Dịch: Hàn Phong Vũ
"Chẳng lẽ tôi cũng là quỷ anh sao? Vì thể chất ác linh của tôi cũng như vậy…"
"Mặc dù người có thể chất quỷ vật tương đối giống sự ra đời của quỷ anh, nhưng cũng thuộc về loại khác biệt.
Lấy thể chất ác linh của anh mà nói, ác linh xâm nhập vào cơ thể của mẹ anh không ăn sống cả phôi thai, mà sẽ chọn dung hợp, do đó mới sinh hạ ra anh với thể chất ác linh.
Nhưng nếu là quỷ anh thì lại không như vậy, nó sẽ hoàn toàn ăn sống cả phôi thai, cứ như vậy sinh ra, là một con quỷ không có linh hồn của nhân loại.
Anh nghe như vậy có hiểu không?"
"Hiểu thì có thể hiểu, nhưng tôi còn nhớ rất rõ, con ác linh kia ăn sạch phôi thai, không phải dung hợp."
Hạ Thiên Kỳ nhớ lại lúc hắn đang làm kiểm tra thể chất ấy giống như một giấc mơ, nếu bản ghi chép trong giấc mơ kia thật sự là cả quá trình ra đời của hắn, vậy thì khi ấy ác linh xâm nhập vào trong cơ thể mẹ của hắn, đã hoàn toàn ăn toàn bộ phôi thai.
Lúc này Lãnh Nguyệt nhìn về phía Hạ Thiên Kỳ với ánh mắt sắc bén, dễ nhận thấy là trong lời nói của Hạ Thiên Kỳ đã khiến anh ta nghĩ đến chuyện gì đó, có điều anh ta thu lại ánh mắt rất nhanh, sau đó thay đổi trọng tâm câu chuyện:
"Nếu như thật sự là một con quỷ anh, chúng ta không được phép hành động không cẩn thận."
Bị một câu nói của Lãnh Nguyệt đưa về trọng điểm, mặc dù trong lòng Hạ Thiên Kỳ vẫn còn nghi ngờ, nhưng cũng không nhắc lại, phụ họa theo nói:
"Ừ, cẩn thận vẫn phải cẩn thận, nhưng trước mắt nếu như đã tra ra manh mối vấn đề, thì cũng đã đến lúc chúng ta đến đó thu lưới."
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ nâng cô tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ vinh dự, thời gian vừa vặn đúng 5 giờ.
"Chúng ta sẽ đi ăn một bữa cơm trước, sau đó đến nhà của Hoàng Văn."
T r u y e n c u a t o I. c o m D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú c...
Trở về từ nhà Hoàng Văn, Vương Thành lại giống như ngựa không dừng vó mà chạy đến phòng trọ của Lý Tú, nhưng mà khi anh ta nhận được chía khó từ chủ nhà trọ, mở cửa phòng Lý Tú thì anh ta phát hiện ra Lý Tú vẫn chưa trở về.
Anh ta không biết rốt cuộc Lý Tú đã đi đâu, nên cũng không có rời đi, thì cứ như vậy mà ngồi chờ trong phòng.
Thế mà đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, ngoài trời đã sập tối, Lý Tú vẫn không quay về, trong lòng anh ta bất an, nên lại lấy điện thoại gọi cho Lý Tú vài cuộc, nhưng bên Lý Tú vẫn báo điện thoại đang tắt máy.
Không thể liên lạc cho Lý Tú, lại không biết rốt cuộc Lý Tú đã đi đâu, điều này khiến Vương Thành ít nhiều gì cũng có chút nóng lòng, nghĩ đến Lý Tú không có một người bạn ở Bắc An, còn mấy giáo viên mầm non đồng nghiệp kia gần như cũng ở nơi này, lúc chiều anh ta đã hỏi qua rồi, Lý Tú không có đến đó.
"Lý Tú này, thật sự làm mình phải cấp bách đến muốn chết đi rồi!"
Vương Thành đứng dậy, thong thả đi hai vòng trong phòng Lý Tú, anh ta ra khỏi phòng, khóa kỹ cửa phòng rồi trả chìa khóa cho chủ phòng trọ.
Vương Thành không muốn ở lại chờ đợi nữa, trên thực tế anh ta vốn là một con người không có tính kiên nhẫn, cứ nghĩ đến tiếp tục yên trong một gian phòng cho thuê lâu thêm một lúc nữa, đảm bảo anh ta sẽ nhanh chóng phát điên ngay.
Ngay từ đêm qua, anh ta luôn ở lại nơi này để khuyên Lý Tú, đến cơm cũng không ăn, ngày hôm nay lại cả ngày không có ăn chút cơm nào, cả người nhanh chóng đói đến mức xuất hiện triệu chứng hạ đường huyết, cho nên anh định về nhà chuẩn bị ăn uống một chút, sau đó thay lại quần áo sạch sẽ rồi tiếp tục qua chỗ Lý Tú.
Rời khỏi gian phòng thuê của Lý Tú, Vương Thành đi đến cạnh đường lớn gọi taxi, rất nhanh taxi đã dừng dưới lầu của tiểu khu chỗ anh ta.
Mặc dù một tháng anh ta kiếm không được nhiều tiến lắm, nhưng bởi vì nhà ở Bắc An, nên cha mẹ đã sớm mua cho anh ta một ngôi nhà rất tốt, sau khi tốt nghiệp thì anh ta không tiếp tục ở với cha mẹ, mà một mình ở lại trong phòng cưới tương lai của anh.
Mở cửa đi vào nhà, rồi mở đèn trong phòng khách lên, Vương Thành cởi giày ra rồi bước nhanh vào phòng bếp, lấy ra hai gói mì với hai quả trứng gà trong tủ lạnh, định sẽ nấu lên ăn một chút, dù sao thì lúc này anh ta có thể ăn rất nhanh.
Thời gian chờ đợi không quá dài, Vương Thành cho mì đã nấu chín vào bát, sau đó cầm cái bát hơi nóng lên bước nhanh ra phòng khách.
Mở ti vi lên, Vương Thành vừa xem ti vi vừa ăn một miếng lớn nên miệng hơi phỏng, nhưng trong đầu anh ta chỉ toàn Lý Tú.
Vương Thành cảm thấy mình thật sự rất thích Lý Tú, có lẽ từ ngày đầu tiên Lý Tú bắ đầu đi làm ở vườn trẻ Khai Tâm, anh đã lập tức thích Lý Tú xinh đẹp đáng yêu.
Con người Lý Tú rất tốt bụng, rất lương thiện, và trong thời gian khi ở cùng cô, anh ta thậm chí còn có cảm giác mình quay về thời kỳ trẻ con, tràn đầy khờ dại và ngây thơ, cứ toét miệng ra cười không ngừng.
"Lý Tú, rốt cuộc em đã đi đâu vậy, ngàn vạn lần cũng đừng xảy ra chuyện gì đấy…"
Cả một bát lớn, Vương Thành vốn tưởng không đủ cho mình ăn, nhưng ăn được nửa thì cũng vì lo lắng cho Lý Tú mà ăn không vô nữa.
Khó chịu cầm lấy điều khiển đổi kênh liên tục, Vương Thành tắt ti vi, cũng không rửa bát dọn dẹp, mà đi thẳng vào phòng ngủ mở tủ đồ ra, định sẽ thay đồ sạch sẽ rồi qua chỗ Lý Tú.
Nhưng ngay khi vừa cởi áo ra, anh ta lại mơ hồ nghe cửa phòng bị người nào đó gõ vang lên.
"Cốc cốc cốc..."
Mới đầu Vương Thành còn nghĩ mình nghe nhầm, vì lúc bình thường ngoài cha mẹ anh ta ra thì rất ít người lui đến, cho dù có là cha mẹ anh ta đến đây đi nữa thì cũng sẽ gọi cho anh ta một cuộc điện thoại trước, hỏi anh ta có đang ở nhà không.
Lắng nghe một lúc sau, Vương Thành phát hiện ra cửa phòng vẫn bị gõ vang, anh ta có chút nghi ngờ ra ngoài, tiện đà đến cạnh cửa.
Nhìn qua mắt mèo, Vương Thành phát hiện trong hành lang tối đen như mực, tiếng điều khiển đèn cũng không sáng lên, anh ta không khỏi mở miệng hỏi một câu.
"Ai đó?"
"Chú ơi là con."
T r u y e n c u a t o I. c o m D ị c h: H à n P h o n g V ũ ----- N h ó m d ị c h A n h T ú cGiọng của Hoàng Tư Điềm Vang lên ngoài cửa, cùng lúc đó, tiếng điều khiển đèn trong hành lang cũng đột nhiên sáng lên.
Thấy Hoàng Tư Điềm đứng ở ngoài cửa, sự nghi ngờ trên mặt của Vương Thành càng lúc càng đậm, nhưng với một đứa bé gái thì anh tự nhiên sẽ không có bất cứ hành động đề phòng, vì vậy lại mở cửa phòng ra.
"Sao con biết chú ở đây, đừng nói là có người khác cho con biết đi?"
Vương Thành tò mò hỏi Hoàng Tư Điềm một câu, nhưng Hoàng Tư Điềm không trả lời, ngược lại còn vào nhà mà không xin phép.
"Này, bây giờ con rất quen thuộc với chú rồi, chú hỏi con thì trả lời đi chứ, vì sao con tìm được chỗ này, mẹ con đâu?"
"Ha ha ha ha ha!"
Nghe lời nói của Vương Thành, Hoàng Tư Điềm đột nhiên ôm bụng, cười từng tiếng sắc bén.
"Con cười cái gì, có gì buồn cười lắm sao!"
Vương Thành không biết Hoàng Tư Điềm cười vì cái gì, đương nhiên, tiếng cười kia cũng khiến anh ta thấy vô cùng khó chịu.
"Ta đói bụng."
Hoàng Tư Điềm đột nhiên ngừng cười, sau đó xoay người lại, liếm miệng nhìn Vương Thành nói.
"Đói bụng thì cứ đi tìm mẹ con, trong nhà của chú không có gì ăn được!"
Vương Thành không quan tâm quá nhiều đến một đứa nhỏ, trên thực tế thì lúc này anh ta chỉ một lòng lo lắng cho Lý Tú, nên không muốn phí phạm thời gian với một đứa bé thêm nữa.
"Ta phải ăn ngươi."
Ánh mắt Hoàng Tư Điềm dần biến thành màu đỏ tươi, chỉ vào Vương Thành dùng giọng nói lành lạnh đáng sợ nói.
"Mẹ con cũng ăn không hết chú, đứa bé hư hỏng như con không biết chừng mực còn muốn ăn chú, nhanh nhanh cút xéo đi cho chú, đừng làm chậm trễ chuyện của chú!"
Nói xong Vương Thành nắm chặt một cánh tay của Hoàng Tư Điềm, muốn đẩy Hoàng Tư Điềm ra khỏi nhà, nhưng điều khiến anh không ngờ, Hoàng Tư Điềm lại đột nhiên há to miệng, tiếp đó cắn đứt cánh tay anh ta.