Dịch: Ngô Diệc Hằng
Biên: Hàn Phong Vũ
Quay lại tầng 1, Hạ Thiên Kỳ thấy Triệu Tĩnh Thù đi ra từ phòng bếp, sắc mặt vô cùng khó coi.
"Có phát hiện gì sao?"
"Ừm, trong tủ lạnh ở phòng bếp toàn là thi thể bị băm nát."
Nói xong, Triệu Tĩnh Thù siết tay thành nắm đấm mắng một câu:
"Lũ súc sinh chết tiệt!"
"Trên lầu tôi cũng thấy mấy thi thể phụ nữ bị hành hạ mà chết, nhưng vẫn không thấy tên cổ sư kia."
Nói đại khái tình hình trên lầu, Hạ Thiên Kỳ lại hỏi:
"Ngoại trừ thi thể trong tủ lạnh, cô còn phát hiện thứ gì bên ngoài không?"
"Không có, tôi đã tìm hết lầu 1 cũng không có..."
"Cạch!"
Câu nói của Triệu Tĩnh Thù vẫn chưa dứt, thì nghe thấy tiếng vang của thứ gì đấy bị đẩy vọng ra từ phòng vệ sinh ở lầu một.
Nghe được âm thanh đó, Hạ Thiên Kỳ ra hiệu Triệu Tĩnh Thù im lặng, tiếp theo cùng Triệu Tĩnh Thù trốn sau cửa phòng bếp.
Không bao lâu, bọn họ nghe giọng nói của hai người đàn ông lần lượt vọng ra từ phòng vệ sinh.
"Hôm nay thật sự là không được cái gì, mấy ngày nay cũng không biết tôi bị làm sao nữa, trạng thái không ổn."
"Mày thôi đi, mày có ngày nào không ổn, sớm tối liên miên thì có ngày lên đường sớm."
"Đi chỗ khác chơi! Còn láo toét nữa, có tin bố xé mồm mày không?!"
"Bà mẹ mày bớt ngạo mạng đi! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc nào cũng chơi mấy thứ hàng rách nát kia, chơi tới nữa tao cũng đ*o có hứng, hàng mới tới mới tốt, bảo đảm chim non, đáng tiếc cũng chỉ có thể nhìn thôi, không thể ăn..."
Hai người vừa nói vừa đi lên lầu, sau khi xác định hai người đều đã lên lầu, thì Hạ Thiên Kỳ để Triệu Tĩnh Thù ở chỗ này chờ hắn, hắn đi quan sát phòng vệ sinh bên kia.
Vào trong phòng vệ sinh, Hạ Thiên Kỳ bắt đầu cẩn thận tìm kiếm, rất nhanh hắn đã phát hiện sàn gạch trong phòng vệ sinh có thể nâng lên, sau khi kéo lên thì để lộ ra một hàng bậc thang thông xuống phía dưới, thấp thoáng còn có tiếng phụ nữ kêu thảm thiết và tiếng đàn ông cười đầy ác ý.
Hạ Thiên Kỳ chần chờ một chút rồi cũng không xuống dưới, mà quay trở lại trong phòng bếp, dặn Triệu Tĩnh Thù:
"Tôi đi xuống kia một lát, cô ở chỗ này chờ tôi, để phòng vạn nhất còn có người tiếp ứng."
"Được, nếu như hai tên kia cặn bã kia xuống, tôi sẽ xử lý bọn chúng."
Triệu Tĩnh Thù biết lấy thực lực Hạ Thiên Kỳ bây giờ, rất khó có người uy hiếp được hắn, nên cô cũng không cậy mạnh đi theo, để tranh làm vướng chân Hạ Thiên Kỳ.
Thấy Triệu Tĩnh Thù gật đầu, Hạ Thiên Kỳ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhắc nhở Triệu Tĩnh Thù phải cẩn thận, sau đó lập tức rời khỏi phòng bếp đi xuống bậc thang thông xuống phía dưới phòng vệ sinh.
Hạ Thiên Kỳ vốn cho rằng phía dưới chỉ là một cái hầm đất, nhưng điều khiến hắn cảm thấy kinh dị là diện tích rất lớn, đồng thời không khí ẩm ướt, giống như một nhà ngục.
Từng lồng giam màu đỏ nối liền nhau, vì sợ bại lộ nên Hạ Thiên Kỳ không dám mạo hiểm tới gần, chỉ có thể liếc trộm tình hình bên trong, hắn phát hiện trong lồng giam toàn là thiếu nữ.
Tất cả các cô gái đều không mảnh vải che thân.
Trên người các cô gái này đều bị buộc xiềng xích, lớn lắm cũng chỉ hai lăm hai sáu tuổi, nhỏ nhất khoảng mười một mười hai tuổi. Trên mặt mỗi người đều phủ đầy tuyệt vọng và chết lặng, bảy tám người giam chung một chỗ, trong lồng giam tản ra mùi bài tiết hôi thối của bọn họ.
Cho dù đã thấy nhiều chuyện sinh tử, cũng đã lĩnh ngộ được lòng người hiểm ác, nhưng khi thấy một màn này, cho dù Hạ Thiên Kỳ cảm thấy ý chí của mình hiện tại đã đủ sắt đá, nhưng trong nội tâm cũng không nhịn được có chút động lòng.
Những cô gái này rất đáng thương, nghĩ đến đều bị một đám cổ sư dùng đường tắt bắt được, điều này cũng khiến hắn thấy phẫn nộ.
Hạ Thiên Kỳ tận lực đè nén cái loại nhân tính bản năng này đi, cắn răng đi ra khỏi thang lầu.
Giống như những gì hắn nghĩ trước đó, khi nhìn thấy hắn, các cô gái trong lồng giam chỉ mờ mịt nhìn hắn một cái, sau đó lại thu hồi ánh mắt, tự mình cúi thấp đầu không rên một tiếng.
Hạ Thiên Kỳ lẳng lặng đi thẳng đến phía trước, trên đường, hắn đi qua đúng ba cái lồng giam, trong mỗi lồng như vậy đều giam ít nhất bảy tám cô gái trẻ tuổi.
Đồng thời những cô gái này khi nhìn thấy người xa lạ là hắn, đều chỉ có một biểu hiện lạnh nhạt, hắn mờ ảo như một người tàng hình không bị ai phát hiện vậy.
Hạ Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn phía trên tầng hầm, phát hiện phía trên bị dán đầy bùa chú lít nha lít nhít, hắn không biết những lá bùa này có làm được gì không, nhưng khi nghĩ lại thì cũng phải đề phòng thứ này chui vào người.
Đi qua vài lồng giam, Hạ Thiên Kỳ phát hiện mình sắp đi đến phía cuối, nằm cuối tầng hầm là một căn phòng vuông vức.
Nhìn qua giống như một phòng thí nghiệm, bên trong để không ít thứ.
Trong đó có hai gã đàn ông đưa lưng về phía hắn, không biết làm gì, thỉnh thoảng có tiếng cười vọng đến.
Ở khoảng cách này Hạ Thiên Kỳ đã rất gần với hai người, nhưng hiển nhiên hai người này cũng không phát hiện ra hắn, trong lòng hắn tính toán một chút, lấy tốc độ của hắn bây giờ, hẳn là có thể đến cạnh hai người kia trong vòng một giây, đồng thời giết chết cả hai.
"Lão đại, anh nhìn vẻ đau khổ của các em gái này có phải đặc biệt buồn cười không? Ha ha, không được, em sắp chết cười mất rồi!"
"Đúng vậy, muốn chết lại không chết được, muốn sống cũng trốn không thoát, có thể không buồn cười sao, mày nói xem người nếu đã sống đến mức độ này thì còn gì đáng sống, thật không bằng chết đi cho rồi."
"Nhưng vấn đề là các em gái này không chết được, bởi vì chúng ta không cho các em ấy chết."
"Ha ha, mày nói quá đúng."
Hai người một bên cười cười nói nói, một bên vừa tán thưởng cái chum nước rộng chừng năm thước trước mặt bọn họ.
Trong chum nước không biết chứa thứ gì, huyết sắc ánh lên màu đỏ tím, trong đó ngâm một con quái vật mọc ra bảy cái đầu phụ nữ.
"Lão đại, hình như nó đói bụng, hai thằng khốn kia sao còn chưa xuống nữa!"
"Một ngày không tìm phụ nữ giải tỏa là không xong, bọn nó còn hơi sức đâu mà đi chuyển thi thể.
Bất quá với tình hình hiện tại nó đã không thích hợp ăn tử thi nữa, phải cho nó ăn chút người sống mới đúng."
Người đàn ông đầu trọc nói, ra lệnh cho tên lùn bên cạnh:
"Đi thôi, đổi khẩu vị cho nó."
"Đổi khẩu vị đi, nhưng mà lão đại, chúng ta không phải nên đổi một nhóm khác sao, mấy bọn đàn bà này em thật sự chơi chán rồi, nếu không anh nói thằng khốn mắt kính kia tìm về cho chúng ta vài xử nữ được không? Chúng ta cùng thoải mái."
"Trong đầu toàn là phụ nữ, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng nhất, hiểu chưa? Sau này chúng ta có thể khuếch trương hay không, có thể mò được nhiều lợi ích hay không, thì toàn bộ đều dựa vào lúc này đây.
Cho nên cho tao có chút việc quan trọng, chờ đến khi đưa nó đi rồi thì đừng nói là bảy, bảy mươi tao cũng thỏa mãn bọn mày."
"Ha ha, lão đại anh yên tâm, em bảo đảm cho nó ăn thật tốt, không để anh mất mặt."
Tên lùn nịnh gã đầu trọc xong thì muốn quay người rời đi, nhưng ngay lúc này, trước mắt hắn lại đột nhiên hiện lên một cái bóng đen, hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng, cổ đã bị siết chặt nhấc cả người lên.
Một cái chớp mắt tiếp theo, một cỗ khí tức lệ quỷ kinh khủng bộc phát ra, gã đầu trọc vô ý quay đầu, cũng bị Hạ Thiên Kỳ vung một tay bóp cổ.
"Hẳn là tao nên gọi bọn mày là cổ sư, nhưng vẫn nên gọi bọn mày là đám súc sinh đáng chết thì hơn, đúng chứ?"