Ác Linh Quốc Gia

Chương 276

Dịch: Hàn Phong Vũ

"Đám người của Đệ tam Minh Phủ đã kiêu ngạo đến mức thế này rồi hay sao?"

Ngô địch chỉ vừa mới dứt lời, lập tức nhìn thấy một hàng ngũ chừng hơn bốn mươi năm mươi người đang từ bên ngoài chậm rãi đi vào, nói chuyện chính là một người đàn ông trung niên xấu xí, bộ dạng rất giống với một con khỉ, sau khi tiến vào trong nhìn thấy Ngô Địch thì đầu lưỡi lại liếm môi không ngừng.

Vẻ mặt của Ngô Địch hơi có phần khó coi, còn như cả ba người Từ Thiên Hoa, Phó Hải Nghĩa và Mộc Tử Hi thì sau khi nhìn thấy bọn người này tiến vào trong đều theo bản năng mà hướng về phía vị trí chỗ Ngô Địch áp sát vào một chút.

Mà những tên quản lý khác kia, thì cũng tương đối áp sát vào một chút, cùng đứng song song với đám người vừa mới vào này.

"Dù có kiêu ngạo như thể nào thì cũng không thể so ánh được với đám người của Đệ nhất Minh Phủ các người."

Ngô Địch vừa muốn quay trở lại, người đàn ông trung niên xấu xí kia lại nhìn thoáng qua Mộc Tử Hi đầy vẻ khinh miệt, cười lạnh rồi nói:

"Đệ tam Minh Phủ xem ra là khoảng cách bị thất bại không hề xa nữa, thật sự là cá muối lẫn lộn tạp nham thứ gì cũng có, thật sự là khiến cho đám kiến cỏ ở phia dưới trướng các người cũng cảm thấy đáng thương."

Gã đàn ông trung niên kia vừa mới nói xong, lập tức cả ba người khác bên cạnh cũng phải vang lên một trận cười rộ, tiếp theo đó bọn họ lại đuổi những người phía sau rồi đi qua một loạt chỗ người đầu tiên ở phía bên trái kia. 

"Những lời ông nói thật đúng là không sai chút nào, chúng tôi thật sự chính là một đám cá muối lẫn lộn tạp nham, chẳng lẽ không cho rằng là một quản lý nho nhỏ như không thôi, mà không phải là cá muối hỗn tạp mà chính là con rùa hay sao? Thật sụ là đã cười chết tôi rồi."

Ngô Địch đột nhiên lớn giọng mở miệng ra nói một câu, lúc này thì lại đổi thành Mộc Tử Hi mấy người bọn họ cười ồ lên không ngừng, mặc cho có là Từ Thiên Hoa đi nữa thì lúc này cũng đã bật cười lên hai tiếng cho ra vẻ.

"Không cần gấp, sau này sẽ có lúc các người được đẹp mặt."

Lúc này một người đàn ông đề đầu tình đứng ở bên cạnh người đàn ông trung niên xấu xí, đứng ra quay về Ngô Địch hất cằm lên khiêu khích.

Ngô Địch còn muốn mắng lại tiếp, nhưng lại một lần nữa bị Phó Hải Nghĩa ở bên cạnh ngăn cản lại:

"Hay là thôi đi Ngô Địch, không cần thiết phải công khai đấu võ mồm hới bọn họ trong lúc nhất thời, giống như những gì anh nói lúc ban nãy thì chúng ta cũng chỉ là một đám tiểu tốt cá mắm hỗn tạp, cho nên có một số việc vẫn là cứ đề cho người ở phía trên đi giải quyết đi."

"Không phải tôi nói lão già đầu như anh, bây giờ anh làm sao mà lại trở nên nhát gan như thế này như, những người này trong tương lai rất có thể sẽ là những đối thủ một mất một còn của chúng ta, hiện tại cứ để cho bọn họ kiêu ngạo thêm một chút nửa đi, về sau này còn có thể còn tốt đẹp như vậy nữa hay sao?"

Phó Hải Nghĩa vừa bị Ngô Địch nói một câu như vậy, không ít thì nhiều gì trên vẻ mặt cũng có chút không nhịn được mà cười cười xấu hổ giải thích nói:

"Ý của tôi là muốn nói, anh theo chân những tên vô lại này mà tức giận là không đáng."

"Được rồi, cậu mau ngậm miệng lại cho tôi."

Ngô Địch phát phất tay về phía Phó Hải Nghĩa có vẻ rất không kiên nhẫn, thầm nghĩ rằng khách không được Đệ tam Minh Phủ lại bị những Minh Phủ khác khi dễ thành cái tình hình hiện tại như thế này, chính là những nhân viên của công ty đều quá mức nhát gan, không có được bao nhiêu người có dũng khí cho được việc.

Phó Hải Nghĩa thấy Ngô Địch có phần phát hỏa lên, anh ta cũng chỉ thở dài rất bất đắc dĩ rồi lắc đầu, cũng không nói thêm điều gì nữa.

Mấy người Hạ Thiên Kỳ tìm vị trí ngồi xuống cũng đã được một hồi lâu rồi, bởi vì bọn họ đi đến khá trễ cho nên một số bàn xếp ở phần đầu đều đã bị người khác ngồi chật hết, chỉ còn lại có mấy cái bàn xếp ở phía sau này không biết nguyên nhân có phải vì xếp gần cửa chính quá ay không mà không một ai ngồi đó.

Chỉ có điều không chỉ có bốn người bọn họ ngồi ở chỗ này, vẫn còn mấy người khác mà bọn họ không quen không biết, nhìn thấy một đám đều cùng một dáng vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, có lẽ là đều là những người lão luyện đã từng có vài lần trải qua xử lý nhiệm vụ.

Sự chú ý của Hạ Thiên Kỳ cũng không hề đặt trên người những người này, mà là luôn luôn chú ý đến cái tình huống bên kia của Từ Thiên Hoa và Ngô Địch bọn họ, hắn đếm qua một chút những người đứng ở bên kia cùng với Ngô Địch tổng cộng có mười hai người, mà nhìn lại lần nữa tình hình phân bố chỗ ngồi của hội truồng này chính là dựa vào bà khối khu vực mà phân bố ra. Có thể thấy được phán đoán của hắn không sai biệt lắm, Minh Phủ niên hội này cũng không phải là chỉ có người của công ty kia của bọn họ cùng tham gia.

Còn có những công ty khác, cũng chính là những Minh Phủ khác đến tham gia cuộc họp hằng năm lần này.

Bốn người Từ Thiên Hoa, Phó Hải Nghãi, Mộc Tử Hi, Ngô Địch này hẳn chính là thuộc về công ty sở tại của bọn họ, cũng chính là bốn gã quản lý của Đệ tam Minh Phủ. Nghĩ ngược lại, trong số tám người còn lại đó là có bốn quản lý của Đệ nhất Minh Phủ, cùng với Đệ nhị Minh Phủ.

"Hóa ra số lượng quản lý của công ty cũng chỉ có bốn người."

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rằng cái số lượng này không khỏi có phần quá ít ỏi đi, dù sao đi nữa thì quản lý cũng chỉ là cấp thấp nhất trong số lớp lãnh đạo, nên nếu như đến ngay cả quản lý cũng chỉ có bốn người, như vậy thì quản lý cấp cao, giám đốc hay thậm chí là giám đốc cấp cao sẽ có được mấy người đây?

Hạ Thiên Kỳ nghĩ đến chỗ này thì lắc lắc đầu, cảm thấy rẳng sự việc có lẽ là không hề đơn giản như những gì hắn tưởng tượng ra như vậy, lại nói tiếp thì nếu như không phải đến tham gia vào cuộc họp hằng năm lần này, thì hắn hoàn toàn không có cách nào khẳng định được rằng, "công ty" có thật trên đời này cũng không phải chỉ có một cơ quan duy nhất.

Mặc dù trước đó hắn đã có phỏng đoán qua, cũng đã từng phỏng đoán đến quy mô đầu tiên của những công ty này lúc vừa mới bắt đầu thành lập. Có thể là cũng giống như việc bọn họ giải phóng ra một tiểu đội kia, cũng chính là một tiểu đoàn thể do một vài người thành lập nên.

"Không biết ý nghĩa của việc tổ chức cuộc họp hằng năm này rốt cuộc là cái gì."

"Mặc kệ ý nghĩa là cái gì, đến cuối cùng có ý nghĩa hay không thì đây cũng là một chuyện rất khiến cho kẻ khác cảm thấy buồn nôn, cũng được người khác cho là phản cảm. Lúc ban đầu đánh nhau cùng với quỷ thì cũng đã quá đủ rồi, bây giờ lại chia ra đến hai đám người đến như thế này, chẳng lẽ sau này chúng ta đã phải đề phòng quỷ rồi, lại còn phải đề phòng con người nữa hay sao?"

Sau khi Lưu Ngôn Mẫn ở đó nghe thấy một câu tự nói của Hạ Thiên Kỳ, thì vô cùng buồn bực nói.

Nghe vậy, Triệu Tĩnh Thù cũng tiếp tục bằng một câu than thở nói:

"Những lời này của Mẫn Mẫn tôi cũng đồng ý như vậy, tất cả mọi người đều là đối phó với quỷ vật, cần gì phải phân bang kết phái ra chứ, chẳng lẽ cùng nhau hợp tác cùng thắng lợi không tốt hơn hay sao?"

"Hợp tác cùng nhau thắng lợi? Chẳng lẽ các người chưa từng nghe qua một câu nói này hay sao, nói rằng chỗ nào co con người thì còn có những kẻ giang hồ, dã tâm của con người, cùng với tư tưởng lợi ích của con người trong rất nhiều thời điểm so với quỷ vật còn muốn đáng sợ hơn rất nhiều."

Nghe được đoạn nói chuyện của mấy người Hạ Thiên Kỳ ở bên này, một người đàn ông ngồi ở phía đối diện bọn họ tràn đầy châm chọc nói.

Hạ Thiên Kỳ bọn họ theo bản năng lại nhìn qua người họ liếc mắt một cái, chỉ có điều cũng không hề nói thêm bất cứ điều gì với gã ta, từng người đều xoay đầu qua một hướng khác.

Bầu không khí trong lúc nhất thời có phần áp lực, ánh mắt của Hạ Thiên Kỳ cũng đảo qua khắp các nơi trong hội trường không dừng lại, nhưng mà không được một lúc lâu sau, hắn lại cảm giác thấy có người đang quan sát hắn, đi tìm kiếm theo cái cảm giác kia, hắn bất chột nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.

"Tiền bối..."

Chỉ thấy Triệu An Quốc đang ngồi ở một vị trí phía trước cách mấy bàn so với hắn, đang liên tục hướng về phía hắn vẫy tay, trên mặt lộ ra vẻ vui thích nói không nên lời.

Mà ở phía trước bàn bày ra trước mặt hắn, thì Vương Tang Du ngồi ở đó lúc này cũng đang mỉm cười hướng về phía hắn vẫy vẫy tay.

Hạ Thiên Kỳ vốn tưởng rằng sẽ không còn tiếp tục gặp lại bọn họ lần nữa, không nghĩ đến rằng cuối cùng lại gặp mặt ở trong chỗ này, nói thật ra thì trong lòng hắn cũng là vô cùng vui vẻ, dù sao đi nữa thì cả hai người kia đều là do hắn cứu, có thể sống sót tiếp nữa thì trong hắn hắn không nhiều thì ít gì cũng có chút cảm giác thành tựu.

Nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ nhìn ra bọn họ, lúc này Vương Tang Du và Triệu An Quốc cũng đã đi đến, nhất là Triệu An Quốc, vừa mới đi đến nơi thì trực tiếp cho Hạ Thiên Kỳ một cái ôm thật chặt, vừa ôm lấy Hạ Thiên Kỳ vừa nói lớn lên mà không thả lỏng ra:

"Tiền bối, tôi còn nghĩ đến rằng sẽ không còn được gặp lại anh nữa đấy chứ, lần trước thật sự là may mà có anh ở đó, nếu không thì cái mạng nhỏ này của tôi đã sớm bị bàn giao lại rồi."

"Vâng, gặp lại anh tôi cũng thật cảm thấy rất vui."

Hạ Thiên Kỳ thấy Triệu An Quốc không hề có đến một chút ý tứ sẽ buông lỏng, hắn cũng chỉ có thề không chút khách khí mà cầm lấy tay của Triệu An Quốc tách ra, cũng mãi cho đến tận lúc này Vương Tang Du mới mỉm cười nói:

"Sau khi tôi tỉnh lại thì cô y tá kia đã nói cho tôi biết là anh đã đi mất rồi, mà tôi còn chưa kịp nói lời cảm ơn."
Bình Luận (0)
Comment