Ác Linh Quốc Gia

Chương 349

Dịch: Hàn Phong Vũ

Vì Hạ Thiên Kỳ không nắm rõ phải làm thế nào mới có thế thu được 3 điểm vinh dự kia, nên cũng chỉ có thể kiên nhẫn đi xuống phía dưới để quan sát tình hình trước một chút, dù sao thì lý do hắn chạy đủ một ngày đường là 3 điểm vinh dự kia.

Cho nên dù biết rõ đi xuống phía dưới sẽ gặp nguy hiểm, hắn cũng phải đi xuống xem xét cho ra một kết quả nhất định.

Ngôi nhà tranh có tổng cộng bốn gian, vả lại ống khói trên mỗi gian nhà đều có khói bếp bay lượn lờ, lại còn thêm từng làn mùi hương của thức ăn thơm phức bốc lên xông thẳng vào mũi, lúc này không thể không nói Hạ Thiên Kỳ đã gạt bỏ cái nghi ngờ rằng đang có người làm cơm trong nhà.

Hạ Thiên Kỳ hồi phục lại trạng thái bình thường, chầm chậm tiếp cận đến một gian nhà tranh cách hắn gần nhất rồi dừng lại.

Trong gian nhà tranh có tiếng động vang vọng như có như không, nghe qua giống như có người dùng dao bầu chặt xương.

"Phập... Phập..."

Hiện tại Hạ Thiên Kỳ vô cùng nhạy cảm với tất cả các loại tiếng vang, cho nên hắn nghe xong thì cau mày một chút, chỉ có điều không được bao lâu sau đó, âm thanh chặt chém biến mất, thay vào là giọng nói của một người phụ nữ:

"Đi xem thử cha con đã trở về hay chưa."

"Mẹ, sao mẹ không đi xem?"

"Trong nhà có khách đến thăm, không thấy mẹ đang vội đây hay sao, nhanh đi!"

Trong gian nhà tranh lần lượt vang lên giọng nói của một người phụ nữ và một đứa bé nhỏ. Nghe người phụ nữ bên trong bảo đứa bé kia đi ra ngoài, Hạ Thiên Kỳ lui về phía sau hai bước theo bản năng, trốn trong một bức vách của gian nhà tranh.

Cùng lúc đó, lại nhìn thấy một đứa bé nhỏ để đầu trọc, nhảy tung tăng ra khỏi gian nhà tranh từng bước một.

Thấy đứa bé nhỏ kia ăn mặc quá rách rưới, trên mặt cũng có vẻ rất bẩn, điển hình của một đứa bé bẩn thỉu, sau khi nhìn thấy đứa nhỏ chạy ra khỏi gian nhà tranh lại chạy thẳng về phía sườn núi hắn vừa mới từ trên xuống, không biết vì sao, thân thể Hạ Thiên Kỳ lại rùng mình một cái.

Hắn không quan tâm gì đến đứa bé kia, dù sao đi nữa thì bốn gian nhà tranh này, lợi dụng khi cha của đứa bé nhỏ kia vẫn còn chưa trở về, người phụ nữ ở trong phòng kia cũng không ra ngoài, hắn lại cần phải nhanh chóng tìm hiểu kỹ nơi này mới được.

Rón rén đi vào đến sát bức vách của gian nhà tranh, Hạ Thiên Kỳ cẩn thận giấu thân mình, một bên vừa chú ý bốn phía xung quanh, một bên vừa chậm rãi di chuyển đến cửa sổ bên cạnh.

Bên trong cửa sổ có một ngọn đèn dầu hơi ảm đạm, nhưng có thể nhìn rõ lúc này đang có người trong phòng, chỉ có điều khi Hạ Thiên Kỳ nín thở nghe ngóng một lúc lâu lại không nghe được bất cứ tiếng động nào, lúc này dù không muốn nhưng hắn cũng phải chuyển từ suy đoán qua nghi ngờ, ánh mắt lướt nhanh qua trong gian nhà tranh.

Theo đó hắn nhìn thấy một người đàn ông đứng cạnh cửa trong gian nhà tranh rất lâu, nhưng không có dấu hiệu nhúc nhích, xem chừng cũng đang rình xem tình hình bên ngoài lúc này.

Từ đó giả vờ như đang quan sát, có lẽ cũng giống hắn, là người do Minh Phủ cử đến để thực hiện nhiệm vụ.

"Chẳng trách người phụ nữ kia nói trong nhà có khách đến thăm, thì ra đã có người nhanh chân đến trước, chỉ có điều nhìn bộ dạng lén lút kia của hắn, 3 điểm vinh dự kia chắc chắn không thể thuận lợi thu về nữa rồi."

Hạ Thiên Kỳ thầm nghĩ trong lòng như vậy, hắn lại không có ý đánh cỏ động rắn, bởi vì dưới quan điểm của hắn thì trong nhiệm vụ ngẫu nhiên này, ngoại trừ bản thân mình ra, toàn bộ còn lại đều là kẻ dịch ẩn mình.

Ví dụ như người đàn ông kia đang lén lút đợi ở trong phòng, cũng là người cạnh tranh cùng một mục đích giống như hắn.

Hạ Thiên Kỳ dần rời khỏi gian nhà kia, chỉ có điều chân hắn chỉ vừa mới rời đi, lại thấy người đàn ông bên trong ban đầu đang đứng ở bên cạnh cửa thăm dò, không biết cảm giác điều gì khác thường mà quay đầu lại, nhưng không hề nhìn thấy bất cứ kẻ nào đang ở đó.

"Sao vừa nãy lại có cảm giác như bị người khác dòm ngó?"

Người đàn ông lẩm bẩm một câu hỏi, rồi cũng cẩn thận đi đến bên cửa sổ, nhưng vẫn không phát hiện ra bất cứ thứ gì đáng ngờ.

Còn như Hạ Thiên Kỳ, lúc này đã đi đến bên một gian nhà tranh khác, mới vừa bước đền gần một chút, hắn liền nghe thấy một tràng tiếng ho khan của người già vọng ra ngoài.

"Khụ khụ..."

Nghe âm thanh, dường như người bên trong mắc bệnh rất nặng, Hạ Thiên Kỳ đứng tại chỗ do dự một lúc, cuối cùng vẫn di chuyển thật cẩn thận về hướng ấy, đến gần rồi để hở ra một con mắt nhìn thoáng qua gian nhà tranh như lần trước.

Bên trong gian nhà tranh tối đen như mực, cũng không có bất cứ ngọn đèn dầu nào, chỉ có điều hắn vẫn thấy rõ quang cảnh. Bên trong chỉ đặt một thứ không biết là tảng đá, hay là một đống mảnh gỗ bị phá vỡ xếp chồng lên trên giường.

Ở phía trên mặt có một bà cụ người gầy đét đang nằm, bà ta co quắp cả thân thể lại trong lúc đang ho khan kịch liệt.

Hạ Thiên Kỳ không dám ở lại lâu, bước chân đi đến bên ngoài cửa sổ của gian nhà tranh cuối cùng, bên trong gian nhà tranh này vẫn im lặng tĩnh mịch, đang khi Hạ Thiên Kỳ muốn cấp tốc chuyển hướng suy đoán của mình qua khỏi ô cửa sổ, thì đột nhiên một chuỗi âm thanh chậm chạp thình lình từ bên trong truyền ra ngoài.

Nghe qua giống như là đang có thứ đồ vật gì đó bò chậm chạp trong phòng.

Ít nhiều gì Hạ Thiên Kỳ cũng có phần tê dại da đầu, bởi vì người không có bệnh tật gì thì có ai lại nhàn rỗi đến mức không có việc gì làm mà bò trên mặt đất, hắn che miệng nín thở nghe ngóng trong một chốc lát, lại nghe tiếng bò chậm chạp bên trong vọng ra ngoài càng lúc càng rõ ràng, xem chừng thứ gì đó bò trong kia, đang tiến đến bên cửa sổ chỗ hắn núp.

"Chết tiệt, chẳng lẽ mình bị phát hiện rồi sao."

Hạ Thiên Kỳ không dám ở lại thêm nữa, vội vàng muốn thoát ra rời đi khỏi đây, chỉ là không đợi đến khi hắn đủ thời gian hành động, lúc này hắn lập tức cảm giác được một cơn gió lạnh đột nhiên thổi qua bên cạnh người.

Hắn bị cơn gió lạnh này thổi trúng mà giật mình đánh thót một cái, lập tức nhìn về phía bên cạnh theo bản năng, lại thấy một đứa bé nhỏ không biết xuất hiện từ khi nào mà đứng ở cách đó không xa.

Đứa bé nhỏ này ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt dính đầy bùn nhão, lúc này ngẩng đầu lên ngay đối diện đang nháy nháy mắt quan sát hắn không chớp mắt.

"Hỏng bét!"

Hạ Thiên Kỳ không nghĩ đứa nhỏ kia quay về nhanh như vậy, cũng không không nghĩ đến tiết mục bọ ngựa bắt ve hoàng tước đang phía sau bị phá hỏng, lúc này có một chút thẹn quá thành giận, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn xuống, miễn cưỡng giả vờ tươi cười vẫy vẫy tay với đứa nhỏ kia:

"Đến đây anh bạn nhỏ, qua bên này với chú, ở đây chú có kẹo này."

Đứa bé nhỏ đưa mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ vẻ không biết gì, lắc lắc đầu như không biết Hạ Thiên Kỳ đang nhỏ giọng lẩm bẩm cái gì đó.

"Chết tiệt, đứa nhỏ này..."

Trong lòng Hạ Thiên Kỳ mắng một câu, nhưng điệu cười tươi trên mặt vẫn còn cả người lẫn vật lộ ra vẻ vô hại, còn nói thêm:

"Kẹo, con không biết hay sao? Rất ngọt, so với ghỉ mắt còn ăn ngon hơn..."

Hạ Thiên Kỳ còn đang nói thì nghe đứa bé nhỏ kia đột nhiên cao giọng hét lớn lên:

"Mẹ, có người trốn ở chỗ này, hình như ông ta muốn cho con thứ gì đó."

"Mày... Cái thằng quỷ nhỏ quỷ tha ma bắt này, bà ngoại nhà mày!"

Nghe đứa nhỏ kia đột nhiên hét lên, nhất thời trong lòng Hạ Thiên Kỳ như có trên cả vạn con ngựa cỏ trát bùn đất mới lao đi điên cuồng, hận không thể ngay lập tức biến hóa ra quỷ binh, mổ tung đầu thẳng quỷ nhỏ này ra.

Nhưng mà toàn bộ đều đã chậm, vì sau khi nó la lên thì mẹ của nó cũng lập tức chạy ra khỏi gian nhà tranh, đi đến cạnh đứa nhỏ kia.

Cách ăn mặc của người phụ nữ này cũng đặc biệt rách rưới, từng túm từng túm tóc dính bết lại với nhau, mặc dù trên mặt sạch sẽ hơn đứa nhỏ kia, nhưng cũng dính đầy bùn đất, giống như vừa mới bò ra khỏi mộ phần nào đó vậy.

"Anh là ai?"

Mặc dù người phụ nữ này bị đứa con kêu lên mà đến, thế nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ ở đó, thì trên mặt lại không biểu lộ ra bao nhiêu ác ý.

Hạ Thiên Kỳ thấy người phụ nữ không hề có ý tứ muốn lật mặt với mình, hắn cũng cười nói:

"Đừng hiểu lầm, tôi đi cùng với người trong phòng kia, chúng tôi là bạn bè."

Hạ Thiên Kỳ không biết nên trả lời thế nào, cho nên buộc lòng phải lôi kéo tên hỗn đản nào đó trong phòng làm chỗ chịu tội thay, cứ đem gã ra làm cái cớ để có thể đi qua cái loại gọi là Quỷ vật mẫu tử gì gì đó này trước đã.
Bình Luận (0)
Comment