Dịch: Hàn Phong Vũ
Trên thực tế thì cũng hoàn toàn giống như những gì mà Hạ Thiên Kỳ đã nghĩ trong đêm hôm đó, từ sau lần hẹn gặp lần đó về sau này, Đổng Tuyết lại không còn tiếp tục giữ liên lạc với hắn nữa, hiển nhiên là nếu như không thể làm tình nhân được, như vậy thì tuyệt đối đừng làm ra bộ dáng bạn bè.
Hạ Thiên Kỳ với những việc này trái lại không có gì quá quan trọng, trong quãng thời gian ở nhà này tinh thần và thể lực chủ yếu đều đặt ở trên việc giúp đỡ cha mẹ, còn như Đổng Tuyết ở bên kia thì hắn lại ngay cả nghĩ cũng nều không có nghĩ đến.
Chỉ có điều nếu như nói trở về một chút, bạch phú mỹ chỉ động hướng về phía hắn thổ lộ, chuyện này ở trong lòng hắn cẩn là rất đáng để hắn kiêu ngạo.
Lưu lại cùng cha mẹ ước chùng có hơn nửa tháng, Hạ Thiên Kỳ mới lại nhớ đến biệt thự, giữa đường vẫn đi một chuyến đến thành phố Tuyên, đón Triệu Tĩnh Thù rồi đưa theo cùng nhau quay trở về.
Lãnh Nguyệt luôn luôn ở lại trong biệt thự không hề rời đi, với tính chất nước giải của anh ta trong mấy ngày nay chắc chắn là trước đó lại ở một ngọn núi nhỏ đâu đó như hóa điên hóa rồ bản thân, không biết là ở trên thực lực có phải là lại có phá bỏ mới nữa hay không.
Còn hơn sự khắc khổ của Lãnh Nguyệt, Mẫn Mẫn trên phương diện rượu chè be bét thì cũng tương đối biểu hiện ra có ý chí chiến đấu, mãi cho đến khi bọn họ tiến hành lên đường đi một ngày một đêm đến thành phố Ngô Nguyệt trước khi diễn ra cuộc họp hằng năm, Mẫn Mẫn mới say bí tỉ quay trở về quát lên ầm ĩ.
Đương nhiên, cái mà bọn họ gọi là rượu chè be bét là bản thân anh ta tự mình nghĩ muốn, nghe Triệu Tĩnh Thù nói rằng, Mẫn Mẫn mấy ngày nay một mực ở lại thành phố Tuyên muốn làm bạn với Nam Cung Vân, bảo rằng anh ta không được nói bừa bãi.
Cứ như vậy, sau một thời gian nán lại nghỉ ngơi hồi phục ngắn ngủi, cả bốn người Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc cũng cất bước tiến lên hành trình đi đến thành phố Ngô Nguyệt, mặc cho việc ai cũng không biết ở cuộc họp hằng năm của công ty sẽ phát sinh ra cái quái gì.
Trên đường lái xe đi, Hạ Thiên Kỳ cũng nhắm đến các thành phố nằm bên cạnh thành phố Ngô Nguyệt này, rồi nói qua với mấy người trên xe:
"Thành phố Ngô Nguyệt này tôi đã từng tìm hiểu qua, có thể xme như là một thành phố bốn phương thông suốt, vị trí trên bản đồ nằm ngay khu vực trung tâm, họp hằng năm công ty lựa chọn nơi này để tổ chức, không biết có phải là có cái ý tứ sâu xa nào đó hay không.
Chỉ có điều thành phố này ngoại trừ địa điểm rất thuận lợi ra, trái lại cũng không có cái địa phương nào khác đáng để cho người khác phải để ý đến, còn như địa điểm tổ chức cụ thể là phố An Nhiên, thì vốn dĩ không hề tồn tại."
Nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ không khỏi đảo mắt qua kính chiếu hậu hướng về phía Lãnh Nguyệt đang ngẩn người nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, hỏi:
"Lãnh thần, anh với cuộc họp hằng năm vẫn hiểu được bao nhiêu phần, có biết cái con phố An Nhiên kia nằm ở đâu hay không?"
"Không biết." Lãnh Nguyệt đáp lại không hề nghĩ ngợi.
Con người Lãnh Nguyệt này chỉ có nói và không nói, tuyệt đối chưa từng có thói quen nói dối, cho nên khi Hạ Thiên Kỳ nghe anh ta nói không biết, vậy thì cũng tự xác định anh ta thật sự không biết. Rồi cũng không hỏi lại thêm, chỉ thu hồi lại ánh mắt tiếp tục nói ra:
"Nếu như chúng ta cũng không biết gì về cái địa phương này, vậy thì đến lúc đó cũng chỉ có thể quan sát xe thế nào, chỉ có điều hẳn là sẽ không quá khó khăn để tìm ra."
Nếu lái xe từ nơi mà bọn họ dừng lại đến thành phố Ngô Nguyệt thì phải mất khoảng năm ngày, cho nên cả bốn người cũng không lựa chọn lái xe đi, mà là đặt trước trên mạng bốn vé máy bay của khoang hạng nhất, đầu tiên lái xe đến sân bay trước, sau đó ngồi máy bay đi đến nơi ấy.
Bởi vì là khoang hạng nhất, cho nên mọi người đều không xếp hàng theo thứ tự. Qua khỏi cửa kiểm tra an ninh lại trực tiếp ngồi trên máy bay.
Trong quá trình thì Mẫn Mẫn không ngừng đáp lời lại với tiếp viên hàng không trên máy bay, Hạ Thiên Kỳ nhìn cô tiếp viên hàng không kia liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy là xấu đến mức không thể xấu hơn được nữa, hắn giễu cợt trêu đùa Mẫn Mẫn một câu, kết quả Mẫn Mẫn lại nói lại hắn là khuôn mặt thì có cái ích lợi gì, chủ yếu là xem vóc dáng, anh chẳng lẽ là sẽ chỉ ôm một khuôn mặt đi ngủ thôi hay sao?
Nghe được Mẫn Mẫn nói như vậy, lúc ấy Hạ Thiên Kỳ lại không nói gì để chóng đỡ lại. Ngược lại cũng không phải là bị Mẫn Mẫn đả kích, mà là hắn thật sự không tìm được bất cứ cái gì để đi phản bác lại anh ta.
Vì là phi cơ tốc hành, cho nên một đường đi qua thật sự rất nhanh, chỉ ngồi không đến bốn giờ đồng hồ sau thì bọn họ đã lập tức đến được thành phố Ngô Nguyệt.
Vì thành phố Ngô Nguyệt là trung tâm của cả nước, cho nên nhân khẩu dao động với một số lượng lớn, vả lại còn vô cùng dày đặc. Vừa mới trừ phi trường đi ra, bọn họ lập tức nhìn thấy một lưu lượng khách khổng lồ khiến cho bọn họ có phần ngứa ngáy da đầu.
"Cuối cùng cũng nhìn thấy được nhiều người ở nơi này."
Thành phố Tuyên mặc dù là cũng rất phồn thịnh, nhưng mà so sánh với thành phố Ngô Nguyệt này còn kém hơn không ít. Ít nhất cảnh tượng so với nhân số chính là thêm vào ba thành phố Tuyên vào cùng một chỗ cũng không vượt qua được.
Có vài người đang trò chuyện về cái đề tài của nhiều người này, đồng hồ vinh dự trên cổ tay của bọn họ đồng loạt vang lên một tiếng như thanh âm nhắc nhở, cả bốn người theo bản năng nhìn lại, lại nhìn thấy chính là quản lý của bọn họ gửi đến một cái thông tin xác nhận lại vị trí.
Phía trên không những là có vị trí của bọn họ, còn chỉ rõ vị trí phố An Nhiên là chỗ mà bọn họ muốn tìm kiếm.
Sau khi xem xong thì Hạ Thiên Kỳ không nhịn được mà có chút buồn cười nhìn qua mấy người Triệu Tĩnh Thù nói:
"Chúng ta lúc này vẫn còn đang nghiên cứu phải tìm nó như thế nào nữa chứ, bây giờ đúng lúc vừa mới bước xuống khỏi phi cơ thì đã trực tiếp đem vị trí chính xác gửi đến đây rồi. Chuyện này cũng chứng minh đúng một cái phỏng đoán của tôi, cái đồng hồ mà chúng ta mang ở đây thật sự là có thể bán đứng vị trí chỗ ở của chúng ta, thậm chí là toàn bộ thông tin.
Bằng không thì chúng ta cũng không thể nào vừa mới xuống khỏi phi cơ một chút, thì Từ Thiên Hoa đã lập tức gửi vị trí đến đây cho chúng ta."
"Bán đứng thì bỏ đi, chỉ cần không có cameras là được rồi."
Mẫn Mẫn với điểm này trái lại hoàn toàn không thèm để ý đến, Triệu Tĩnh Thù nhìn Hạ Thiên Kỳ liếc mắt một cái, rồi cũng chỉ lắc lắc đầu biểu hiện bất đắc dĩ.
Nếu như vị trí của phố An Nhiên cũng đã gửi cho bọn họ rồi, vậy thì bọn họ cũng không ở lại chậm trễ thêm nữa, trực tiếp đứng bên đường ngăn lại một chiếc xe taxi đang đến.
Vị trí phố An Nhiên mà Từ Thiên Hoa gửi cho chính là ở hướng tây bắc của thành phố Ngô Nguyệt, Hạ Thiên Kỳ có hỏi dò tài xế taxi là có biết một con phố An Nhiên như vậy hay không, người tài xế taxi lắc đầ tỏ vẻ chưa từng nghe qua.
Cho nên Hạ Thiên Ky cũng chỉ biết để cho tài xế chỡ theo bọn họ đưa đến một vị trí cách phố An Nhiên gần nhất.
Từ phi trường đi vào trong thành phố, đến lúc mở được cửa xe ra là xấp xỉ một giờ, khoảng cách là một chuyện khác, còn lại bị chặn là nhiều hơn.
Trên đường cứ một chiếc xe nối đuôi theo một chiếc xe, hơn nữa vẫn là thời điểm phải đề phòng người đi đường và xe đạp va chạm, chỉ là chờ đèn đỏ thì sẽ không biết là phải đợi bao nhiêu cái.
Ước chừng hơn nửa giờ đồng hồ sau đó, bọn họ mới mệt mỏi buồn ngủ từ trên xe taxi bước xuống, Hạ Thiên Kỳ và bọn họ đầu tiên là xác định lại phương hướng một chút, sau đó cuốc bộ đi vào trong chỗ ấy.
Đi đại khái một khoảng cách từ nơi vừa đứng, ở trước mắt bọn họ lại xuất hiện ra một mảnh khu vực nhìn như vô cùng hoang vu, chỗ này cùng với đại đô thị phốn hoa phía sau lưng kia hình thành nên sự đối lập rõ ràng.
Hạ Thiên Kỳ bọn họ không hề liều lĩnh đi hướng vào trong, mà là đều dừng lại rồi vừa xác định lại vị trí một chút, lúc này mới chần chừ nhiều lần tiếp tục đi về phía trước.
Không bao lâu sau, bọn họ lại đi thông trên con đường dọc mảnh hoang vắng này, thấy được một khối cột mốc khả cổ xưa: Phố An Nhiên.
Đi dọc theo con phố An Nhiên này có hơn tá mươi thước, Hạ Thiên Kỳ lại dừng chân nhìn về phía sau lưng, lúc này hắn phát hiện ra một vấn đề, đó chính là trên đường có rất nhiều xe đạp, nhưng lại không có một chiếc nào chạy vào nơi này, nhìn qua thật giống như bọn họ không nhìn thấy con đường này.
"Con đường này thật đúng là không bình thường."
Lúc này Mẫn Mẫn cũng phát hiện ra điểm kỳ quái này, có phần kiêng dè nói.
"Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ là do quỷ vật làm cho xuất hiện ra..."
Triệu Tĩnh Thù còn chưa kịp nói xong, Lãnh Nguyệt đứng bên cạnh giải thích:
"Con đường này với thành phố Ngô Nguyệt hoàn toàn là hai cái không gian khác nhau, cho nên người ở bên ngoài không hề nhìn thấy cũng không thể vào được."
"Vậy thì vì sao chúng ta có thể đi vào nơi này?"
"Bởi vì chúng ta mang theo chiếc đồng hồ đeo tay này."
Nghe được đoạn đối thoại của Lãnh Nguyệt và Lưu Ngôn Mẫn, Hạ Thiên Kỳ giật mình nghĩ đến nhiệm vụ lần kia chỉ có hắn và Triệu An Quốc sống sót, lúc ấy cũng có tồn tại một cái không gian vô cùng kinh khủng, sau đó hắn mang chuyện này nói lại cho Lãnh Nguyệt, Lãnh Nguyệt nói cái loại không gian này tên là dị không gian.
Lần này lại lần nữa nghe Lãnh Nguyệt đề cập đến, Hạ Thiên Kỳ không khỏi hỏi:
"Không lẽ phố An Nhiên này là một cái dị không gian?"