Dịch: Hàn Phong Vũ
Một ngày sau, mọi người đã đi đến quê nhà của Hạ Thiên Kỳ là thành phố Bắc An.
Sở dĩ bọn họ phải đến chỗ này, chắc chắn không phải là vì muốn đến làm khách trong nhà của Hạ Thiên Kỳ, mà do khoảng cách giữa trị trấn Triệu Quang và thành phố Bắc An đặc biệt gần, cũng là một huyện trấn thuộc quyền quản lý của thành phố Bắc An, quãng đường lái xe từ thành phố Bắc An đến thị trấn Triệu Quang tối đa không vượt quá nửa giờ.
Mặc dù là vẫn còn có chút phân vân giữa việc nhận hay không nhận nhiệm vụ riêng này, nhưng sau khi mọi người thương lượng lại rồi thì vẫn lựa chọn đến đó điều tra xem xét trước một chút, dù sao đi nữa thì nhiệm vụ riêng cũng rất khó tìm được, cho dù là ai cũng không muốn bỏ qua cơ hội có khả năng có thể thu được năm điểm vinh dự.
Tuy nói rằng lần này là vì nhận nhiệm vụ riêng mà quay trở về, nhưng Hạ Thiên Kỳ cảm thấy rằng nếu như đã về đến nhà rồi thì dù có thế nào cũng phải quay trở về thăm. Vốn là hắn suy nghĩ cứ tự một mình hắn quay trở về thăm nhà một chút, còn như Lãnh Nguyệt bọn họ thì cứ đi tìm một quán cơm để ăn vài phần cơm trước, sau đó hắn sẽ quay trở về cùng bọn họ tụ họp.
Kết quả khiến cho hắn có phần ứng phó không kịp chính là, mấy người Mẫn Mẫn chỉ vừa mới nghe đến nhà của Hạ Thiên Kỳ ở nơi này thôi, lại cũng la hét muốn nhanh chân đến thăm nhà, gặp mặt chú với bác gái một lần.
Hơn nữa với cái yêu cầu này của bọn hắn, Lãnh Nguyệt cũng biểu hiện ra hoàn toàn không có ý kiến.
Cuối cùng cũng hơi có phần bất đắc dĩ, Hạ Thiên Kỳ chỉ đành phải gọi điện thoại qua cho mẹ của hắn, nói rằng một hồi nữa sẽ dẫn theo mấy người bạn đồng nghiệp quay về nhà.
Mẹ hắn đang trong điện thoại trực tiếp mắng hắn đến mức cẩu huyết lâm đầu*, trái lại cũng không phải là trách hắn vì sao lại dẫn theo bạn đồng nghiệp về nhà, mà là trách hắn vì sao không gọi điện thoại để nói trước, làm hại bà cái gì cũng không có để chuẩn bị, đến lúc đó lại để cho người ta chê cười.
*Cẩu huyết lâm đầu: mắng xối xả.
"Mẹ cứ yên tâm đi, bọn họ sẽ không nghĩ như vậy đâu... Ôi trời, mẹ cũng không cần phải chuẩn bị quá nhiều làm gì, chúng con nhất định sẽ quay về... Được rồi mẹ già của con, con sai rồi, con không nên như vậy..."
Hạ Thiên Kỳ cầm điện thoại di động bị mẹ hắn dạy dỗ dến mức trong đầu tưởng như muốn chết đến nơi, cái này cũng khiến cho mấy người Triệu Tĩnh Thù cười ngửa tới ngửa lui, chỉ thiếu chút nữa là cười ra nước mắt được.
Lãnh Nguyệt ở bên cạnh nghe xong một hồi, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít gì cũng có chứa chút buồn cười.
"Ai, mọi người thật sự đã hãm hại chết tôi rồi, tôi lại không nói là sẽ không để cho mọi người đi, nhưng ít nhất cũng đợi đến khi chúng ta quay về từ thị trấn Triệu Quang đi, lần này mẹ tôi thật sự sẽ đánh chết tôi."
Hạ Thiên Kỳ mặt ủ mày ê nhìn mấy người, Lưu Ngôn Mẫn nhìn có chút hả hê đi đến, sau đó cố gắng nhịn cười lại rồi vỗ vỗ bả vai của Hạ Thiên Kỳ nói:
"Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm cho bác gái đánh chết anh."
"Đồ chết dẫm Mẫn Mẫn, anh nếu như dám đến nhà của tôi nói lung tung, thì tôi nhất định sẽ liều mạng đánh chết mẹ nhà anh!"
Hạ Thiên Kỳ thật sự rất sợ Lưu Ngôn Mẫn một khi đã nhịn không được, thì sẽ nói ra hết toàn bộ những sự việc có liên quan đến công ty. Cứ nghĩ đến chỗ này, hắn lại vội vàng nhìn qua mấy người nhắc nhở nói:
"Con người của mẹ tôi rất tốt bụng, rất nhiệt tình, cũng rất niềm nở khi gặp mặt, mẹ luôn luôn nghi ngờ hiện tại tôi đang làm công việc gì. Cho nên lát nữa mọi người nếu có thể thì nhất định không nên nói lung tung.
Thuận tiện nói mọi người là bạn đồng nghiệp của tôi, lần này là đi đến thị trấn Triệu Quang công tác, ở nhà chờ đợi không được bao lâu, ăn xong bữa cơm thì phải đi ngay."
"Nhìn thấy anh bị dọa sợ đến mức này, thì chúng tôi không được nói lung tung rồi." Triệu Tĩnh Thù nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Hạ Thiên Kỳ, chỉ cảm thấy hắn ta thật sự không cần phải sợ mẹ hắn như vậy.
Hạ Thiên Kỳ nhìn Triệu Tĩnh Thù một cái, sau đó thẳng thắn nói:
"Cô thì tôi không sợ, mấu chốt là Mẫn Mẫn và Lãnh thần, vì cũng không biết chính xác là hai người bọn họ sẽ nói ra chuyện gì."
Nghe được câu nói này của Hạ Thiên Kỳ, Lưu Ngôn Mẫn tức khắc làm ra một cái biểu tình anh ta không phải như vậy. Trong lòng Hạ Thiên Kỳ thầm mắng một câu, ngoài miệng lại bắt đầu nói chuyện dễ nghe cùng thương lượng với Mẫn Mẫn:
"Mẫn Mẫn, chúng ta lúc bình thường hay ầm ĩ rồi vẫn hoàn ầm ĩ, nhưng chúng ta cũng được gọi đánh là thân mắng là yêu, chúng ta càng mắng nhau càng tốt có đúng hay không, anh cũng sẽ không nói lung tung cái gì, có đúng hay không?"
"Được rồi mà Đông Thiên Kỵ, đừng có cái mũ nào cũng chụp hết lên đầu tôi như vậy, lời nào có thể nói hay lời nào không thể nói ra, trong lòng tôi rất rõ ràng, đi đến thăm nhà một chuyến cũng là bởi vì xem anh là bạn bè. Nên mới muốn thăm bác gái một chút, anh cho rằng tôi còn có thể cố tình nói ra những chuyện có liên quan đến công ty, để cho bác gái vì anh mà lo lắng không yên tâm sao? Đầu óc của anh rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy!"
"Mẫn Mẫn... Lần này anh giả vờ xong tôi sẽ làm cho anh hài lòng."
Xem như là Hạ Thiên Kỳ đã thuyết phục được Lưu Ngôn Mẫn, giả vờ thì cứ giả vờ. Không cần phải nói quang minh chính đại như vậy, bất quá Mẫn Mẫn nói cũng không sai, có xem anh là bạn mới đi đến nhà anh ngồi lại một chút, làm sao có thể còn cố tình trêu ngươi trước mặt anh, để cho anh không thể xuống đài được chứ.
"Ha ha, hoàn hảo rồi."
Lưu Ngôn Mẫn hất cao đầu lên đắc ý, một màn này cũng khiến cho Triệu Tĩnh Thù nhìn thấy cười đến đau bụng.
Từ khu vực lân cận bến xe đi loanh quanh, Hạ Thiên Kỳ đoán chừng chắc là mẹ hắn đã mua thức ăn quay trở về rồi, lại bắt một chiếc xe taxi quay trở về chỗ ngay dưới lầu mà gia đình hắn sinh sống.
Trước khi đi lên lầu, Hạ Thiên Kỳ cũng không quên nhắc nhở mọi người một lần nữa, nhất định phải nhớ kĩ hết lời nói mà hắn dặn dò từ trước đó, thấy cả mấy người đều có chút không nhịn được mà gật đầu, hắn mới dẫn theo mấy người đi đến trước cửa nhà hắn.
Đưa tay lên gõ cửa một cái có phần phập phồng lo sợ, rất nhanh, cánh cửa lập tức được mở ra, bóng dáng của mẹ hắn hiện ra từ bên trong.
"Mẹ."
Mẹ hắn mặc một cái áo khoác dài màu trắng, trong tay còn cầm một cái xẻng nhỏ, đợi đến khi nghe được Hạ Thiên Kỳ gọi bà thì sau đó mới theo bản năng lập tức muốn phát cáu lên, chỉ có điều lúc này có ba người Lãnh Nguyệt đang đứng sau lưng Hạ Thiên Kỳ, cũng lần lượt lên tiếng chào hỏi với mẹ hắn.
"Đến đây, đến đây, đến đây, mau vào nhà đi, giày cũng không cần cởi ra. Đứa nhỏ Thiên Kỳ này cũng quá không để cho người ta phải yên tâm, cũng không thèm gọi điện thoại qua nói lại cho bác sớm một chút, nếu không thì bây giờ các cháu đi vào là có thể ăn cơm được rồi, chứ không như bây giờ, chỉ vừa mới bắt đầu làm."
Chỉ trong vòng đôi ba câu ngắn ngủi, Hạ Thiên Kỳ lại bị mẹ của hắn ném đến không biết bao nhiêu cái liếc mắt.
"Không có việc gì đâu bác gái, chúng con là có việc gấp phải đi đến thị trấn Triệu Quang công tác, đến nhà không chờ đợi được bao lâu thì phải rời đi ngay. Bác gái cũng đừng phí công chuẩn bị một bàn lớn thức ăn, có thể ăn sơ qua một chút đồ thôi là được rồi."
Triệu Tĩnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn lấy hết lời nói mà Hạ Thiên Kỳ đã nhắc trước cho bọn họ trước đó nói ra, gần như là không quên đến một chữ để bị mẹ hắn lật lại đến một lần nào.
Mẹ hắn cứ muốn nói nhưng lại thôi, xem dáng vẻ giống như là muốn hỏi chút chuyện gì đó, bất quá cũng chỉ do dự một chút rồi lại không mở miệng ra, lại vội vàng quay trở về trong phòng bếp.
"Thiên Kỳ, con sắp xếp chỗ ngồi cho những người bạn đồng nghiệp của con ngồi xuống, muốn uống rượu hay nước gì thì trong tủ lạnh đều có sẵn, con nhanh đi lấy đi."
"Đi thôi, mẹ tôi đã bắt đầu thì cứ để cho bà ấy làm đi, chúng ta vào nhà trước."
Nếu như mẹ hắn đã cố tình vì bọn hắn mà làm một vài món ăn, Hạ Thiên Kỳ tự nhiên cũng không có cách nào nói nhiều hơn nữa, dẫn theo ba người Lãnh Nguyệt đi vào phòng khách của nhà hắn.
Sau đó hắn lại dựa theo lời dặn dò của mẹ hắn, lục tìm trong tủ lạnh thức uống và nước chia ra cho Lãnh Nguyệt bọn họ.
Triệu Tĩnh Thù và Lưu Ngôn Mẫn đều thuộc về một kiểu người hiếu kỳ kia, cho nên cũng không uống thức uống mà Hạ Thiên Kỳ đưa cho, lại bắt đầu quan sát bên trong từng gian phòng trong nhà.
Nhất là phòng ngủ của Hạ Thiên Kỳ, là một chỗ được hai người này đặc biệt chú ý đến.
"Thiên Kỳ, trong cái tủ sách này của anh tại sao lại có thể có nhiều sách liên quan đến lĩnh vực nguyên tắc soạn thảo như vậy, chẳng lẽ anh cũng cảm thấy hứng thú với cái một lĩnh vực như thế này hay sao?"
"Không có hứng thú, đến một chút hứng thú tôi cũng không có với cái gọi là nguyên tắc soạn thảo này, khi đó mẹ tôi còn muốn đưa tôi đi học nguyên tắc soạn thảo đấy chứ, nhưng mà tôi sống chết gì cũng không chịu đi.
Còn như những quyển sách này, tôi không không nhớ rõ ràng làm là mình mua từ lúc nào. Chỉ có điều từ khi mua về đến giờ cũng chưa từng xem qua, nhiều nhất cũng chỉ lấy ra giả vờ giả vịt, bình thường thì luôn đặt trong tủ sách để làm đồ trang trí."
Bên này Hạ Thiên Kỳ đang giải thích, lại nghe Mẫn Mẫn đột nhiên hét to lên một tiếng:
"Đông Thiên Kỵ, anh không thể nào... Trên giường anh còn có cả búp bê barbie, chẳng lẽ anh là một cô gái giả trai sao?"