Ác Linh Quốc Gia

Chương 447

Dịch: Hàn Phong Vũ

Sau khi bấm điện thoại gọi đi. Mã Lương Siêu chờ đợi khoảng nửa phút sau, lúc này mới có một giọng nói của phụ nữ mang theo chút ngái ngủ vang lên trong điện thoại di động:

"Này..."

"Đừng nói với tôi là cô vẫn còn đang ngủ."

"Chị hai ơi, bây giờ mới có chín giờ đúng thôi, mỗi ngày tôi phải ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh nổi, ngày hôm qua đi club tụ tập đến tận ba giờ sáng mới mò về nhà. Ừ? Không bình thường rồi đây, hôm nay cô đã dính phải luồng tà phong nào vậy, đã vậy còn chủ động gọi điện thoại cho tôi thế này đây."

"Nói ra không cho phép cô cười tôi, tôi nằm mơ thấy ác mộng bị giật mình tỉnh giấc, sau đó tôi bị dọa sợ đến quá chừng."

Hồi tưởng lại cơn ác mộng kia một lần nữa, Mã Lương Siêu vẫn còn khiếp sợ không thôi, vì vậy cô ta không muốn suy nghĩ nhiều nữa mà nói nhanh:

"Hôm qua còn không bằng đi theo cô đến câu lạc bộ yoga, hôm qua tôi đi ăn tiệc với mấy người bạn học cũ của mình, thiếu chút nữa là tức chết tôi. Tôi thấy cô đừng có ngủ nữa, thu xếp lại một chút đi, lát nữa tôi đến nhà tìm cô."

"Được rồi, hay là cứ chờ tôi đi đến nhà cô gặp cô đi, tôi đây còn có một soái ca đang ở đây, nếu so với lão béo kia của cô thì còn bền vững hơn rất nhiều."

"Cô cút đi, bây giờ bà đây đã thanh tâm quả dục* rồi, không còn phóng đãng thân thể nữa."

*Thanh tâm quả dục: giữ cho tâm hồn thanh sạch, đè nén dục vọng.

"Ha ha, cô chính là không ăn nho mà dám nói nho chua..."

- -

Khúc Ưu Ưu bận việc trong công ty ròng rã đến tận trưa, gần như không cách nào ngồi xuống nghỉ ngơi được, hôm nay có mấy mấy nhà quảng cáo muốn thông qua, cho nên cô lại đi theo tổng thanh tra và bọn họ đến nơi chiêu đãi, phục vụ như hầu hạ tổ tiên mình vậy.

Mãi cho đến tận thời gian ăn cơm trưa, cô mới giải quyết xong tất cả công việc cần làm, lúc này cô mới quay trở về bàn làm việc trong tình trạng đầu óc giống như bị đổ đầy keo dính vậy.

Trước đó khi vội vàng đến rồi vội vàng đi ngược lại kia cũng không cảm thấy quá khốn đốn, thế nhưng trước mắt vừa dừng lại một cái, cô lại cảm giác khắp người vã mồ hôi lạnh, mí mắt cũng trở nên nặng trình trịch không ngừng díp lại.

Thời gian ăn cơm và nghỉ ngơi là hơn hai tiếng, Khúc Ưu Ưu tính toán sơ qua một chút, cảm thấy nếu như mình ngủ được khoảng hai tiếng này, thì mới có thể khôi phục lại một phần tinh thần.

Dù sao đến đêm nay tổng thanh tra muốn mời các nhà quảng cáo đi ăn tiệc, cô xem như là trợ lý thì cũng phải cần đi theo cùng bọn họ. Nếu như bây giờ cô không thừa dịp nghỉ ngơi một chút, thì đến buổi tối nói không được sẽ có bao nhiêu bực bội.

Nghĩ đến chỗ này, Khúc Ưu Ưu cũng không miễn cưỡng cố gắng nữa, lập tức cầm gối tựa sau lưng mình đặt xuống trên bàn, sau đó gục xuống nằm phía trên.

Mới đầu cô đặc biệt khó chịu khi nằm sấp xuống, bởi vì trong bộ phận hò hét loạn cào cào, có gọi điện thoại, cũng có nói chuyện phiếm vớ vẩn gì đó, nhưng không được bao lâu sau, tiếng động gì cô cũng không nghe thấy nữa.

Trong lúc ngủ mơ, Khúc Ưu Ưu lần nữa quay lại trong nhà cô. Cảnh mộng rất quen thuộc, chính là cảnh tượng Võ Đình Đình và mọi người đến nhà cô tụ tập tối hôm qua.

Khúc Ưu Ưu đứng ở cạnh cửa nhìn mọi người trong phòng vô cùng sợ hãi, trong đáy lòng sinh ra một cảm giác lạnh lẽo như rơi thẳng xuống địa ngục.

"Ưu Ưu, cậu làm sao vậy? Đứng ngẩn người ở đó nhìn cái gì chứ?"

Giọng nói của Đổng Phượng Thái vang vào trong tai của cô rất rõ ràng, cô nhìn Đổng Phượng Thái một cái, lại nhìn những người khác một cái, sau đó cô lại vô ý thức mở miệng nói:

"Không có gì, mọi người ăn trước đi, mình hơi nóng, muốn mở cửa sổ ra hóng mát một chút."

Nói xong trong lòng lại có chút quái dị, Khúc Ưu Ưu lại chậm rãi đi đến trước cửa sổ, sau đó cô lại đảo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ có chút thấp thỏm.

"A!"

Khúc Ưu Ưu hét lên một tiếng vô cùng sợ hãi, đột nhiên bật người dậy, toàn thân vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy.

"Khúc Ưu Ưu, cô đang làm gì vậy?"

Giọng nói của tổng thanh tra đột nhiên vang lên một bên, Khúc Ưu Ưu nhìn sang mà trong lòng vẫn còn sợ hãi, phát hiện tổng thanh tra và mọi người đang đứng trên hành lang cạnh bàn làm việc nhìn cô với vẻ mặt khó chịu. Còn như những bạn đồng nghiệp khác trong bộ phận, tất cả đều chung một vẻ mặt rất khó hiểu, nhưng vì tổng thanh tra đang đứng đây, cho nên không một ai dám mở miệng hỏi thăm cô.

"Xin... Xin lỗi..."

"Cô xem lại một chút bây giờ là mấy giờ rồi?"

Khúc Ưu Ưu nhìn thoáng qua đồng hồ thời gian trong máy vi tính, cả người nhất thời trở nên tỉnh táo hơn nhiều, bởi vì bây giờ đã là 2 giờ rưỡi chiều rồi, không hề nghi ngờ đã qua thời gian nghỉ giữa trưa.

"Trời ơi, mình nên làm gì bây giờ đây!"

Khúc Ưu Ưu nhìn tổng thanh tra của cô với một bộ dạng sợ hãi khóc không ra nước mắt, tổng thanh tra hừ lạnh một tiếng nói:

"Nhanh chóng mang theo hồ sơ tôi nhắc cô chuẩn bị trước đó đi đến phòng họp."

"Vâng, em đi qua ngay đây."

Cầm theo một số văn kiện đã được chuẩn bị xong từ lâu, Khúc Ưu Ưu chật vật đi theo sau lưng tổng thanh tra, rời khỏi bộ phận kinh doanh giữa ánh mắt quái dị của các đồng nghiệp khác.

Đi theo tổng thanh tra cử hành cuộc họp, làm xong bản tóm tắt nội dung hội nghị, Khúc Ưu Ưu lại có được một chút thời gian nghỉ ngơi, mà lúc này xấp xỉ gần đến giờ tan ca.

Lại nói tiếp thì mặc dù cô có phần buồn ngủ, nhưng một chút cũng không muốn về nhà, cho nên theo tổng thanh tra đi tiếp đãi các nhà quảng cáo trái lại cũng là một lựa chọn tốt. Thế nhưng chờ đến khi tiếp đãi xong rồi, cô lại không còn chỗ nào có thể đi được nữa, cũng chỉ có thể thành thành thật thật quay về nhà.

Khúc Ưu Ưu do dự một hồi, cuối cùng quyết định gọi điện thoại cho chị cả Võ Đình Đình của cô, hỏi xem một chút đêm nay cô có thể đến chỗ cô ấy ngủ hay không.

"Chị cả tan sở chưa?"

"Nhanh thôi, chị đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi đây, còn em, hôm qua không sao chứ?"

"Không có chuyện gì cả, chỉ là đầu có chút đau thôi, việc này... Buổi tối Đại Vĩ có đến chỗ chị ở lại không?"

"Anh ấy ra khỏi nhà rồi, buổi tối quay lại chỗ chị, thế nào, em muốn đến đây ngủ với chị hay sao?"

"Ha ha, em chính là đang nghĩ như vậy đấy, bất quá buổi tối em phải theo tổng thanh tra đi chiêu đãi mấy nhà quảng cáo, có thể sẽ rất khuya mới đến chỗ của chị được."

"Không sao cả, dù sao thì chị cũng muốn làm một đề án, lúc đó vừa làm vừa chờ em cũng được."

Cúp điện thoại của Võ Đình Đình, trong lòng Khúc Ưu Ưu may mắn thở phào nhẹ nhõm, lại nói tiếp nếu như không phải bạn trai của Võ Đình Đình ra khỏi nhà, cô thật sự là không có cách nào đi đến đó, bởi vì chỗ Võ Đình Đình thuê cũng là một gian nhà trọ nhỏ, chỉ có một phòng ngủ lớn.

Giải quyết xong chỗ đi lại buổi tối rồi, nỗi buồn phiền ở nhà của Khúc Ưu Ưu cũng bay biến mất, lúc này trong lòng chỉ còn lại cầu khẩn cho buổi tiệc thân mật buổi tối có thể nhanh chóng kết thúc.

Thế nhưng không như mong muốn chính là, cô đi theo tổng thanh tra không chỉ chiêu đãi mấy nhà quảng cáo uống rượu ăn tiệc thôi, sau đó còn đi đến hộp đêm.

Mấy nhà quảng cáo này đều rất hèn hạ bỉ ổi, thậm chí sau khi có được email của cô rồi, sau đó còn khốn nạn đến mức muốn tìm cô đi mướn phòng ngủ.

Nhìn những cô gái phong trần đứng thành ba hàng, từng cô gái đều trang điểm rất đậm, trong lòng Khúc Ưu Ưu vừa mâu thuẫn đồng thời cũng nhớ đến Mã Lương Siêu, lúc bình thường không phải cũng làm chuyện này sao?

Từng người một bên công ty quảng cáo kêu gái ra ngồi chung với bọn họ, trong quá trình bọn họ lại luôn nói đùa rằng muốn tìm một anh đẹp trai nào đó ngồi với Khúc Ưu Ưu, nhưng lại bị Khúc Ưu Ưu từ chối.

Lúng túng ngồi ở một góc ghế salon, Khúc Ưu Ưu cảm thấy trường hợp này thật sự không thích hợp với một cô gái như cô lúc này, nhiều lần cô rất muốn mở miệng hỏi tổng thanh tra rằng cô có thể về hay không, thế nhưng nghĩ đến mình vừa mới lên chức trợ lý, đồng thời làm cũng đặc biệt như nhau, cô e sợ cho tổng thanh tra sẽ càng không hài lòng với mình hơn nữa, cho nên cô cũng chỉ có thể cố gắng ở lại nơi này trong tình trạng một giờ dài như một năm.

Cả mấy người bọn họ bao gồm cả tổng thanh tra vừa đùa giỡn chơi trò chơi với mấy cô gái kia, vừa đến trò uống rượu giao bôi, lúc đầu còn chưa quá phận, nhưng không được bao lâu lại bắt đầu tình chàng ý thiếp, nhìn thấy cảnh đó trong lòng Khúc Ưu Ưu cảm thấy rất buồn nôn.

Khi trong khi cô đang tận lực dời sự chú ý của mình về hướng khác, tổng thanh tra của cô đột nhiên nhìn qua cô vẫy vẫy tay, ra hiệu cho cô đến đó.
Bình Luận (0)
Comment