Chớp mắt một cái, trên trán Hạ Thiên Kỳ rịn ra rất nhiều mồ hôi lạnh.
Không biết có phải do tâm trạng ảnh hưởng hay không, hắn chỉ cảm thấy không khí trong phòng khách như ngưng đọng lại.
Hắn run rẩy cầm di động, trong phòng khách chỉ còn tiếng "Ong ong" vang lên, giống như đang nhắc nhở hắn, vốn dĩ đối diện với hắn là một con quỷ!
Hạ Thiên Kỳ không nghe điện thoại, mà chỉ ngẩng đầu liếc thoáng qua hai người đang nhìn mình. Lúc này đây, bất kể là Lãnh Nguyệt hay là Tào Kim Hải, trên mặt bọn hắn đều không có gì là dữ tợn.
Loạn, loạn rồi. Rốt cục thì đâu là thật đâu là giả chứ?
"Điện thoại của mày đang reo, sao lại không bắt máy vậy?"
Tào Kim Hải âm trầm nhìn hắn, cất tiếng đầy hoài nghi.
"Một cuộc điện thoại quấy rầy thôi, không quen, không cần để ý đâu."
Hạ Thiên Kỳ cố gắng trấn định mình, cứ xem như đối diện với hắn là hai con quỷ, chỉ cần không quá lợi hại, thì hắn vẫn có thể chạy thoát.
Không, phải nói là hắn nhất định phải trốn, bất kể hai người đối diện là ai.
Nghe Hạ Thiên Kỳ bảo không muốn tiếp, ánh mắt đang đờ đẫn của Lãnh Nguyệt bỗng sáng lên, tiếp đó nói:
"Được rồi, đưa tay qua đây, tôi chỉ lấy một chút máu thôi."
"Từ nhỏ tôi đã có ác cảm với dao phay, Kim Hải, tao nhớ trong phòng bếp nhà mày có con dao gọt hoa quả, vẫn nên đổi một con dao nhỏ hơn một chút."
Nghe vậy, Tào Kim Hải hơi do dự, nhưng thấy ánh mắt kiên trì của Hạ Thiên Kỳ, cậu ta đành phải đứng dậy đi xem một chút, sau đó bước vào phòng bếp.
Thấy Tào Kim Hải đi khỏi, trong lòng Hạ Thiên Kỳ đanh lại, không hề có điểm báo trước, sau đó bất ngờ hất tung bàn ăn trước mặt.
Lãnh Nguyệt ngồi trước bàn ăn, không nghĩ đến Hạ Thiên Kỳ sẽ đột nhiên hất bàn như vậy, không kịp tránh, bị đánh ngay đầu, tiếng một người đàn bà thét lên.
"***, quả nhiên là do quỷ biến thành!"
Thấy đánh lén thành công, Hạ Thiên Kỳ cũng mặc kệ, thoải mái đứng dậy chạy ra khỏi cửa. Cùng lúc đó, Tào Kim Hải cảm thấy bất thường, vội vàng lao ra khỏi phòng bếp, con dao phay trên tay cậu ta phát sáng.
"Chết!"
Tào Kim Hải hét lên, đánh về phía Hạ Thiên Kỳ.
Trong lòng Hạ Thiên Kỳ rét run, tăng tốc độ chạy, đợi sau khi đến cửa nhanh chóng ấn mở khóa, chỉ tiếc, ngay lúc đó con dao trên tay Tào Kim Hải cũng đã găm lên người hắn, không kịp trở tay rồi.
Trong lúc đó, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng, cơ thể lao về phía trước, đẩy cửa lảo đảo ngã nghiêng lăn xuống bậc thang.
Mặc dù hắn kiệt sức mới xảy ra phản ứng như vậy, nhưng vì phía sau lưng bị dao rạch một đường, nên cả tấm lưng đều trở nên sền sệt.
Không quan tâm vết thương của mình, Hạ Thiên Kỳ đau đớn bò dậy, liều mạng chạy xuống lầu, theo từng bước chân, sau lưng lại lan đến một trận đau đớn.
Nói thật, nếu cho hắn quay lại, liều mạng với hai con quỷ vật kia, chưa chắc hắn đã thua, nhưng chuyện này dù sao cũng không phải cách. Nếu hắn cứ trải qua mấy chuyện như vậy, khẳng định tinh thần của hắn sẽ xuống dóc.
Hiện tại, hắn thật sự không phân biệt được có phải mình đang nằm mơ hay không.
Hạ Thiên Kỳ trốn ra hành lang, sau lưng có tiếng bước chân đuổi theo, sau đó cũng im bặt, nhưng hắn không dám dừng lại, chạy nhanh ra khỏi khu chung cư.
Mãi đến khi có xe cộ qua lại trên đường, hắn mới dừng lại thở một hơi.
Nhưng vừa buông lỏng tinh thần, lại làm vết thương trên lưng hắn càng đau hơn, không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không, thậm chí hắn còn có chút hoa mắt.
"Rốt cục cũng không thoát khỏi vận mệnh mất máu mà."
Hạ Thiên Kỳ tự cười khẩy mình một cái, tìm tiệm thuốc mở cửa 24 giờ mua một ít thuốc cầm máu và băng gạc.
Sau khi ra khỏi tiệm thuốc, hắn cầm điện thoại trên tay muốn gọi cho Lãnh Nguyệt, nhưng lại sợ gặp phải "lừa đảo", nên hắn bỏ điện thoại xuống, mở tính năng của bảng vinh dự ra.
"Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt, anh đang ở đâu?"
"Đây, anh đang làm gì vậy, gọi cho anh mấy cuộc nhưng không có ai tiếp."
"Đừng nói nữa, tôi vừa bị một con quỷ giả mạo anh tính kế, hiện tại tinh thần tôi đang bị khủng hoảng đây."
Nói đến đây, Hạ Thiên Kỳ sợ Lãnh Nguyệt này cũng là giả, nên hỏi:
"Anh nói cho tôi biết, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt là ở đâu?"
"Làm gì?"
"Làm gì là làm gì, ai biết anh có phải là giả hay không!"
"Học viện nữ sinh Tề Hà."
"Ai ở chung với chúng ta?"
"Lưu Ngôn Mẫn, Nam Cung Vân."
"Ngực Nam Cung Vân lớn hay bé?"
"Anh đã đủ chưa!" Trong bộ đàm, Lãnh Nguyệt đột nhiên gầm lên.
"Thật là tôi bị dọa cho sợ rồi." Hạ Thiên Kỳ cảm thấy, Lãnh Nguyệt này hẳn là thật rồi, nên cũng không nói nhảm nữa:
"Bây giờ anh đến đâu rồi."
"Chung cư Thanh Hà."
"Anh đến rồi?"
"Ừm. Anh đang ở đâu?"
"Tôi ở đầu phố phía đối diện, chúng ta gặp nhau ở cổng tiệm thuốc 24 giờ nhé."
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ gắng chịu đau đớn, bước đến chỗ đầu phố, trong quá trình đó, điện thoại di động của hắn có rung lên "Ong ong" một lần.
Lấy điện thoại ra xem, vậy mà người gọi lại là "Lãnh Nguyệt".
Hạ Thiên Kỳ không bao giờ tin tưởng điện thoại nữa, trực tiếp ngắt cuộc gọi, đi thẳng về phía trước.
Đến đầu phố, đứng chờ khoảng 3 phút, đã thấy xe của Lãnh Nguyệt đang đỗ lại ven đường, qua cửa sổ xe vẫy vẫy tay gọi hắn.
Lãnh Nguyệt mang một bộ đồ thể thao màu trắng xám, so với bộ đồ màu đen bó sát của "hàng giả" trước đó là hoàn toàn khác biệt, mặc dù trên mặt bọn họ đều không có chút cảm xúc nào.
Mở cửa xe ngồi vào, Hạ Thiên Kỳ ôm lấy vết thương trên lưng kêu đau, thấy thế, Lãnh Nguyệt nhíu mày hỏi:
"Anh bị thương rồi?"
"Ừm, bị chém một dao. Giúp tôi bôi một ít thuốc."
"Đưa thuốc cho tôi, xoay người đi."
Giọng điệu của Lãnh Nguyệt vẫn lãnh đạm như trước, nhưng lần này nghe thấy, Hạ Thiên Kỳ lại cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Không thể nghi ngờ nữa, Lãnh Nguyệt là một người rất đáng để hắn tin tưởng.
Động tác của Lãnh Nguyệt rất nhuần nhuyễn, hiển nhiên trước kia đã bị thương không ít, rất nhanh đã băng bó xong.
Hạ Thiên Kỳ thử cử động một chút, mặc dù còn chút đau, nhưng so với trước đó đã đỡ hơn không ít. Hắn không có tư chất, vứt hết băng gạc nhuốm máu ra ngoài cửa sổ, cũng vì vậy mà hắn bị Lãnh Nguyệt tặng cho một ánh mắt khinh bỉ.
"Rốt cục thì chuyện gì xảy ra, sao anh lại ra đây, người bạn kia đâu?"
"Hài, đừng nói nữa." Nghe Lãnh Nguyệt hỏi thăm, Hạ Thiên Kỳ buồn khổ thở dài, nói:
"Hiện tại, tôi rối tung lên rồi, người bạn kia của tôi, cũng giống như bị quỷ nhập vào, một dao trên lưng tôi là do cậu ta găm vào..."
Hạ Thiên Kỳ kể những chuyện phát sinh trước đó và vừa rồi cho Lãnh Nguyệt nghe qua một lần.
"Tôi rất bực mình, quỷ nhập xác người sao có thể biến hóa hình dạng của con người chứ, là ảo giác của tôi sao? Không phải, làm sao chúng có thể..."
"Bọn chúng không phải quỷ nhập xác người." Sau khi suy nghĩ một lúc, Lãnh Nguyệt lắc đầu, cắt ngang lời của Hạ Thiên Kỳ.
"Không phải quỷ nhập xác người?"
"Ừm, theo lời kể của anh, thì hẳn bọn chúng là ác mộng."
"Ác mộng?"
"Ừm, ác mộng nói ra chính là quỷ vật trong mộng. Ở trình độ nào đó, bọn chúng và quỷ nhập xác người đều có thể chiếm giữ thân thể của con người và điều khiển ý chí của họ, chỉ là cách làm khác mà thôi.
Một cái nhập xác nhờ vào cảnh trong mộng, còn một cái thì trực tiếp nhập xác.
Đồng thời, so với quỷ nhập xác người, ác mộng còn có năng lực đọc được ký ức của con người để biến ảo.
Về việc bọn chúng giả mạo tôi gọi điện thoại cho anh, hay là trực tiếp tiến hành quấy nhiễu, khoản này, chỉ cần là quỷ vật thì đều có thể làm được."