"Thôi được, vậy các cậu vào đây hỏi đi."
Tuy trong lòng của Trương Hiểu Hiểu không muốn lắm nhưng vẫn để ba người của Hạ Thiên Kỳ vào phòng.
Thấy Hạ Thiên Kỳ sau khi bước vào thì lập tức cau mày dò xét bốn phía xung quang căn phòng. Trương Hiểu Hiểu còn tưởng rằng hắn cảm thấy nhà mình quá nhỏ, cảm thấy có chút không thoải mái nói:
"Phòng này hơi nhỏ, quả thật có chút chật chội."
Nghe được lời nói lạnh nhạt của Trương Hiểu Hiểu, Hạ Thiên Kỳ cười cười cũng không nói gì. Còn Triệu An Quốc không biết có phải là đang muốn giải vây hay thật sự là xuất phát từ trong lòng mà lên tiếng nói:
"Tôi rất thích những loại phòng nhỏ này nha, vô cùng ấm áp mà còn có cảm giác an toàn nữa."
Có lẽ câu nói của Triệu An Quốc đã đánh vào tâm lý của Trương Hiểu Hiểu, nên thái độ của cô ta đã có chuyển biến rõ ràng hơn với bọn họ.
"Các cậu muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi."
Trương Hiểu Hiểu bày ra bộ dạng sẽ phối hợp tuyệt đối với họ.
Nghe Trương Hiểu Hiểu nói như vậy, Hạ Thiên Kỳ cũng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa mà vào thẳng vấn đề:
"Nghe nói cô vừa mới chuyển vào đây?"
"Ừm, vừa chuyển vào đây được hai ngày."
"Có hai người ở cùng nhau thôi à?"
"Ừm, phòng này là phòng cưới của chúng tôi."
"Vậy sao không thấy người kia vậy, mỗi ngày anh ta đều tới khuya mới về à?"
"Hai ngày này đều về rất muộn, bởi vì nhà mà chúng tôi muốn cần phải thu dọn lại, đồ vật rách rưới vẫn còn rất nhiều, có thêm anh ấy cũng chưa chắc thu dọn xong."
"Nói vậy hôm qua anh ta không có về nhà, chỉ có mình cô ở chỗ này?"
"Ừm, tuy nhiên hôm nay anh ấy nói là anh ấy sẽ về."
Khi nói đến việc chồng cô nhất định tối nay sẽ về thì trong giọng nói của Trương Hiểu Hiểu cũng lộ ra vẻ không chắc chắn lắm.
Hạ Thiên Kỳ nhớ rất rõ. Ở bốn vụ án xảy ra trước đó, mỗi lần đều sẽ có hai người chết thảm. Mà trong đó khi so sánh thời gian tử vong thì một người chết sớm trước người kia. Nhưng loại trừ trường hợp giết người giấu xác ra vậy khả năng còn lại chỉ có thể giải thích bằng một nguyên nhân.
Đó chính là người chết về nhà!
Lấy vụ án gần nhất để làm ví dụ. Người chết là một cặp tình nhân sống thử. Khi kiểm tra thi thể thì trên báo cáo có ghi thời gian tử vong của người con trai sớm hơn người con gái hai ngày, cái này đã nói lên cái buổi tối tại nhà của cô gái đó thì tên kia đã chết rồi.
Nhưng thi thể lại xác thực là cùng bị phát hiện tại một chỗ, cho nên việc này cũng có thể nói rõ việc tại sao người con trai đó sau khi chết lại về nhà.
Người chết về nhà cũng không khác gì Quỷ Vật về nhà, cho nên cái chết thảm thương của cô gái kia cũng không khó mà giải thích.
Không chỉ có vụ án lần trước như vậy, đếm kỹ thì những vụ án xảy ra trước đó cũng đều giống như thế.
Có thể thấy được. Quỷ vật giết người cũng không phải là người khác mà chính là người chết sống lại.
Hạ Thiên Kỳ hoài nghi nhìn Trương Hiểu Hiểu đang ngồi đối diện với bọn họ, cô ta chắc chắn là mục tiêu kế tiếp mà Quỷ Vật muốn giết.
"Như trước đó tôi đã nói với cô, cấp trên lệnh cho đồn cảnh sát của khu Đông Dụ của chúng tôi phải xác nhận mỗi người của từng nhà. Nhưng theo lời của cô thì cô cũng không xác định được khi nào chồng cô mới về. Hay là như vậy đi, cô cho chúng tôi số điện thoại di động của anh ấy, chúng tôi muốn gọi điện thoại xác minh cậu ta một chút ngay bây giờ."
Hạ Thiên Kỳ dự định muốn biết rõ tung tích của Trương Thần kia trước.
"Có chuyện gì mà nghiêm trọng như thế? Có phải ở khu Đông Dụ của chúng ta gần nhất đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?"
Bốn vụ án giết người cực kỳ tàn ác kia xảy ra, đương nhiên sẽ bị phong kín lại để không cho dân biết, cho nên Trương Hiểu Hiểu sẽ không biết. Toàn bộ khu Đông Dụ đều đang mang trên mình một đám mây đen chết chóc.
"Cụ thể xảy ra chuyện gì thì chúng tôi cũng không rõ, phía trên đã có chỉ thị kêu chúng tôi tra thì chúng tôi cũng chỉ có thể làm theo mà thôi."
Hiện tại bây giờ Hạ Thiên Kỳ làm bộ dạng ngụy trang thân phận này cũng có kinh nghiệm. Vì trong mấy lần sử dụng thẻ công tác này, hắn phát hiện họ đều không chú ý đến tấm thẻ công tác, thật là có thể ứng phó mà dễ dàng vượt qua tất cả các sự kiểm tra kia. Đường đường chính chính giả mạo thân phận thành công.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, việc sử dụng thẻ công tác cũng hạn chế những cộng sự có quan hệ. Nếu bình thường mượn thẻ công tác để mượn oai hùm thì cũng không được vượt quá ba lần, nếu không số điểm vinh dự khổ sở lắm mới có được sẽ bị trừ sạch sẽ.
Cảnh sát tự nhiên muốn điện thoại cho chồng cô cho nên Trương Hiểu Hiểu đương nhiên là không dám không cho. Sau khi ghi xong số điện thoại thì Hạ Thiên Kỳ lập tức bấm số gọi thẳng cho Trương Thần.
Tuy nhiên đợi chừng nửa phút thì đầu dây điện thoại bên kia cũng không có người nghe máy.
Hạ Thiên Kỳ vẫn chưa chịu từ bỏ ý định lại bấm số gọi thêm lần nữa nhưng kết quả lại không khác nhau chút nào, vẫn không có người nghe.
Nhét điện thoại di động vào túi lại, trên mặt Hạ Thiên Kỳ mang theo chút lạnh nhạt, bất an nhìn Trương Hiểu Hiểu, hỏi:
"Chồng cô tại sao lại không chịu nghe máy?"
"Có lẽ là do đang bận lái xe, anh ấy là một người rất là nghiêm túc và có quy tắc, nếu chưa thu xếp xong bên kia thì anh ấy sẽ không quan tâm đến những chuyện khác đâu."
"Lại lấy lý do bận rộn, nghe một cú điện thoại mất thời gian lắm sao."
Hạ Thiên Kỳ vẫn không chịu buông tha, chỉ cái điện thoại của Trương Hiểu Hiểu đang để ở trên bàn trà nói:
"Tôi gọi cho anh ta, anh ta không chịu nghe máy vậy cô thử gọi xem sao."
"Chỉ sợ tôi gọi anh ấy cũng sẽ không chịu nghe đâu. Trước khi mọi người tới đây thì tôi đã gọi rồi."
Trương Hiểu Hiểu ngoài miệng mặc dù đang giải thích nhưng tay vẫn làm theo sự giao phó của Hạ Thiên Kỳ, cầm điện thoại di động lên rồi gọi cho chồng cô.
Nhưng kết quả cũng giống y như của Hạ Thiên Kỳ trước đó. Điện thoại vẫn không có người nghe.
Trong lòng cảm thấy không yên tâm, cô để điện thoại di động xuống. Trong lòng Trương Hiểu Hiểu luôn cảm thấy chồng của cô rất có thể đã xảy ra chuyện, bằng không người của đồn cảnh sát làm sao lại tới tận nơi để tra hỏi, đồng thời còn quan tâm đến việc không liên lạc được với chồng cô.
Nghĩ như vậy, Trương Hiểu Hiểu không khống chế được mình mà khóc lên:
"Anh cảnh sát, tôi van xin các cậu, các cậu có thể nói thật cho tôi biết được không? Chồng tôi có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không. . . Anh ấy mặc dù tính tình có chút ngang bướng nhưng lá gan lại rất nhỏ. Tôi dám thề... Là anh ấy sẽ không làm chuyện gì xấu đâu. . ."
Hạ Thiên Kỳ không ngờ Trương Hiểu Hiểu lại đột nhiên không kìm chế được nỗi lòng của mình mà khóc lên như vậy nhưng hắn lại không có cách nào để nói thật cho cô nghe rằng họ tới đây thật ra là vì muốn bảo vệ cô ấy, chồng của cô ấy rất có thể tối nay sẽ về giết chết cổ.
Hắn lại không biết Quỷ Vật lần này mạnh cỡ nào, mạo hiểm ở lại để bảo vệ Trương Hiểu Hiểu, rất có thể sẽ xuất hiện khả năng cứu người không thành lại còn đưa chính bọn hắn vào tình thế nguy hiểm.
Tuy bọn hắn rất muốn nhúng tay vào nhiệm vụ lần này, sớm ngày giải quyết nhiệm vụ nhưng trong quá trình này phải cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không thể mạo hiểm mà nhúng tay vào.
Dù sao lúc này không có Lãnh Nguyệt bên cạnh, tuy rằng trong hai người mới cũng có một người biết pháp thuật nhưng không thông thạo, còn Triệu Quốc An và hắn thì là có thể chất Quỷ Vật, mặc dù tiềm lực rất lớn nhưng vẫn còn đang chưa bộc phát được hết ra ngoài, đến lúc nó bộc phát được thì mọi người cũng đã hết hơi rồi.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, nếu như trong bọn họ không ai ở lại thì làm sao có thể biết được Quỷ Vật mạnh hay yếu chứ?
"Sự việc giết quỷ tạm thời khoan hãy cân nhắc đã, trước mắt phải tìm ra biện pháp từ các khía cạnh để giải quyết cái nguồn gốc của sự việc lần này đã."
Hạ Thiên Kỳ cuối cùng vẫn quyết định không xung phong đi đầu để mà lội vũng nước đục này, hắn dự định sẽ dùng biện pháp khác để giao chiến trực diện với Quỷ Vật bây giờ vẫn là tìm cách làm sao giải quyết cái nguồn gốc xảy ra sự việc lần này đã.
Dù sao trước mắt thì trong lòng hắn cũng biết tự lượng sức mình.
Trước đó việc xin làm chủ quản khiến hắn bị trừ đi 10 điểm vinh dự cho nên từ đó hắn mới có một suy nghĩ vô cùng điên cuồng đó chính là sau này có bao nhiêu điểm vinh dự, hắn đều sẽ dùng nó để cường hóa thể chất ác linh.
Trạng thái bây giờ của hắn chính là không đủ năng lực để tự vệ, hắn thật sự là chịu đủ luôn.
Đầu năm nay, hễ dựa vào người nào thì người đó sẽ chạy, dựa vào cây thì lại bị cây quật lại, chỉ có thể tự dựa vào sức mình mới là con đường đúng đắn nhất.