Dịch: Ngô Diệc Hằng
Biên: Hàn Phong Vũ
Gã mắt kính không ngừng khóc lóc van xin, nhưng thái độ của Hạ Thiên Kỳ với việc này lại thờ ơ như không, mà tiếp tục hỏi:
"Nói cho tôi biết cổ sư kia hạ cổ như thế nào, tôi sẽ rời đi ngay."
"Cậu nói thật sao?"
"Đương nhiên, tôi có thể tự mình điều tra, nhưng trước hết phải giết anh đã."
"Tôi nói, tôi nói."
Gã mắt kính cũng không dám cò kè mặc cả với Hạ Thiên Kỳ, sau khi ho khan vài tiếng đau đớn, bắt đầu nói ra:
"Cổ sư kia tính cách rất quái lạ, đồng ý giúp tôi đối phó Triệu Hối Phong, nhưng lại không cần tiền của tôi."
"Vậy hắn muốn cái gì?"
"Muốn phụ nữ, không, chính xác mà nói là muốn xử nữ. Hắn nói hỗ trợ cũng được, nhưng nhất định phải cho hắn 7 xử nữ, xem như hồi đáp, hắn giúp tôi thanh trừ hết đối thủ cạnh tranh."
"Anh đồng ý?"
"Người kia tôi đã gặp qua, về sau tôi cho người hạ cổ, đợi cổ độc tái phát, đi bệnh viện chữa trị cũng vô dụng, ngoại trừ chờ chết không còn cách nào khác. Cảnh sát không có chứng cứ cũng không điều tra được gì, nên hắn thật sự có thể giúp tôi giải quyết toàn bộ đối thủ cạnh tranh."
Nói đến chỗ này, thì gã đeo kính do dự một chút, hiển nhiên là những lời kế tiếp không muốn bị tình nhân nghe được, nhưng Hạ Thiên Kỳ không có ý động thủ với nữ nhân kia, cho nên hắn chỉ có thể tiếp tục nói:
"Tôi biết mấy thế lực đen chuyên môn trục lợi từ phụ nữ, 7 xử nữ với bọn hắn rất dễ dàng, giá cả cũng không cao lắm, thực tình là bọn hắn làm, coi như cảnh sát muốn điều tra cũng không điều tra đến tôi."
"Trái lại anh cũng thật biết rũ sạch mọi chuyện liên quan." Trong nội tâm Hạ Thiên Kỳ đã sắp không nhịn được mà ra tay với gã mắt kính.
"Làm việc tất nhiên phải cẩn thận nhiều hơn nữa, nhưng cũng có những lúc ngoại lệ." Gã mắt kính nói đến đây thì khiếp đảm nhìn Hạ Thiên Kỳ một chút, hiển nhiên là cảm thấy lần này mình lật thuyền trong mương.
Nếu như gã có thể cẩn thận hơn một chút, cũng sẽ không xảy ra chuyện đem mạng đặt cạnh lưỡi gươm này.
"Người anh đã đưa tới chỗ cổ sư kia rồi sao?"
"Đã đưa đi."
"Cổ sư ở nơi nào?"
"Vị trí cụ thể tôi cũng không biết, người đều do thủ hạ của tôi chuyển đi, tôi chỉ biết đó là một khu biệt thự ở ngoại thành. Nếu như anh muốn thu tin tức cụ thể, tôi có thể cho thủ hạ của tôi..."
"Sau đó nói cho hắn biết anh bị tôi tóm, nhanh đi đối phó với Triệu Hối Phong, rồi chơi trò vây Nguỵ cứu Triệu với tôi sao?"
Hạ Thiên Kỳ lại lần nữa túm tóc gã đeo kính nhấc lên, sau đó trong mắt lộ ra hàn khí nói:
"Tôi khuyên anh hay là tỉnh lại đi."
Nói xong, thân thể Hạ Thiên Kỳ thoát ra một luồng quỷ khí nồng đậm, nhiệt độ trong căn hộ cũng theo cổ khí tức này mà chợt hạ xuống.
Nhìn thấy loại biến hóa quỷ dị này của Hạ Thiên Kỳ, cô gái lập tức bị dọa đến ngất đi, ngay sau đó gã đeo kính cũng mở to hai mắt, khó có thể tin nổi mà không ngừng kêu lên sợ hãi, miệng không ngừng hô hào có quỷ.
"Loại người như mày vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn quyết không thể giữ lại, tuy chúng ta không oán không thù, nhưng ai bảo mày chọc đúng bạn của tao. Cho nên nếu có kiếp sau, mày phải làm nhiều việc tốt một chút, không lại xui xẻo gặp phải tao!"
Nói rồi, Hạ Thiên Kỳ vung một đấm đánh tới, đánh gãy cổ gã mắt kính.
Giải quyết xong chuyện gã mắt kính, Hạ Thiên Kỳ liền khôi phục lại trạng thái bình thường, hắn nhìn cô gái bị dọa ngất đổ trên ghế sô pha, do dự một cũng không ra tay giết cô.
Bởi vì cô gái kia đã thấy hắn quỷ hóa thành lệ quỷ, nghĩ đến nếu như cảnh sát đặt ra nghi vấn, cô cũng sẽ bị xem như trò cười, không còn cảm thấy cô vừa bị kích động, sẽ được đưa đi bệnh viện điều trị.
Đi tới một bên cửa, kéo góc áo lau sạch dấu vân tay để lại trên tay nắm cửa, Hạ Thiên Kỳ lại lấy điện thoại di động ra, đi dọc theo cầu thang thảnh thơi xuống lầu.
Vì quần áo đã bị rách, cho nên Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể khoanh tay, như một kẻ lang thang, dán bên tường ra khỏi khu nhà trọ.
"Mọi chuyện ở đây đã giải quyết xong, xem ra lo lắng của cô là chính xác. Cái gã mắt kính kia tìm cổ sư trá hình, cho người hạ cổ."
Bên này hắn nói ngắn gọn manh mối mình thu được cho Triệu Tĩnh Thù qua điện thoại, Triệu Tĩnh Thù nói Hạ Thiên Kỳ chờ ở đó, cô sẽ lái xe đến đón hắn.
Hạ Thiên Kỳ tìm một chỗ ven đường ngồi xuống nghỉ ngơi, không lâu sau đã thấy Triệu Tĩnh Thù ngồi trong xe gọi hắn.
Lên xe ô tô, Triệu Tĩnh Thù thấy quần áo Hạ Thiên Kỳ rách hết thì nói với tài xế:
"Thầy cả, đến trung tâm thương mại.”
Trong xe hai người cũng không trò chuyện gì, mãi đến khi xuống xe, Triệu Tĩnh Thù dẫn Hạ Thiên Kỳ đi mua một bộ quần áo mới, cô mới bất an hỏi:
"Cha tôi… Cái lão ngoan cố kia, xảy ra chuyện lớn như vậy mà đến cùng vẫn không chịu nói với tôi, hẳn là đã dự định chết một mình!"
"Bởi vì cha cô biết rõ tính cách của cô, làm như vậy là sợ cô xúc động, cũng sợ cơ nghiệp của ông sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát."
Hạ Thiên Kỳ cũng không kiêng dè mà bình phẩm Triệu Tĩnh Thù làm như vậy là đúng hay là sai, cùng lắm nếu như không có bọn hắn hỗ trợ, ông ấy hẳn là sẽ chuyển nhượng cổ phần, sau đó để lại chút tiền cho Triệu Tĩnh Thù, để Triệu Tĩnh Thù rời khỏi thành phố Tuyên, còn ông ta thì ở lại thành phố Tuyên, liều mạng với đám người gã mắt kính cho cá chết lưới rách.
Điểm này từ ý tứ ba Triệu Tĩnh Thù nói với hắn còn không hiểu rõ sao, đã sốt ruột đến mức muốn giới thiệu con gái mình cho hắn, từ đây đã có thể nhìn ra một hai chuyện.
Đây rõ ràng là bàn giao hậu sự, tìm cho con gái một người làm bạn.
"Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ."
Nghĩ như vậy, Hạ Thiên Kỳ liền càng thêm tưởng niệm cha mẹ của hắn, đã lâu không ra mặt thăm họ.
"Hy vọng sau khi chuyện này qua đi, quan niệm của cha có thể thay đổi."
Triệu Tĩnh Thù có chút phát sầu lắc lắc đầu, chuyện này trước mắt đã rất rõ ràng, nhưng đến cùng nên xử lý như thế nào, có thể xử lý thỏa đáng hay không, cô vẫn không biết.
Mua đồ mới cho Hạ Thiên Kỳ xong, hai người lập tức rời khỏi trung tâm thương mại, chiếc xe đánh lái đi về nhà Triệu Tĩnh Thù, định cùng Triệu Tĩnh Thù làm rõ chuyện này, tận khả năng giải quyết vấn đề.
Sau khi trở về, Hạ Thiên Kỳ phát hiện cha Triệu Tĩnh Thù đang ngồi trên ghế sô pha xem ti vi như không có chuyện gì xảy ra, sau khi thấy bọn họ trở về, vẫn là bộ dáng cười híp mắt trước đó, vội vàng đứng lên đi tới nói:
"Đi chơi thế nào? Có muốn nếm thử tay nghề của lão già này không, ăn thêm chút nữa?"
Hạ Thiên Kỳ nghe xong cười cười xấu hổ, về phần Triệu Tĩnh Thù thì từ đầu đến cuối mặt luôn âm trầm, không cười đến nửa cái.
"Thế nào tiểu Thù, cãi nhau với Thiên Kỳ sao? Không có việc gì, về nhà là địa bàn của cha, cha và con cùng nhau đánh nó."
"Việc này không liên quan gì đến Thiên Kỳ, ngược lại là cha, còn muốn giấu diếm con bao lâu nữa?"
Triệu Tĩnh Thù nhìn cha của mình, ngữ khí lộ ra vẻ rất bất mãn.
"Lão già ta đã làm gì chọc tới nha đầu con rồi?"
"Cha bị người ta hạ cổ đúng hay không, trước đó chúng ta ăn cơm gặp phải gã khốn mắt kính kia dùng cái này uy hiếp cha, đúng không?"
Bị Triệu Tĩnh Thù chất vấn một trận như thế, nụ cười trên mặt ông cuối cùng cũng lui đi, mười phần ngạc nhiên nhìn Triệu Tĩnh Thù:
"Sao con lại biết những chuyện này?"
"Cha, cha nói thật với con, có được không?"