Dịch: Hàn Phong Vũ
Hạ Thiên Kỳ nhìn vẻ mặt ngiêm túc của Triệu Tĩnh Thù, không khỏi kinh ngạc bật cười một tiếng:
"Tôi cũng không muốn bất lịch sự với cô đâu, cô làm gì mà như sống chết cũng không muốn nhận vậy chứ, thứ này có thể là đồ tốt, Mẫn Mẫn và Lãnh thần tôi còn không cho bao giờ, cố ý để lại cho cô, nếu như để bọn họ biết thì bảo đảm Mẫn Mẫn sẽ chửi bới tôi đúng một năm trời, còn Lãnh thần không chừng cũng sẽ chuẩn bị một cái hình nhân nhỏ mỗi ngày đều ghim tôi."
"Anh ít nói những thứ vô dụng này lại một chút, bây giờ anh tham gia nhiệm vụ đều có lệ quỷ, tính nguy hiểm của loại này nhất định cao hơn rất nhiều so với tôi, cho nên thứ thuận tiện thế này, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không thể nào nhận được."
"Cô xác định không muốn?" Hạ Thiên Kỳ bị Triệu Tĩnh Thù khiến cho có chút không biết làm sao.
"Không muốn." Thái độ của Triệu Tĩnh Thù vẫn rất cương quyết.
"Vậy được rồi."
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại cầm lấy hai chai nước thuốc thuật pháp bị trả lại, hạ kính xe xuống rồi ném thẳng ra ngoài.
Nhìn Hạ Thiên Kỳ cầm hai chai nước thuốc thuật pháp kia cứ như vậy mà ném thẳng ra cửa sổ, Triệu Tĩnh Thù nhất thời "a" lên một tiếng.
"Anh điên rồi sao, mau dừng xe lại cho tôi!"
"Không dừng, dù sao thì tôi đã đưa cho cô, cô không cần, vậy thì tôi thay cô vứt nó đi vậy."
"Anh... Tên thối vô lại này! Tôi muốn có chúng vậy có được hay chưa, anh nhanh chóng dừng xe lại cho tôi!"
"Cô xác định sao?"
"Xác định, được chưa!" Triệu Tĩnh Thù hoàn toàn bị Hạ Thiên Kỳ đánh bại.
"Tốt lắm, cô thoát y nhanh lên một chút, tôi đây đã sẵn sàng rồi."
"Đừng có chơi trò cù cưa với tôi, mau dừng xe lại ngay!" Triệu Tĩnh Thù liếc Hạ Thiên Kỳ một cái trắng mắt, trong lòng nóng như lửa đốt.
Cô không phải là kẻ ngốc, sao có thể cảm thấy hai chai nước thuốc thuật pháp này vô dụng cho được, lại nói tiếp thì không phải vì muốn cho Hạ Thiên Kỳ giữ lại để phòng ngừa ngộ nhỡ cái gì đấy sao. Kết quả không nghĩ đến Hạ Thiên Kỳ cứ như vậy mà cắt đứt đi, vung tay ném thẳng ra ngoài cửa sổ giống như ném rác vậy.
Hạ Thiên Kỳ vốn dĩ không chú ý gì đến ánh mắt khinh bỉ kia của Triệu Tĩnh Thù, lúc này lại nghe hắn thở dài nói:
"Vừa rồi cho cô, cô không nhận, hây giờ tôi ném đi rồi cô mới chịu, xem ra tôi chỉ có thể biến ra chúng lần nữa."
Nói xong rồi kèm theo điệu cười cợt nhã, Hạ Thiên Kỳ lại nhìn vào nắm đấm đang siết lại thổi mạnh một hơi, sau đó giả vờ kêu lớn:
"Hô biến!"
Sau đó hắn đưa bàn tay mở ra, trong đó có hai chai nước thuốc thuật pháp.
"Hạ Thiên Kỳ, đồ vô lại trời đánh nhà anh! Dám gạt tôi! Tôi còn thật sự cho anh ném ra ngoài!"
Đợi khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ đang trêu chọc cô, Triệu Tĩnh Thù nhất thời đánh cho Hạ Thiên Kỳ một trận thật mạnh tay, điều này cũng khiến cho Hạ Thiên Kỳ không thể không tấp xe vào lề dừng lại:
"Cô nghĩ tôi ngốc như cô sao, đồ tốt như vậy nói không cần là không cần. Với cô mà nói thì thứ hày rất có hiệu nghiệm. Nhưng với tôi thì lại không thể nào có giá trị cho được, bởi vì tôi còn có cơ hội lấy được."
"Anh thật sự quá đáng ghét!" Triệu Tĩnh Thù đã không biết nên nói thế nào với Hạ Thiên Kỳ nữa, tâm tình lúc này thật sự là vừa tức giận vừa buồn cười.
"Chờ lần sau tôi lấy được nữa, thì sẽ cho Mẫn Mẫn và Lãnh Nguyệt."
Sở dĩ Hạ Thiên Kỳ cầm hai bình nước thuốc thuật pháp này đưa cho Triệu Tĩnh Thù cũng không phải vì hắn có hảo cảm đặc biệt gì với Triệu Tĩnh thù, mà là bởi vì nếu so với Mẫn Mẫn và Lãnh Nguyệt, tình cảnh của Triệu Tĩnh thù trong nhiệm vụ chắc chắn nguy hiểm hơn nhiều.
Chớ nhìn Mẫn Mẫn hắn lúc bình thường hai ba câu phun ra, thế nhưng nếu bị đẩy ra làm con cờ thí thì gần như là không thể nào, còn Lãnh Nguyệt thì càng không cần phải nói, sức mạnh cứng rắn phô bày ra ở ngay đó, không bao lâu sau cũng sẽ thăng chức lên làm quản lý, đến lúc đó thì tự anh ta đi hoán đổi là được.
Con người của Hạ Thiên Kỳ này chính là một nhân vật có tư tưởng của người bình thường điển hình, anh đối tốt với tôi thì tôi sẽ hoàn trả lại gấp trăm lần, đối đãi với tôi không tốt, hoặc là tôi nhìn không thuận mắt, một khi bị hắn bắt được thời cơ thì đây tuyệt đối là đường vào chỗ chết, hơn nữa sẽ không có chút mềm lòng nào.
Hai người nói chuyện phiếm với nhau, đến hơn mười một giờ đêm mới quay trở lại biệt thự, sau khi trở về thì bọn họ lại tự mình về phòng riêng rửa mặt, chuẩn bị ngày mai gấp rút lên máy bay.
- -
Lúc này ở một nơi khác, thành phố Tuy Lăng.
Từ ngày nhìn thấy Mã Lương Siêu chết vô cùng thê thảm trong nhà kia, Khúc Ưu Ưu vốn là bị hoảng sợ quá độ nên phải nhập viện điều trị.
Nghe nói sau chuyện này, Võ Đình Đình và Đổng Phượng Thái đều có đến bệnh viện để thăm cô, thế nhưng cô lại không ngừng nhắc nhở các cô và bạn trai của các cô không được ở lại thành phố Tuy Lăng này, phải chạy trốn, nếu không thì sẽ trở nên giống Mã Lương Siêu.
Những lời này của cô đương nhiên không thể nào được mấy người Võ Đình Đình tiếp nhận, chỉ cảm thấy Khúc Ưu Ưu đang bị kích động, nghe xong cũng không đặt nặng trong lòng, còn nói sẽ thường xuyên đến thăm nom cô, dặn dò cô nghỉ ngơi thật tốt.
Còn như phía cảnh sát, sau khi nghe Khúc Ưu Ưu "nói ra chuyện vô nghĩa" thì lấy tinh thần có vấn đề làm lý do, đưa Khúc Ưu Ưu thẳng đến một bệnh viện tâm thần.
Sau khi Khúc Ưu Ưu đến nơi này rồi thì lại càng trở nên giống với một bệnh nhân tâm thần thật sự, tính cách càng lúc càng trở nên nóng nảy, những lời nói nhảm cũng trở nên càng ngày càng thường xuyên hơn.
Trong một quán nướng nằm bên đường, Đổng Phượng Thái và bạn trai Lý Long của cô, cùng với Võ Đình Dình và bạn trai Đại Vĩ của mình đang vừa ăn thịt nướng uống bia, vừa trò chuyện về đề tài có liên quan đến Khúc Ưu Ưu và Mã Lương Siêu:
"Đến bây giờ tôi vẫn vô cùng nghi ngờ, một con người hoạt bát cởi mở như Ưu Ưu làm sao có thể biến thành bệnh nhân tâm thần được chứ. Còn có, vì sao cô ấy lại biết Mã Lương Siêu chết thảm ở nhà? Chuyện này thật sự càng nghĩ càng kỳ lạ."
Mặc dù mối quan hệ với Mã Lương Siêu không tốt đẹp gì, thế nhưng dù sao cũng là người ở cùng phòng ký túc xá suốt bốn năm, tình cảm ít nhiều gì vẫn có một ít, có điều so với cái chết của Mã Lương Siêu, Võ Đình Đình và Đổng Phượng Thái vẫn quan tâm đến sự khỏe mạnh của Khúc Ưu Ưu nhiều hơn.
"Không phải Ưu Ưu đã nói rồi sao, nói Mã Lương Siêu là bị một người đàn ông có quai hàm nhọn, trên đỉnh đầu có một cái hố máu lớn bằng cái bát, cầm một cây búa lớn trên tay giết chết."
Khi Lý Long nghe Đổng Phượng Thái nói xong, nghiêm trang nói đến chuyện này.
"Nói cho anh biết, anh ngồi đó ít nói nhảm lại đi, nếu như trên đầu anh có một hố máu lớn bằng một cái bát, xem xem anh còn có thể đi giết người được nữa không. Cái này rõ ràng cho thấy là Ưu Ưu đang nói mê sảng, cô ấy đã bị như vậy rồi, vì sao anh có thể đem cô ấy ra đùa giỡn như vậy!"
Đổng Phượng Thái có chút khó chịu với lời châm chọc của bạn trai cô, Lý Long nghe xong thì vội vàng giải thích:
"Anh không có nói lời châm chọc, anh chỉ muốn nói vì sao Ưu Ưu lại vô duyên vô cớ nói ra những lời như vậy. Vì sao hắn ta lại là một người dàn ông có quai hàm nhọn, mà không phải là phụ nữ có quai hàm nhọn?"
"Ý của anh là nói, Ưu Ưu đã từng gặp qua hung thủ giết chết Mã Lương Siêu kia rồi sao?"
Võ Đình Đình không xác định hỏi.
"Đúng, anh cảm thấy Ưu Ưu nhất định đã từng gặp qua hung thủ kia, nên mới nói như vậy."
"Thế nhưng việc này lại không phụ hợp với logic tí nào, cho dù Ưu Ưu có gặp qua hung thủ kia rồi, nhưng lời nói của cô ấy cũng không thể tin được, bởi vì người bình thường làm sao có thể có một cái hố máu lớn như cái bát trên đầu mà còn sống được? Hơn nữa còn có thể giết người?
Hơn nữa, nếu thật sự như vậy, cảnh sát đã sớm phát lệnh truy nã hung thủ toàn thành phố rồi, làm sao có thể vẫn còn nghi ngờ Ưu Ưu, hay thậm chí là bạn trai của Mã Lương Siêu?"
"Đúng rồi, vừa nghe anh nói như vậy tôi mới nhớ tới, đêm hôm đó khi Ưu Ưu ở trong nhà tôi, trái lại có nói về một chuyện với tôi."
Lúc này Võ Đình Đình bừng tỉnh như nhớ ra cái gì đó, sắc mặt cũng theo đó mà trở nên cổ quái.
"Ưu Ưu nói chuyện gì với cô?"
Mấy người Đổng Phượng Thái mở miệng đồng thanh hỏi.
"Cô ấy đã nói cho tôi biết thứ cô ấy nhìn thấy trong đêm chúng ta tụ tập ở nhà cô ấy, hiện tại hồi tưởng lại, khi đó cô ấy cũng có chút bất thường."