Dịch: Ngô Diệc Hằng _ Nhóm dịch Fair Play
Bàng Hải Húc nói đến đây, giống như tự hỏi bản thân mình mà cũng giống như hỏi thăm suy nghĩ của Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù.
Nhưng mà hiển nhiên hai người đều không có ý trả lời hắn, dù sao hắn chưa hoàn toàn kể xong, ý nghĩ điều này có một chút quan hệ với sự kiện cũng chỉ là phỏng đoán, phải chờ đến khi bọn hắn hoàn toàn biết được mọi chuyện mới có thể cho ra đáp án cuối cùng.
Bàng Hải Húc ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Kỳ một chút, thấy Hạ Thiên Kỳ không có tỏ thái độ mà là ra hiệu hắn nói tiếp, hắn mới nhẹ gật đầu nói:
"Camera giám sát trong phòng ngủ và phòng khách không giống nhau, điều này khiến tôi vô cùng hoảng sợ. Tôi suy nghĩ đến tận sáng vẫn không nghĩ ra được chân tướng có thể thuyết phục tôi.
Bởi vì chuyện này thật sự quá quỷ dị, rõ ràng camera trong phòng ngủ thu hình tôi ở bên trong không hề ra ngoài, nhưng camera trong phòng khách lại thu được toàn bộ quá trình tôi ra ngoài mở cửa.
Mấu chốt hiện tượng quỷ dị không phải là xuất hiện ở kẻ chui vào kia, mà là xuất hiện ở ngay trên thân thể tôi.
Cũng không thể nói, kẻ chui vào kia đến xóa đoạn video đã thu trong phòng ngủ của tôi.
Đương nhiên, khả năng này cũng không phải hoàn toàn không tồn tại, dù sao camera quay liên tiếp, nếu như kẻ chui vào nhà kia là một Hacker rất cao tay thì làm việc này cũng không khó.
Nhưng vấn đề là tôi không nghĩ ra kẻ đó vì sao lại làm như vậy, tôi chỉ là một người làm công bình thường đến không thể bình thường hơn, hắn phí tâm cơ hù dọa tôi rốt cuộc là có ý gì?
Đã không chiếm được tiền, lại không cách nào dựa dẫm vào tôi thu hoạch được lợi ích gì, điều này chính là vấn đề khiến tôi nghĩ mãi mà không ra.
Mặt khác nhắc tới tấm da người kia, không biết tại sao hắn muốn đem da người giấu trong nhà của tôi, mà ngày này qua ngày khác camera bên trong không hề ghi lại.
Lúc đó tôi có một suy đoán, kẻ kia sở dĩ phí công làm như thế là vì muốn vu oan giá họa cho tôi, đem tội ác giết người lột da đổ lên đầu tôi.
"Sau khi phát hiện tấm người chết da kia, anh có báo cảnh sát không?" Triệu Tĩnh Thù không biết nghĩ tới điều gì, lúc này đột nhiên hỏi.
"Tôi không báo cảnh sát." Bàng Hải Húc lắc đầu.
"Tại sao anh lại không báo cảnh sát?"
"Sợ hãi. Bởi vì tôi sợ hãi kẻ chui vào kia chính là cảnh sát, còn nữa, trong nhà của tôi đột nhiên xuất hiện một tấm da người chết, chuyện này nếu như bị cảnh sát biết, tôi chính là có một trăm cái miệng cũng rất khó nói rõ."
"Nhưng hiện tại cảnh sát đã biết."
Ánh mắt Triệu Tĩnh Thù lấp lánh nhìn Bàng Hải Húc, hiển nhiên là có chút khó chịu việc Bàng Hải Húc không tín nhiệm cảnh sát. Dù sao nói đến hàng ngàn hàng vạn lần thì cô vẫn là cảnh sát.
"Các người và bọn họ không giống nhau, tôi có thể cảm giác được các người là thật tâm muốn giúp tôi, nhưng bọn họ thì...... Tôi thật sự rất sợ."
Nghe Bàng Hải Húc nói thế, Hạ Thiên Kỳ cố ý ho khan một tiếng, ánh mắt ra hiệu Triệu Tĩnh Thù đừng so đo nhiều như vậy, để Bàng Hải Húc có thể nói rõ ràng mọi chuyện một cách hoàn chỉnh.
Lúc này, Triệu Tĩnh Thù cũng cảm thấy mình không cần thiết so đo những thứ này, nên không nói thêm lời gì nữa, nhẹ gật đầu.
"Bàng tiên sinh, Triệu sĩ quan cũng không có ý gì khác, anh đừng kiêng kị cái gì cứ nói tiếp là được."
Hạ Thiên Kỳ không muốn Bàng Hải Húc vì sự có mặt Triệu Tĩnh Thù mà có chỗ giấu diếm, cho nên cũng không thể không mở miệng giảng hòa.
Cũng may là Bàng Hải Húc không nghĩ quá nhiều, tiếp tục nói:
"Kỳ thật về sau tôi cũng không phải là không đi tìm cảnh sát, chỉ là lại thấy được một thứ càng khiến cho tôi sự thật rùng mình.
Tôi vừa mới nói qua, tôi trăm mối vẫn không có cách giải thích mục đích của kẻ chui vào nhà là như thế nào, nhưng bởi vì hắn đem tấm da người chết giấu trong nhà tôi, vì vậy từ hôm đó trở đi tôi đều ngủ ở phòng ngủ nhỏ.
Về phần da người kia thì bị cất vào túi nylon, giấu vào trong tủ lạnh.
Không phải tôi muốn giữ lại tấm da người kia. Mà vốn dĩ tôi không dám đem nó ném ra bên ngoài, tôi sợ hãi tấm da người này sẽ trở thành chứng cứ tôi đi giết người lột da. Cho nên đành phải kiên trì tạm thời bảo tồn da người, tìm cơ hội đem chuyện này giải thích rõ ràng với cảnh sát.
Đêm hôm đó tôi sợ hãi tới cực điểm, thẳng đến sáng ngày thứ hai, tôi mới kinh hồn bạt vía ra khỏi nhà, cố ý đi đến dồn cảnh sát một chuyến, mục đích tôi đi đến đồn cảnh sát là để hỏi thăm thân phận của kẻ đã chui vào nhà tôi.
Bởi vì mấy ngày trước tôi báo cảnh sát, đồn cảnh sát cũng có phái người tới nhà tôi, cho nên bọn họ đối với tôi cũng coi như quen mặt. Tôi tiện miệng tìm đại một lý do, thông qua bọn họ hỏi thăm một chút một chút về kẻ chui vào kia, kết quả bọn họ lại nói cho tôi biết rằng đồn cảnh sát vốn dĩ không có người này.
Đêm hôm đó cũng không nhận được điện thoại báo cảnh sát, chứ nói chi là phái người tới.
Lúc ấy tôi thấy chột dạ, cho nên cũng không dám trò chuyện với người của đồn cảnh sát nhiều nên tìm cớ rời đi.
Lúc ấy tôi nghĩ thầm, kẻ chui vào kia đã không phải là người của đồn cảnh sát, như vậy có thể khẳng định là người của công ty mở khóa, thế là tôi lại tiếp tục đi vào công ty mở khóa.
Kết quả ở chỗ này tôi lại biết được một điều khiến cho tôi khó có thể tin đó là sự thật, trong công ty mở khóa cũng không có kẻ đó. Mấy ngày gần đây nhất cũng không hề phái người qua chỗ tiểu khu tôi đổi khóa.
Nói thật, sau khi tôi nghe được tin tức này, toàn thân tôi toát mồ hôi lạnh.
Bởi vì kẻ chui vào nhà tôi không phải là người của đồn cảnh sát, cũng không phải là người của công ty mở khóa, vậy tại sao hắn lại nhận được cuộc gọi báo cảnh sát và gọi công ty mở khóa từ tôi.
Nghĩ đến cảnh tượng kỳ dị trên camera cùng với cảm giác bị theo dõi trong mấy ngày gần đây khiến tôi nghĩ đến......có lẽ nào kẻ lẻn vào kia căn bản không phải là người?
Mà là một con quỷ?
Mặc dù điều này có chút không hợp logic, nhưng lúc đó tôi cảm thấy có thứ gì đó không sạch sẽ ở trong nhà mình hoặc có thể gọi nó là có bệnh mà đi chạy chữa lung tung, thực lòng tôi cũng không còn cách nào khác.
Dù sao tôi cũng không dám tìm đến cảnh sát, người nhà, bạn bè tôi cũng không trông cậy được vào ai, cho nên tôi cũng không biết nên đi tìm ai xin giúp đỡ.
Cuối cùng đã tìm được Lưu Chí Đào tương đối nổi danh ở thành phố Tuyên, nghe nói là bậc thầy trong ngành tướng số, hiểu được quỷ thần, xem phong thủy, thật lợi hại.
Chuyện sau đó tôi nghĩ các người hẳn là cũng đã biết, sau khi gặp mặt tôi kể mọi chuyện mấy ngày gần đây cho hắn, hắn nói với tôi trước hết đừng báo cảnh sát, chờ sau khi hắn xem xét xong sẽ báo lại.
Kết quả vào lúc ban đêm lại xảy một việc quỷ dị.
Đó là tôi lại lần nữa xuất hiện loại trạng thái mộng du kia, mà kẻ chui vào kia cũng lần nữa tiến vào trong nhà của tôi, lần này vẫn như cũ tôi lại mở cửa cho hắn.
Về phần mục đích hắn tới đây là vì nói cho tôi biết, hắn lại đang giấu một tấm da người chết trong nhà tôi.
Sau đó tôi lại tìm kiếm, rốt cục tôi lại tìm được một tấm da người bên trong đống chăn mền của tôi, thậm chí bên trên còn dính vết máu.
Tôi gọi điện cho Lưu Chí Đào lúc đêm khuya, giữa đêm Lưu Chí Đào đi vào trong nhà của tôi, nhưng cũng không tìm ra cái gì, chỉ bảo tôi đem da người giấu kỹ đi, căn dặn bảo ngày mai đồ đệ của hắn sẽ tới, đến lúc đó đem mọi chuyện kể rõ với các người, nói các người sẽ trợ giúp tôi."
Đến đây, Bàng Hải Húc xem như đã kể hết mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua.