Từ phía trong bước ra, cả bốn người liền tìm cho mình một chỗ thoáng mát để nghỉ chân.
Thông qua cuộc nói chuyện ngắn ngủi với nhau trong lúc đi, Hạ Thiên Kỳ mới biết được tên của ba người, trong đó có cả tên của người đàn ông kia.
Tên của ông ấy là Hàn Hi Nguyên, tên thì có vẻ không đến nỗi nào nhưng các thứ còn lại đều không tốt.
Người ấy chẳng những có dáng dấp thấp mà còn mập, đầu lại bị trọc, đồng thời hai con mắt hí như hạt đậu cứ liên tục chớp chớp, đây là vẻ điển hình của một tên hèn hạ, bỉ ổi.
Lúc xuống lầu còn không quên liếc trộm bộ ngực cùng với cặp đùi trắng nõn của hai mỹ nữ đi cùng.
Tất nhiên, Hạ Thiên Kỳ cũng không phủ nhận rằng mình cũng có lúc liếc trộm vài lần.
Hai cô gái kia chẳng biết có phải đều là người hướng nội hay không mà chẳng nói tiếng nào, chờ những người khác mở miệng trước, tóm lại là sau khi ra ngoài vẫn còn ngầm đánh giá lẫn nhau. Còn tên mập kia thì hoàn toàn chẳng để ý tới cấp trên là hắn.
Hạ Thiên Kỳ không có dư thời gian để cùng bọn họ dây dưa nữa, hắn chỉ muốn họ một lần nữa nói cho hắn rõ ràng về thông tin mà hắn muốn biết cho nên liền mở miệng nói đầu tiên:
“Mọi người đều là những người mới ký hợp đồng thử việc ở công ty sao?
“Đúng vậy a, các người hiểu được công ty đó bao nhiêu? Mẹ nó, cho tới bây giờ tôi còn chẳng hiểu được.”
Hàn Hi Nguyên lúc này mới tiếp lời, giả vờ dò hỏi nhìn bọn Hạ Thiên Kỳ.
“Không biết, hay là một công ty con lợi dụng lương cao mà lừa gạt người khác?”
Bỗng nhiên vang lên một giọng nói có chút yểu điệu.
“Là công ty con sao? Vậy mà cậu còn tới?”
Hàn Hi Nguyên đưa đôi mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào người con gái kia, cô lườm hắn rồi nói tiếp:
“Tôi chỉ nói như vậy thì tốt nha, dù sao tiền lương như vậy là quá tốt rồi, đồng thời những thứ khác đều không nói cho chúng ta, tôi chỉ là luôn cảm thấy ở bên trong có điều gì đó mà họ không muốn chúng ta biết.”
“Bên trong văn phòng Hoàng Kim tầm cỡ xịn cũng chẳng thể vào được huống chi là lừa gạt công ty con. Hay là trực thuộc về bộ ngành thần bí của Chính phủ nha.”
“Là thật hay giả thế?”
“Tôi đoán vậy…”
Hạ Thiên Kỳ nghe cuộc trò chuyện của Hàn Hi Nguyên cùng với người có giọng nói yểu điệu kia được một lúc, chỉ là nội dung nói chuyện của hai người đa số đều là nói nhảm chẳng có chút thông tin nào cần thiết. Trong lúc đó lại có một người con gái khác khiến hắn cảm thấy hứng thú, ngoài trừ khuôn mặt lạnh nhạt thì từ đầu đến cuối cô vẫn chung thủy không hé miệng nói một câu.
Trong lúc Hạ Thiên Kỳ muốn mở miệng cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người kia thì cô bỗng nhiên mở miệng nói:
“Số tiền đó không phải cho không chúng ta nhiều như vậy, còn nhớ lời của người kia nhắc nhở chúng ta trước khi tới đây không?
Hắn nói chúng ta tới chỗ này sẽ gặp phải quỷ, muốn sống sót nhất định phải nghĩ ra biện pháp để giải quyết nó.”
Cô vừa mở miệng là liền đi thẳng đến mấu chốt của vấn đề, điều này khiến cho Hàn Hi Nguyên và người con gái kia im lặng.
Hạ Thiên Kỳ cũng không nghĩ tới cô lại nhắc đến điểu này, không kìm được mà đưa mắt nhìn về phía cô, suy nghĩ một chút liền nói tiếp:
“Ừm, trước khi tôi tới, cũng có vài người đã nhắc nhở tôi như vậy
Nghĩ lại, nguyên nhân của việc tiền lương thử việc lại cao như vậy chính là vì chúng ta phải giải quyết Qủy Hồn.”
Lời này vừa nói xong, Hạ Thiên Kỳ và cô gái lạnh lùng kia không khỏi đưa mắt liền nhìn nhau một cái, về phần Hàn Hi Nguyên và cô gái khác ít nhiều cũng có chút hoài nghi.
Hàn Hi Nguyên cười khan:
“Bắt yêu trừ quỷ? Coi chúng ta là những kẻ xua đuổi ma quỷ sao? Trên phim ảnh đã thấy nhiều rồi.”
Hàn Hi Nguyên nói xong, cô gái kia cũng theo sau mà phụ họa:
“Tôi cảm thấy có lẽ người kia chỉ muốn dọa chúng ta sợ thôi, vì lo chúng ta làm việc không tốt… Nơi này chắc không có quỷ đâu… “
Hạ Thiên Kỳ biết nhất định sẽ chẳng có ai tin điều này, nói đi nói lại thì điều này cũng chỉ là chuyện bình thường, nếu như không phải trước kia đã gặp phải thì hắn vạn lần cũng không tin trên đời này là có quỷ.
Dù cho hai người kia có tin hay không thì hắn cũng chẳng quan tâm, bản thân hắn còn chưa tự lo được cho mình thì hơi sức đâu mà đi lo cho người khác?
Nếu như giải thích rõ ràng, nói ra hết tất cả thì có phải hơi đường đột không?
“Phần công việc này tuyệt đối sẽ không thể dễ dàng như bề ngoài được, phải biết rằng trên đời này sẽ không có chuyện vô duyên vô cớ một đĩa bánh ngon lại rớt trước mặt mình như vậy được.”
Xem ra cô gái lạnh lùng kia cũng không muốn nói nhiều, lúc này nghe cô chuyển chủ đề lại mơ hồ muốn nhắc nhở một chút:
“Dù sao thì cũng tới nơi này để quản lý ký túc xá mà thôi, nếu như công ty thực sự lừa đảo, là một tổ chức không hợp pháp, lẽ nào học viện nữ sinh Tề Hà này cũng là? Còn nữa, coi như nơi này cũng là một tổ chức không hợp pháp ngầm đi, chúng ta sẽ không báo cảnh sát sao?
Huống chi lại có điện thoại, nếu phát hiện có cái gì không ổn liền có thể đi về.”
Hàn Hi Nguyên có lẽ cảm thấy được bầu không khí có chút thay đổi nên “cười ha hả”, tự kiếm cho mình một cái lí do không tin sự tồn tại của ma quỷ, đồng thời cũng cho cô gái kia tiêm vào một liều thuốc trợ tim.
Lúc sau, bốn người lại tiếp tục nói chuyện với nhau, nhờ đó mà Hạ Thiên Kỳ cũng nhờ ba người đó mà cũng biết được chút thông tin.
Ba người họ đều cùng được một người phỏng vấn, qua lời miêu tả của cả ba thì đó là một người đàn ông trung niên, nhưng cũng không hẳn là một ông chú trung niên. Hạ Thiên Kỳ cũng chưa có gặp qua người này, mà muốn gặp thì chắc cũng phải là “nhân viên chủ quản” của công ty có chút địa vị thì may ra.
Như Lương Nhược Vân đã nói qua, những người mới phỏng vấn, mới phân công thử việc đều do chủ quản phụ trách.
Về việc tại sao lại chọn bọn hắn ký hợp đồng, loại trừ khả năng có trong lời nói của cô gái lạnh lùng kia, nếu không phải là một công ty lừa đảo thì quả là may mắn rồi. Tất nhiên, ở văn phòng công ty Hoàng Kim, nơi đó việc chi tiền khá thoải mái, cũng là ở đó có một yếu tố rất quan trọng.
Để bọn họ tới đây, có người nhắc nhở bọn hắn ở nơi này sẽ gặp quỷ, đồng thời cũng nhắc nhở bọn hắn chạy trốn.
Lý do tại sao cô gái lạnh lùng kia gia nhập vào công ty, dù có đè cô ra hỏi như thế nào thì cô cũng trả lời là muốn tự kiểm chứng một sự thật.
Cô cũng chưa nói cho bọn hắn biết, cái “sự thật” mà cô muốn kiểm chứng kia là cái gì.
Nói đến việc này, Hạ Thiên Kỳ muốn xác nhận một chút, liệu ba người này có phải là người mới hay là quỷ biến hóa thành người đây?
Lầu ký túc xá của học viện này tất cả cũng chỉ có hai toàn nhà, theo thứ tự là lầu số 1, lầu số 2.
Trong đó mỗi toàn nhà đều cần hai người quản lý trực ở đó.
Sau khi thương lượng, cuối cùng cả bọn đã quyết định Hàn Hi Nguyên cùng Lý Tiếu Tiếu (giọng nói yểu điệu) trực lầu số 1. Hạ Thiên Kỳ cùng Lãnh Nguyệt (cô gái lạnh lùng) trực lầu số 2.
Tuy nói là chia ra lầu số 1, lầu số 2, nhưng trên thực tế thì hai tòa nhà này lại liên thông với nhau, gộp lại thì tổng cộng có bốn cái cửa ra vào, bên cạnh mỗi cửa đều có một phòng trực ban, thường thì họ sẽ vào đó trực.
Công việc của mỗi ngày đều rất đơn giản.
Đúng 6 giờ sáng thì mở cửa, 10 giờ 30 tối thì đóng cửa.
Mỗi tối lúc 10 giờ 30 thì phải đi kiểm tra ký túc xá, sau đó tắt đèn. 8 giờ sáng kiểm tra ký túc xá, sau đó là nhà vệ sinh. (nếu không sử dụng nhà vệ sinh đúng cách thì về sau muốn tới chỗ này thì phải nộp phạt.)
Có thể nói, các học sinh mỗi lần muốn ra hay vào ký túc xá đều nằm dưới sự giám sát của bọn hắn.
Đi theo Hàn Hi Nguyên, cả ba người cũng nhau tán gẫu mấy câu, Hạ Thiên Kỳ thuận miệng tìm lý do để đi trước. Dù sao thì theo như hắn thấy, cả ba người kia ngoại trừ Lãnh Nguyệt có bên trong không hề đơn giản như bên ngoài thì còn lại hai người kia dù có nhìn như thế nào cũng là thuộc loại “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.
Vì vậy có nói nhiều cũng công cốc, chờ cho đến khi thực sự gặp phải quỷ thì bọn hắn mới biết.
Sau khi để lại ba người kia ở phía sau, Hạ Thiên Kỳ lấy điện thoại di động gọi cho chị gái của A Viên.
Đây là lần thứ hai hắn gọi cho chị gái của A Viên, lần đầu là tối hôm qua sau khi rời quán Net, nhưng vì người kia tắt máy cho nên hôm nay mới phải gọi lại.
Nói ra thì để có được số điện thoại này cũng không dễ dàng chút nào, dù gì trước kia hắn vẫn chưa từng làm loại việc này bao giờ, hỏi như thế nào thì A Viên đều cảnh giác, may mắn là hắn cuối cùng cũng thành công lấy được số điện thoại.
Lần này điện thoại của người kia không có tắt máy, rất nhanh liền vang lên tiếng “ Đô đô”.
Hạ Thiên Kỳ trong lòng thầm thở phào, không lâu sau đó từ trong điện thoại truyền tới giọng nói của một cô gái.
“Alo? Ai vậy?”
“Là... xin chào, tôi là cảnh sát.” Hạ Thiên Kỳ thực ra muốn hỏi người kia có phải là XX không nhưng mà hắn lại quên hỏi A Viên chị của cô tên là gì, cho nên chỉ có thể tự tìm ra một thân phận giả cho mình trước đã.
“Cái gì? Cảnh sát?”
“Ừm, là liên quan tới việc đã xảy ra ở học viện nữ sinh Tề Hà mấy ngày trước, có một chút việc muốn cô xác nhận lại lần nữa.”
“À, được.” Giọng cô có chút run rẩy, không biết có thì vì thấp thỏm bởi thân phận “Cảnh sát” của anh hay là nghĩ tới sự việc đáng sợ kia?
Nghe thấy cô đồng ý phối hợp, Hà Thiên Kỳ thầm nghĩ quả nhiên là mình đã nghĩ ra một ý kiến không tồi, sau khi hắng giọng một cái liền hỏi cô mọi chuyện đã xảy ra.
Cô ta cứ đề cập những việc mà đã được ghi chép trước đó, đối với thân phận “Cảnh sát” của Hạ Thiên Kỳ cũng không có chút hoài nghi, chẳng bao lâu đã nói cho Hạ Thiên Kỳ tất cả mọi chuyện mà cô biết. Đây chính là cánh tay giấu sau tấm màn thao túng chuyện này