Dịch: Mã Phương Linh
Chỉ là tất cả những thứ này thật sự quá quỷ dị, hắn lúc trước không ngừng đi qua đi lại trong mộng cảnh, nhưng trước mắt xem ra tất cả những kinh nghiệm trải qua đơn giản chỉ là một cơn ác mộng.
“Tôi vừa nãy rốt cuộc đã làm những chuyện gì?”
Hạ Thiên Kỳ không trả lời Lãnh Nguyệt bọn họ mà ngược lại đi hỏi về tình hình của bản thân.
“Anh ngủ thiếp đi.” Triệu Tĩnh Thù trả lời.
“Không phải tôi nói gì anh đâu Đông Thiên Kỳ, nhưng anh cũng thật hay quá đi, chúng ta đi giải quyết sự kiện, anh thì tốt rồi, lên xe cái là ngủ luôn, hơn nữa ngủ thì không ngủ cho xong lại còn mơ thấy ác mộng nữa.”
Lưu Ngôn Mẫn nói xong liền bĩu môi về phía Hạ Thiên Kỳ, vẻ mặt đầy biểu tình.
Sau khi nghe xong, Hạ Thiên Kỳ đang trầm mặc liền kể lại những việc gặp phải trong giấc mơ ra cho mấy người, mọi người nghe xong đều cảm thấy chuyện này hết sức quỷ dị.
“Việc này không đúng lắm, nói cách khác thì bản thân anh không phải do ngủ thiếp đi mà là do trực tiếp bị đưa vào mộng cảnh, nhưng, tất cả chúng ta đều ngồi trên xe, đồng thời, thực lực của tôi và Tĩnh Thù đều yếu hơn anh, nên có bị trúng chiêu thì đáng lẽ cũng là bọn tôi bị trúng chứ nào đến lượt anh.”
“Mẫn Mẫn nói có lý, nhưng anh đang yên lành thì không thể tự nhiên ngủ thiếp đi được, vì vậy trong này rõ ràng có vấn đề.”
Hạ Thiên Kỳ nghe xong gật đầu cho có sau đó quay ra phía Lãnh Nguyệt hỏi:
“Lãnh Thần anh có ý kiến gì không?”
“Không có, bởi vì tôi không cảm nhận được trên người anh có gì dị thường.”
Lãnh Nguyệt đối với những gì Hạ Thiên Kỳ gặp phải thì chỉ lắc đầu biểu thị không rõ ràng.
Hạ Thiên Kỳ lúc này không nói gì nữa, bởi vì hắn đang rất đau đầu, hắn tiếp tục nhắm mắt lại và không nói thêm câu nào nữa.
Có điều tuy rằng mắt nhắm nhưng Hạ Thiên Kỳ vẫn chú ý đến mấy người Lãnh Nguyệt, nếu như hắn đoán không lầm thì mặc dù giờ hắn đã khôi phục được năng lực quỷ hóa nhưng trước mắt hắn vẫn còn đang ở trong ảo cảnh chết tiệt này.
Bởi vì hiện tại cơn đau đầu của hắn là cách chứng minh tốt nhất.
“Xe vừa lái vào trong trường học thì ảo cảnh xuất hiện.”
Hạ Thiên Kỳ mơ hồ nghĩ tới điều gì đó, hắn liền mở mắt, cơ thể bất chợt quỷ hóa đồng thời nhìn ra bốn phía xung quanh. Lúc này vẫn là đang ở trên xe chỉ khác ở chỗ đang ở trong bãi tha ma.
Có điều lúc này, hắn hoàn toàn không hề có ý nghĩ đào tẩu, đương nhiên cũng không có ý định công kích quỷ vật. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn tự đánh một quyền vào cái đầu đang đau nhức dữ dội của mình.
Cú đấm này Hạ Thiên Kỳ dốc hết toàn lực, đến mức đầu của hắn trong chớp mắt bay lìa khỏi thân thể và rơi lăn lóc xuống đất.
“A…!”
Hạ Thiên Kỳ hét to một tiếng và mở mắt ra, lúc này hắn lại nhìn ra bốn phía xung quanh, phát hiện ra Lãnh Nguyệt, Mẫn Mẫn và Triệu Tĩnh Thù đều đang nằm mê man ở trong xe.
Cảm giác đau đầu biến mất và thay vào đó là sự ngột ngạt.
Hắn thử lay bọn người Lãnh Nguyệt dậy nhưng bọn họ chẳng có chút biểu hiện nào là sẽ tỉnh lại được khiến hắn không biết phải làm sao.
Có điều khi nghĩ đến việc rất có thể bọn người Lãnh Nguyệt cũng đã bị rơi vào mộng cảnh giống hắn đã trải qua, hắn liền không lãng phí thời gian nữa, lập tức mở cửa xe và bước xuống.
Sân thể thao rộng lớn của trường học không có một bóng người, cả không gian như tràn ngập tử khí âm u, Hạ Thiên Kỳ không biết rốt cuộc đó là thứ quỷ quái gì, nhưng Lương Nhược Vân đã nhắc tới hai chữ “đặc thù” thì hắn cũng coi như thực sự cảm nhận được.
Khi lên cấp quản lý cần phải có sự kiện đặc thù để tiến hành sát hạch, lên cấp quản lý cấp cao cũng cần có sự kiện đặc thù, nhưng với mức độ quỷ dị như thế này thì Hạ Thiên Kỳ có thể hiểu được tại sao Từ Thiên Hoa bọn họ lại cứ chậm chạp không chịu thăng cấp.
Hạ Thiên Kỳ lấy điện thoại di động ra thử gọi cho Tào Kim Hải, rất nhanh sau đó đầu dây bên kia đã nhấc máy.
“A lô, Thiên Kỳ cậu đang ở đâu, sao vẫn chưa tới đây?”
Giọng nói của Tào Kim Hải truyền ra từ trong loa, tại nơi thao trường trống trải không người này bỗng nhiên lại đem đến cảm giác vô cùng đáng sợ.
“Tôi đã đến rồi, các cậu đang ở đâu?”
“Đương nhiên ở trong ký túc xá rồi.”
“Xương Dã và Thư Thành cũng ở đó chứ?”
“Đều ở đây, chúng tôi đang đợi cậu.”
Hạ Thiên Kỳ đã có thể tưởng tượng ra ánh mắt ba người này đang tràn ngập tử khí.
Hạ Thiên Kỳ không ngừng bước tiến thẳng về phía tòa nhà chứa các phòng học, đi lên mấy tầng lầu, chẳng mấy chốc đã dừng bước trước cửa ký túc xá.
“Két…”
Lúc hắn định đưa tay ra mở cửa thì cánh cửa ký túc xá đã đột ngột mở ra.
Tào Kim Hải đang nằm dưới đất, sắc mặt trắng bệch, bên cạnh hắn là cơ thể của Dương Thư Thành bị cắt ra làm mấy khúc và Lý Xương Dã máu me đầy người đang ngồi ở trên giường, từng dòng máu đỏ tươi theo mũi dao nhỏ xuống tí tách.
“Thiên Kỳ…”
Lý Xương Dã lúc này thấy Hạ Thiên Kỳ đứng bên cửa liền cất giọng khàn khàn.
“Ừ.” Hạ Thiên Kỳ cảm nhận được nỗi thống khổ của Lý Xương Dã.
“Cậu có biết đây là cái gì không?”
Lý Xương Dã cúi đầu nhìn con dao trên tay mình, nước mắt không ngừng tuôn xuống gột rửa những vết máu trên đó.
“Tôi nhớ rõ ràng là mình đã chết rồi, nhưng bây giờ tôi lại xuất hiện ở đây, tôi đã giết chết Thư Thành, nhưng Thư Thành không phải do tôi giết, cậu bây giờ có thể hiểu cho tôi không?”
Hạ Thiên Kỳ chợt nhớ ra lúc đó Lý Xương Dã đã nói với hắn, nhưng hắn không tin, cuối cùng dẫn tới cái chết của Lý Xương Dã.
Nỗi lòng khó nói, Hạ Thiên Kỳ chỉ gật gật đầu rồi tiếp tục nghe Lý Xương Dã nói.
“Cái chết không phải là sự thống khổ, đau khổ nhất chính là rõ ràng biết bản thân mình đã chết rồi mà vẫn còn tiếp tục phải làm những việc khiến mình đau khổ.
Cũng giống như lúc này, không ai có thể cứu vớt được tôi, Thiên Kỳ, cho dù là cậu cũng không thể làm được.”
Lý Xương Dã nói xong, đột nhiên từ sau lưng hắn mọc ra ba cái gai xương sắc bén, nhìn trông giống như vây cá mập.
Không chỉ có vậy, gương mặt Lý Xương Dã cũng bị bóc ra, một nửa là mặt người, nửa còn lại trơ ra một bộ đầu lâu xương sọ.
Thân thể hắn cao thêm khoảng nửa mét nữa, tròng mắt trống rỗng phát ra một luồng ánh sáng chói lọi, giống như một con quái vật vừa biến hình.
Còn trên mặt đất, thi thể vốn bị cắt thành nhiều mảnh của Dương Thư Thành cũng đột nhiên biến đổi, các phần thi thể nát bấy của Dương Thư Thành dần hợp lại rồi từ dưới đất lồm cồm bò dậy, cả thân thể hắn chẳng chịt những khe nứt và vết chắp nối.
“Thiên Kỳ…”
Dương Thư Thành phá lên cười và nhìn Hạ Thiên Kỳ, cả người Hạ Thiên Kỳ như bị kìm lại, thân thể không cách nào nhúc nhích được, mãi đến khi hắn quỷ hóa được thành lệ quỷ, cảm giác bị trói buộc này mới dần dần biến mất.
Đối mặt với ba người bạn cùng phòng khi xưa, trong đó hai người đã trở thành quỷ vật oán khí ngập trời, còn một người bị cuốn vào trong đó rồi biến thành dạng người không ra người quỷ không ra quỷ.
Hạ Thiên Kỳ có thể cảm nhận được nỗi thống khổ của họ, rõ ràng đã chết rồi còn bị phục sinh, còn tiếp tục phải chịu thêm nỗi thống khổ, lần thứ hai tiếp tục xuống tay với bạn bè của mình.
Mà tất cả những thứ này đều chỉ là một bài khảo hạch nho nhỏ của Minh Phủ dành cho vị trí quản lý.
Hay nói cách khác, chính vì cuộc thi khảo hạch của hắn mà những người bên cạnh đều phải chịu sự dày vò, đày đọa.
“A…”
Hạ Thiên Kỳ gào lên trong nỗi thống khổ, trong lòng hắn bắt đầu dâng cao lên mỗi thù hận đối với Minh Phủ, hắn đột nhiên cảm thấy Minh Phủ không phải chỉ đơn giản tồn tại để diệt trừ quỷ vật mà tồn tại là để đày đọa bọn họ.