Ác Linh Quốc Gia

Chương 437

Dịch: Tiểu Ngư

Biên: KimoHanie

Tuy nói giải quyết Qủy Chú này rất phiền toái nhưng vì việc tế bái còn chưa xử lý nên bọn hắn nghỉ ngơi rất ít rồi nhanh chóng băng qua rừng núi về đạo quán.

Trên đường đi Lãnh Nguyệt luôn tỏ vẻ sầu uất mặc cho Hạ Thiên Kỳ và Sở Mộng Kỳ nói gì, hắn đều cúi đầu không nói, giống như một đứa trẻ làm sai không ngừng tự trách bản thân.

Sau khi trở về đạo quán, Lãnh Nguyệt theo thói quen mà quét dọn trong ngoài đạo quán rồi cùng Sở Mộng Kỳ đến thăm mộ sư phụ hắn.

Hạ Thiên Kỳ không đi tham gia náo nhiệt mà chọn làm một mỹ nam điềm tĩnh ở lại nghỉ ngơi trong đạo quán.

Trên giường nằm có chút ẩm ướt, nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, Hạ Thiên Kỳ nhanh chóng thiếp đi.

Hạ Thiên Kỳ không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, khi tỉnh dậy thì phát hiện Sở Mộng Kỳ đang đứng bên cửa sổ, duỗi tay ra hứng nước mưa rơi từ trên hiên nhà xuống.

"Không phải cô cùng Lãnh Thần đi tế bái sao, trở về lúc nào vậy?"

Ngoài miệng Hạ Thiên Kỳ nói vậy chứ trong lòng đang thầm mắng Sở Mộng Kỳ mỗi lần xuất hiện như tên tiểu qủy, lặng yên không một tiếng động.

"Mấy tiếng rồi, anh ngủ như con heo vậy, đương nhiên không có cảm giác rồi."

Sở Mộng Kỳ quay qua trợn mắt nhìn Hạ Thiên Kỳ một chút, nhìn bộ dạng nổi giận của cô, Hạ Thiên Kỳ không đoán cũng biết, chắc chắn ăn quả đắng ở chỗ Lãnh Nguyệt rồi.

"Lãnh Thần không về cùng cô sao?"

"Khối đá kia vừa xấu vừa cứng, sao mà về sớm được, chúng tôi vừa đến chỗ ấy một lát, hắn lập tức đuổi tôi về."

"Đúng với tính cách của cậu ta, dù sao nếu đổi lại là ai cũng sẽ không giữ bên cạnh một người không ngừng kêu to như quạ đen."

"Đồ thối tha vô lại, anh nói ai là quạ đen!"

Sở Mộng Kỳ nghe được Hạ Thiên Kỳ đang thầm mắng mình, giận đùng đùng đi tới giường.

"Đừng vội mà, tôi không nói cô, cô gấp gấp gì chứ."

Hạ Thiên Kỳ không sợ Sở Mộng Kỳ, bọn hắn cũng không có khả năng đánh nhau nhưng nếu đánh thật thì với thực lực của hắn hiện giờ, Sở Mộng Kỳ không phải là đối thủ của hắn.

Ngồi xuống giường, Hạ Thiên Kỳ không thấy Sở Mộng Kỳ phẫn nộ, dang rộng hai đầu cánh tay về phía Sở Mộng Kỳ trêu chọc:

"Lại đây ôm một cái coi."

"Ôm cái đầu qủy lớn nhà anh ý! Anh muốn mặt đẹp phải không?"

Sở Mộng Kỳ hung tợn trừng mắt với Hạ Thiên Kỳ một chút, muốn đi tới giáo huấn Hạ Thiên Kỳ nhưng dừng lại. Hạ Thiên Kỳ đắc ý cười cười. Lập tức nằm xuống giường, dụi mắt lướt nhìn mưa rơi lác đác ngoài cửa sổ.

"Cô ở đây giữ nhà, tôi ra ngoài đi dạo."

Hạ Thiên Kỳ đột nhiên hào hứng, bàn giao cho Sở Mộng Kỳ xong, lấy hai trái táo từ trong túi hành lý ra. Thảnh thơi đi ra ngoài.

"Anh đi chết đi, tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy anh!"

Sở Mộng Kỳ thét một câu về phía Hạ Thiên Kỳ nhưng ngay cả nhìn cô, hắn cũng không nhìn, nhanh chóng ra ngoài.

"Đồ thối vô lại, xem tôi lấy hết nước, ăn hết quả của anh luôn!"

Từ trong đạo quán đi ra, hít thở không khí trong lành ở núi, vạn vật thoải mái mát mẻ, đột nhiên Hạ Thiên Kỳ phát hiện, sau lưng đạo quán gạch xanh ngói đỏ có một con đường nhỏ trong rừng liễu. Mưa bụi rơi phụ họa vào giống như một bức tranh u nhã, lại có một ý cảnh tuyệt đẹp.

Dọc con đường nhỏ dẫn đến phía sau đạo quán, đi được vài bước, Hạ Thiên Kỳ thấy một mảnh đất không ai quản lý, vườn trái cây mọc đầy cỏ hoang.

Nghĩ đến Lãnh Nguyệt lúc nhỏ, chắc là ngồi dưới góc cây ăn quả không ít.

"Không sai là nơi này, yên tĩnh an nhàn, không có ô nhiễm, cũng không có sự ồn ào của đô thị phồn hoa."

Hạ Thiên Kỳ cảm thấy nếu từ nhỏ hắn sinh sống ở một chỗ như thế này, e rằng hắn cũng trở thành một người như Lãnh Nguyệt. Đơn thuần, yên tĩnh, khó mà hòa hợp với cuộc sống đô thị hiện tại.

Con người là vậy, từng trải nhiều hơn thì quan điểm sống cũng sẽ phát triển.

Nhớ rõ ngay từ lần đầu gặp Từ Thiên Hoa hắn đã có ấn tượng, chỉ cảm thấy vô cùng ghét, không có một chút tính người, khó có thể lý giải tại sao có một người thờ ơ với sinh mạng người như thế.

Sau khi trải qua một nhiệm vụ tàn khốc, sau đó hắn cũng thăng chức quản lý. Hắn giật mình phát hiện, dữ lắm thì Từ Thiên Hoa cũng chỉ tất trách, cũng không đến nỗi như lúc đầu hắn tưởng tượng.

Đây chính là thay đổi vị trí, góc độ nhìn sự vật cũng thay đổi nên nhìn lại không giống mình trước đó.

Lúc đầu hắn rất ghét Lãnh Nguyệt, còn cảm thấy Lãnh Nguyệt ra vẻ thanh cao, cảm thấy vốn dĩ bọn hắn không đi chung một đường. Nhưng biết Lãnh Nguyệt qua nhiều hoàn cảnh, về sau cũng dần hiểu rõ Lãnh Nguyệt, cái ý nghĩ ban đầu cũng không còn tồn tại nữa.

"Xem ra câu nói kia đúng là không sai, không trải qua cuộc đời của hắn thì không có tư cách phán xét hắn hiện tại."

Hạ Thiên Kỳ tự mình nói xong, thì hắn lắc đầu cười, cảm thấy tố chất này từ nay về sau sẽ tăng lên.

Lãnh Nguyệt đứng trước mộ sư phụ, ba nén hương lớn cũng sắp tàn, một cơn gió mát ùa qua, tế phẩm đặt trong chậu hơi rung nhẹ.

Lãnh Nguyệt qùy trước mộ, mưa thấm ướt hết quần áo của hắn.

Nước trên mặt hắn không biết là nước mắt hay nước mưa.

"Sư phụ, hiện tại con đã thay đổi, con không còn là con của trước kia, con cảm thấy mình không nghe lời sư phụ dạy."

Giọng nói của Lãnh Nguyệt khàn khàn, dường như phần mộ trước mắt hắn không phải là một tòa mộ phần, mà là nhân bản sư phụ hắn đang đứng ở nơi này, khuôn mặt uy nghiêm đang chăm chú nhìn hắn.

Mưa càng lúc càng lớn, giọng nói của Lãnh Nguyệt đấm chìm trong mưa, bùn đất khô cằn đã hóa thành bùn dưới đùi, nhưng lưng hắn vẫn thẳng như cũ, đêm hôm nay hắn cũng không đi.

Khi Hạ Thiên Kỳ ướt sủng chật vật chạy vào phòng, Sở Mộng Kỳ đang tựa trên đầu giường, hai cái chân nhỏ trắng noãn nhẹ nhàng rung lên.

Nhìn thấy thân Hạ Thiên Kỳ toàn là nước bước đến, Sở Mộng Kỳ nâng một cái chân nhỏ lên, chỉ ra ngoài cửa nói:

"Đừng cởi quần áo trong tầm mắt tôi, đi ra sát vách, miễn đừng làm bẩn mắt tôi."

"Cô không biết xấu hổ còn nói tôi? Ăn táo của tôi, không biết đó là lương thực cho khẩu phần ăn hai ngày của tôi sao!"

"Yên tâm, còn chừa cho anh một chút, đủ để anh giảm béo lúc ăn."

Sở Mộng Kỳ nói, lại bỏ một cọng cỏ dâu vào trong miệng.

"Tôi thấy cô mới cần giảm béo đó, cũng hăng hái ăn lắm."

Hạ Thiên Kỳ đi tới, nhanh chóng giựt lại hai túi ô mai, sau đó cất vào bọc trong hành lý của hắn.

"Hẹp hòi!" Sở Mộng Kỳ lẩm bẩm nhếch miệng.

"Muốn ăn thì tự mình đi mua."

"Anh nhỏ mọn như vậy chắc chắn ế cả đời."

"Một phàm nhân như cô thì biết gì, nghe nói qua rau quả màu đỏ tinh linh chưa? Chỉ có thể ăn hoa quả và rau củ màu đỏ, không dính khói lửa trần gian."

"Đúng đúng đúng, rau quả tinh linh vĩ đại, chúng ta có thể nói chuyện phiếm bình thường mà không khoác lác không được sao?"

Sở Mộng Kỳ nghe không vô nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái, sau đó thì chuyển sang nói chuyện khác:

"Tôi cảm thấy chúng ta phải nói chuyện một chút."
Bình Luận (0)
Comment