Dịch: Hàn Phong Vũ
"Vừa rồi thấy các người vẫn còn rất hăng máu, lời nói còn rất đoạn tuyệt với nhau, sao bây giờ lại cầu xin tha thứ cho bọn họ?"
Hạ Thiên Kỳ phát hiện Khúc Ưu Ưu còn là một người bề ngoài ăn nói chua ngoa nhưng tâm lại là đậu hủ, hoặc có thể nói cô là một người lòng dạ mềm yếu nhưng bề ngoài ác độc.
"Có thể nếu đổi lại tôi là họ, nói không chính xác thì cũng sẽ giống như họ không tin tưởng tôi lúc này thôi, nói lại thì, trước kia họ đều đối xử rất tốt với tôi, cha mẹ tôi cũng không tin tôi, thì huống chi là bạn bè không có chút huyết thống chung nào chứ.
Cho nên tôi van xin các người hãy cố gắng giúp đỡ bọn họ, nếu bọn họ tin đây là sự thật thì nhất định sẽ vô cùng hoảng sợ."
"Chúng tôi sẽ dùng hết khả năng, cái này cô không cần lo lắng."
Triệu Tĩnh Thù gật đầu, cho Khúc Ưu Ưu một lời hứa.
- -
"Chị cả, chị cả chị chờ em một chút."
Một bên Đổng Phượng Thái vừa gọi với theo Võ Đình Đình đang nổi giận đùng đùng đi ở phía trước, một bên vừa đi theo Đại Vĩ bước nhanh đuổi theo mình.
Bị Đổng Phượng Thái và Đại Vĩ đuổi theo, Võ Đình Đình bất giác đi chậm lại, Đổng Phượng Thái lại thở hổn hển khuyên nhủ:
"Chị cả chị cũng đừng tức giận vì Ưu Ưu như vậy, chắc chắn không phải Ưu Ưu cố tình nói như vậy, cô ấy là người thế nào cúng ta đều biết rất rõ mà."
"Ý hai người nói là tôi cố tình phân cao thấp với cô ta sao? Mấy ngay nay, không ngày nào chúng ta không lo lắng cho cô ta, nhưng cô ta thì sao? Trái lại còn nói chúng ta không tin cô ta, chúng ta rất không có suy nghĩ!
Ngoài ra vừa rồi tôi có nói gì quá đáng hay sao? Tôi chỉ muốn cô ta xác nhận bản thân không có chuyện gì mới xuất viện, đây cũng là vì suy nghĩ cho sự khỏe mạnh của cô ta!"
"Những thứ này em đều biết, có thể bên trong tâm tưởng của Ưu Ưu thật sự đã từng rất không tốt, ngoài ra cũng khiến cho chúng ta không được phép nghĩ sai hết.
Mặc dù chuyện này nghe vào có chút quỷ dị, nhưng hiện tại ít nhiều gì em cũng tin một chút."
"Được, các người đi tin cô ta đi, đừng tin tôi, là tôi muốn hại chết các người, vậy được chưa!"
Võ Đình Đình nói xong lại vung một tay hất Đổng Phượng Thái ra khỏi mình, xem dáng vẻ trái lại cũng có chút ý tứ muốn cắt đứt quan hệ với Đổng Phượng Thái.
"Không phải em có ý đó..."
Đổng Phượng Thái chưa từng bị Võ Đình Đình hất tay một cái thế này bao giờ, lúc này cũng tủi thân khóc nấc lên:
"Chị nói chuyện này là thế nào đây, vì chuyện vụn vặt như vậy mà, chị em tốt... Chị em tốt cũng không làm được nữa, bạn trai cũng mất rồi, sao em lại xui xẻo như vậy chứ..."
Đổng Phượng Thái vừa nói một bên vừa khóc thút thít. Có lẽ là nghĩ Đổng Phượng Thái vẫn còn chưa thoát ra khỏi bóng tối thất tình, lúc này sắc mặt khó coi của Võ Đình Đình ít nhiều gì cũng có phần giảm bớt đi, cũng cảm giác được lời nói vừa rồi của mình có chút khó nghe, thở dài một cái quay lại nói với Đổng Phượng Thái:
"Vừa rồi là do chị nổi giận với Ưu Ưu quá, em đừng để trong lòng."
Chuyện của hai người phụ nữ, Đại Vĩ xem như là đàn ông chắc chắn sẽ không tiện mở miệng, mãi đến khi tình hình của hai người đều có chút bình tĩnh trở lại rồi, lúc này anh ta mới khuyên nhủ với vị trí là người thứ ba:
"Ưu Ưu vừa mới trải qua những chuyện như vậy, trên tâm tình ít nhiều gì có chút không ổn định, bên này tâm tình chúng ta cũng không tốt hơn được bao nhiêu, cho nên ầm ĩ đôi câu cũng rất bình thường, bạn bè ấy mà, ở cùng một chỗ chắc chắn có thời gian mâu thuẫn ầm ĩ, chờ đến khi tất cả mọi người tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút thì lại không có việc gì cả.
Hai ngày nữa chúng ta hẹn riêng Ưu Ưu ra ngoài, uống chút bia, ăn một bữa cơm, cái ngăn cách này rồi sẽ được giải quyết ngay thôi."
"Em mới không muốn gặp mặt cô ta, sau này cô ta là cô ta, em là em."
Võ Đình Đình vẫn mạnh miệng nói như cũ.
"Nếu như em thật sự có thể làm được chuyện đoạn tuyệt quan hệ với Ưu Ưu thì đây cũng không còn là em nữa rồi, người ta vẫn luôn gọi em một tiếng chị cả, hai tiếng cũng là chị cả, em lấy tư cách là chị cả mà đến ngay cả một chút độ lượng bao dung ấy cũng không có sao?
Em gái ấy mà, khó tránh sẽ có lúc làm những chuyện khến cho chị gái mình mất hứng, thế nhưng em làm chị gái cũng không thể so đo từng tí với em gái mình như vậy được, thế này không sai gì chứ?"
Đại Vĩ hiểu rất rõ người bạn gái này của mình l người như thế nào, nếu không thể nói rõ ràng về lý lẽ, mà lại để cô cảm giác mình bên này quả thật cũng có chút sai lầm, khó tránh khỏi cô thật sự sẽ cắt đứt quan hệ với Khúc Ưu Ưu.
May mà lời khuyên của anh ta có tác dụng, lúc này Võ Đình Đình cũng không nói thêm gì nữa, chỉ do dự gật đầu một cái.
Thấy Võ Đình Đình không còn chuyện gì nữa, lúc này Đại Vĩ lại đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, quay lại nhìn Đổng Phượng Thái hỏi:
"Em và Lý Long cũng vì chút chuyện vụn vặt thế này mà chia tay sao? Em không cảm thấy rất không đáng hay sao, con người Lý Long kia cũng tốt vô cùng, cũng do thường ngày em không hay để cho anh ta chút mặt mũi, dù anh ta có đối xử tốt với em thế nào đi nữa, ở nhà muốn làm gì cũng được, thế nhưng khi bước ra ngoài thì vẫn phải giữ lại chút thể diện cho đàn ông."
Khi Đại Vĩ đang nói những lời này, Võ Đình Đình trợn mắt nhìn anh ta liếc một cái không quá cao hứng, hiển nhiên là thường ngày cô ta cũng thuộc về loại không chừa thể diện cho đàn ông điển hình.
"Em không muốn chia tay, thế nhưng nói cũng nói ra miệng rồi, anh ta nhất định không thương em, không nói sẽ quay lại hay đến tìm em."
Đổng Phượng Thái nói đến Lý Long, lại không nhịn được mà bật khóc.
"Anh ta không đi tìm em, em cũng sẽ không đi tìm anh ta? Còn nữa là em cũng đừng suy nghĩ bi quan quá như vậy, nói không chừng Lý Long không đi tìm em là vì vẫn chưa nguôi giận, dù sao lời chia tay là em nói ra, hơn nữa còn là loại chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, nếu đổi lại là người nào khác cũng sẽ tức giận ghê gớm.
Nên muốn chờ hai ngày nữa hết giận, mới gọi điện thoại đến tìm em."
"Thật vậy sao? Lý Long còn có thể quay trở lại để tìm em sao?" Lời nói của Đại Vĩ khiến cho đôi mắt ảm đạm của Đổng Phượng Thái sáng lên, tâm tình thoáng chốc đã khá hơn rất nhiều.
Đương nhiên Đại Vĩ không biết Lý Long còn có thể hòa thuận với Đổng Phượng Thái nữa hay không, thế nhưng anh ta chắc chắn không thể chặt gãy hy vọng của Đổng Phượng Thái, cho nên chỉ có thể gật đầu xác định nói:
"Cái này chắc chắn không thành vấn đề, anh cũng là đàn ông, anh rất hiểu anh ta."
Thấy Đại Vĩ chắc chắn như vậy, Đổng Phượng Thái cũng nở nụ cười tin tưởng, bất quá vẫn có chút bận tâm nói:
"Mấy ngày nay không biết Lý Long này đã chết ở nơi nào rồi, nếu không thì em gọi điện thoại cho anh ta hỏi thăm một chút vậy."
Đổng Phượng Thái nói xong rồi đưa tay lấy điện thoại di động trong túi xách ra, muốn gọi điện thoại đến cho Lý Long, nhưng vào lúc này, điện thoại di động của cô lại đột nhiên vang lên.
Gọi điện đến là một dãy số xa lạ, cô nghi ngờ nhấn nút nhận điện thoại, lại nghe giọng của một người đàn ông lạ vang lên trong điện thoại di động:
"Chào cô, tôi làm việc ở sở cảnh sát khu vực Liễu Vân, cô có quen biết Lý Long đúng không?"
"Sở cảnh sát? Vâng, tôi... Tôi có quen biết anh ta, tôi là người yêu của anh ấy, xin hỏi Lý Long thế nào rồi?"
Nửa phút sau, điện thoại di động của Đổng Phượng Thái rơi xuống đất, còn như cô, hai mắt cũng mờ dần đi rồi chìm vào hôn mê bất tỉnh.
- -
Đi ra khỏi bệnh viện đã nhanh chóng đến mười giờ đêm, hai mắt Đổng Phượng Thái sưng húp lên rất nặng, còn tâm tình trong lòng Võ Đình Đình và Đại Vĩ cũng bị áp lực đè nặng như vậy.
Lý Long đã chết.
Sở dĩ người của sở cảnh sát khu vực Liễu Vân gọi điện thoại đến cho Đổng Phượng Thái, mục đích chính là muốn đề nghị Đổng Phượng Thái đến nơi đó để xác nhận thi thể.
Thế nhưng bất kể bọn họ có cầu nguyện trên đường đến nơi thế nào đi nữa, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia của Lý Long, tất cả hy vọng lại hoàn toàn tan vỡ.
Trong thời gian Lý Long dừng lại nằm ở nơi ấy, trên đầu bị đập một cái hố máu lớn bằng cái bát, trên mặt anh ta không có bao nhiêu đau đớn, hoặc là có thể nói còn hơn cả đau đớn, biểu hiện nhiều nhất trên khuôn mặt tràn đầy tử khí kia của anh ta kia chỉ là vẻ sợ hãi.
Không thể nghi ngờ, trước đó anh ta bị sát hại chính là vì sự vật nào đó, hay hoặc là sự xuất hiện của người kia mà tràn đầy sợ hãi.
Phương pháp sát hại như thế này cũng giống như người đêm hôm đó, vì Đổng Phượng Thái đang chìm đắm trong nỗi đau đớn khi bạn trai chết một cách bi thảm nên không cảm giác được gì, thế nhưng trong đầu Đại Vĩ và Võ Đình Đình thì lại không khỏi hồi tưởng lại lời nhắc nhở mà trước kia Khúc Ưu Ưu từng nói với bọn họ.
Một người đàn ông có phần quai hàm rất nhọn, trên đầu có một cái lỗ máu lớn bằng cái bát, cầm trong tay một cây búa lớn.
Không, Khúc Ưu Ưu gọi người đàn ông này là ác ma!