Dịch: Mã Phương Linh
“Sao có thể không nhận được, lão đại cũng đã gửi cho tôi.”
Lưu Ngôn Mẫn nghe xong cũng gật đầu, tiện thể nhìn Hạ Thiên Kỳ hỏi:
“Có phải là bảo đi đến phố An Nhiên, thành phố Ngô Nguyệt không?”
“Ừ, chính là địa điểm này.” Triệu Tĩnh Thù lúc này cũng vào đề nói.
“Có điều tôi cũng đã điều tra về thành phố Ngô Nguyệt này nhưng không hề tìm thấy con phố nào tên là An Nhiên, có khi nào nó đã bị đổi tên rồi không?”
“Với sự thần bí và thần thông quảng đại của công ty thì lý nào nơi tổ chức họp thường niên có thể dễ dàng tìm được trên mạng, người bình thường căn bản không thể thấy được, chỉ có chúng ta mới có thể thấy con phố đó.”
Nghe lời Lưu Ngôn Mẫn nói, Triệu Tĩnh Thù cảm thấy hiếu kì và hỏi hắn:
“Mẫn Mẫn, anh biết rất rõ về các cuộc họp của công ty sao?”
“Không biết, dù sao tôi cũng chỉ vào công ty được gần một năm, nên không biết rốt cuộc họp công ty có cái đếch gì.”
“Nhưng mà nếu như quản lý đã gửi tin cho chúng ta thì có thể những quản lý khác cũng vậy, xem ra quy mô của cuộc họp hàng năm này không hề nhỏ, chúng ta hãy xem xem tầm cỡ của nó như thế nào.”
“Đúng vậy, còn không biết công ty rốt cuộc có bao nhiêu quản lý cùng với quản lý cấp cao và các lãnh đạo, vừa hay có cơ hội được biết đến rồi.”
Nhắc đến các vị lãnh đạo “thần long thấy đầu mà không thấy đuôi” này của công ty, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy có chút mong ngóng, dù sao những lúc bình thường căn bản không thể gặp được chứ đừng nói là quen biết họ.
“Cuộc họp thường niên của công ty sẽ có cả khen thưởng lẫn trách phạt.”
Kẻ kiệm lời như Lãnh Nguyệt sau khi nghe xong cũng chịu mở miệng.
“Sao hả Tiểu Nguyệt Nguyệt, anh biết về cuộc họp thường niên à?”
Hạ Thiên Kỳ cảm thấy khá kinh ngạc khi thấy Lãnh Nguyệt có hiểu biết liên quan đến cuộc họp hàng năm, ngay cả Triệu Tĩnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn cũng cảm thấy khó hiểu vì một Lãnh Nguyệt từ trước đến nay vốn trầm mặc ít nói lại có thể biết được những chuyện này.
Lãnh Nguyệt cũng không hề nói vì sao hắn biết, chỉ gật gật đầu ngầm thừa nhận, sau đó nói một câu ngắn gọn:
“Sẽ không có việc của chúng ta, chúng ta chẳng qua chỉ là ngồi ở đó một chút thôi.”
“Chỉ ngồi đó thôi? Anh làm sao biết được?”
Mẫn Mẫn thấy Lãnh Nguyệt có vẻ hiểu rất rõ nên càng không nhịn được mà hỏi một câu.
Lãnh Nguyệt do dự một chút, dường như không muốn nói nhiều, nhưng nghĩ lại hắn bèn nói:
“Tôi nghe được từ sư phụ của mình, nhưng lúc đó tôi lại không hề hỏi gì.”
“Làm sao sư phụ của anh lại biết chuyện của cuộc họp hàng năm? Chẳng lẽ sư phụ anh cũng là người của công ty?”
Lưu Ngôn Mẫn có thể nói là không biết chút gì về việc của Lãnh Nguyệt, vậy nên sau khi nghe Lãnh Nguyệt nói sư phụ của hắn cũng là người của công ty thì nhất thời kinh ngạc nhảy dựng khỏi ghế.
“Tôi nói này Mẫn Mẫn có cần thiết đến mức phải nhảy dựng lên khỏi ghế như vậy không? Sao không nhảy luôn lên trời đi.”
“Chỗ nào cũng có cái miệng nhà anh!”
Lưu Ngôn Mẫn trừng mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó ánh mắt lại hướng lên mình Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt lúc này không tỏ ý rõ ràng, chỉ gật gù nói:
“Sư phụ tôi cũng từng là một viên chức của công ty”
“Thế bây giờ sư phụ anh….?”
“Được rồi, sao mà nhiều lời như vậy, còn muốn điều tra hộ khẩu nữa cơ à, mặc xác cuộc họp hàng năm nó như thế nào, đợi đến tháng sau là chúng ta biết liền, nào, nào, nào, chúng ta cùng nhau uống.”
Hạ Thiên Kỳ thấy Lưu Ngôn Mẫn còn chưa muốn dừng lại việc bới móc vấn đề, liền cầm mấy chén rượu lên lấy cớ để đổi đề tài, Lưu Ngôn Mẫn không biết gì về chuyện của Lãnh Nguyệt nhưng hắn thì lại biết được một chút nên không muốn Lưu Ngôn Mẫn tiếp tục hỏi nữa.
Trong lúc đó Hạ Thiên Kỳ cố ý liếc nhìn Lãnh Nguyệt và thấy hắn vẫn rất bình tình tĩnh nên trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm.
Hắn cũng khá hiểu về con người Lãnh Nguyệt, bề ngoài trông có vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, một dáng vẻ khó gần nhưng bên trong lại khá yêu đuối, đặc biệt sợ bị động chạm vào vết thương lòng.
Triệu Tĩnh Thù cũng là cô gái vô cùng thông minh, lúc này cũng nhìn nhận ra được sự việc nên mới phối hợp cùng với Hạ Thiên Kỳ nâng chén lên nói:
“Ngày hôm nay chúng ta đừng nói chuyện của công ty nữa, nói mấy câu chuyện vui đi, khi chúng ta ăn cơm xong thì đi hát karaoke đi…...”
Triệu Tĩnh Thù nói muốn ăn xong đi hát, nhưng lúc ăn cơm xong, thì trên bàn nhậu những người còn tỉnh táo chỉ có mỗi Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt, Triệu TĨnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn đều uống say đến mức ngủ gục trên bàn.
Ăn cơm xong, Lãnh Nguyệt định rời đi nhưng lại bị Hạ Thiên Kỳ gọi lại:
“Anh không sao chứ?”
“Chuyện gì?” Lãnh Nguyệt nghi hoặc nhìn Hạ Thiên Kỳ.
“Chuyện liên quan đến sư phụ anh.”
“Chuyện đều đã qua rồi.”
Lãnh Nguyệt thoải mái lắc đầu, sau đó không để ý đến Hạ Thiên Kỳ nữa và nhanh chóng bước lên lầu, còn lại mình Hạ Thiên Kỳ vẫn còn rất sững sờ và lúng túng.
“Muốn thân mật với Lãnh tiện nhân này một chút quả đúng là phí sức!”
Hạ Thiên Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu sau đó nghe thấy Lưu Ngôn Mẫn đang say nói lảm nhảm:
“Tiểu Vân…tôi sai rồi, Tiểu Vân, đều là tôi không tốt không bảo vệ được cô….Đừng bỏ tôi.”
“Ô!”
Nghe được lời nói trong lúc say của Lưu Ngôn Mẫn, trong lòng Hạ Thiên Kỳ có chút khó chịu, hắn thở dài một cái rồi khiêng Lưu Ngôn Mẫn lên.
“Mẹ kiếp, thằng khốn này nặng quá!”
Hạ Thiên Kỳ dìu Lưu Ngôn Mẫn lên lầu, cũng như mọi lần, đều trả thù hắn bằng cách ném hắn lên giường, sau đó tiếp tục đi xuống lầu bế Triệu Tĩnh Thù lên.
Mặc dù vóc dáng Triệu Tĩnh Thù ở mức bình thường nhưng chỗ nào cần to thì to mà chỗ nào nên nhỏ thì nhỏ vì vậy khi hắn ôm cô trong lồng ngực thì dường như không cảm thấy được sức nặng.
Triệu Tĩnh Thù thực sự có vẻ muốn nuôi tóc, lúc trước mới quen biết, cô ấy để tóc ngắn lộ mang tai, đến bây giờ thì tóc đã hoàn toàn che phủ tai rồi, gương mặt say rượu có chút ửng hồng, miệng không biết đang lẩm bẩm cái gì.
“Cô nàng đàn ông này xem ra cũng quyết định trở nên nữ tính rồi.”
Đưa Triệu Tĩnh Thù trở về phòng, Hạ Thiên Kỳ cẩn thận từng li từng tí rồi đóng cửa đi ra, trước đây là đưa Nam Cung Vân uống say về, giờ là Triệu Tĩnh Thù, cho dù mỹ nữ qua tay không ít nhưng hắn vẫn quyết không để bản thân nhúng chàm.
Thậm chí hắn còn cố nhịn cả việc ngón tay thèm thuồng được sờ mó chấm mút.
Tim gan rạo rực trở về phòng, Hạ Thiên Kỳ không khỏi hút một điếu thuốc để chấn tĩnh tinh thần, sau đó hắn mở máy vi tính lên và tiếp tục vào tài khoản QQ của ông nội hắn
Thời gian đăng nhập y hệt như trước, có thể thấy trong suốt khoảng đó ông nội của hắn không hề đăng nhập, còn về phía mẹ hắn, hắn có gọi điện về và tiện thể hỏi thăm chuyện của ông nội nhưng vẫn như cũ chẳng hề có tin tức gì.
Kể từ khi Hạ Thiên Kỳ bắt đầu đi tìm ông nội hắn thì cũng đã được gần năm tháng, nếu như ông nội hắn không xảy ra chuyện gì thì đáng lẽ cũng nên về nhà rồi mới phải.
Mẹ hắn trong điện thoại cũng có chút lo lắng, bởi vì trước đây đã trải qua mấy lần như vậy, cho nên mới không có biểu hiện gì thái quá, nếu không thì bà sớm đã gọi điện thoại báo cảnh sát, xung quanh đã dán giấy thông báo tìm người, nói rằng nhà có một ông lão đi lạc mất.