Dịch: Hàn Phong Vũ
"Là một đối thủ cạnh tranh của cha, thương trường như chiến trường, cũng là đối thủ không dễ đối phó."
Cha Triệu Tĩnh Thù nói xong, lại áy náy nói với Hạ Thiên Kỳ:
"Thiên Kỳ, thật xấu hổ quá, lần đầu tiên đi ăn đã để cháu thấy việc đáng bị chê cười, cháu đừng để ý."
"Cháu và Tĩnh Thù và bạn bè tốt với nhau, nếu để bụng chút chuyện nhỏ nhặt này thì cũng không xứng ngồi cùng bàn với mọi người."
Hạ Thiên Kỳ nhanh trí trả về một câu, xem như củng cố rằng hắn và Triệu Tĩnh Thù chỉ là quan hệ bạn bè này thôi.
Cha Triệu Tĩnh Thù nghe xong thì đảo mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó hai người bọn họ lại gật đầu tự hiểu mà không cần nói ra.
Còn Triệu Tĩnh Thù thì nghe không ra những lời này có gì không bình hường, nhưng vẫn canh cánh trong lòng chuyện vừa rồi:
"Người kia thật sự quá đáng ghét, nếu không phải đang ở đây, thì dù thế nào con cũng phải đánh gã một trận ra trò!"
"Nếu như đánh hắn ở đây, thì không những con sẽ mất việc, mà còn khiến giá cổ phiếu của công ty cha sụt giảm đột ngột, đồng thời rất có thể sẽ tạo cho gã cái cớ quan trọng để làm ầm ĩ lên, từ đó lại mò được nhiều lợi ích hơn nữa.
Nên đánh hắn là khiến cho hắn được lợi."
"Động một tí là cha bắt con nói về chuyện của công ty, cha nói cha sống như vậy mãi có mệt hay không, đi đến đâu cũng không thể làm theo ý mình, cha kiếm tiền vì bản thân cha, hay còn vì những người khác mà kiếm tiền nữa?"
"Ngay từ đầu là vì muốn làm đến cùng, muốn kiếm được tiền để có thể sống những ngày tháng tốt lành, sau này xí nghiệp trở nên lớn mạnh, dã tâm của cha cũng bắt đầu bành trướng, nhưng bây giờ cha cảm thấy rất mệt mỏi, có công ty ra thị trường, khắp nơi khắp chốn nhìn con chằm chằm, thì việc con làm không đơn giản là kinh doanh buôn bán nữa, mà đang vì rất nhiều người con không biết mình đang phụ trách."
"Con không muốn nghe những lời này, cũng không thể suy nghĩ cẩn thận, con chỉ cảm thấy cha cần phải tìm một người bạn già, còn có sức sống để mau mau vui cưới, để không phải sống mệt mỏi thế này!"
Nỗi ưu tư của Triệu Tĩnh Thù trở nên chênh vênh, Hạ Thiên Kỳ bị kẹp ở giữa không thể đồng ý bên nào, buộc lòng phải xấu hổ lắng nghe.
Nhưng qua đoạn đối thoại của gã mắt kính kia và cha Triệu Tĩnh Thù trước đó, nghe như ông có nhược điểm nào đó bị gã mắt kính kia bắt được, và gã đang dùng cái nhược điểm ấy đe dọa ông.
Chuyện này Triệu Tĩnh Thù không biết, cha cô vốn dĩ cũng không cho cô biết tâm tư của mình. Theo lý thuyết thì hắn là người ngoài cuộc, không cần phải bận tâm quá nhiều, nhưng Triệu Tĩnh Thù cũng là một người bạn của hắn, thêm cha cô cho hắn ấn tượng không tồi, cho nên nếu có thể giúp đỡ, thì hắn cũng không để ý mà nhúng tay.
Đi ăn một bữa cơm ngon, lại bị một gã mắt kính là đối tác đến khuấy đảo cho nát bét hết ra, mặc dù Hạ Thiên Kỳ rất hài lòng với kết quả này, nhưng Triệu Tĩnh Thù chắc chắn rất không vui.
Không đi cùng cha mình quay về nhà, Triệu Tĩnh Thù nói muốn đi mua sắm với Hạ Thiên Kỳ ở khu gần đây, cha cô cũng không nói gì thêm, chẳng qua chỉ dặn cô chú ý an toàn và trở về sớm.
Thấy xe của cha cô đi xa dần, Triệu Tĩnh Thù đột nhiên quay đầu nhìn Hạ Thiên Kỳ hỏi:
"Tôi nghĩ hẳn anh cũng cảm nhận được, cha tôi và gã mắt kính kia chắc chắn không đơn giản chỉ là đối thủ cạnh tranh, cha tôi giống đang bị đe dọa hơn."
Hạ Thiên Kỳ còn tưởng Triệu Tĩnh Thù không cảm nhận được, nhưng rõ ràng hắn đã quá xem thường cảm quan sắc bén của một nữ cảnh sát.
"Có vẻ là đúng như vậy, có điều cũng không thể hoàn toàn khẳng định. Dù sao thì với thực lực của cha cô, có lẽ là không được bao nhiêu người có đủ dũng khí đe dọa ông ấy."
"Theo đạo lý thì đúng vậy, nhưng ai có thể nói chắc chắn được chứ, bình thường có chuyện gì, ông ấy cũng không nói với tôi, nhìn qua giống như là một chút phiền não cũng không có, hôm nay xem như tương đối nói nhiều hơn một chút."
"Có lẽ cha mẹ tôi cũng vậy đi." Lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng không chịu được mà nhớ đến cha hắn.
"Cuối cùng, tôi có cảm giác bất an, tôi phải điều tra cho rõ chuyện này."
Triệu Tĩnh Thù không muốn cứ như vậy mà quên đi, trái lại, càng nghĩ càng cảm thấy gã mắt kính kia không phải một ngọn đèn bớt dầu.
"Cô muốn làm gì để điều tra, thì tôi ở lại giúp cô." Thấy Triệu Tĩnh Thù muốn tìm hiểu ngọn ngành, Hạ Thiên Kỳ cũng không ngại trì hoãn thêm hai ngày nữa để giúp cô điều tra.
"Tóm gã mắt kính kia lại, sau đó bắt gã phun ra hết."
"Đúng là cách hay, có điều cô không tiện ra mặt, chuyện thế này vẫn nên giao cho tôi làm đi, lát nữa chúng ta tản bộ dọc đường quan sát xem, tôi mua một cái khẩu trang mang lên mặt…" Hạ Thiên Kỳ nói xong lại nhịn không được mà cười nói:
"Nếu không tôi mua một cái tất lưới đen đội lên đầu, thế nào?"
"Tôi thấy được đấy."
Hai người vừa nói, vừa đi về một hướng khác rời xa khách sạn, Hạ Thiên Kỳ tính toán thời gian đại khái, nên không được bao lâu đã chuẩn bị xong một cái khẩu trang và một cái nón, cùng Triệu Tĩnh Thù trở về khu vực cạnh khách sạn.
"Lát nữa khi bọn họ xuất hiện, chúng ta bắt một chiếc xe theo sau, khi đến nơi vắng vẻ sẽ ra tay, cô không cần theo tôi làm gì, cứ chờ tin tức của tôi là được."
"Được." Triệu Tĩnh Thù cũng không từ chối, gật đầu đồng ý đề nghị của Hạ Thiên Kỳ.
Ngồi chờ ngoài khách sạn nhàm chán khoảng 40 phút, lại nhìn thấy đám người gã mắt kính đi ra khỏi khách sạn, nhưng dẫn đầu là gã mắt kính đổi lại thành một người đàn ông đầu trọc.
Trang phục của người đàn ông đầu trọc dường như là vải thô, nhưng gã mắt kính lại đừng bên cạnh kính cẩn lễ phép, chuyện này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù nhíu mày không hiểu.
"Xem ra người mà tên khốn này đợi chính là gã đầu trọc kia."
"Người này là ai?"
"Để tôi chụp lại mang đến cho gã, sau đó đem về điều tra."
Triệu Tĩnh Thù nói xong thì lấy điện thoại di động ra, không ngừng chụp liên tục mấy tấm ảnh của gã đầu trọc kia.
Sau đó, người đàn ông đầu trọc và đám người gã mắt kính tách nhau ra, mở cửa xe một chiếc audi rời đi, mà đám người gã mắt kính cũng lên một chiếc mazda, nhanh chóng rời khỏi khách sạn.
"Được rồi, cô cứ chờ tin xấu của tôi, tôi đi đây."
Hạ Thiên Kỳ ném điếu thuốc đi, rồi bắt một chiếc xe đi theo.
Xe của đám người gã mắt kính rẽ đông rẽ tây một hồi lâu, rốt cuộc ngừng lại trước một khu nhà trọ, gã mắt kính xuống xe, sau đó ra hiệu cho tài xế tìm một chỗ đậu xe.
Lúc này Hạ Thiên Kỳ cũng thanh toán tiền taxi rồi đến gần, kéo thấp vành mũ lưỡi trai xuống khuất mặt để chuẩn bị, đi theo gã mắt kính vào trong khu nhà trọ.
Sau lưng gã mắt kính có hai người đi theo, có lẽ là bảo vệ của gã, Hạ Thiên Kỳ không muốn thu hút sự chú ý của người khác, nên hắn không liều lĩnh tiếp cận, chỉ âm thầm đi theo ba người gã mắt kính vào được trong khu nhà trọ.
Vì không muốn gã mắt kính phát hiện ra, Hạ Thiên Kỳ không theo quá sát, đợi đến khi xác nhận chính xác gã mắt kính lên tầng 12, hắn cũng một mạch chạy trước một bước lên đến tầng 12.
Tránh trong thang lầu, lát sau lại nhìn thấy gã mắt kính ra khỏi thang máy một mình, còn hai gã bảo vệ đi theo gã đến khi đã xác nhận gã đã lên đến nơi thì quay về lầu một.
Hạ Thiên Kỳ tự nhiên cảm thấy vui vẻ, trên mặt lộ ra điệu cười tàn nhẫn, cứ thế mà lặng yên đến cạnh hành lang.
"Cộc cộc cộc."
"Ai vậy?"
"Còn có thể là ai được, mở cửa nhanh chút."
"Anh thật sự quá đáng ghét, lâu rồi không đến tìm em!"
"Không phải anh đã đến rồi sao, gần đây công việc bận bịu quá..."
"Rầm!"
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Hạ Thiên Kỳ mới nghênh ngang bước ra, sau đó chắc chắn không có ai xung quanh thì mở cửa phòng ra, trong lòng có chút hưng phấn khó hiểu.