Dịch: Mã Phương Linh
“Anh nói người này đã chết rồi?”
Triệu Tĩnh Thù sau khi nghe xong không thể không suy nghĩ, nếu như sự việc là thật, nghĩa là hai người đã gặp phải ma.
“Thiên Kỳ, anh thực sự khẳng định người này là bạn cùng phòng thời đại học sao? Phải biết rằng những người giống nhau không hề ít, hoặc là bạn cùng phòng của anh có chút giống người đó”
Triệu Tĩnh Thù không nghĩ theo hướng xấu, mà thái độ hướng về phía Hạ Thiên Kỳ để xác định lại lần nữa.
Hạ Thiên Kỳ lấy điện thoại của Triệu Tĩnh Thù và cẩn thận xem lại bức ảnh đó một lần nữa, trong lúc đó hắn chỉ cảm thấy gương mặt và nụ cười của người trong bức ảnh so với vừa nãy thêm phần âm u thảm thiết.
“Không thể nào sai được, hắn chính là Dương Thư Thành, chúng tôi thời đại học ở cùng nhau lâu như vậy, không thể nào nhận lầm hắn được, chỉ có điều người đã chết rồi lại cùng tôi và cô chụp chung một tấm hình, thật là quá đáng sợ.”
Hạ Thiên kỳ đã xác nhận người chụp cùng trong tấm ảnh của bọn họ chính là bạn cùng phòng thời đại học Dương Thư Thành. Sắc mặt của Triệu Tĩnh Thù liền trở nên khó coi.
“Thiên Kỳ, anh nghĩ chuyện này thế nào, nó có phải cũng là một sự kiện linh dị không?”
“Hiện tại tôi vẫn chưa có manh mối, bởi vì tôi thực sự nghĩ không ra, Dương Thư Thành làm sao có thể biến thành Quỷ hồn phục sinh(ma quỷ sống lại), lại còn sau khi phục sinh thì đến tìm tôi”
Lúc Hạ Thiên Kỳ đang trăm mối không thể giải đáp được thì nhân viên phục vụ mang thịt và rau lên, nhìn nồi lẩu nóng hổi trên bàn, hắn liền không nghĩ đến chuyện này nữa, ra hiệu cho Triệu Tĩnh Thù ăn no đi rồi hãy nói.
Mặc dù hai người không nhắc đến chuyện này nữa, nhưng bữa ăn lẩu này thật buồn tẻ và vô vị, cả hai đều không thể ăn nhiều nên tính tiền rồi dời đi.
Từ nhà hàng lẩu ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ giơ cổ tay lên xem giờ, bất giác phát hiện đã là 1h chiều, hắn không thể cùng Triệu Tĩnh Thù đi xuống bãi đỗ xe dưới hầm nên hắn nói với cô:
“Lát nữa tôi sẽ gọi xe đi đến văn phòng Hoàng Kim, cô lái xe về trước đi, sau đó chúng ta sẽ nói việc này cho Lãnh Thần để xem hắn nói gì.”
“Ừ, tôi biết rồi, anh cũng cẩn thận nhé”
Triệu Tĩnh Thù gật đầu, dặn dò Hạ Thiên Kỳ một câu rồi đi vào trong thang máy xuống dưới tầng hầm.
Hạ Thiên Kỳ đứng ở trước cửa thang máy suy nghĩ đăm chiêu một lúc, sau đó hắn bước nhanh về phía cửa trung tâm thương mại.
Rời khỏi trung tâm thương mại, Hạ Thiên Kỳ liền bắt xe đến văn phòng Hoàng Kim.
Nộp tiền vé xe, từ trên xe bước xuống, Hạ Thiên Kỳ ngẩng mặt lên ngước nhìn tòa nhà lớn nhất nằm ở trung tâm thành phố Phúc Bình, trong lòng có chút cảm xúc dâng trào.
Có thể nói mỗi lần tới nơi này thì thân phận của hắn đều có sự thay đổi.
Bởi vì văn phòng Hoàng Kim nằm ở con phố sầm uất nhất thành phố Phúc Bình và cũng thuộc khu thương nghiệp lớn nhất vì vậy dòng người và xe cộ qua lại rất nhiều, Hạ Thiên Kỳ nghe thấy xung quanh đều là tiếng còi xe inh ỏi nên nhanh chóng đi vào trong tòa nhà.
Cửa thang máy từ từ mở ra, vẫn là khung cảnh quen thuộc, cả khu làm việc không hề nhìn thấy một nửa bóng người.
Hạ Thiên Kỳ cũng không biết rốt cuộc Lương Nhược Vân ở đâu, hắn vừa đi đến chỗ phòng làm việc của Từ Thiên Hoa vừa lấy bộ đàm nhắn tin cho Lương Nhược Vân.
Sau khi nhắn tin cho Lương Nhược Vân xong thì hắn cũng đã ở bên ngoài cửa phòng làm việc của Từ Thiên Hoa, hắn gõ cửa nhưng bên trong không có ai trả lời. Hắn tiếp tục tìm đến phòng làm việc của Phó Hải Nghĩa gõ cửa nhưng bên trong cũng không hề có người.
Lúc hắn vẫn còn đi dạo loanh quanh thì nhận được trả lời của Lương Nhược Vân nói hắn đi lên lầu.
“Đi lên trên lầu?”
Hạ Thiên Kỳ cứ nghĩ rằng Lương Nhược Vân đang ở trên mái nhà, nhưng đến khi hắn lên trên mái nhà và bò lên đỉnh thì mới phát hiện thêm một điều đáng kinh ngạc, trên đó vẫn còn thêm một tầng nữa.
Không nghi ngờ gì nữa, tầng này chính là “không gian dị biệt” mà Lãnh Nguyệt đã từng đề cập đến.
Tầng này tuy rằng nhìn qua không lớn, nhưng hoàn toàn có thể chứa được một văn phòng hội nghị, Lương Nhược Vân đang ngồi một mình ở bàn hội nghị dài mười mấy mét, ưu nhã khoanh tay và yên lặng nhìn Hạ Thiên Kỳ.
“Hạ Thiên Kỳ phải không”
Mặc dù gặp Lương Nhược Vân bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần gặp lại đều cảm thấy gương mặt giống như thiên sứ kia tỏa ra một khí chất vô cùng đáng sợ.
Nghe thấy Lương Nhược Vân gọi tên mình, Hạ Thiên Kỳ cảm thấy kinh hoàng và thậm chí ngại ngùng muốn quay đầu đi.
“Quản lý Lương chào cô”
Hạ Thiên Kỳ chào hỏi Lương Nhược Vân một cách khô khan rồi nhanh chóng đi về phía cô ta, trực tiếp ngồi đối diện cô ta.
“Không cần phải câu nệ như vậy, chẳng phải chúng ta đã gặp nhau mấy lần rồi sao.”
Thấy Hạ Thiên Kỳ có chút ngại ngùng, Lương Nhược Vân không nhịn nổi cười.
“Bản thân tôi không phải là người quá câu nệ, nhưng mà gặp cô là biến thành như vậy.”
“Xem ra tính cách của anh vẫn cần phải tiếp tục rèn luyện, nhưng mà anh rất là thú vị.”
Lương Nhược Vân có chút ấn tượng với Hạ Thiên Kỳ, bởi vì có thể nói sau khi cô trở thành chủ quản cấp cao, hắn là nhân viên phổ thông mà cô gặp nhiều nhất.
Nghe thấy Lương Nhược Vân nói mình thú vị, Hạ Thiên Kỳ theo bản năng định nói với cô về mấy thứ tà dâm, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được, cho dù ở trước mặt nữ thần không thể giả bộ làm nam thần thì cũng không đến mức phải trở nên đê tiện.
“Tôi có ấn tượng rất sâu sắc với anh, bởi vì từ lúc tôi mới gia nhập vào công ty và lần đầu tiên tham gia kỳ thi cương vị tôi đã gặp anh. Trong lúc diễn ra kifthi cương vị đã xuất hiện Lệ Quỷ, lúc đó chủ quản Từ Thiên Hoa bên cạnh tôi cũng không địch lại được nên mới nhờ anh đến trợ giúp. Không biết anh có còn nhớ không.”
“Hình như tôi nhớ có lần Từ Thiên Hoa bị trọng thương vì vậy tôi đã để Phó Hải Nghĩa đưa mọi người đi.”
Lương Nhược Vân nhớ tới chuyện đó càng nhìn Hạ Thiên Kỳ đầy vẻ tán dương.
“Tốc độ phát triển của anh cũng thật kinh người, chỉ trong mấy tháng mà đã lên được vị trí chủ quản.”
“Thực ra tôi chỉ là người có vận may tốt.”
“Vận may cũng là một loại thực lực, nếu mà không có thiên phú(tài năng) và nỗ lực thì cũng không thể nào phát triển nhanh như vậy.
“Có điều viên chức phổ thông và quản lý không giống nhau, bởi vì viên chức phổ thông thì chỉ cần chịu trách nhiệm về việc của một mình mình là đủ rồi, chỉ cần bảo đảm một mình mình sống xót là được.
Còn quản lý thì không như vậy, quản lý là người dẫn đầu đoàn đội, ngoài việc bản vệ mạng sống của bản thân, chủ quản còn phải bảo vệ cả những người cấp dưới của mình.”
Quả thực đây là một cuộc chiến dành lấy sinh mệnh, vì vậy chúng ta không thể bận tâm đến từng người một, nhưng làm người đứng đầu chính là niềm hy vọng của cấp dưới, vì vậy tôi hy vọng anh anh hãy tận lực giúp bọn họ sống xót.”
“Tôi nhất định sẽ tận lực, nhưng điều kiện kiên quyết là nó phải nằm trong khả năng của tôi.”
Hạ Thiên Kỳ biểu hiện rất rõ ràng thái độ của mình đối với việc này, dù sao hắn cũng lên cấp quản lý rồi, không phải là giúp đỡ ai nữa mà là giúp chính mình sống lâu nhất có thể.
Vì vậy cho dù Lương Nhược Vân có kê hắn lên vị trí cao thì hắn cũng không thể hoàn toàn tiếp nhận.