Abo Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình!

Chương 99

“Nam?” Kỷ Nhượng sửng sốt, bỗng nhiên đứng lên, bố cáo thiên hả “Các chị em, hôm nay rốt cuộc các chị em đã biết bản thân mình thua ở chỗ nào rồi đúng không, thua ngay từ vạch xuất phát! Thua ngay ở bản chất!”

“Mày cút sang một bên đi Kỷ Nhượng, ngồi xuống, để Tần Sơ nói, là thiên tiên mỹ nam nào đã khiến mày mê mệt đến chết đi sống lại vậy, lại còn cuống cuồng theo đuổi người ta rồi vì người ta mà kết hôn sớm?” Một nam sinh xen mồm vào.

Tần Sơ nghĩ thầm, thiên tiên mỹ nam này chắc bọn mày ai cũng biết, cứ vào trang web Nhất Trung, mở danh sách hình của 100 người đứng đầu, hình của Lộ Đồng ở ngay vị trí đầu tiên.

Hắn không nói “Có hỏi bọn mày cũng chẳng được gì”

Kỷ Nhượng tự rót cho mình một lý rượu “Mày đừng nói thế, thật ra mấy chuyện cầu hôn này có làm kiểu gì cũng đi theo khuôn mẫu thôi. Quan trọng nhất vẫn là tâm ý, chỉ cần người ta muốn gả cho mày thì mày chỉ cần trong bữa ăn nói một câu là được”

Tần Sơ nhíu mày.

Kỷ Nhượng “Có điều phải xem đối tượng của mày có phải là người hay để ý này nọ không thôi, có mấy người rất để ý tới nghi thức lễ nghĩa, nếu mày làm qua loa quá chỉ e là không được”

Nghi thức lễ nghĩa?

Hình như Lộ Đồng không phải là người để ý tới chuyện này.

Anh trời sinh mang bộ não khoa học tự nhiên, trời sinh thiếu tế bào lãng mạn, cho dù Tần Sơ có nói chuyện này trên bàn cơm thì anh cũng sẽ chẳng để ý tới.

Có điều bản thân Tần Sơ lại muốn có chút nghi thức lễ nghĩa, giống như sau khi vượt qua cánh cửa này rồi thì hai người sẽ gắn bó với nhau cả đời, không ai rời khỏi ai.

Kỷ Nhượng đưa ra cho hắn một ý tưởng “Hay là tìm một nơi nào đó có ý nghĩa kỷ niệm đi? Lần đầu tiên hai người quen biết ở đâu?”

Tần Sơ không nói.

Hắn với Lộ Đồng có thể quen biết nhau ở chỗ nào được chứ, lần gặp mặt chính thức đầu tiên là trong văn phòng của thầy Chu, chẳng lẽ hắn lại tới phòng hành chính để cầu hôn Lộ Đồng.

“Bỏ đi, để tao tự suy nghĩ”

Kỷ Nhượng nhìn thấy hắn có vẻ thật sự rất phiền muộn, trạng thái hóng chuyện cũng giảm bớt một chút, tuy vậy ngoài miệng vẫn không nhịn được cảm thán “Thấy chưa, soái ca đụng phải vấn đề tình cảm cũng giống như người thường chúng ta thôi”

Mọi người cười theo Kỷ Nhượng, cười xong lại chuyển sang chủ đề khác.

Sau bữa tiệc, Kỷ Nhượng hỏi Tần Sơ có đi hát karaoke không, Tần Sơ từ chối thẳng thừng, hắn còn phải vội vã trở về nhà.

Kỷ Nhượng cũng không mong đợi gì có thể mời được Tần Sơ đi hát Karaoke, trước kia hắn vốn đã không thích tham gia loại hoạt động này rồi.

“Vậy được, xuống lầu thì chúng ta tách ra”

Đối diện nhà hàng có một cái trung tâm thương mại, xuống lầu đi băng qua một cái quảng trường là tới.

Bên cạnh là Tây Hồ, lúc này không có nhiều người lắm, quảng trường trống vắng, Kỷ Nhượng chọn xong quán karaoke thì chia tay Tần Sơ.

Vừa mới chia tay, Tần Sơ bỗng nhiên dừng lại.

Kỷ Nhượng còn đang nói chuyện với hắn, Tần Sơ đã vòng qua cậu ta đi về phía trước.

“Chưa nói xong mà, đại ca, làm gì mà mày đi vội quá vậy?”

Tần Sơ vội vàng đi hai bước, bế đứa nhỏ trước quán kem lên.

“Mẹ con đâu rồi?”

Đứa nhỏ này là Tần Thập Ngũ.

Tần Thập Ngũ nhìn rõ dáng vẻ của Tần Sơ, lập tức quơ chân múa tay ôm lấy hắn “Ba ba!”

Trên tay cậu còn một dây lò xò tránh trẻ đi lạc, Tần Sơ nhíu mày, kéo đầu dây này, liền có động tĩnh từ đầu dây khác truyền đến.

Biztonsági csuklópóráz gyerekeknek narancs színben - eMAG.hu

(Dây lò xo giữ cho trẻ không đi lạc)

Hắn ngẩng đầu, Lộ Đồng nhìn hắn.

“Kéo dây của anh làm gì?”

Tần Sơ “Anh lén dẫn nó đi chơi mà không mang theo em?”

Lộ Đồng “Là con trai em đòi ra ngoài chơi một chút”

Trong tay bà xã hắn cầm một cây kẹo, đưa cho Tần Thập Ngũ li.ếm li.ếm kẹo này.

Tần Thập Ngũ khi ra ngoài chỉ thích tự mình đi chứ không thích bị người ta bế.

Bước đi lắc lư, giống như chú chim cánh cụt nhỏ mũm mĩm, dễ thương không chịu được.

Cậu thích đi dạo, Tần Sơ sẽ dùng dây dắt chó để giữ cậu giống như dắt chó đi bộ vậy. Lộ Đồng thì không vô tư như hắn, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ để Tần Thập Ngũ xuống dưới đi bộ, nhưng đa số là bế cậu trên tay mà đi.

Lúc này có đặt cậu xuống một lúc, anh ngồi ở trên ghế, cổ tay có đeo dây lò xo tránh trẻ đi lạc, một đầu khác đeo ở trên tay Tần Thập Ngũ, trừ khi dùng chìa khóa mở ra, nếu không thì cậu không thể nào đi khỏi phạm vi cách anh 3 mét được.

“Lúc nãy không nhìn thấy anh làm em sợ muốn chết” Tần Sơ trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.

Ghế Lộ Đồng ngồi bị biển quảng cáo trước tiệm kem che mất, ở góc độ của Tần Sơ nhìn qua chỉ nhìn thấy mỗi con trai hắn.

Kỷ Nhượng đuổi theo tới “Tần Sơ, tao còn chưa nói xong….”

Mới vừa chạy lại thì thấy Tần Sơ đang bế một đứa bé.

Tần Thập Ngũ cha nào con nấy, giống hết bản sao thu nhỏ lại của Tần Sơ, vừa nhìn là biết có ruột thịt với nhau.

Kỷ Nhượng hỏi “Em trai mày hả?”

Tần Sơ “Mày thấy sao?”

Kỷ Nhượng cười gượng hai tiếng “Chắc không phải là con trai mày đâu ha….?”

Tần Sơ “Mày đoán đúng rồi”

Kỷ Nhượng “Mày nói giỡn hoài”

Khung cảnh bỗng nhiên im bặt.

Kỷ Nhượng suy sụp “Đệt! Mày đừng nói với tao……đây là con trai của mày thật nha!”

Cậu ta chỉ vào Tần Thập Ngũ.

Tần Thập Ngũ rất phối hợp kêu lên “A zi!”

Kỷ Nhượng trợn mắt há hốc mồm chỉ vào Tần Sơ “Mày là ba của nó?”

Tần Thập Ngũ nghe thấy từ khóa quan trọng liền ôm lấy Tần Sơ “Ba ba!”

Kỷ Nhượng im lặng.

“Tần ca, không hổ là mày, lên xe trước mua vé bổ sung sau?”

Chẳng trách lại vội vàng cầu hôn.

Tần Sơ “Mày đừng nói với bọn nó”

Kỷ Nhượng “Không nói, tao sẽ mãi mãi chôn giữ bí mật này trong lòng!”

Cậu ta nhìn Tần Thập Ngũ không chớp mắt “Cho tao bế một cái được không? Kỳ diệu thật, mày lại có một đứa con lớn từng này rồi”

Tần Sơ nghĩ thầm, cái này có gì mà kỳ diệu, thời hắn học trung học mới là kỳ diệu, hắn còn học chung lớp với chính con trai của hắn nữa chứ.

Kỷ Nhượng bế Tần Thập Ngũ trên tay, cảm thấy rất yêu thích, lúc này mới nhìn tới Lộ Đồng.

Lộ Đồng đã đeo khẩu trang với kính râm, anh ngồi rất gần Tần Sơ, hơn nữa tay phải còn kết nối với tay của Tần Thập Ngũ.

Kỷ Nhượng há miệng “Đây là….”

Tần Sơ “Vợ tao”

………Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới……..

Kỷ Nhượng ngập ngừng nói “Xin chào chị dâu?”

Phía dưới khẩu trang, khóe miệng Lộ Đồng nhếch lên một chút.

Tần Sơ rất hài lòng với xưng hô này, vỗ vỗ vai cậu ta “Không tồi”

Người “chị dâu” này thoạt nhìn quả thực là một băng sơn mỹ nhân, ngồi bất động ở chỗ kia, toát ra khí chất muốn sống thì đừng bước tới.

Kỷ Nhượng nuốt nuốt nước miếng, nói với Tần Sơ “Thôi tao không quấy rầy bọn mày nữa, tao đi trước đây”

Cậu ta bế trả Tần Thập Ngũ cho Tần Sơ, tâm trạng Tần Sơ khá tốt “Nói tạm biệt thúc thúc đi con”

Kỷ Nhượng “……..làm ca ca được khum?”

Tần Sơ “Không được”

“Chạm bịt chu chu ~” Tần Thập Ngũ vẫy vẫy năm ngón tay

Bỏ đi, sao con trai Tần Sơ lại đáng yêu đến thế chứ.

Kỷ Nhượng bị cái sự moe này làm cho tim mềm nhũn ra.

Tần Sơ nắm lấy tay bà xã mình “Đi thôi, mời anh ăn cơm”

Lộ Đồng “Hôm nay muốn ăn ở ngoài sao?”

Tần Sơ “Mẹ anh có nấu cơm ở nhà sao?”

Lộ Đồng “Lại đi cọ cơm à, nói thật cọ nhiều anh thấy hơi xấu hổ”

Tần Sơ sửng sốt, cười đùa nói “Cọ cơm? Anh vẫn còn chưa gả cho em mà đã nghĩ tới chuyện phải rời nhà mẹ đẻ rồi à?”

Lộ Đồng lúc này mới nhận ra giọng điệu trong lời nói của mình có hơi kỳ cục, bất đắc dĩ nói “Vậy thì sao, ngay cả con trai em cũng đã lớn như vậy rồi”

Tần Sơ lại nghĩ tới sự kiện cầu hôn kia,

Buổi tối, hắn cùng với Tần Thập Ngũ chơi đùa trên đệm ghế sopha dưới lầu, nhéo má Tần Thập Ngũ hỏi cậu “Con nói xem ba phải cầu hôn với mẹ con như thế nào mới lãng mạn đây?”

Tần Thập Ngũ chẳng hiểu ba mình nói cái gì, cũng bắt chước theo Tần Sơ mà nhéo mặt hắn.

Nhéo mặt ba đủ rồi, cậu cảm thấy nhàm chán, liền chạy tới chạy lui trên thảm tìm mấy món đồ chơi nhỏ.

Bây giờ cậu đã được hai tuổi rồi, biết được khá nhiều chữ và nói cũng khá nhiều, nhưng không thích thể hiện tài năng ngôn ngữ của mình mà chỉ thích động tay động chân với Tần Sơ.

Tần Sơ ôm cậu trở về “Bây giờ ba đang rất buồn bực mà con lại dám làm lơ ba hả? Nói xem phải phạt như thế nào?”

Tần Thập Ngũ dùng tay vỗ vỗ mặt Tần Sơ, một tay khác cầm một cái bút lông màu định thể hiện tài năng hội họa thiên phú của mình trên mặt ba cậu.

Bút lông này rất khó tẩy, lần trước bị Tần Thập Ngũ quẹt một nhát lên mặt, phải rửa hết hai ngày mới bay sạch đi.

“Đừng có vẽ tùm lum nếu không sẽ đánh mông con đó”

Tần Thập Ngũ “Ba ba vẽ chanh”

Cậu trịnh trọng giao cây bút vào trong tay Tần Sơ, sau đó mở quyển sách vẽ nhỏ yêu quý của mình ra “Ba ba vẽ chanh”

Tần Sơ không có kỹ năng hội họa gì, nhưng cũng đủ để đánh lừa Tần Thập Ngũ rồi “Con muốn vẽ cái gì?”

Tần Thập Ngũ “Vẽ con cá cá ~”

Tần Sơ vẽ cho cậu một con cá “Vẽ một con cá đúng không?”

Tần Thập Ngũ cười híp mắt, chấm thêm cái tròng mắt lên con cá sau đó ôm bức vẽ của mình vui vẻ chạy đi tìm Lộ Đồng “Chon vẽ đó!”

Tần Sơ dở khóc dở cười “Con cũng biết mượn hoa dâng Phật đấy”

Lộ Đồng ngồi xổm xuống, mù quáng khen ngợi “Bảo bảo vẽ đẹp lắm”

Tần Sơ nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng chợt lóe lên một cảm hứng.

“Con trai! Lại đây!”

Tần Thập Ngũ thoát khỏi vòng tay Lộ Đồng, lon ton chạy về phía lồ.ng ngực Tần Sơ “Tối nay ngủ với ba, ba sẽ dạy cho con một chuyện rất vui!”

Lộ Đồng “Lại định làm gì đây?”

Tần Sơ “Mấy ngày nữa anh sẽ biết”

Buổi tối, lúc Lộ Đồng đi tắm, Tần Sơ liền bế con trai tới thư phòng, quyết định dạy cậu viết một bức thư tình.

Lộ Đồng từ trước đến nay nhận được vô số lá thư tình, nhưng bức thư mà Tần Thập Ngũ đã viết cho anh hoàn toàn đặc biệt.

Đương nhiên, thằng nhóc Tần Thập Ngũ này bây giờ nhất định không biết được năm đó cậu đã gây ra một chuyện buồn cười tới cỡ nào. Tần Sơ cầm bút lên, viết theo bức thư tình năm đó Tần Thập Ngũ đã viết.

Tần Thập Ngũ ở trong lồ.ng ngực hắn, nhìn ba cậu viết chữ, trong lòng đột nhiên cảm thấy tò mò, thế nên vươn tay muốn tham gia vào trò vui này.

Nhưng mà cậu chưa biết viết chữ, chỉ biết vẽ tranh thôi.

Tần Thập Ngũ vẽ ba người que diêm xiêu xiêu vẹo vẹo bên dưới bức thư…….cái này là Tần Sơ mới dạy cậu vẽ xong.

Tần Sơ vẽ thêm một cái khăn quàng cổ lên một người que diêm trong đó, thêm một cái vương miện nhỏ lên đầu cho người que diêm nhỏ ở giữa, còn người que diêm ở bên trái thì trên mặt vẽ thêm hai cái tai nhọn.

“Có thấy quen không, trước kia con cũng từng vẽ cái này đó” Tần Sơ chọc con trai hắn.

Tần Thập Ngũ cười khúc khích, Tần Sơ vừa chơi với cậu vừa bỏ bức thư tình và nhẫn vào phong thư.

Vài ngày sau là Nhất Trung được nghỉ hè.

Tần Sơ liên hệ với thầy Chu hỏi mượn ông chìa khóa lớp một ngày.

Sáng sớm thức dậy, Lộ Đồng liền nhận được tin nhắn của Tần Sơ, muốn anh tới trường Nhất Trung một chuyến, nói là để hồi ức thanh xuân.

Lộ Đồng cảm thấy rất buồn cười, bản thân mới từng này tuổi đã đòi hồi ức thanh xuân rồi.

Tần Thập Ngũ được Tần Sơ bế đi, Lộ Đồng không đoán được hai cha con bọn họ muốn làm cái gì, chỉ có thể lái xe đi đến Nhất Trung.

Nhất Trung đã được sửa chữa lại……..đây là lời nguyền của những học sinh tốt nghiệp, cứ hễ bản thân vừa tốt nghiệp ra trường là trường học sẽ được xây dựng mới lại.

Lộ Đồng dựa theo lời chỉ dẫn của Tần Sơ mà đi đến lớp học trước kia, vừa đến cửa, liền nhìn thấy con trai của anh ngồi ngay ngắn trên bàn.

Nói đúng ra là mặc một bộ đồng phục học sinh Nhất Trung ngồi ở trên bàn.

Có ma mới biết Tần Sơ lấy ở đâu ra một bộ đồng phục học sinh nhỏ như vậy, có thể là tìm người đặc biệt may cho để mặc lên người Tần Thập Ngũ, thật sự là vừa buồn cười lại vừa đáng yêu.

Lộ Đồng cười ra tiếng “Tần Sơ, em làm gì đó?”

Tần Sơ từ cửa sau phòng học đi vào, biểu cảm trên mặt Lộ Đồng ngừng lại.

Chồng của anh cũng mặc đồng phục học sinh Nhất Trung, đem so với hai năm trước, gần như không có chút thay đổi gì cả.

“Đẹp trai không? Có cảm giác nhập vai không?”

Lộ Đồng thu hồi tầm mắt “Cũng không tệ lắm, sao hả, em định học lại cấp 3 sao? Thi vào Bắc Đại vẫn còn chưa hài lòng?”

Tần Sơ ho khan một cái “Anh không ngồi xuống sao?”

Lộ Đồng nhíu mày.

Anh bước đến vị trí của Tần Thập Ngũ, đây là chỗ ngồi lúc trước của anh.

Lộ Đồng ngồi xuống, ánh nắng mặt trời bên ngoài đúng lúc dừng ở trên mặt anh, chợt ngẩn ngơ, khiến anh cảm thấy mình thực sự đã quay trở lại năm lớp 11.

Trên sân thể dục truyền đến tiếng ve kêu, ngoài hành lang là tiếng bạn học chạy giỡn vui đùa ầm ĩ.

Tần Sơ ngồi xuống bên cạnh anh, nhắc nhở anh “Anh không định nhìn xem trong ngăn bàn có cái gì sao?”

Lộ Đồng từ trong ngăn bàn lấy ra một phong thư tình.

“Đây là gì?”

Tần Sơ “Không biết, chắc là thư tình của đại soái ca viết cho anh chăng”

Lộ Đồng vừa nhìn thấy chữ ngoài bìa là biết ngay Tần Sơ viết.

Chữ xấu như gà bới y hệt năm đó.

Phía sau cũng giống như lúc trước, vẽ một cái trái tim tình yêu thật lớn, ngay cả từ tiếng Anh cũng viết sai giống trước, “love” viết thành “live”

Anh mở thư tình ra, vừa rút một đầu nhỏ ra, câu mở đầu quen thuộc đó là: Chúng ta ở năm tháng không hiểu tình yêu nhất, gặp được tình yêu tốt đẹp nhất….

Lộ Đồng nhịn không được bật cười thành tiếng, lấy bức thư tình ra ngoài, chiếc nhẫn bên trong leng keng một tiếng rơi xuống trên bàn.

Anh ngây ngẩn cả người.

Tần Sơ cầm chiếc nhẫn lên, hành động rất khoa trương “Woa, sao lại có chiếc nhẫn ở đây vậy?”

Lộ Đồng đúng lúc nhìn tới dòng chữ cuối của bức thư tình: Yêu anh, Tần Sơ.

Điểm khác biệt duy nhất so với năm đó chính là, ở dưới còn vẽ ba con người, ở đằng sau chữ “Yêu anh, Tần Sơ”, còn có chữ “Yêu mẹ, Tần Thư”

Chữ ký là một dấu tay nhỏ xíu, “bang” một cái ấn xuống trên giấy.

Lá thư tình trước đây của Tần Thập Ngũ, chỉ mang theo tình yêu của một người.

Hiện tại, lá thư tình này mang theo tình yêu của cả hai người, trao tới trước mặt anh.

Sống mũi Lộ Đồng cay cay, Tần Sơ vốn dĩ đã chuẩn bị cho màn diễn tiếp theo lại bị nước mắt của anh làm trôi đi không còn sót lại chút gì.

Hắn nghĩ thầm: Mình diễn quá lố rồi sao?

Tần Sơ vội vàng khắc phục “Cái kia….”

Lộ Đồng nhìn hắn, Tần Thập Ngũ từ trên bàn bò đến lồ.ng ngực Tần Sơ, Tần Sơ đành phải bế Tần Thập Ngũ, nhìn Lộ Đồng.

Hắn há miệng t.hở dốc, có chút khẩn trương “Đoạn rơi nước mắt hình như là sau khi cầu hôn xong, anh khóc trước như vậy làm sai hết trình tự của em rồi”

Lộ Đồng nghe hắn nói như vậy, cũng trở nên căng thẳng “Em, cầu hôn?”

Tần Thập Ngũ rất phù hợp với tình hình mà vỗ tay “bốp bốp bốp” tán thưởng.

Tần Sơ nhỏ giọng nhắc nhở “Con trai, chưa tới lúc vỗ tay tán thưởng”

Tần Thập Ngũ lập tức ngừng vỗ tay.

Tần Sơ mở miệng “Có cần em quỳ một gối xuống đất không?”

Lộ Đồng vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, ánh mắt lơ đãng “Có hơi quê mùa”

Tần Sơ “Em cũng nghĩ như vậy”

Bây giờ mà bảo hắn quỳ một gối xuống đất, có thể hắn sẽ vì căng thẳng quá mà quỳ luôn cả hai chân, tiện thể dập đầu.

“Vậy…. anh có đồng ý gả cho em không?” Tần Sơ cảm thấy đầu lưỡi của mình sắp quấn lại.

Lộ Đồng “Để anh nghĩ đã”

Tần Sơ “Làm theo kịch bản cho em, thẻ vàng cảnh cáo”

Lộ Đồng bật cười một tiếng “Đồng ý, đương nhiên đồng ý. Tuyển thủ Tần Sơ, bây giờ em có thể đeo nhẫn cho anh. Có điều trên tay anh đã có một cái nhẫn rồi, làm sao bây giờ? Đeo hai cái nhìn quê mùa giống giàu xổi lắm”

Tần Sơ “Mang mười cái luôn mới tốt”

Hắn đeo nhẫn vào trong tay Tần Thập Ngũ “Tối hôm qua em đã bàn bạc với con trai anh rồi, em sẽ đeo nhẫn đính hôn cho anh, còn nhẫn cầu hôn thì đeo cho con trai anh, mỗi người một cái, công bằng”

Tần Sơ dõng dạc “Có điều chắc nó chưa biết đeo nên em sẽ giúp nó”

Hắn nắm lấy cái tay bé nhỏ của Tần Thập Ngũ, đeo nhẫn cưới thay Lộ Đồng.

Tần Sơ hôn lên mu bàn tay của con trai, cùng ăn mừng với Tần Thập Ngũ “Được rồi, từ giờ mẹ con sẽ thuộc về hai chúng ta, không chạy đi đâu được”

Tần Thập Ngũ đột nhiên chọc vào trong lòng Lộ Đồng “Mama!”

Lộ Đồng nắm lấy tay của Tần Thập Ngũ, Tần Sơ nắm tay cả hai người.

Hắn nhìn Lộ Đồng, cười “Đi thôi, về nhà”

Lộ Đồng ôm con nói “Về nhà thôi”

……………..HOÀN PHIÊN NGOẠI 1………………
Bình Luận (0)
Comment