Dịch: Ngô Diệc Hẳng
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy bản thân không còn chút sức lực nào, nhưng trên thực tế, không ai có thể so tốc độ với hắn. Hắn gia nhập công ty chưa bao lâu mà đã đạt đến trình độ thế này, điểm vinh dự thậm chí còn đạt được nhiều hơn cả những nhân vật kì cựu.
Sở dĩ hắn cảm thấy thực lực kém đi chủ yếu là do các đối tượng phải tiếp xúc đều thuộc dạng khó xơi.
Ngẫm lại, công ty cũng có một số nhân viên mới đến, sẽ được một người có năng lực cao như Lãnh Nguyệt quản lý, cho nên khi người mới đụng phải lệ quỷ, thì sẽ được người quản lý cao cấp kia bảo vệ.
Có lẽ hắn cảm thấy thực lực yếu đi một phần cũng do trước mắt toàn dạng cao thủ, những loại quỷ vật mà người khác không bao giờ gặp.
Nhưng trên thực tế, trong mắt những người khác, viên chức cao cấp sẽ được tăng theo cấp bậc, mà đến hiện tại, cấp bậc của hắn cách xa họ rất nhiều.
Ít nhất trong tâm trí của Vương Tang Du và Nhiếp Phong, Hạ Thiên Kỳ là hi vọng cuối cùng giúp họ sống sót.
Ngay lúc bọn họ công kích quỷ vật, cũng là lúc phải sử dụng quỷ hóa, pháp lực cũng sẽ bị tiêu hao triệt để.
Có thể nói, nếu như quỷ vật kia đuổi theo và Hạ Thiên Kỳ không quan tâm tới sự sống chết của bọn họ thì họ chết chắc. Còn nếu như có Hạ Thiên Kỳ làm chỗ dựa, bọn họ cũng sẽ chết không có chỗ chôn.
Trong lòng mỗi người, ai cũng đang rất lo âu thấp thỏm, nhưng so với Hạ Thiên Kỳ, Vương Tang Du và Nhiếp Phong càng lo sợ hơn.
Thang máy chậm rãi đi xuống, hai người cảm thấy thời gian đang chầm chậm trôi qua, mỗi một giây đều cực kì chậm rãi.
Tầng 9, tầng 8, tầng 7...
Hạ Thiên Kỳ đã ngửi được mùi vị của chết chóc, hắn cảm thấy lệ quỷ đang ngày càng gần, nó đang đuổi theo. Hắn chắc chắn là như vậy.
"Nó đang tới!"
Hạ Thiên Kỳ run rẩy nhìn Nhiếp Phong hét to một tiếng, không lâu sau, thang máy vang lên một tiếng thật lớn, như bị vật gì nện xuống.
Thang máy như muốn nổ tung, Hạ Thiên Kỳ cứng người lại, ánh mắt nhìn lên trên đầu.
Giây tiếp theo, con ngươi Hạ Thiên Kỳ đột nhiên co rụt lại, hét lớn:
"Trốn ở sau tôi đi."
Nghe Hạ Thiên Kỳ lên tiếng, Nhiếp Phong và Vương Tang Du ngơ ngác nhìn nhau một cái rồi trốn sau lưng Hạ Thiên Kỳ, cùng lúc đó, Hạ Thiên Kỳ dùng lực nhảy lên, hướng về phía đỉnh thang máy đánh tới tắp.
Nắm đấm của Hạ Thiên Kỳ vừa tới gần, đỉnh thang máy vang lên một tiếng tạo thành một hố đen. Tiếp theo, là một cái đầu lâu bị ném vào.
"Cút!"
Hạ Thiên Kỳ dùng lực đánh một cái, đầu lâu kia bay ra ngoài. Mặc dù là đang đánh lén quỷ vật, nhưng một quyền này đủ làm cho Hạ Thiên Kỳ hao tổn mười phần sức lực. Nhưng dù sao đi nữa, lệ quỷ cũng bị một quyền này đánh gục.
Lệ quỷ bị Hạ Thiên Kỳ đánh lén, lập tức phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Còn thang máy thì bị vỡ một khoảng lớn.
Vương Tang Du và Nhiếp Phong cứng người, tựa vào một góc thang máy, mang toàn bộ hi vọng đặt vào Hạ Thiên Kỳ.
Hạ Thiên Kỳ không để ý đến bãi chiến trường sau khi giao chiến với lệ quỷ xong. Dù sao đối với thực lực của bọn họ thì không thể nào liều mạng, chỉ có thể trốn đi.
Thang máy dừng lại ở tầng 2, đáng lẽ ra là phải hạ xuống tầng 1, nhưng vào lúc này, một tiếng vang lại lần nữa truyền đến, trong chớp mắt, ba người Hạ Thiên Kỳ kinh hãi thét lên, thang máy chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Do Hạ Thiên Kỳ là thể chất lệ quỷ, cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là hắn cảm thấy dưới chân hơi tê, nhưng Vương Tang Du và Nhiếp Phong thì thê thảm. Hai người đều ngã trên mặt đất, liên tục đau đớn kêu lên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, quỷ vật đã làm hư thang máy, đến mức sau khi thang máy hạ xuống, lẽ ra cửa sẽ mở, ai ngờ lại nhốt bọn hắn bên trong.
Hạ Thiên Kỳ đấm mạnh vào cửa thang máy, nhưng cùng lúc đó, quỷ vật lại mò vào, miệng nó há rộng ra.
Một lực lớn truyền tới khiến Hạ Thiên Kỳ cùng hai người kia khó mà chống cự, người có thể trọng nhẹ như Vương Tang Du cũng sắp bị cuốn đi.
Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ vừa liên tục đập vào cửa thang máy, vừa hướng về Vương Tang Du nhắc nhở:
"Hai người bám chặt vào nhau đi, đừng buông tay."
Quỷ vật miệng chậm rãi di chuyển xuống, đỉnh thang máy vỡ càng lúc càng lớn, Hạ Thiên Kỳ cũng sắp không còn chịu nổi nữa.
Chỉ có thể kiên trì, liều mình đấm vào cửa thang máy, hi vọng có thể tạo thành lỗ thủng,bọn hắn sẽ trốn thoát qua cái lỗ đó.
Lực hút càng lúc càng lớn, quỷ vật cũng càng lúc càng tiến gần hơn, Vương Tang Du và Nhiếp Phong ra sức bám lấy nhau, nhưng bởi vì lúc thang máy rơi xuống, họ đã bị thương nhẹ, cùng với việc đã hao tổn nhiều sức lực, cho nên hai người dù có giãy dụa cũng không có tác dụng gì.
Khoảng cách của bọn họ đến miệng quỷ vật ngày càng gần.
"Hạ tiên sinh cứu mạng...!"
Nhiếp Phong không đứng vững, cầu xin Hạ Thiên Kỳ.
Lúc này, Hạ Thiên Kỳ dùng hết sức lực đá vào cửa một cái, xoay lại nắm lấy tay Nhiếp Phong.
Nhưng vào thời điểm mấu chốt, thân thể lệ quỷ hướng đến đỉnh thang máy, hai cánh tay to lớn hướng về bọn họ mà chộp lấy.
Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ cắn răng, lợi dụng sự đau đớn để dồn lực, một tay bắt lấy cửa thang máy, một tay nắm lấy Nhiếp Phong và Vương Tang Du kéo về cửa thang máy, ném ra bên ngoài.
Bị Hạ Thiên Kỳ kéo, Vương Tang Du và Nhiếp Phong đều ngã ầm trên mặt đất, cùng lúc đó, miệng của quỷ vật cũng di chuyển xuống.
Thang máy lại rơi xuống, quỷ vật cũng rơi theo, Hạ Thiên Kỳ đã cứu Vương Tang Du và Nhiếp Phong từ miệng cọp trở về, tất cả đều xảy ra trong nháy mắt.
Chừng một giây sau, Hạ Thiên Kỳ kéo tay Vương Tang Du, vọt thẳng về vết nứt ở cửa thang máy.
Lúc Hạ Thiên Kỳ xông ra khỏi thang máy, Nhiếp Phong thậm chí còn chưa kịp phản ứng, thân thể liền bị lệ quỷ hút vào trong mồm.
Không phải Vương Tang Du là nữ nên Hạ Thiên Kỳ mới cứu, mà là vì trong tình cảnh kia, hắn chỉ có thể cứu người ở gần hắn là Vương Tang Du, nếu như hắn chậm một chút, ba người bọn hắn đều sẽ bị lệ quỷ nuốt trọn.
Lệ quỷ đột nhiên giáng lâm, khiến hắn sợ hãi kéo Vương Tang Du chạy đi, hết thảy cũng chỉ có mười mấy giây.
Nhưng chỉ với mười mấy giây, hắn lại đi vòng quanh quỷ môn quan rất nhiều lần.
Hạ Thiên Kỳ một tay ôm lấy Vương Tang Du, dùng tốc độ nhanh nhất của mình trốn cạnh cửa, lệ quỷ thì cũng đuổi theo sát phía sau.
Cũng may tốc độ của Hạ Thiên Kỳ rất nhanh, quỷ vật chưa kịp hé miệng, hắn đã kéo Vướng Tang Du ra khỏi lầu trọ.
Sau đó hắn cắm đầu chạy, còn việc lệ quỷ có giết người nữa hay không thì hắn không biết.
Chạy qua mấy con phố, Hạ Thiên Kỳ mới ngừng lại, hai chân nhũn ra, điều này cũng cho biết nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành.
Nhưng, việc làm cho Hạ Thiên Kỳ cảm thấy kinh ngạc chính là, trên biểu hiện ban thưởng lại có đến 5 điểm vinh dự, là điểm của một cấp bậc hoàn mỹ, không phải do hắn tưởng tượng.