải bộ phim này toàn là diễn viên nam, diễn viên nữ lại hơn 30, tôi còn nghĩ chắc là tình nhân nào đó của vị kim chủ này đang ở trong đoàn phim của chúng ta nữa kìa”

Lộ Lăng gật đầu “Đúng là ngốc thật, tôi cũng thấy cái bộ phim này chẳng có cái gì đáng để đầu tư cả, có chiếu ra thì cũng chỉ như đá ven đường thôi”

Chu Tiểu Văn “Ai mà biết trong đầu kẻ có tiền chứa thứ gì, nói không chừng là rửa tiền linh tinh nữa?”

Lộ Lăng xoa xoa cánh tay nổi da gà “Izzz, cậu nói nghe ghê quá”

Chu Tiểu Văn “Tôi chỉ đoán đại vậy thôi”

Nghiêm Triệu đang ăn đồ nướng BBQ cũng đặt xuống.

Chuyện của nhà đầu tư kia, hắn cũng từng nghe nói.

Đầu tư vào đây một số tiền lớn như vậy, bản thân hắn lại là nam chính, nói không tò mò là giả.

Hơn nữa đạo diễn bảo mật rất kỹ, không có người khác biết địa vị của nhà đầu tư này.

Có điều chuyện coi tiền như rác đã lan truyền khắp đoàn phim, mấy ngày nay, vài diễn viên nhỏ thích hóng hớt bắt đầu đi đoán mò, trong đoàn phim có phải có ai là tình nhân được kim chủ bao dưỡng hay không, họ đoán vài nữ diễn viên tuổi đôi mươi, có nhan sắc, nửa đường chuyển sang làm diễn viên, đó là kiểu mà mấy lão già yêu thích nhất.

Không sai, mọi người đều không hẹn mà cùng cho rằng, nhà đầu tư coi tiền như rác này là một người đàn ông trung niên bụng phệ.

Cho nên, khi Lâm Từ vừa đi vào đoàn làm phim, gần như đã thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Trong giới giải trí có rất nhiều người đẹp, nhưng đem so sánh với khuôn mặt của Lâm Từ, lại thiếu đi vài phần khí chất và điềm đạm. Chưa kể đến khuôn mặt của Lâm Từ còn đẹp hơn cả những người đẹp kia.

Que xiên nướng trong tay Lộ Lăng rớt xuống mặt đất, Chu Tiểu Văn ngơ ngác, trong tình cảnh này lại hỏi “Nè…..kim chủ nhét diễn viên mới vào kìa?”

À!

Cậu ta nghĩ, hóa ra là thế, hóa ra không phải trong đoàn phim có tiểu tình nhân, hóa ra kim chủ muốn nhét tiểu tình nhân vào đoàn phim!

Nhìn đôi chân này, dáng người này, khuôn mặt này, kiểu gì cũng là Alpha mà!

Hóa ra kim chủ không phải là người đàn ông trung niên, mà là một phú bà trung niên!

Nhưng mà…..Chu Tiểu Văn cắn xiên que, tốn nhiều tiền như vậy để nhét người vào một bộ phim nhỏ nát bét làm gì chứ? Rảnh quá hay gì?

Đạo diễn lên tiếng “Đây là Lâm tiên sinh, cũng là nhà đầu tư bộ phim này của chúng ta. Lâm tiên sinh, ngài đã ăn chưa, đúng lúc chúng tôi đang ăn đồ nướng BBQ, hay là ngài để bọn họ kính ngài một ly”

Lâm Từ cười nói “Không cần, tôi tới thăm người”

Đạo diễn “Thăm người, thăm ai vậy?”

Lộ Lăng vội vàng quay người đi, Lâm Từ thản nhiên nói “Tôi là fan của Lộ Lăng, luôn thích các tác phẩm của cậu ấy, hôm nay nghe nói cậu ấy đóng phim ở đây nên tới đây xem”

Đạo diễn “Lộ Lăng? À, là đứa trẻ đó, cậu ta…..”

Cậu ta ra mắt được mấy tác phẩm chứ hả?!!

Hơn nữa toàn là vai phụ không mà, ngài trở thành fan của cậu ta kiểu gì vậy?!

Đạo diễn bỗng nhiên mắc kẹt.

Bộ não đã rỉ sắt của ông bắt đầu cót két chạy một vòng, đột nhiên hiểu ra.

Vị Lâm tiên sinh này căn bản không phải tới với tư cách là fan, mà là tới để theo đuổi người ta!

Đạo diễn cười nói “Vậy thật tình cờ, Lộ Lăng mới quay xong cảnh cuối, hay là để cậu ấy nói chuyện với ngài”

Lộ Lăng không thể ngờ được Lâm Từ lại có thể tìm tới tận đoàn phim, đạo diễn thì hoàn toàn chẳng biết nội tình, lại đẩy cậu vào cái hố lửa này.

Lâm Từ đi đến bên cạnh cậu, cười nói “Bận sao?”

Lộ Lăng “Bận”

Lâm Từ “Tôi ở đây chờ em”

Lộ Lăng “Thật ra cũng không bận!”

Lâm Từ “Đi dạo với tôi một chút được không?”

Lộ Lăng “Vậy thì em bận…..”

Lâm Từ cười nói “Em đừng trốn tránh tôi, tôi chỉ theo đuổi em một cách rất bình thường mà thôi. Em có thể từ chối tôi, có điều tôi vẫn như cũ, không thể nghe theo!”

Mọe nó………….ông đây cự tuyệt cái rắm á!

Lộ Lăng nhìn hắn, nghĩ thầm: Mọe nhà anh, anh dám xem tôi là thế thân!

Lâm Từ “Đói không, mời em ăn chút gì nhé”

Cái bụng Lộ Lăng kêu lên một tiếng, cậu suy nghĩ, chỉ là đi ăn gì đó thôi mà, tranh thủ lúc ăn thì nhân cơ hội dứt khoát nói chuyện cho rõ luôn, nói là bản thân cậu không muốn làm người thế thân.

Cậu lén lút nhắn tin kể cho Cố Phàm nghe, Cố Phàm trả lời lại: Cậu bị ngu à! Kim chủ đã dâng tới tận cửa bộ không biết tranh thủ hay sao! Hắn đã xem cậu là thế thân thì cậu cũng xem hắn là thế thân lại luôn không phải hay hơn à! Cậu cứ suy nghĩ cho cẩn thận đi, cậu có dám nói anh trai Lâm Thâm trông không giống Lâm Thâm không! (Jian: mạch não ông nọi này cũng ít có khác người lắm =))))))

Lộ Lăng:………..

Cố Phàm: Tôi hiểu rồi, các người không phải là văn tình thân thế thân của tổng tài, mà hai người là song thế thân ngược luyến tình thâm mới đúng!

Lộ Lăng: Thâm em gái nhà cậu chứ thâm!
Bình Luận (0)
Comment