Dịch: Hàn Phong Vũ
Không biết Hạ Thiên Kỷ đột nhiên nhớ ra chuyện gì, lúc này lại đột nhiên lên tiếng hỏi Lãnh Nguyệt.
"Chuyện gì?" Dường như Lãnh Nguyệt không cảm thấy có chút húng thú nào với chuyện mà Hạ Thiên Kỳ sắp nói.
"Anh đang không có hứng thú thật hay đang giả vờ không có hứng thú? Nói cho anh biết, đây là chuyện mà anh muốn biết nhất!"
"Rốt cuộc anh có nói không?" Lãnh Nguyệt có chút không kiên nhẫn.
"Chết tiệt!"
Hạ Thiên Kỳ trừng mắt nhìn Lãnh Nguyệt một cái có chút khó chịu, nhưng vẫn nhịn không được mà nói:
"Khi tôi còn trong nhiệm vụ ngẫu nhiên có gặp được một người quen của anh."
Lãnh Nguyệt nghe xong không nói gì, chỉ nhìn Hạ Thiên Kỳ đang chờ đợi đoạn sau của hắn.
"Thừa nước đục thả câu với anh thật sự là tự rước lấy nhục mà, tôi thất bại!"
Vốn Hạ Thiên Kỳ còn tưởng Lãnh Nguyệt sẽ biểu hiện ra chút hiếu kỳ, kết quả anh ta vẫn giữ nguyên khuôn mặt khắm thối không chút biểu cảm.
"Sở Mộng Kỳ không biết là cậu có quen không?"
"Có biết." Nghe đến cái tên Sở Mộng Kỳ, biểu tình của Lãnh Nguyệt mới có chút thay đổi.
"Tôi đã đụng phải cô ta trong nhiệm vị ngẫu nhiên, cô ta là người của đệ nhất Minh Phủ, hơn nữa thực lực rất mạnh mẽ."
"Thì ra cô ấy cũng gia nhập Minh Phủ." Lãnh Nguyệt có vẻ rất kinh ngạc khi nghe chuyện Sở Mộng Kỳ là người của Minh Phủ.
"Mối quan hệ của hai người các người rốt cuộc là tốt hay không tốt, sao tôi cứ cảm thấy không hề thân thiết như trong tưởng tượng vậy chứ."
"Lâu rồi chúng tôi chưa gặp nhau, cũng khoảng một năm rồi."
Lãnh Nguyệt suy nghĩ một chút, không cho là đúng nói.
"Lúc bình thường các người không dùng điện thoại di động để liên lạc sao? Sở Mộng Kỳ có nói với tôi, cô ta đã từng đi tìm anh đến hai lần, nhưng tìm không ra."
"Trước đó tôi không cần điện thoại di động, nên cô ấy không thể liên lạc với tôi cũng rất bình thường."
Đến đây, Lãnh Nguyệt mới nói một câu tương đối phù hợp với mối quan hệ sư huynh sư muội:
"Lại nói tiếp, cũng thật sự cần phải đi gặp cô ấy, dù sao thì sư phụ cũng từng dặn dò tôi rồi."
Trong lúc Hạ Thiên Kỳ và Lãnh Nguyệt trò chuyện về Sở Mộng Kỳ, trong một vườn trẻ của thành phố Bắc An.
"Các bạn học, đã đến thời gian ăn cơm trưa, đi theo cô giáo đi ăn cơm trưa nhanh một chút."
Người nói chuyện là một cô giáo viên mầm non tuổi tác còn nhỏ, chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng dấp của cô giáo viên này xinh xắn nhanh nhẹn, mặc dù dáng người không cao lắm, nhưng cười lên cũng rất thân thiện khiến người ta dễ chịu.
Nghe lời nói của cô giáo, hơn ba mươi trẻ em lại cùng nhau đi theo phía sau cô giáo viên mầm non trẻ tuổi, chạy về phía nhà ăn của vườn trẻ.
Nhà ăn không lớn lắm, nhưng hơn ba mươi mấy đứa bé nhỏ ngồi cũng vừa đủ, tuổi tác của mấy đứa bé này chỉ mới bốn năm tuổi, trên khuôn mặt hiện ra một vẻ non nớt, mang theo vẻ tươi cười hồn nhiên.
Đầu bếp đặt cơm hộp trên xe đẩy thức ăn, một bên vừa giúp đặt từng hộp trên bàn của bọn nhỏ.
Lúc này lại nghe cô giáo mầm non tuổi trẻ kia nhắc nhở bọn nhỏ:
"Chú đầu đếp mang cơm trưa đến cho các con ăn, các con phải nói gì đó chứ?"
"Cám ơn chú!" Bọn nhỏ nghe xong thì đồng thanh nói.
Đầu bếp cười cười, rất nhanh đã phát xong cơm hộp cho bọn họ, cô giáo viên mầm non trẻ tuổi cũng tự lấy về một hộp, ngồi bên cạnh một bé gái, mở hộp đựng cơm ra bắt đầu ăn.
Bọn nhỏ đùa giỡn ầm ĩ, giáo viên mầm non trẻ tuổi cũng thuận tiện đứng lên nhắc nhở bọn trẻ, thời gian ăn cơm thì phải chuyên tâm, không nên nói chuyện, càng không nên lớn tiếng cười đùa.
Bọn trẻ đều rất nghe lời của cô, cho nên cô chỉ nhắc nhở hai lần, bọn trẻ lại ngoan ngoãn bắt đầu ăn cơm.
Mặc dù vườn trẻ này không lớn, nhưng là một trong những vườn trẻ tốt nhất ở thị trấn Bắc An, nếu muốn vào nơi này thì không những phải đóng học phí rất đắt đỏ, màcòn có yêu cầu rất cao với trẻ.
Những đứa trẻ tính tình bất hảo, những đứa trẻ tính khí người lớn, ở nơi này không nhận. Đương nhiên, sự tồn tại của cái không nhận vào này phải xem xét theo kỳ và thay đổi theo kỳ, nếu trẻ em vào vườn vẫn không có thay đổi trong một tháng, vậy thì sẽ được mời phụ huynh để khuyên nên rút hồ sơ rời khỏi đây.
Còn lại là cho những đứa trẻ khác một môi trường học tập tương đối thoải mái, vui vẻ.
Giáo viên mầm non trẻ tuổi ăn cơm xong rồi, cô nhắc nhở bọn trẻ ngoan ngoãn ở lại chờ trong nhà ăn, còn cô thì đi ra ngoài cầm theo hộp đựng cơm đi rửa sạch, sau khi trở về thì các học sinh cũng đang đùa giỡn ầm ĩ, lần này cô không ngăn cản, mà chỉ thu lại hộp cơm trống của bọn trẻ.
Nhưng khi đến vị trí cuối dãy, cô phát hiện một hộp đựng cơm vẫn còn đầy ở ngay chỗ ngồi của một bé gái, xem chừng cô bé này hoàn toàn không đụng đến cơm.
Cô bé này vừa mới vào vườn, theo những gì mà cha mẹ của cô bé nói lại thì tính cách của con gái có chút cô độc, cũng không hoạt bát.
"Điềm Điềm, các bạn học khác đều ăn hết đồ ăn, vì sao con không ăn vậy?"
"Con không thích ăn." Cô bé nhỏ lắc đầu.
"Nhưng con lại không có ăn, vì sao lại cảm thấy con không thích ăn chứ?" Cô giáo mầm non trẻ tuổi cúi người xuống hỏi cô bé.
"Con chính là không thích ăn."
Cô bé nhỏ không giải thích lý do, chỉ nhìn cô giáo mầm non trẻ tuổi có chút tức giận.
"Được rồi, nhưng nếu như con không ăn, lát nữa sẽ bị đói."
Cô giáo mầm non sẽ không tức giận với một đứa trẻ, trên thực tế thì cô biết rất rõ một giáo viên mầm non nên làm gì, nói trắng ra là lừa gạt những đứa bé:
"Vậy thì cô giáo đi lấy trái cây cho con, được không?"
"Con không muốn trái cây."
"Có quả dâu tây, trái xoài, dứa... Con chắc chắn không muốn sao? Nhưng ăn thì tốt lắm."
"Con không muốn." Cô bé nhỏ lắc lắc đầu rất chắc chắn.
Cô giáo mầm non có chút, nhưng cô bé nhỏ này đã không chịu ăn, cô cũng không thể bắt buộc cô bé ăn, chỉ có thể đợi đến buổi chiều cô bé đói bụng sẽ hỏi cô.
"Ở chỗ cô giáo có thức ăn, con có thấy đói thì nói cho cô giáo biết."
Cô bé nhỏ lúc này lại ngoan ngoãn gật đầu, thấy thế, cô giáo mầm non trẻ tuổi mỉm cười xoa lên đầu cô bé, sau đó bê một chồng hộp đựng cơm rời khỏi nhà ăn.
Cô giáo mầm non trẻ tuổi đi rồi, bọn nhỏ vốn yên tĩnh lại ầm ĩ thành một đoàn, mà hoàn toàn khác xa với những đứa trẻ khác là cô bé tên gọi là Điềm Điềm kia, cô bé chỉ ngồi trong một góc phòng lạnh nhạt quan sát những đứa trẻ khác.
"Chào cậu, tớ là Vương Mỹ Đồng, năm nay bốn tuổi, thật vui được làm quen với cậu."
Có lẽ là thấy Điềm Điềm đang ngồi trong góc, lại bị những đứa trẻ khác cô lập, một cô bé nhỏ nhắn thắt hai cái bím tóc dựng thẳng lên, lúc này vừa đi vừa nhảy đi đến cạnh Điềm Điềm.
Điềm Điềm nhìn cô bé nhỏ kia một cái, thanh âm nhạt nhẽo nói:
"Tôi là Hoàng Tư Điềm."
"Vì sao cậu lại ngồi góc phòng này, sao không đi ra ngoài chơi đùa với bọn tớ?"
Cô gái nhỏ nhìn Điềm Điềm có chút không hiểu.
"Tôi không muốn chơi với những người khác, tôi chỉ muốn ngồi ở chỗ này."
"Cậu không muốn cùng tớ chơi đùa hay sao? Tớ sẽ hát, còn có thể nhảy múa, khi lớn lên tớ muốn trở thành ngôi sao ca nhạc."
Cô bé nhỏ tuyên thệ một cách nghiêm trang.
"Chúng ta ra ngoài chơi đi." Lúc này Điềm Điềm chỉ chỉ váo cánh cửa sau của nhà ăn.
"Cô giáo đã nói, chúng ta phải ở đây chờ cô giáo quay trở lại."
"Vậy thì cậu cứ chờ ở trong này đi, tôi sẽ tự ra ngoài."
Điềm Điềm không chú ý đến cô bé kia, lại xuống khỏi ghế, nhanh chóng chạy ra khỏi nhà ăn.
"Hoàng Tư Điềm, cậu chờ tớ một chút."
Cô bé thấy Điềm Điềm chạy về phía cánh cữa dẫn ra phía sau, cô bé do dự một chút, rồi cũng chạy theo ra ngoài.
"Hoàng Tư Điềm, cậu chờ tớ một chút với! Cô giáo không cho chúng ta rời khỏi nhà ăn!"
Cô bé định đuổi theo để dẫn Điềm Điềm trở về, nhưng dễ nhận thấy là Điềm Điềm không muốn quay về nữa, lúc này chạy thẳng xuống lầu.