Dịch: Ngô Diệc Hằng _ Nhóm dịch Fair PlayBiên: Mã Phương Linh
Nghe thấy Bàng Hải Húc kêu lên sợ hãi, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù theo bản năng giữ hắn lại ở giữa hai bọn họ.
"Về phòng ngủ trước đi."
Trước đó Hạ Thiên Kỳ đã cường hóa thị giác, cho nên hắn cảm thấy nếu như trong phòng có quỷ vật, hẳn là sẽ không thể không nhìn thấy. Còn Triệu Tĩnh Thù thì cũng đã mở thiên nhãn, hai người đồng thời nhìn khắp tứ phía bên trong gian phòng.
Trở lại trong phòng ngủ nhỏ, Hạ Thiên Kỳ cũng cố ý không đóng cửa phòng, mà còn nghi ngờ hỏi Bàng Hải Húc:
"Bây giờ anh còn có cảm giác bị theo dõi không?
"Có, loại cảm giác vô cùng mãnh liệt này, tôi thật sự cảm thấy có một đôi mắt từ đầu đến cuối đang nhìn chằm chằm vào tôi!"
"Ừm, biết rồi." Hạ Thiên Kỳ gật đầu đầu, tiếp theo phân phó Triệu Tĩnh Thù nói:
"Cô đợi ở chỗ này, bây giờ tôi đi ra xem một chút."
"Anh có được không?" Nghe Hạ Thiên Kỳ muốn mình ra ngoài, Triệu Tĩnh Thù không khỏi có chút bận tâm.
"Không sao, tôi đã cường hóa thị giác, nếu như trong phòng thật sự có ẩn giấu thứ quỷ quái gì cũng không khó phát hiện lắm."
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói như vậy, Triệu Tĩnh Thù mới yên tâm gật nhẹ đầu:
"Vậy được rồi, anh đi ra trước xem một chút, về sau trở lại đổi cho tôi."
"Được."
Căn dặn Triệu Tĩnh Thù xong, Hạ Thiên Kỳ liền quỷ hóa hai tai đi ra khỏi phòng ngủ. Sau khi ra ngoài, đầu tiên hắn nhìn trong phòng khách một chút, sau mới tiến vào sát vách gian phòng ngủ lớn.
Trong phòng ngủ lớn vẫn như cũ là một mảnh hỗn độn, trên mặt đất chất đầy quần áo cùng không ít đồ đạc lung tung, hắn cố ý mở cửa tủ ra nhìn một chút, kết quả liền thấy được một cảnh tượng khiến hắn buồn nôn.
Chỉ thấy trong ngăn tủ treo một tấm da người còn đang nhỏ máu!
Vết máu bên trên da người vẫn chưa khô, có thể thấy được đây là một tấm da người vừa mới bị lột bỏ đưa đến nơi này.
"Cái thứ chết tiệt này!"
Hạ Thiên Kỳ không đành lòng nhìn, đóng cửa tủ lại tức giận gầm thét một tiếng.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ gào thét, Triệu Tĩnh Thù còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi vào, nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ không có việc gì mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm:
"Anh thật sự làm tôi sợ muốn chết."
"Tôi không sao."
Hạ Thiên Kỳ hướng về phía Triệu Tĩnh Thù khoát khoát tay. Sau đó chỉ vào thứ vừa mới bị hắn phát hiện trong tủ nói:
"Trong này có một tấm da người, xem bộ dáng thì chắc mới lột ra không lâu, lại có người bị giết chết."
Nghe thấy Hạ Thiên Kỳ nói vậy, Triệu Tĩnh Thù vô thức muốn mở cửa tủ ra nhìn xem, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại ngăn cản cô:
"Tốt hơn hết là cô đừng xem."
Triệu Tĩnh Thù coi như không nhìn cũng có thể tưởng tượng ra được, bèn không kiên trì nữa. Gương mặt cũng trở nên tức giận.
"Những quỷ vật đáng chết này, rốt cuộc muốn giết chết bao nhiêu người!"
"Cho nên chúng ta cần nhanh chóng tìm ra tên giết người."
Cho dù Hạ Thiên Kỳ đã quen xem thường chuyện sinh tử rồi, nhưng cũng rất khó tiếp nhận một người đang sống sờ sờ bị đem lột bỏ da trên người, tựa như mọi người thường nói, chết kỳ thật cũng không đáng sợ, đáng sợ là trước khi chết còn bị tra tấn.
"Chúng ta về trước đi."
Sau đó Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù trở lại phòng ngủ nhỏ, nhìn thấy bọn hắn trở lại, Bàng Hải Húc sợ hãi hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Trong nhà anh lại xuất hiện một tấm da người."
Hạ Thiên Kỳ cũng không giấu giếm Bàng Hải Húc, trên thực tế loại chuyện này cũng hoàn toàn không cần thiết giấu giếm.
Bàng Hải Húc nghe tin này xong, sắc mặt lập tức trắng bạch. Bụm mặt sụp đổ lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hạ Thiên Kỳ buồn bực đốt cho mình điếu thuốc, hút hai cái, lại quay về phía Bàng Hải Húc và Triệu Tĩnh Thù nói:
"Thứ quỷ quái kia có khả năng đêm nay sẽ còn xuất hiện, cho nên chúng ta nhất định phải chú ý."
Vì lý do an toàn, Triệu Tĩnh Thù đã bố trí trong phòng mấy tấm phù chú, nhưng mà theo ý của cô, phù chú cô chế ra chỉ là cấp thấp, có lẽ sẽ không mấy tác dụng, nhưng nếu có thứ gì chui vào, chỉ cần không phải quá lợi hại đều có thể phát hiện ra.
Có một điều khiến Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù cảm thấy rất kỳ quái đó chính là, bọn họ rõ ràng đã kiểm tra xác nhận qua, trong phòng không hề có thứ gì, nhưng Bàng Hải Húc lại cứ có cảm giác bị kẻ khác theo dõi.
"Anh có cảm thấy bản thân Bàng Hải Húc rất kỳ lạ không?"
Triệu Tĩnh Thù gọi Hạ Thiên Kỳ vào bên cửa sổ, nhỏ giọng nói với hắn.
"Ừm, trước mắt còn không biết hắn có tác dụng gì trong mấy chuyện này."
Đối mặt với sự hoài nghi của Triệu Tĩnh Thù, Hạ Thiên Kỳ từ chối cho ý kiến, dù sao quỷ vật nhiều lần như vậy đi tới đi lui trong nhà Bàng Hải Húc mà không làm hắn bị thương. Bản thân cái này đã là một chuyện quỷ dị phi thường rồi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt cũng đã tới nửa đêm.
Tinh thần căng thẳng cực độ của Bàng hải Húc cũng không chờ đợi được bao lâu liền lăn ra ngủ thiếp đi.
Khi Bàng Hải Húc đang bên trong quá trình mê man, Hạ Thiên Kỳ cũng thử tìm tìm xem hắn có giấu cái gì ở trong phòng ngủ, và kiểm tra camera trong phòng khách. Kết quả phát hiện hai cái camera này đều bị phá hư, xem ra Bàng Hải Húc sẽ thẹn quá hóa giận nếu phát hiện ra hai cái camera đều bị hư.
Bàng Hải Húc không chịu được sự bất an, nhưng Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù xem như đã trải qua nhiều, cho nên để tiếp tục kiên trì cũng không khó
Thời gian qua đi khoảng một tiếng, Hạ Thiên Kỳ tựa bên cửa sổ hút thuốc lá, đột nhiên trong lòng có cảm giác khẽ động, hắn và Triệu Tĩnh Thù cùng nhau nhìn về phía trên giường.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Bàng Hải Húc đã từ trên giường ngồi dậy, đồng thời nhìn bọn họ chằm chằm.
Nhìn thấy Bàng Hải Húc ngồi xuống, Triệu Tĩnh Thù còn tưởng rằng hắn đã tỉnh lại, nhưng vừa muốn mở miệng lại bị Hạ Thiên Kỳ đưa tay ngăn lại, hắn cũng ra hiệu cho cô im lặng như vậy.
Thấy vậy Triệu Tĩnh Thù dường như nhớ ra cái gì đó, cô hiểu ý, chớp chớp mắt và không nói gì nữa.
Cùng lúc ấy trong phòng khách truyền đến một chuỗi tiếng gõ cửa "thình thình"
Trong bầu không khí tĩnh mịch lại truyền đến tiếng gõ cửa như vậy thực sự rất đáng sợ, đương nhiên đáng sợ hơn nữa là Bàng Hải Húc lại từ từ bước xuống giường.
Lúc trước nghe Bàng Hải Húc nói, Hạ Thiên Kỳ còn không có cảm giác gì, nhưng những gì diễn ra trước mắt hắn và Triệu Tĩnh Thù khiến hắn cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Bàng Hải Húc từ trên giường xuống, chậm rãi ra khỏi phòng ngủ, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù cũng đi theo phía sau, thậm chí lúc cửa phòng đóng lại rồi vẫn nghe thấy tiếng gõ "thình thình" vang lên.
Bàng Hải Húc nhanh chóng đi đến cửa, tiếp tục cẩn thận nhìn lên trên lỗ mắt mèo, hắn duy trì hành động này trong khoảng 5 phút, sau đó quay lại, gương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ cực độ, nhưng sau đó khi hắn thở hổn hển rồi lại hướng ra phía cửa hỏi:
"Ai đó?"
Bên ngoài cửa không ai trả lời.
"Ai vậy?"
Bàng Hải Húc lại tiếp tục hỏi thêm câu nữa.
Nhưng bên ngoài vẫn như cũ không người hồi đáp.
"Là ai?"
"Là ai?"
"Là ai!"
Bàng Hải Húc nhẹ nhàng hỏi vài câu nhưng không ai trả lời nên sau đó thẹn quá hóa giận mà gầm lên.
Cùng lúc ấy, không biết Hạ Thiên Kỳ đã phát hiện ra điều gì mà vội vọt lên trước, lột áo Bàng Hải Húc ra.
Chỉ nhìn vào sau lưng Bàng Hải Húc......tự nhiên thấy mọc lên một con mắt.
Mãi đến khi nhìn thấy con mắt này, Triệu Tĩnh Thù mới hiểu ra, tại sao chỉ có mình Bàng Hải Húc mới có cảm giác bị theo dõi.