Edit: Tứ Diệp Thảo
“A………..A……..Ân ô………….”
Đầu Đồng Âm ướt đẫm mồ hôi lung tung lay động, cậu lớn tiếng rên rỉ. Ngón cái Kỷ Hiếu Sâm co lại trong huyệt khẩu đang khép chặt, hắn cố chấp lại cường ngạnh liếm lên hoa huy*t màu hồng nhạt, đầu lưỡi nóng rực một lần lại một lần chuyển động vào sâu trong bí đạo khiến cho tiểu huyệt trở nên ẩm ướt sáng bóng.
“Không…………….ca a……….Đừng…đừng!”
Đồng Âm chỉ cảm thấy thân thể thật sự chật vật, giống như đang bị nướng trên một ngọn lửa cháy rực không bao giờ kết thúc. Hậu đình trường kì bị liếm lại bị hút, một cổ sóng nhiệt quỷ dị lan tràn khắp thân thể, nói không nên lời có bao nhiêu thống khổ và nan kham. Đồng Âm không chịu đựng được, hướng Kỷ Hiếu Hòa khóc cầu cứu, nhưng Kỷ Hiếu Hòa chỉ ôn nhu vuốt ve hai má cậu, hôn lên đôi môi cánh hoa của cậu mà thôi.
“Đều do cái lưỡi của đại ca có kĩ thuật quá tốt, chỉ mới liếm mặt sau mà đã làm tiểu Âm không chịu nổi”
Kỷ Hiếu Hòa trêu chọc, mặt không đổi sắc mà nói ra từ ngữ *** loạn. Kỷ Hiếu Sâm lại chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn y một cái. Kỷ Hiếu Hòa cúi đầu xuống, nồng nhiệt mà triền miên quấn lấy đôi môi cánh hoa đang thở hổn hển của Đồng Âm________ còn cái khăn tay dùng để ngăn chặn tiếng kêu phát ra của cậu đã bị y quăng đến trong góc phòng. Y vô cùng thích nghe tiếng rên rỉ kiều mị của Đồng Âm, chỉ mới nghe mỗi tiếng thở dốc của cậu mà hạ phúc của y đã trở nên cứng rắn rồi.
“Ngô……….ngô…………..”
Đồng Âm bị động tiếp nhận nụ hôn sâu. Sau lưng cậu, Kỷ Hiếu Sâm cũng dùng đầu lưỡi không lưu tình chút nào mà giảo quấy, thô bạo đoạt lấy tất cả! Đồng Âm không thể phát ra tiếng, thậm chí hô hấp cũng khó khăn, cái mũi khéo léo mãnh liệt hít thở, miệng phát ra tiếng nức nở đứt quãng. Cậu làm sao có thể biết cái gì là phương pháp hô hấp khi hôn môi? Cậu cho rằng nhất định là do bản thân làm sai chuyện gì, vì thế các ca ca mới trừng phạt cậu. Cậu chỉ có thể giống như trước đây, liều mình cầu xin các ca ca tha thứ mà không dám có ý định phản kháng. Nếu các ca ca không muốn nhìn thấy cậu, vài ngày cũng không chịu đến thăm cậu. Nhất định cậu sẽ rất khổ sở, ngay cả cơm ăn vào cũng nuốt không trôi. Cho nên cậu hi vọng các ca ca sớm nguôi giận một chút, cho dù bị đánh cũng không sao.
“Hương vị của tiểu Âm quả thật là ngọt ngào nha”
Sau một hồi, Kỷ Hiếu Hòa mới rút đầu lưỡi về, tỉ mỉ hồi tưởng lại tư vị của đôi môi thơm ngọt. “Được rồi, đừng khóc, một lát nữa sẽ rất thư thái thôi” Kỷ Hiếu Hòa ôm lấy Đồng Âm khóc đến lê hoa đái vũ, đặt ngồi trên đùi, nhẹ giọng dỗ dành. Quả nhiên Đồng Âm chỉ thút thít trong chốc lát rồi nín, chính là lệ vẫn còn đảo quanh tại hốc mắt, khóe mắt cũng hồng thấu. Kỷ Hiếu Hòa thực nhẹ nhàng mà hôn hôn hai má Đồng Âm, kề sát bên cái tai nhỏ xinh trắng noãn của cậu, khe khẽ như ru. Đợi cho Đồng Âm hoàn toàn bình tĩnh trở lại, Kỷ Hiếu Hòa lại chỉ chăm chú chải vuốt những sợi tóc đen mềm mại bóng loáng của cậu, bộ dáng trông thật mười phần ôn nhu cùng đáng tin cậy. Kỷ Hiếu Sâm ngồi ở mép giường, toàn bộ đều xem vào trong mắt, hừ lạnh một tiếng. “Tiểu Âm ngoan nhất, chỗ này vừa căng vừa đau, rất khó chịu phải không?” Kỷ Hiếu Hòa yêu thương mà nói, đưa tay tham tiến vào giữa hai đầu gối đang khép lại của Đồng Âm, cầm lên tính khí đang phấn khởi mà khéo léo bộ lộng lên xuống.
“Ân…………..Ca ca………….A………..” Ngón chân trắng nõn như ngọc của Đồng Âm lại rõ ràng mà cuộn chặt lại, thắt lưng cũng không ngừng run rẩy, hô hấp dồn dập. Cậu vô lực dựa vào trong lòng ngực Kỷ Hiếu Hòa, nước mắt đã khô tựa hồ lại muốn rơi xuống. “Nếu muốn thoải mái thì phải thực nghe lời nga” Kỷ Hiếu Hòa lại sử dụng hoa ngôn xảo ngữ tối giả dối mà lừa gạt Đồng Âm, cười hì hì mà giật hai chân của cậu ra, bắt buộc phân thân tích đầy mật dịch trong suốt đang đứng thẳng phải lõa lồ hiện ra không chút che đậy, cùng với khe sâu của cái mông nhỏ trắng trắng mềm mềm – cái địa phương mà đã bị Kỷ Hiếu Sâm liếm được thập phần nhu nhuyễn, có thể dễ dàng sáp nhập hai ngón tay. “Nơi này của tiểu Âm, phải thật ngoan ngoãn đó, phải nuốt toàn bộ côn th*t của Kỷ Hiếu Sâm ca ca vào nga” Kỷ Hiếu Hòa từ phía sau nhanh chóng giữ chặt đầu gối Đồng Âm, khiến cho đôi gò mông của cậu phải mở lớn hơn nữa, để lộ ra cúc lôi màu hồng nhạt. Tiểu huyệt non mềm giống một nhụy hoa, miệng huyệt hơi hơi co rút, hé ra hợp lại tựa hồ như đang mời gọi Kỷ Hiếu Sâm nhanh nhanh một bước tiến lên “nhấm nháp” mĩ vị. Kỷ Hiếu Sâm cởi ra trường sam màu xám đã xộc xệch, không nói gì mà trèo lên giường. Đối với đệ đệ sinh đôi tà ác, hắn luôn từ chối cho ý kiến. Kỷ Hiếu Hòa từ nhỏ chính là như vậy, bề ngoài thì cực kì giống một thiên sứ ôn nhu thiện lương, nhưng bản chất bên trong cũng mười phần là một ác ma có vỏ ngoài đẹp đẽ đánh lừa thị giác.
“A………………?” Một côn th*t xuất hiện trong tầm mắt Đồng Âm, kích thước đáng sợ cùng hắc hồng màu sắc (vừa đen vừa đỏ? @@), nó tựa như một cây đao nhảy bổ ra mà ngạo nghễ đứng thẳng trong không khí, đầu đỉnh thô to như một cây nấm hương. Vì làm cho các vị Thiếu chủ trong chuyện phòng the “Nắm cố không tiết, trăm trận trăm thắng”, phòng thuật chuyên trách Kỷ phủ sẽ chế tạo phương thuốc dân gian cho nam tử chưa thú thê, liên tục dùng dược vật bí truyền để tăng cường năng lực tính phúc của Thiếu chủ. Bởi vậy, tuy rằng Kỷ Hiếu Sâm mới mười tám tuổi nhưng tượng trưng nam tính cường tráng kia cũng đủ để ngạo thị quần hùng. Trừ bỏ trên thân thể được phá lệ bồi dưỡng, phương sĩ (*) cũng sẽ vẽ những bức Đông Cung đồ trông sống động như thật dạy kỹ xảo giường chiếu cho các Thiếu chủ. (*) phương sĩ: những người chuyên về một nghề thuật. Xưa gọi những người cầu tiên học đạo.
“Không cần……………..Ca ca………………….Không……………Làm ơn…………..” dương v*t nóng bỏng lại cứng rắn để ngay trước huyệt động chật hẹp đang run rẩy, nhẹ nhàng vẽ vẽ theo hình tròn. So với đầu đỉnh thật vĩ đại, tiểu huyệt hồng nộn non nớt có vẻ phá lệ đáng thương, thấy thế nào cũng là tình huống không thể dễ dàng sáp nhập, nhưng Kỷ Hiếu Sâm hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời van xin của Đồng Âm, dùng sức đỉnh đầu đỉnh về phía trước! “Ô a a a__________!” Đồng Âm phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thắt lưng bất chợt nẩy lên, toàn bộ cơ thể giống như dây cung căng cứng đến mức tưởng như sắp gãy! hoa huy*t quá nhỏ không thể chống cự bị lưỡi đao thịt màu đen khiêu mở, nội bích gắt gao cắn trụ thứ phía trước của Kỷ Hiếu Sâm, thậm chí có thể cảm giác được nhịp đập thình thịch của nó.
“Đau quá…………….Không….Không cần tiến vào…………….A!” Đồng Âm khóc lóc đến rối tinh rối mù, sử hết toàn lực mà vặn vẹo giãy giụa, nhưng Kỷ Hiếu Hòa ở phía sau lại chặt chẽ chế trụ hai sườn đùi phong bế toàn bộ chống cự của cậu. “tiểu Âm ngoan nào, không cần lộn xộn, Hiếu Sâm ca chỉ nghĩ muốn đi vào thôi mà” Kỷ Hiếu Hòa liếm lỗ tai Đồng Âm, đem tới khoái cảm ngọt ngào, thanh âm ác ma tựa như thôi miên mà từ từ tiến vào trong ý thức của cậu. “Na, em xem, đã vào được nhiều như vậy rồi” Sau khi bị Kỷ Hiếu Hòa kích thích, tính khí vừa to lớn vừa cứng rắn một chút một chút chen vào sâu bên trong, thong thả nhưng chấp nhất mà vạch ra bí kính, hưởng thụ xúc cảm tuyệt diệu khi bị nội bích chặt trất nắn ép hấp trụ. “Ô ô ô……………..” Đến khi thịt trụ xích hắc (đen đỏ) hoàn toàn vùi vào u cốc, đến cả gốc rễ cũng kề sát. Đồng Âm khóc cùng chống cự cũng không còn mãnh liệt, cậu giống như con ếch mà hai chân mở ra thật rộng, toàn thân vô lực tựa vào ***g ngực Kỷ Hiếu Hòa, nhỏ giọng khóc thút thít. “Đem mông thả lỏng, đừng làm càn!” Kỷ Hiếu Sâm quát lên một tiếng, chậm rãi khởi động thắt lưng, cây đao thịt ẩn trong rừng rậm đen dày quấy đảo nội bích, tiết tấu trầm nặng mà đưa đẩy.
“A……………..A…………..” Hạ phúc Đồng Âm từng đợt co rút, cậu run run nhìn côn th*t của ca ca đang ra vào trong cơ thể mình, cảm giác lưỡi đao vừa cứng vừa trầm đều nhanh khuấy đảo càng sâu trong dạ dày. Cậu phi thường sợ hãi lại không dám phản kháng, nghe lời mà đem mông nới lỏng. Cùng lúc Kỷ Hiếu Sâm hung hăng va chạm tiến vào, chân dưới Đồng Âm kịch liệt run rẩy, nói năng lộn xộn cùng gào thét. “A……………Bên trong…………….chật quá rồi…………….Ca, không………..Không nên cử động…………Bên trong………..” “Bên trong của tiểu Âm được đại ca nhồi vào thực là thích đi” Kỷ Hiếu Hòa cợt nhả mà nói: “Để nhị ca cũng uy em ăn no thật no được không?” Kỷ Hiếu Hòa vừa nói vừa đưa ngón tay *** mĩ mà xoa nắn phân thân ướt đẫm của Đồng Âm, “Đã ẩm ướt như vậy rồi sao, thật là một hài tử hư hỏng nga” Ở thời điểm Kỷ Hiếu Hòa đùa bỡn tiểu ngọc hành, Kỷ Hiếu Sâm vẫn như trước tiến công. Lưỡi đao giống như bàn ủi cứng rắn mạnh mẽ ra vào, thẳng đâm sâu đến tận cùng, lại tàn khốc mà rút khỏi, biên độ va chạm càng lúc càng mãnh liệt khiến cho tiểu huyệt không kịp tiếp nhận, phát ra tiếng vang ướt át. Đồng Âm lớn tiếng khóc hô, dưới sự trừu sáp của Kỷ Hiếu Sâm mà bắn tinh. Nhưng hết thảy vẫn chưa chấm dứt, bị Kỷ Hiếu Hòa áp chế, mông Đồng Âm bị bắt nhếch lên cao để thuận tiện cho Kỷ Hiếu Sâm dễ dàng chạy nước rút sáp nhập vào bên trong.
“Không……….A…………..sẽ phá hư đó………Ca………..Hảo khổ sở……….A a” Ngoan lệ mà đỉnh vào rút ra, lực đạo mạnh đến nỗi làm cái giường bằng gỗ lim bị chấn động, Đồng Âm bắn tinh lần thứ ba. Sau đó, Kỷ Hiếu Sâm lại mãnh lực sáp nhập hơn mười lần mới bắn ra ở sâu trong dũng đạo! “Ngô…………..” Bị mồ hôi thấm đẫm lưng, tinh thần Đồng Âm hoàn toàn hoảng hốt thất thần, Kỷ Hiếu Sâm lúc này mới rút ra cái hung khí vẫn như cũ thấy đáng sợ kia, một lượng lớn chất lỏng màu trắng chảy dọc ra như dòng nước từ huyệt khẩu đáng thương vừa mới bị chà đạp tàn nhẫn.
“Như vậy, đến ta đi” Kỷ Hiếu Hòa dược dược dục thí (*) mà nói, ôm lấy Đồng Âm đang vô lực xụi lơ mà dồn dập thở dốc, làm cho cậu nằm sấp quỳ gối ở trên giường.
(*) dược dược dục thí: nóng lòng muốn thử.
Theo trong quần ngủ lấy ra phân thân hình dáng cũng giống chủ nhân của nó – hoàn mĩ như một tạo vật của thế gian. Tính khí thô to đã sớm cứng rắn đến mức muốn nổ mạnh. Kỷ Hiếu Hòa một tay nâng eo của Đồng Âm, nhấc mông cậu lên liền mãnh lực va chạm, tận sức mà xuyên thẳng vào trong!
“A…………A………Không………….Từ bỏ………..” Tư thế mập hợp vô cùng *** loạn cùng đôi mắt khóc đến sưng đỏ, Đồng Âm cơ hồ muốn hấp hối. Mà một màn bẩn thỉu cùng điên cuồng này lại xuyên thấu qua khe hở của bức bình phong, rơi hết vào trong mắt nhũ mẫu Lâm thẩm. Muốn nói không khiếp sợ là không có khả năng, ánh mắt Lâm thẩm trợn tròn, không thể tin được việc mà mình đang chứng kiến trước mắt, đến nửa ngày dường như cũng không thể động đậy! Đợi bà nheo mắt lại, thấy rõ người cường bạo Đồng Âm là hai vị Thiếu chủ, lại hút vào một ngụm lãnh khí. Đồng Âm là đệ đệ cùng cha khác mẹ với các Thiếu chủ, Lâm thẩm thập phần rõ ràng, chính là bà cũng không nghĩ muốn rơi vào dòng nước vẩn đục này, chống lại các Thiếu chủ. Bà bất quá chỉ là một nhũ mẫu mà thôi, làm sao có thể quản được nhiều như vậy? Dù sao tiểu chủ tử cũng không thể mang thai, không cần phải ngạc nhiên. Nghĩ như vậy, Lâm thẩm lại trở về giường nằm, làm như chưa từng nhìn thấy cái gì lại trở mình tiếp tục ngủ.
Sau khi đã có đêm đầu tiên, nhất định sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba………Huynh đệ hai người luôn tránh đi tai mắt của người hầu, trộm lẻn vào “Cấm Viên” ôm ấp Đồng Âm. Mùa xuân năm thứ hai, sau khi Kỷ phu nhân qua đời, bọn họ lại càng không hề cố kị độc chiếm Đồng Âm. Mà vị thị tẩm chân chính kia lại bị hai huynh đệ vắng vẻ bỏ qua một bên, không bao lâu sau thì tìm cớ lén đem người nọ tống xuất khỏi kỷ phủ. Năm 1921, “Cấm Viên_______” Cảnh tượng mùa Đông, những bông tuyết rơi tán loạn tựa như trong một bức Quốc họa (*) màu sắc thanh nhã, yên lặng lại xinh đẹp, một mảnh hoa tuyết hình lục giác xuyên qua song cửa đang mở rộng, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
(*) Quốc họa: tranh Trung Quốc.
Đồng Âm ngồi bên cạnh cửa sổ, nâng ngón tay trắng nõn chạm vào bông tuyết, một mảnh tuyết lạnh lẽo trong lòng bàn tay cậu rất nhanh tan thành nước. Từ khi Kỷ phu nhân mất, đã hai năm trôi qua, Đồng Âm từ một hài đồng ngây ngô đã trổ mã càng thêm duyên dáng thanh lệ, tựa như bông tuyết nhỏ bé, tinh xảo và trắng nõn trong suốt đang bị nắm trong tay kia, giống như tùy lúc đều có thể dễ dàng vỡ ra.
Thú tiêu khiển mỗi ngày của Đồng Âm chính là đọc sách, vẽ tranh, chơi cờ này đó đều là nhị ca Kỷ Hiếu Hòa dạy cho cậu. Từ khi bắt đầu biết viết cái tên “Đồng Âm”, Kỷ Hiếu Hòa lần lượt dạy cậu nhận biết thêm rất nhiều chữ mới, về sau Đồng Âm có thể tự mình đọc “Tam Tự Kinh”, Hiếu Hòa lại cầm tay cậu dạy vẽ tranh thủy mặc hay đánh cờ vây. Đồng Âm học rất nhanh, cậu vốn đã có khao khát biết đọc sách viết chữ, Kỷ Hiếu Hòa lại chỉ dạy thật sự cẩn thận, chỉ mới hai năm thời gian mà cậu đã thành một tay hảo tự. Trừ bỏ dạy Đồng Âm viết chữ, Kỷ Hiếu Hòa mỗi lần trở về từ Thượng Hải đều mang cho cậu một hay hai kiện ngoạn vật có kỹ thuật mới lạ độc đáo. Có camera hiếm thấy, sách Tây phương nhiều tranh vẽ rực rỡ đầy màu sắc, hộp âm nhạc bằng thạch anh, … các lễ vật được tặng đã xếp đầy cả ba tầng ở kệ sách.
Tháng trước, Kỷ Hiếu Hòa còn không biết từ nơi nào mua được mũ dạ viền hoa đang rất được ưa chuộng ở Anh cũng đưa cho Đồng Âm. Kỷ Hiếu Sâm sẽ không cấp Đồng Âm những thứ cổ quái hiếm lạ gì đó, hắn so với Kỷ Hiếu Hòa truyền thống hơn một chút, cũng càng bá đạo. Hắn không hỏi ý kiến Đồng Âm liền tự tiện đổi mới toàn bộ gia cụ trong “Cấm Viên”, đặc biệt là giường. Cái giường rộng tám bộ (*) bằng gỗ Tử Đàn khắc hình sư tử, lớn đến tựa như một căn phòng nhỏ độc lập, ba mặt thẳng đứng, đều được chạm trổ ở xung quanh, bên trên trải đệm thật dày cùng áo ngủ bằng gấm đỏ in hình uyên ương hí thủy, năm người ngủ vẫn còn dư dả.
(*) bộ: đơn vị dùng để đo độ dài thời xưa, 1 bộ bằng 5 thước.
Từ chiếc kỷ trà sơn nước màu đen khảm tranh sơn thủy bằng ốc xà cừ, bốn cái tủ Phúc Khánh Hữu Dư (*) đến bức bình phong hoa điểu (hoa và chim) mạ vàng, ấm lô đồng đỏ, mỗi vật phẩm đều do đích thân Kỷ Hiếu Sâm tự mình chọn lựa, hắn chỉ cần cảm thấy cái nào cùng mỹ mạo Đồng Âm tương xứng liền mặc kệ nó có quý giá bao nhiêu đều sẽ mua ngay lập tức. Sau sự xuống dốc của vương triều cũ, đại bộ phận các nhà quyền quý từ đó đến giờ vẫn chưa gượng dậy nổi, lưu lạc đến nông nỗi phải đem tổ trạch (*) bán đấu giá. Nhưng là, cho dù bên ngoài tinh phong huyết vũ, Kỷ gia vẫn đứng vững, bắt đầu thành lập các xí nghiệp kiểu mới, hàng ngày vẫn trải qua cuộc sống vô cùng xa hoa như trước.
(*) tổ trạch: nhà của ông bà tổ tiên.
Đối với thế giới bên ngoài Đồng Âm hoàn toàn không hề biết gì, hai huynh đệ cũng sẽ không đem chuyện chiến tranh, chuyện nạn đói, cùng với hết thảy các tin tức tiêu cực khác cũng mang đến “Cấm Viên”. Tựa như một cái ***g chim hoa lệ mà tinh xảo, đây chính là một thế giới bị phong bế. Trừ bỏ gia cụ và đồ dùng hằng ngày, Kỷ Hiếu Sâm còn sai thợ thủ công cải tạo lại “Cấm Viên” đem hai gian sương phòng không dùng đến ở phía Bắc nơi đó cải biến thành phòng tắm rồi dẫn nước nóng vào, gian còn lại dùng làm phòng thay quần áo. Bên trong phòng thay quần áo lớn khoảng sáu bình (*), rất nhanh liền chất đầy các loại áo quần mà Kỷ Hiếu Sâm sai người chế tác cho Đồng Âm, còn có tây trang của hai huynh đệ bọn họ. Ngẫu nhiên sẽ có sườn xám, âu phục cùng các kiểu trang phục của phụ nữ. Đó là một sở thích tà ác của Kỷ Hiếu Hòa, y thích cho Đồng Âm ăn mặc thành bộ dạng con gái, sau đó đem cậu đặt trên hành lang, nhấc lên vạt áo của sườn xám hoặc vạt áo của âu phục rồi từ phía sau xâm phạm cậu.
(*) bình: phép đo của nước Nhật Bản, cho 36 thước vuông bề mặt là một bình.
Một khắc kia, Kỷ Hiếu Hòa ôn nhu cùng săn sóc tựa như thay đổi thành một người khác. Dùng *** ngôn uế ngữ, dùng đầu lưỡi ướt át, dùng những ngón tay hết sức linh hoạt đùa bỡn cậu ở bất cứ nơi nào, ở bất cứ lúc nào cũng có thể buộc cậu phải cao trào bằng tính khí có hình dạng hung hãn kia, vô luận cậu có chống cự cùng hèn mọn cầu xin tha thứ như thế nào. Nhưng, ít nhất là các ca ca cần cậu, nguyện ý cùng cậu thân cận, về phần bọn họ xuất phát từ mục đích nào mới tiếp nhận cậu thì Đồng Âm cũng không dám suy nghĩ. Mẫu thân là một vũ nữ Nhật Bản, nghe nói cũng xuất thân trong một gia đình khá giả tốt lành. Mười bảy tuổi thì bị một thương nhân dẫn qua Nhật Bản, sau lại bị bán lại vào một đường dây là trùm buôn người vào các câu lạc bộ đêm. Không rõ Kỷ Phủ Tường ở nơi nào nhận thức được nàng, không đến nửa năm hai người đã ở chung. Phụ thân bỏ lại cậu mới năm tuổi cùng mẫu thân bỏ trốn đã làm tổn thương rất nhiều người, nghĩ đến trong ánh mắt các ca ca ngẫu nhiên hiện lên một tia lạnh lùng và cừu hận, Đồng Âm sẽ không lại đòi hỏi thêm cái gì. Thân phận con riêng đã định cả cuộc đời sẽ bị người người phỉ nhổ cùng chán ghét, trước kia cậu là cỡ nào khờ dại, cư nhiên cho rằng chính mình cùng các ca ca là giống nhau, không rõ vì cái gì đại nương lại chán ghét cậu như vậy, hiện tại cậu đã có thể lí giải tất cả.
Cơ thể cậu là một dấu vết dơ bẩn không bao giờ phai được, giống như máu lưu đọng tại khắp nơi trong thân thể, tựa như Hiếu Sâm ca đã nói: “Em cho là ngoài “Cấm Viên” ra, em còn có khả năng đến địa phương khác sao?” Lúc trước không bị Kỷ phủ đuổi đi, đã là một ân huệ vô cùng lớn lao đáng ra không dành cho một đứa nhỏ có thân phận hèn mọn, không giống với con cháu mà nói, huống chi mẫu thân cậu còn không phải là thiếp thất chính thức của Kỷ gia, chỉ là tình nhân mà thôi. Địa vị của cậu ở Kỷ phủ, trên thực tế còn không bằng một cái nô tỳ. Khoảng thời gian xem như đã từng bị người chán ghét mà vứt bỏ, Đồng Âm cũng không trách cứ phụ thân, mẫu thân vì theo đuổi hạnh phúc mà ném cậu lại phía sau, cậu cũng không thể nói rõ nguyên nhân, tóm lại chính là không cách nào oán hận bởi hình ảnh cha mẹ lưu lại trong trí nhớ của cậu rất mờ nhạt.
Chính là, trên bàn tay nhỏ nhắn tiêm nhọn như còn lưu lại cái loại cảm giác được cha mẹ thân thiết mà dịu dàng bao bọc, dù sao cũng là máu mủ tình thâm đi, Đồng Âm chỉ cảm thấy vô tận phiền muộn cùng mất mát. Bởi vì trừ bỏ “Cấm Viên” không còn địa phương nào có thể đi, Đồng Âm cũng lập tức buông xuôi cái ý muốn rời khỏi đó, cậu thủy chung chính là con chim én cô linh linh kia, đối với các ca ca yêu thương và ỷ lại không chiếm được sự hồi đáp. Gió thổi làm cửa sổ lung lay, phiêu phiêu những bông tuyết đã muốn hòa tan khiến cho bàn cờ phỉ mộc (*) trên án thư bị lộng ướt. Đồng Âm bỗng chốc hoàn hồn, vội vàng dùng ống tay áo lau khô bàn cờ, sau đó đứng dậy đóng lại cửa sổ.
(*) Phỉ: cây Dẻ.
“Ai u, tiểu tổ tông của ta, ngươi lại mở cửa sổ rồi? Lạnh chết người, nếu để cho các Thiếu chủ nhìn thấy, ta thể nào cũng bị mắng!” Một lão phụ bưng một mâm đựng bát canh đu đủ hầm tuyết nghêu (*) đi vào, hùng hổ la hét, đặt mâm lên trên bàn trà. “Đối, thực xin lỗi………..” Đồng Âm sợ tới mức rụt tay lại, khiêm nhường mà cúi đầu. “Vạn nhất ngươi bị cảm lạnh, sinh bệnh, tất cả mọi người trong “Cấm Viên” sẽ phải chịu tai ương, a mẫu ta đã lớn tuổi, sao có thể cả ngày chạy đi chạy lại hầu hạ ngươi a?” Đồng Âm thấp thỏm vặn xoắn ngón tay, không dám nói lời nào. Lâm thẩm nghiêm khắc trừng mắt nhìn cậu, phách phách bạch bạch mà đem cửa gỗ đóng kín.
Đối với Đồng Âm mà nói, cuộc sống ở “Cấm Viên” thập phần tịch mịch, việc duy nhất cậu làm là nhìn ngắm phong cảnh đình viện lung linh xinh đẹp và không trung kia, chẳng để ý đến trời mùa đông giá rét chỉ có thể nhìn đến một mảnh tuyết đọng trắng xóa, cảnh vật đó cũng làm cho cậu cảm thấy được an ủi rất nhiều. Chính là Đồng Âm biết mình không thể làm vậy, cũng không nên chống đối Lâm thẩm, dù sao bà cũng là người đã nuôi cậu khôn lớn. Hơn nữa, đầu tháng trước cậu sinh bệnh, Lâm thẩm thức suốt đêm sắc thuốc cho cậu uống. Trung y, Tây y và các thầy thuốc chưa gặp bao giờ cả một đêm túc trực bên giường bệnh thẳng đến khi cậu khỏi hẳn, bọn họ mới thở phào một hơi như trút được gánh nặng, một đám cân bì kiệt lực, mệt đến tưởng như sắp đổ sụp đến nơi. Chẳng qua là bệnh phong hàn bình thường, lại khiến cho cả “Cấm Viên” lo lắng đề phòng, trắng đêm không ngủ.
Đồng Âm thực băn khoăn, về sau cậu càng chú ý giữ ấm, chỉ cần thời tiết hơi lạnh một chút liền mặc thêm áo khoác. Đương nhiên, sau khi khỏi bệnh, cậu cũng bị Kỷ Hiếu Sâm xử phạt, bị giam kín lại trong phòng ngủ, mười ngày cũng không được ra ngoài nửa bước, còn bị bắt uống rất nhiều thuốc bổ. “Ngồi xuống nhanh lên, ăn hết chén canh hầm này. Ngươi xem thiếu gia có bao nhiêu thương ngươi, chỉ nấu một chén canh nhỏ này thôi cũng là sai người đến tận Đông Bắc xa xôi mua nguyên liệu về, mau ăn đi!” Lâm thẩm ấn Đồng Âm ngồi xuống, dọn dẹp bàn cờ, rót ra canh tuyết nghêu đựng trong chén sứ in hình hoa sen, rồi đưa cho cậu một chiếc thìa màu vàng. Cả mình nghêu đều là màu trắng, nước canh tuyết nghêu trong suốt còn bỏ thêm sữa tươi, hương sữa nhàn nhạt hòa với hương thơm của đu đủ phiêu dật lan tỏa trong không gian, Đồng Âm cầm thìa khuấy nhẹ, múc lên một muỗng nhỏ, yên lặng mà ăn. tuyết nghêu mềm nhẵn như muốn hòa tan trên đầu lưỡi, vị ngọt của đường phèn thấm đến cả hầu gian (*), Đồng Âm biết loại thuốc bổ này rất sang quý. Nghĩ đến chính mình đã gây ra nhiều phiền toái cho kỷ gia, cậu thấy rất khó ăn, tổng cảm thấy bản thân nên tiết kiệm một chút. Nhưng là, nếu như cậu không ăn, Lâm thẩm nhất định sẽ mách lại Kỷ Hiếu Sâm, đến lúc đó lại không tránh khỏi bị giáo huấn. Đồng Âm không tiếng động thở dài, đem thuốc bổ không muốn uống này mạnh mẽ nuốt xuống.
(*) hầu gian: giữa cổ họng.
Phải mất cả tiếng đồng hồ mới ăn xong canh hầm, Lâm thẩm lại bưng đến chén trà cho Đồng Âm súc miệng rồi dùng khăn ấm lau sạch hai tay. Tuy rằng cậu chỉ là một đứa con riêng ăn nhờ ở đậu, nhưng cuộc sống hằng ngày vẫn y như thiếu gia quý tộc, mọi sự tình đều cẩn thận tỉ mỉ. Làm xong hết thảy mọi việc, Lâm thẩm mới đứng lên bưng mâm đi. Đồng Âm muốn tiếp tục chơi cờ, vừa mới bày ra, âm thanh cửa mở quen thuộc “chi dát” một tiếng, cánh cửa bị đẩy ra. Người bước vào rủ xuống bông tuyết cùng hơi nước, là nhị ca Kỷ Hiếu Hòa. Ngũ quan anh tuấn, khí chất phong lưu phóng khoáng cùng cử chỉ nho nhã lễ độ, làm người ta chỉ mới liếc mắt một cái đã có hảo cảm. Song đồng màu trà luôn ôn nhu thân thiết, tinh tế lưu động tình cảm. Bất đồng với Kỷ Hiếu Sâm nghiêm túc lạnh lùng, Kỷ Hiếu Hòa quả thực rất được nữ nhân hoan nghênh, thường xuyên lưu luyến dây dưa tại các câu lạc bộ nổi danh ở Thượng Hải, thật giống như là cá gặp nước. Thời điểm khi y trở về Kỷ gia, các hồng bài ở thanh lâu còn đem cả lễ vật như cà-vạt tơ tằm, nước hoa Cologne (*), đồng hồ Thụy Sĩ cao cấp gửi đến tận nhà. Mỗi lần nhận được quà tặng đóng gói tinh mĩ, kèm thêm những câu thơ đầy tình ý, Kỷ Hiếu Hòa sẽ tỏ ra hoàn toàn khác với thường ngày, ngay cả giấy gói cũng không thèm mở ra liền trực tiếp đem cấp cho hết cho hạ nhân.
Chỉ mình Đồng Âm biết rõ, một Kỷ Hiếu Hòa luôn thân thiện, luôn quan tâm giúp đỡ mọi người, thực ra ẩn bên dưới là bao nhiêu cao ngạo cùng chán ghét giao thiệp. Y chỉ thuần túy là vì sinh ý của Kỷ gia mới chấp nhận tham gia các loại tiệc tùng xã giao, gặp những nam nhân, nữ nhân mà y căn bản không muốn tiếp xúc. Cuộc sống trong trường quân đội cũng vậy, nhìn đến bọn quân phiệt óc đầy bụng phệ chỉ ngồi không mà hưởng, lợi dụng quyền thế mà hô phong hoán vũ, xảo trá vơ vét tài sản, Kỷ Hiếu Hòa đã nghĩ đem bọn họ giẫm nát dưới chân. Chính là thời đại bất đồng, hiện giờ không có sức mạnh cường đại làm chỗ dựa, thương nhân chính là con dê béo trong mắt bọn quân phiệt. Kỷ Hiếu Hòa cũng rất minh bạch điều này, mà người chính thức đối phó với các chính khách (*) trong bộ máy quan liêu (*), trực diện nguy hiểm là đại ca Kỷ Hiếu Sâm.
Đã muốn nhớ không rõ hắn bị bao nhiêu bọn quân phiệt đe dọa qua, tài phú của Kỷ gia lại luôn là miếng mồi mà bọn chúng thèm muốn. Nếu Kỷ Hiếu Sâm không có mạng lưới tình báo trải rộng cùng thủ đoạn cao siêu, thì đừng nói ở Thượng Hải có khả năng mở mang nhà máy, chỉ sợ đến cơ nghiệp của tổ tông cũng bảo vệ chẳng được. “Nhị ca…………” Nhìn đến Kỷ Hiếu Hòa bất chấp gió tuyết mà bước vào gian phòng, Đồng Âm lập tức đứng lên nghênh đón y, Lâm thẩm cũng nhanh chóng bưng nước trà đến, ân cần thay nhị Thiếu chủ phủi đi bông tuyết trên vai, nhận lấy áo ba-đờ-xuy bằng len dạ của y treo lên giá áo bằng gỗ lim, lại cúi thắt lưng đặt xuống một đôi dép lê bằng nhung mềm mại. “Để Đồng Âm giúp ta là được, ta đói rồi. Lâm thẩm, kêu phòng bếp ủ hai bình rượu, rồi dọn thêm món ăn lên đây” Kỷ Hiếu Hòa nói xong, ánh mắt thâm trầm ám muội đã muốn rơi xuống trên người Đồng Âm thanh lệ hoặc nhân. “Vâng, thiếu gia” Lâm thẩm cúi đầu khom lưng đáp, bỏ lại Đồng Âm đang bất an lo sợ, xoay người rời khỏi sương phòng. ______________________________________________________________
(*) Phúc Khánh Hữu Dư: này thì ta đoán nó là tên mấy cái tủ, cũng không biết nó gọi thế nào vì trong bản qt ghi là phúc khánh có dư quỹ >__
Chương trướcChương tiếp
Bách Luyện Thành Thần - Chuyện về một kẻ tôi luyện bản thân liên tục cho đến khi đạt tới đỉnh cao nhất của toàn bộ thể giới này
Võ Luyện Đỉnh Phong - Sống trong nghịch cảnh, phát triển trong tuyệt địa, bất khuất không bỏ cuộc, mới có thể phá vỡ được cực đạo của võ thuật!
Lạc vào thế giới người thú nơi nam nhân đẹp như Khổng tước còn nữ lại xấu không nỡ nhìn, cô gái lập nên hậu cung mỹ nam, cuộc đời chạm đỉnh!
Đấu Phá Thương Khung - Một thiên tài tu luyện trong phút chốc thành phế vật, từ phế vật từng bước khẳng định lại chính mình!
Báo lỗi chương Bình luận
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.