Dịch: Ngô Diệc Hằng_Nhóm dịch Fair Play
Nhìn qua tầng lầu bị máu tươi nhiễm đỏ, trong cổ họng Từ Lãnh Nguyệt phát ra một tiếng gọi không lưu loát, tiếp theo thân thể của hắn hóa thành một màn hư ảnh, tiến về phía Lệ Quỷ.
Cùng lúc đó, thang máy cũng đi đến tầng một, cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Triệu Tĩnh Thù dìu Hạ Thiên Kỳ đi ra khỏi thang máy, về phần Lưu Ngôn Mẫn thì từ đầu đến cuối đều cúi đầu khóc, bình thường những lời nói ái mộ dành cho Nam Cung Vân cũng không phải là đùa giỡn, hắn thật sự thích Nam Cung Vân.
Tuy rằng hắn rất thích, nhưng hắn lại không dám thừa nhận cảm giác của bản thân mình, bởi vì hắn sợ hãi, hắn sợ nếu như mình thật sự yêu Nam Cung Vân, sau này Nam Cung Vân không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Có rất rất nhiều người đã chết trước mặt hắn, có lẽ kế tiếp sẽ là Nam Cung Vân, mà cũng có thể sẽ là hắn.
Giống như bây giờ, Nam Cung Vân chết rồi, mà hắn vẫn còn kéo dài hơi tàn để tiếp tục sống.
Hắn tức giận, hận không thể ăn tươi nuốt sống thứ Lệ Quỷ kia, nhưng trên thực tế hắn chỉ có thể lựa chọn bỏ chốn, bởi vì nếu hắn liều mạng với Lệ Quỷ chẳng những hắn không thể báo thù được, mà đến một tia hy vọng báo thù cũng không còn.
Lưu Ngôn Mẫn hắn là kẻ rác rưởi, nhưng hắn lại biết rõ ràng trước mắt bản thân không có thực lực phản kháng, tất cả thù hận đều bị hắn chôn sâu dưới đáy lòng, hắn đang đợi, hắn đang cắn răng kiên trì, chờ đến ngày mình có năng lực, nhất định sẽ dùng gấp mười lần thậm chí là gấp trăm lần quỷ vật để tế điện những người mà hắn trân trọng.
Nói cho bọn họ biết, Lưu Ngôn Mẫn sở dĩ còn cố gắng kéo dài hơi tàn để sống sót, không phải nhát gan sợ chết, mà là vì đợi đến ngày thích hợp có thể báo thù.
Hắn chưa từng nói với ai về việc cha mẹ của hắn, cùng hai người bạn thân đều bị quỷ vật giết chết. Hắn đối quỷ vật hận ý ngập trời, những nỗi đau này ngày ngày đều giày vò trái tim hắn.
Cuộc sống của hắn đã sớm không còn ý nghĩa gì, chỉ còn lại mong muốn thực lực bản thân trở nên cường đại, chỉ còn lại duy nhất chấp niệm báo thù.
Triệu Tĩnh Thù muốn đỡ Lưu Ngôn Mẫn đi ra, nhưng Lưu Ngôn Mẫn lại lắc đầu đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi thang máy.
Hắn từ trong thang máy đi tới, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn thoáng qua Hạ Thiên Kỳ, nói:
"Đông Thiên Kỳ, đây chính là sự kiện, bất cứ người nào đều có thể tử vong. Nhưng anh phải nhớ kỹ những người này, bởi vì chính anh sẽ bắt lũ quỷ vật để tế điện cho bọn họ."
Hạ Thiên Kỳ không ngẩng đầu nhìn Lưu Ngôn Mẫn, nhưng lời Lưu Ngôn Mẫn nói lại rõ ràng truyền vào lỗ tai, truyền vào trong lòng hắn.
Nhất định sẽ có ngày đó, hắn tuyệt đối tin tưởng.
Triệu Tĩnh Thù nhìn thoáng qua Hạ Thiên Kỳ, lại liếc mắt nhìn Lưu Ngôn Mẫn, vừa nghĩ vừa nghe hắn nói:
"Chúng ta chạy ra trước rồi hãy nói, không thể uổng phí tâm tư của Lãnh Nguyệt."
Ngay lúc Triệu Tĩnh Thù nói ra lời này, từ lầu một trong đại sảnh lại truyền đến một chuỗi tiếng bước chân.
Nghe được tiếng bước chân này, mặt Triệu Tĩnh Thù lập tức biến sắc, còn tưởng rằng Lệ Quỷ lại đuổi tới, nhưng rất nhanh cô liền lộ ra vẻ ngờ vực. Bởi vì bên tai lại truyền tới giọng nói của một người:
"Thật là lạ, đang yên lành làm sao lại xuất hiện Lệ Quỷ, hơn nữa lại còn có cảm giác xuất hiện thêm một thứ gì đó còn đáng sợ hơn thế.”
"Cho nên anh mới đưa tôi đến tìm nó?" Giọng của người phụ nữ có vẻ không rõ ràng.
"Lấy được điểm vinh dự là chuyện tốt, tôi đương nhiên muốn báo với nữ thần của tôi, nên là xin nữ thần nhận lấy chút thành ý nho nhỏ này của Ngô Địch tôi đi.”
"Tôi chỉ hy vọng về sau anh không có chuyện gì thì đừng dùng máy truyền tin gọi tôi, lần này tôi tới, đương nhiên cho anh quyền lợi dùng một lần để tôi cứu viện."
"Nữ thần cô đừng nên đối xử với tôi như vậy chứ, phải biết rằng tôi là một người cực kỳ trung thực"
“Anh đã không còn cơ hội khiến cho tôi phải ra tay nữa rồi." Người phụ nữ nói thẳng.
Khi hai giọng nói này truyền tới thì có hai người một nam một nữ trẻ tuổi xuất hiện, xem ra họ nhiều nhất cũng chỉ hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.
Người đàn ông tóc vuốt ngược lên, đi trên đường lung la lung lay dáng vẻ cà lơ phất phơ, về phần người phụ nữ bên cạnh hắn thì mười phần xinh đẹp động lòng người, tóc dài phảng phất gợn sóng, đang không ngừng uốn lượn theo bước chân cô.
Khi nhìn thấy người phụ nữ này, ngay cả Triệu Tĩnh Thù cũng không khỏi có chút sợ hãi thán phục.
Về phần Lưu Ngôn Mẫn thì lập tức nhận ra người đàn ông đi cạnh người phụ nữ kia. Không khỏi mừng rỡ hô lên:
"Lão đại!"
"Vãi, còn chưa đi đến nơi đã gặp phải quỷ, có vẻ như tôi nghe được giọng nói của Tiểu Mẫn."
"Lão đại tôi ở chỗ này!"
"Vãi, lại nữa."
"Anh nhìn phía trước kia, người đang gọi anh đó, hình như là lính của anh.”
Lúc này người phụ nữ đi bên cạnh thật sự không thể nhịn được nữa liền nhắc nhở.
Cũng phải đến khi nghe thấy người phụ nữ nhắc nhở, người đàn ông mới giật mình phát hiện ra sự tồn tại của mấy người Lưu Ngôn Mẫn, cả kinh kêu lên:
"Ôi vãi, tại sao chú lại ở chỗ này!"
"Lão đại, trên lầu có một Lệ Quỷ, Tiểu Vân... Tiểu Vân bị nó giết chết."
"Tiểu Vân chết rồi?" Người đàn ông nghe xong đầu tiên là sững sờ, sau đó biểu hiện đột nhiên trở nên lạnh lùng, mắng Lưu Ngôn Mẫn:
"Con mẹ nó, các cậu nhàn hạ quá không có việc gì làm hay sao mà chạy tới nơi này, như thế này chẳng phải là muốn chết sớm sao.”
Không nghi ngờ gì, người đàn ông được Lưu Ngôn Mẫn gọi là lão đại chính là quản lý của bọn họ - Ngô Địch.
Bình thường Ngô Địch có quan hệ rất tốt với những viên chức dưới hắn, từ trước tới giờ không hề tỏ ra mình là lãnh đạo, chấp hành sự kiện đoàn đội cũng chỉ giữ một loại thái độ.
Bị Ngô Địch mắng một câu, Lưu Ngôn Mẫn cúi đầu xuống không nói.
Cũng cho đến lúc này, Hạ Thiên Kỳ mới ngẩng đầu nhìn Ngô Địch cùng người phụ nữ kia, tiếp theo trên mặt cũng toát ra một chút kinh ngạc, bởi vì người phụ nữ ấy trước đó hắn từng gặp đúng một lần, chính là quản lý cấp cao Lương Nhược Vân.
Nhìn thấy Lương Nhược Vân, Hạ Thiên Kỳ giống như là bắt cái phao cứu sinh, vội vàng hướng về phía Lương Nhược Vân xin giúp đỡ:
"Chúng tôi còn có một người ở bên trên, xin cô lên cứu hắn."
Lương Nhược Vân đối với Hạ Thiên Kỳ hiển nhiên cũng có chút ấn tượng, nhưng không đồng ý cũng không tiếp nhận, chỉ nói một câu:
"Chúng tôi sẽ đi lên xem một chút."
Nói xong, Ngô Địch liền cùng Lương Nhược Vân bước nhanh vào thang máy.
Nhìn Ngô Địch và Lương Nhược Vân đi lên, Triệu Tĩnh Thù có chút lo lắng hỏi:
"Bọn họ có thể làm sao?"
"Lão Đại của tôi là quản lý mạnh nhất trong tất cả, về phần cô gái kia còn kinh khủng hơn cả một quản lý cấp cao. Đối phó với Lệ Quỷ không vấn đề gì cả, chỉ là tôi có chút lo lắng….. Không biết Lãnh Nguyệt kia có thể kiên trì đến bây giờ hay không."
Nói xong, Lưu Ngôn Mẫn thở dài, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Nam Cung Vân vừa mới chết rất thảm.
Nếu như Ngô Địch và Lương Nhược Vân có thể xuất hiện sớm một chút, thì có lẽ Nam Cung Vân cũng sẽ không phải chết. Nhưng hai người kia hiển nhiên không phải vì cứu bọn họ mà đến, mà là vì Lệ Quỷ.
Nhưng bất kể có nói thế nào, sự xuất hiện của bọn họ đều cho Lãnh Nguyệt một tia hi vọng có thể sống sót.
Nỗi lòng Hạ Thiên Kỳ lúc này cũng đã dâng lên đến cổ họng.
Và lúc này, Ngô Địch cùng Lương Nhược Vân cũng đã đi tới tầng năm, cửa thang máy chậm rãi mở ra.