*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.๖ۣۜQuyển 10 & 11: Họp Hàng Năm
Dịch: Hàn Phong Vũ
Trong lúc đợi đến cuộc họp hằng năm của công ty, Hạ Thiên Kỳ ở lại trong biệt thự tu dưỡng vài ngày trước, cho đến khi cảm thấy tinh thân của bản thân khôi phục lại một phần, thì hắn lập tức lái xe trở về Bắc An thăm cha mẹ mình một chút.
Mẫn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù đều không ở lại trong biệt thự, người trước không biết đi đến đâu rượu chè be bét, đến mức mà người sau lại đi cùng với hắn quay trở về thành phố Tuyên.
Dù sao thì Triệu Tĩnh Thù hiện tại còn có công việc phải giải quyết, gần như là giữa biệt thự và thành phố Tuyên hai đầu mà chạy, điều này khiến cho Hạ Thiên Kỳ hơi có phần áy náy.
Trong lúc đưa theo Triệu Tĩnh Thù trở về, Hạ Thiên Kỳ cũng có chút ngượng ngùng nói ra chuyện này với cô, nói rằng nếu như cô cảm thấy bất tiện thì nên chuyển dời về thành phố Tuyên.
Triệu Tĩnh Thù nghe xong thì cũng chỉ cười cười, sau đó nhìn nhìn hắn bằng vẻ mặt khinh bỉ, trả lời lại hắn mà nói:
"Hạ Thiên Kỳ anh đây là hoàng thượng còn không vội, thái giám như tôi còn cảm thấy vội vàng hay sao, anh còn thay tôi lo lắng trước kia đấy. Hơn nữa, lúc đó đề nghị tôi chuyển đến đây phải phải đều do anh hay sao, dù thế nào đi nữa thì, bây giờ nhìn tôi đã đủ chưa?"
Lúc ấy Hạ Thiên Kỳ hận không thể lập tức tìm một cái khe đất mà chui vào trong ngay, tự cảm thấy rằng bản thân mình thật sự đã nói ra một câu rất đáng đánh.
Đưa theo Triệu Tĩnh Thù đưa đến đại đội cảnh sát thành phố Tuyên, Hạ Thiên Kỳ lại lái xe quay trở về Bắc An như ngựa không dừng vó.
Đi ra khỏi cửa, đặc biệt là còn đang giữa cái hoàn cảnh ăn bữa hôm lo bữa mai như thế này, cảm giác nhớ nhung của Hạ Thiên Kỳ với cha mẹ mình có thể nói là đến cực điểm rồi, cho nên gần như mỗi lần nhiệm vụ kết thúc, miễn là không bất cứ việc gì khác nữa, hắn đều có thể trở về nhà nghỉ ngơi hai ngày.
Biết được hắn sắp về đến nơi, mẹ của hắn lại chuẩn bị một bàn lớn đầy những món mà bình thường hắn thích ăn, cha hắn cũng chuẩn bị trước một bình rượu, người một nhà vừa uống vừa trò chuyện, mãi cho đến khi trời đã khuya mới từng người tự quay về phòng mình nghỉ ngơi.
Tửu lượng của Hạ Thiên Kỳ tốt không phải giống cha hắn, mà là giống với mẹ hắn, mẹ hắn đơn giản bình thường không uống rượu, nhưng mà chỉ cần khui ra uống, như vậy thì một bàn người cả con cháu hầu như đều cũng lấy phía dưới bàn làm chỗ để đi ngủ.
Nghe cha mẹ với bản thân mình luyên thuyên cùng với quan tâm lo lắng, nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ đang dần dần già nua đi, trong lòng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy không thể ngăn được sự thương cảm đang dâng lên, hắn thật sự sợ hãi rằng khi ngày đó đến thì hắn không thể về được.
Mặc dù hắn rất thích xem, cũng sẵn lòng hướng suy nghĩ của mình về hướng lạc quan vui vẻ, nhưng nhiệm vụ nguy hiểm đáng sợ. Con người mưu mô hiểm ác, hắn làm sao có thể không lo lắng, không kinh hoàng lo sợ.
Đó là lý do mà hắn rất quý trọng quãng thời gian ở lại bên cha mẹ, bởi vì cứ mỗi một ngày trôi qua. Hắn đều cũng xem như là ngày cuối cùng đã đến.
Nằm trên giường cũng không biết bản thân đã ngủ từ lúc nào, vừa cảm giác khi ngủ được là vô cùng kiên định, cũng khó mà gặp phải ác mộng, khi Hạ Thiên Kỳ mở mắt ra thì cũng đã là hơn ba giờ chiều.
Cha mẹ hắn đi làm không có ở nhà. Hắn ở nhà không có việc gì làm. Lại lấy điện thoại đi động ra xem QQ, xem Wechat.
Vừa mở Wechat ra, phía trên lại xuất hiện rất nhiều tin nhắn từ Đổng Tuyết gửi tới, hắn nhìn qua một chút, đều là Đổng Tuyết hỏi hắn có bận gì hay không, nghĩ đến có lẽ là muốn tìm hắn nói chuyện phiếm.
Hạ Thiên Kỳ dù sao ở lại một mình cũng không có việc gì làm, mặt khác lại là mỹ nữ tự tìm đến hắn, cho nên hắn tự mãn mà tiện tay nhắn lại mấy tin.
Hai người hàn huyên được một lúc lâu, Hạ Thiên Kỳ lại nói cho Đổng Tuyết rằng hiện tại hắn đang ở Bắc An. Từ lúc hắn quay trở về vài lần lúc trước, Đổng Tuyết muốn hẹn hắn đi uống chút gì đó, nhưng đều bị hắn khéo léo từ chối, nguyên là hắn cũng muốn từ chối, vì dù sao mục đích hắn về nhà cũng không phải hẹn hò cùng mỹ nữ, mà là muốn bù đắp thật nhiều cho cha mẹ hắn.
Nhưng mà bên này vừa muốn từ chối, cha hắn lại gọi điện thoại tới nói rằng, có một người bạn già muốn mời hai người bọn họ đến ăn cơm, nên hỏi hắn có muốn đi hay không.
Mấy người bạn bè của cha hắn mỗi lần nói đi ăn cơm đều là giả, chơi mạt chược mới là thật, đó là lý do mà Hạ Thiên Kỳ cùng không đi đến cùng giúp vui. Dù sao cha mẹ hắn cũng có bạn bè thuộc về phạm vi riêng tư của bọn họ.
Đó là lý do mà hắn nán lại dặn dò cha hắn uống ít lại một chút, sau đó lập tức ngắt điện thoại rồi nhận lời mời của Đổng Tuyết.
Hẹn hò cùng mỹ nữ, Hạ Thiên Kỳ tự nhiên muốn thay đổi cách ăn mặc của mình một chút. Cũng may là hắn bình thường cũng đã rất đẹp trai nên không cần thay đổi cách ăn mặc, cho nên hắn chỉ là tùy tiện chải lại tóc, xong rồi mặc thêm áo khoác bên ngoài rồi đi đến nơi hẹn trước.
Thành phố Bắc An mặc dù trong vài năm gần đây có sự thay đổi rất lớn, nhưng từ nhỏ hắn đã sinh sống ở nơi này, đối với từng đường phố hay ngõ hẻm vẫn là còn nhớ rất rõ ràng, đó là lý do mà hắn dễ dàng đi đến nơi theo như lời Đổng Tuyết hẹn đi uống nước.
Kiểu người bạch phú mĩ như Đồng Tuyết, so với việc đi ăn cơm uống rượu trong quán cơm thì uống rượu ở nơi này hiển nhiên là mới phù hợp với khí chất của cô hơn.
Đẩy cánh cửa của gian phòng đơn, Hạ Thiên Kỳ nhìn thấy Đổng Tuyết đang lười biếng tựa người ở trên ghế sô pha, trên bàn bày đầy rượu cùng với mâm đựng trái cây, cảm giác có một luồng nước hoa nhàn nhạt tức khắc lan tỏa trong không gian lùa vào trong cánh mũi hắn.
"Hẹn được anh một lần thật sự là không dễ dàng chút nào, tôi còn đang nghĩ rằng lần này cũng lại phải thất bại nữa chứ."
Đồng Tuyết làm ra vẻ không biết làm sao mà lắc lắc đầu, đưa tay lên ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ đến phía đối diện mà ngồi.
Hạ Thiên Kỳ biết rõ ràng bản thân mình năm lần bảy lượt từ chối lời mời của Đổng Tuyết đúng là có phần không để cho người ta giữ mặt mũi, vì vậy hắn cũng gãi gãi đầu, áy náy nói:
"Đổng tiểu thư với việc này tôi thật sự là có áy náy vô cùng, chỉ có điều đúng là có việc gấp, cô xem lần này tôi đang không có việc gì, không được hay sao. Nếu không thì cứ như thế này, hôm nay chắc chắn tôi đến để kính mời, khích lệ thì cứ cho là tôi thành tâm nhận lỗi."
Mặc dù Hạ Thiên Kỳ không có bất cứ kinh nghiệm tình trường nào, nhưng mà chơi đùa bằng lời nói, đùa giỡn làm cho phụ nữ vui lòng với hắn mà nói thì lại không tính là cái vấn đề khó khăn gì. Sở dĩ nhiều năm như vậy rồi mà hắn vẫn còn độc thân như trước, chủ yếu là hắn đã có đối tượng để yêu mến rồi, yêu thích hắn, hắn lại thấy chướng mắt.
Vì vậy mà dần dà, hắn trở thành con chó độc thân trong truyền thuyết.
Nghe được lời nói của Hạ Thiên Kỳ, Đổng Tuyết bị làm cho phải bật cười, nhưng vẫn là cong môi lên có phần không hài lòng:
"Được, anh cũng đã nói như vậy rồi thì tôi cũng miễn cưỡng tiếp nhận thôi, chỉ có điều ngày hôm nay anh phải nghe lời tôi, tôi cho anh đi thì anh mơi được phép đi."
"Được, được, được, Đổng tiểu thư đã mở miệng nói như vậy, tôi làm sao dám từ chối chứ."
Cầm cánh của của gian phòng đơn đóng lại, Hạ Thiên Kỳ cũng thuận tiện cởi áo khoác ngoài ra, đến phía trước mặt ngồi xuống.
Đổng Tuyết cầm lấy một ly rượu cooktail đặt vào trong tầm tay của Hạ Thiên Kỳ, sau đó lại thấy cô cũng cầm lấy một ly rồi nói:
"Hôm nay chúng ta chỉ là vừa uống vừa tán gẫu, anh cũng đừng quá sợ hãi."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức không sợ hãi."
Hạ Thiên Kỳ nói xong thì cười cười, trong lòng thì đang nghĩ rằng hắn thật sự đúng là không có quá vài lần uống quá nhiều.
Hai người một nam một nữ vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, ngay từ đầu bầu không khí ít nhiều gì cũng có phần xấu hổ, dù sao đi nữa thì bọn họ đều đã trưởng thành, trải qua nhiều cái khác biệt của mấy năm nay, cũng không biết cả hai bên đều đã biến thành cái dạng gì.
Chỉ có điều sau khi có chung mốt điểm từng là bạn cùng học với nhau, thì có thể cùng nhau nói chuyện một chút về thời gian còn đến trường đi học lúc trước.
Cho nên một khi đã trò chuyện về quá khứ này, trong lời nói của cả hai người lại lập tức nói nhiều không ngừng nghỉ, rượu cũng uống vào không ít, dần dần mà đều buông thả ra, là dám nói ra những chuyện không dám nói, chính là nói không biết xấu hổ, chuyện không tiện nói cũng bắt đầu nói ra hết.
"Tôi nhớ rõ lúc ấy khi tôi vừa mới quen biết cô, từ đầu đến cuối đều không dám nhìn cô, bởi vì lúc ấy tướng tá cô dù sao vẫn rất thấp bé lại mặc đồng phục, tôi lại còn ngồi cùng bàn với cô dáng người vẫn cao hơn so với cô, cho nên cô hiểu đấy."
"Tôi lúc ấy ăn mặc lộ liễu quá sao? Có thể là bởi vì ngực của tôi quá lớn, lúc đó là C, hiện tại còn lớn hơn nữa."
Đổng Tuyết không biết có phải là do uống nhiều quá hay không, nói xong rồi vẫn còn kéo áo ra hướng về bên trong nhìn thoáng qua.
Hạ Thiên Kỳ trong lúc vô ý nhìn thấy được một màu trắng bên trong, nhất thời đưa đầu xoay qua một bên, vội vàng tìm một đề tài khác để nói:
"Dù sao đi nữa thì khi đó cũng là thời gian tuổi trẻ ngây thơ, cô đúng thật là đã cho tôi quá nhiều kích thích mà."