Dịch: Hàn Phong VũNghe được tình hình của Khúc Ưu Ưu, Triệu Tĩnh Thù tức khắc bắt đầu chất vấn bác sĩ:
"Anh xác định Khúc Ưu Ưu thật sự có vấn đề về mặt tinh thần sao?"
"Cái này đương nhiên có thể xác định."
Bác sĩ không biết vì sao Triệu Tĩnh Thù lại đột ngột hỏi mình như vậy, chỉ có điều nhìn sắc mặt tái nhợt của Triệu Tĩnh Thù, anh ta cũng không dám nói thêm gì nữa.
"Người khỏe mạnh đột nhiên bị đưa đến nơi này, đoán chừng chỉ có thể chờ đợi thành người điên!"
Nghe Triệu Tĩnh Thù nói như vậy, bác sĩ có chút khó kiềm chế, lúc này mới nghiêm túc trả lời:
"Nơi này là bệnh viện, là nơi giúp những bệnh nhân kia bình phục về mặt tinh thần, cô nói như vậy khó tránh có chút quá đáng rồi."
"Tốt nhất là tôi cứ quá đáng đi."
Triệu Tĩnh Thù nghe xong cũng không nói thêm gì nữa, trong lòng bác sĩ kia cũng rất không thoải mái, nhưng cũng may mà không đến mức nửa đường quăng gánh không làm, vẫn tiếp tục dẫn bọn họ đi đến chỗ gian phòng chăm sóc Khúc Ưu Ưu.
Đứng ở ngoài cửa phòng giám sát, nhìn xuyên qua tấm thủy tinh trên cánh cửa có trang bị hàng rào sắt, có thể thấy Khúc Ưu Ưu đang bị cố định nằm trên giường, đầu vẫn không nhúc nhích.
Có lẽ sợ Hạ Thiên Kỳ hiểu lầm, lúc này vị bác sĩ kia mới giải thích nói:
"Chúng tôi làm như vậy là sợ cô ấy làm tổn thương bản thân, thật sự chỉ là bất đắc dĩ."
"Ừ, mở cửa cho chúng tôi vào trong đi."
Hạ Thiên Kỳ cũng lười nói nhảm với tay bác sĩ này, bác sĩ nghe xong thì gật đầu một cái, lại mở cửa phòng bệnh ra, cùng Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù đi vào phòng.
Sau khi đi vào, anh ta lại cúi người xuống nói với Khúc Ưu Ưu bị trói trên giường:
"Bọn họ là cảnh sát, muốn xem xét tình hình của cô một chút, đồng thời muốn hỏi cô một vài vấn đề."
"Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy bọn họ, các người cút hết đi cho tôi! Cút ra ngoài!"
Nghe lời giới thiệu của người bác sĩ, vốn là Khúc Ưu Ưu vẫn còn tương đối bình tĩnh, lúc này lại lập tức gầm thét lên.
Thấy vậy, trên nét mặt người bác sĩ cũng biểu hiện ra sớm có dự liệu, quay về phía Triệu Tĩnh thù nói:
"Bây giờ hai người cũng nhìn thấy rồi, tâm trạng của cô ấy rất không ổn định."
"Thế này đi, anh đi ra ngoài trước một chút, chúng tôi ở lại hỏi cô ấy vài vấn đề."
"Được rồi."
Người bác sĩ thấy Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù vẫn không có chút ý tứ muốn rời đi, hắn cũng không nhiều lời khuyên răn gì nữa, chỉ ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại rồi rời đi.
"Cút! Tôi không muốn gặp đám cẩu vật các người!"
Khúc Ưu Ưu vẫn đang rất tức giận mắng.
"Tôi mặc kệ cô đây là điên thật hay giả điên, bây giờ cô lập tức yên lặng lại một chút cho tôi!"
Hạ Thiên Kỳ nói xong, vốn tưởng rằng Khúc Ưu Ưu sẽ trở nên yên lặng hơn, lại không nghĩ rằng Khúc Ưu Ưu càng bắt đầu trở nên trầm trọng hơn nữa:
"Cái gì tôi cũng sẽ không nói! Cái gì cũng không biết! Khiến tôi trở nên không muốn sống nữa, các người không xứng đáng!"
"Trách không được cô lại bị giam lại ở nơi này, chỉ một dáng vẻ như người bị bệnh tâm thần này của cô thôi, không liên quan thì ai dám nhốt cô lại?"
Hạ Thiên Kỳ thấy Khúc Ưu Ưu không phối hợp, lời nói của hắn cũng biến thành khó nghe hơn.
"Thiên Kỳ, để cho tôi nói chuyện với cô ấy đi."
Triệu Tĩnh Thù ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ giao lại cho cô xử lý, Hạ Thiên Kỳ gật đầu rồi đi đến bên cạnh cửa phòng bệnh, cũng không quan tâm nơi này có phải phòng bệnh hay không, trực tiếp rút một điếu thuốc lá trong gói thuốc, châm lên sau đó bắt đầu hút.
"Có lẽ cô có chút hiểu lầm với những cảnh sát trước đó, thế nhưng tôi có thể đảm bảo với cô, chúng tôi tuyệt đối không giống bọn họ.
Vì chúng tôi tin lời cô nói, cũng tin cô là người hoàn toàn bình thường."
Có lẽ là chất giọng dịu dàng của Triệu Tĩnh Thù khiến Khúc Ưu Ưu nghe rất thoải mái, tiếng chửi rủa của Khúc Ưu Ưu rốt cuộc cũng ngừng lại, nhưng lại trở nên trầm mặc hơn.
Thấy Khúc Ưu Ưu nghe lọt được, Triệu Tĩnh Thù lại bắt đầu nhẹ nhàng nói:
"Trường hợp của cô chúng tôi đã tìm hiểu qua, cô nói người bạn học thời đại học kia của cô là bị một con ác ma giết chết, một điểm này chúng tôi đặc biệt tin tưởng.
Cũng vì chúng tôi tin tưởng lời nói của cô, cho nên mới cố ý đến đây gặp cô, vừa giúp chúng tôi, cũng là giúp chính cô."
Đôi mắt mang theo oán hận của Khúc Ưu Ưu không ngừng chớp nháy, rất nhanh sau đó, hai hàng nước mắt tràn đầy uất ức lại theo hai hốc mắt của cô chảy xuống:
"Tôi thật sự không mắc bệnh tâm thần, tôi thật sự không nói dối, nhưng vì sao tất cả mọi người lại không tin tôi, ngay cả cha mẹ tôi cũng cảm thấy tôi đã phát điên rồi... Tại sao lại như vậy..."
"Không phải tất cả mọi người, vì vẫn còn chúng tôi tin tưởng cô, chúng tôi sẽ giúp đỡ cô rời khỏi nơi này, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải nói cho chúng tôi biết tất cả chuyện mà cô biết."
"Các người tin tôi sao?"
"Đúng vậy."
"Không!" Không biết Khúc Ưu Ưu vừa nghĩ đến điều gì, lúc này lại thấy cô đột nhiên mở to hai mắt, vùng vẫy hét lên:
"Xem như các người có tin tôi đi nữa thì cũng không giúp tôi được, nó sẽ không bỏ qua cho tôi, sẽ không bỏ qua...!"
"Nó là ai?"
"Nó là ác ma! Mã Lương Siêu đã bị nó giết chết!"
"Khúc Ưu Ưu! Cô nhìn thẳng vào mắt tôi đi, cô là người bình thường, mà người bình thường thì có thể điều khiển tâm tình của mình, tôi nói rồi, chúng tôi sẽ giúp đỡ cô, mặc dù nó có là một con ác ma đi nữa, chúng tôi cũng có thể giúp đỡ cô đến cùng, cô nghe có hiểu không?"
Vừa bị Triệu Tĩnh Thù gọi như vậy, Khúc Ưu Ưu gật đầu có chút mù mờ, tâm tình cũng bình phục được rất nhiều.
Thấy vậy, Triệu Tĩnh Thù cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nhẹ giọng hỏi:
"Vì sao cô biết người bạn học kia của cô sẽ xảy ra chuyện?"
"Bởi vì tôi đã nói ra bí mật tuyệt đối không thể nói ra."
"Bí mật gì?"
"Tôi không thể nói, nếu như bây giờ tôi nói ra, con ác ma kia sẽ giết tôi ngay bây giờ!"
"Cô đã nói ra bí mật kia rồi, bởi vì người bạn học kia của cô đã chết, tôi nói không sai chứ?"
"Vì sao cô lại biết?" Khúc Ưu Ưu nhìn Triệu Tĩnh Thù khó có thể tin được.
"Cái này cũng không quan trọng, vì chuyện bí mật một khi đã có người biết thì cũng không thể xem là bí mật nữa, nếu cô không muốn bị con ác ma kia làm hại, thì cô phải phối hợp với chúng tôi, nói ra toàn bộ những gì cô biết, có như vậy chúng tôi mới có thể nghĩ biện pháp giúp cô."
Mặc dù Triệu Tĩnh Thù đã nói đủ rõ ràng rồi, thế nhưng Khúc Ưu Ưu vẫn không ngừng lắc đầu.
Hạ Thiên Kỳ thấy bên Triệu Tĩnh Thù vẫn không có kết quả, hắn ném đầu lọc thuốc lá còn lại xuống mặt đất, đi thẳng tới trước giường bệnh của Khúc Ưu Ưu, không chút nghĩ ngợi mà lập tức bẻ gãy đai sắt kìm hãm tứ chi của cô lại.
"Nhìn thấy không, chúng tôi cũng không phải người bình thường."
Có lẽ do ở bệnh viện tâm thần nói những lời như vậy có chút kỳ quái, nhưng sau đó Hạ Thiên Kỳ lại bổ sung thêm một câu nói:
"Con ác ma muốn làm hại đến cô kia, nó thật sự có tên gọi là quỷ vật, mà chúng tôi thì lại là lấy thầy trừ quỷ làm nghề nghiệp, là khắc tinh của nó.
Có thể nói trên đời này ngoại trừ chúng tôi ra thì ai cũng không giúp được cô, nếu như cô còn cái kiểu hỏi gì cũng không nói như vậy, nếu như còn tiếp tục bào mòn sự kiên trì của chúng tôi, thì chỉ sợ cô cũng chỉ có thể bị nhốt trong cái bệnh viện tâm thần này chờ chết thôi."
Nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ cố ý nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ vinh dự, rồi nhìn qua Khúc Ưu Ưu nói:
"Chúng tôi cho cô thời gian năm phút cân nhắc, là muốn ở lại chỗ này chờ chết hay nói hết những chuyện cô biết ra, rồi chúng tôi giúp cô sống sót, cái quyền lựa chọn này là ở cô, cô cứ suy nghĩ cho thật kỹ đi."
Nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại ra hiệu cho Triệu Tĩnh Thù đi ra ngoài phòng bệnh chờ, để cho Khúc Ưu Ưu suy nghĩ thật kỹ rồi sẽ gọi bọn họ.
Thế nhưng không đợi đến khi bọn họ ra khỏi phòng bệnh, Khúc Ưu Ưu lại kêu khóc gọi bọn họ lại:
"Tôi không muốn chết! Tôi muốn sống! Van xin các người giúp tôi tôi với..."