Dịch: Hàn Phong Vũ
"Anh xác định báo cảnh sát có tác dụng gì không?"
Võ Đình Đình nhìn Đại Vĩ cười lạnh một tiếng:
"Chẳng lẽ anh đã quên khi đó Khúc Ưu Ưu làm gì để bị đưa vào bệnh viện tâm thần rồi sao? Ngay cả cảnh sát của thành phố Tuy Lăng cũng cảm thấy Khúc Ưu Ưu điên thật rồi, mà đây là nơi nào chứ, ở nơi này chỉ là một huyện thành nhỏ, anh cảm thấy đổi lại cảnh sát nơi này đến có thể tin tưởng chúng ta? Thì có thể giúp được chúng ta?
Dĩ nhiên anh cũng có thể thử một chút, chỉ có điều anh phải mượn điện thoại di động của ông chủ quán trọ."
Võ Đình Đình nói xong cũng không để ý Đại Vĩ làm gì nữa, lại xốc chăn trên giường đắp lên hơn nửa người.
Đại Vĩ nhìn Võ Đình Đình hoàn toàn không có tâm tư chú ý đến hắn, suy nghĩ một chút rồi cũng không nói gì đến sẽ báo cảnh sát nữa, bởi vì Võ Đình Đình thật sự nói không sai, nếu thật sự cảnh sát có thể tin, có thể quản được chuyện này, thì Khúc Ưu Ưu sẽ không bị xem như một người điên rồi bị đưa vào bệnh viện tâm thần, Lý Long cũng sẽ không bị giết chết.
Khóa trái cửa phòng lại, đợi đến khi thử nghiệm nhiều lần cho đến khi xác định được người bên ngoài không cách nào vào phòng, Đại Vĩ mới quay trở lại trên giường.
Nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ đeo tay, thời gian đã đến bày giờ tối, theo cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn đường sáng lờ mờ trên con đường quốc lộ phía đằng xa.
Im lặng ngồi như vậy đến hơn một tiếng đồng hồ, trong thời gian này bất kể là Đại Vĩ hay Võ Đình Đình đều không nói gì, mấy lần Đại Vĩ quay đầu lại nhìn Võ Đình Đình nằm trên giường, muốn tìm một đề tài để trò chuyện, nhưng lại không xác định được có phải Võ Đình Đình đã ngủ rồi hay không.
Hôm qua ngủ không được ngon giấc, sáng sớm hôm nay còn bị mẹ Võ Đình Đình gọi dậy, Đại Vĩ cảm thấy hai mắt của mình cay cay, mí mắt cũng nặng nề đến mức không ngừng rũ xuống.
Thế nhưng cái cảm giác bất an mãnh liệt trong lòng kia lại khiến cho tinh thần hắn đặc biệt tỉnh táo, hoàn toàn không có đến nửa điểm ý tứ nào muốn đi nghỉ ngơi.
Thật sự ngồi không yên, Đại Vĩ mở tivi lên, tùy tiện thay đổi kênh số đang phát trên tivi một chút, sau đó anh lại cởi quần áo đi vào phòng vệ sinh.
Tiếng nước chảy ào ào hoàn toàn chiếm lấy sự tĩnh mịch bao trùm khắp gian phòng, Đại Vĩ cố tình pha vào rất ít nước ấm, bởi vì cảm giác khi nước lạnh rơi trên người sẽ khiến cho tâm tình đang vô cùng rối rắm của hắn rời ra được một chút.
Trên giường, Võ Đình Đình vẫn duy trì tư thế như trước, trên thực tế cô vẫn chưa ngủ được ngay, vì vừa nhắm mắt lại, trong đầu lại tràn đầy các loại hình ảnh không hay ho. Như người nhát gan vừa mới xem phim kinh dị vậy, trong đầu có thể sinh ra đủ các loại hình ảnh quỷ quái đột nhiên ẩn hiện không thể khống chế được.
Bây giờ Võ Đình Đình chính là như vậy, trong lòng cô rõ ràng rất sợ con ác ma kia sẽ tìm được bọn họ, nhưng trong đầu cô càng không ngừng lóe ra cái hình ảnh sẽ bị con ác ma kia tìm được.
Cô nghĩ đến bóng dáng của con ác ma kia chậm rãi hiện lên trên cửa sổ, nghĩ đến con ác ma kia đột nhiên chui ra ngoài từ dưới gầm giường, càng nghĩ đến giờ này phút này con ác ma kia... Đang đứng ngay ngoài cửa phòng của cô!
"Rầm rầm rầm..."
Võ Đình Đình đang suy nghĩ không thể khống chế được, lại nghe trên cửa đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng vang liên tục, Võ Đình Đình bị dọa sợ đến mức bật dậy như phản xạ có điều kiện, một bên vừa hô lên gọi Đại Vĩ đang tắm rửa, một bên lại giương ánh mắt hoảng loạn nhìn chăm chăm vào cửa phòng.
"Đại Vĩ! Đại Vĩ!"
Vì cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt, tiếng nước chảy lại đặc biệt lớn nên mặc dù Võ Đình Đình kêu lên rất lớn tiếng, thế nhưng Đại Vĩ vẫn không có chút phản ứng nào, lúc này vẫn còn đang ngước đầu lên, cảm nhận từng giọt nước lạnh lẽo rơi xuống từ vòi hoa sen.
Cửa phòng vẫn đang rung động kịch liệt, tựa như bên ngoài đang có một tên lưu manh vô cùng hung hãn đang nhịn không được mà cầm tay nắm cửa giật mạnh liên tục.
Võ Đình Đình thấy kêu mấy tiềng liền mà Đại Vĩ không có chút phản ứng, cô cũng không tiếp tục đi làm việc vô dụng này thêm nữa, lúc này nhảy xuống khỏi giường, bước nhanh đến phòng vệ sinh nắm tay nắm cửa kéo mạnh:
"Bên ngoài có người! Anh đừng có lo tắm nữa!"
Cũng cho đến tận lúc này, Đại Vĩ mới nghe được giọng của Võ Đình Đình, giơ tay lên tắt máy nước nóng đi, nhìn Võ Đình Đình có chút mờ mịt:
"Sao vậy?"
"Có người! Có người muốn xông tới!"
Nghe Võ Đình Đình nói có người muốn xông tới, nhìn lại khuôn mặt vì bị sợ hãi mà gần như trở nên vặn vẹo kia, hai chân của Đại Vĩ tức khắc bắt đầu run rẩy không ngừng, thế nhưng vốn là đàn ông cho nên lúc này anh nhất định không thể chùn bước được, chỉ có thể kiên trì nhìn Võ Đình Đình trấn an nói:
"Đừng sợ, có anh ở đây rồi, bây giờ anh đi xem một chút, không chừng là ông chủ của quán trọ nữa."
Đại Vĩ cố gắng hết sức tìm lý do thuyết phục Võ Đình Đình, đương nhiên, đồng thời cũng là vì thuyết phục chính bản thân hắn, tùy tiện dùng khăn tắm của quán trọ lau sơ qua thân thể, rồi chỉ mặc vào một cái quần lót, lại đi đến cạnh cửa.
Thế nhưng trong quá trình, anh lại không hề nhìn thấy tình hình nào như Võ Đình Đình nói với anh phát sinh ra, cũng không có người nào muốn cố gắng xông vào phòng.
Nuốt nước bọt không ngừng, Đại Vĩ đưa lỗ tai dán sát trên cửa, nín thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thế nhưng bên ngoài lại yên tĩnh đến đáng sợ, vốn dĩ hoàn toàn không nghe được bất cứ âm thanh nào.
"Có ai không?"
"Có ai bên ngoài không?"
Đại Vĩ thử hỏi vài câu, nhưng cũng giốn như tình hình trước đó vậy, ngoài cửa vẫn đặc biệt yên tĩnh như cũ.
"Ngoài cửa hình như cũng không có người?" Đại Vĩ quay đầu nhìn Võ Đình Đình như đang kỳ vọng phía sau nói.
Võ Đình Đình vẫn bị vây vào trong cơn hoảng loạn trước đó, ánh mắt mở to nhìn Đại Vĩ chăm chăm, thân thể đang run lên kịch liệt không thể khống chế.
Không để ý bên ngoài thật sự không có người, hoặc không có người giả, Đại Vĩ cũng không tiện mở cửa, mà là lần nữa quay trở về bên mép giường rồi ngồi xuống, cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Võ Đình Đình nói:
"Bất kể là thật sự có người xông tới, hay là kiểu thế nào đi nữa, chúng ta cũng sẽ không mở cửa."
"Tuyệt đối không được mở cửa!"
Võ Đình Đình kêu to sợ hãi.
"Yên tâm đi, có anh ở đây rồi, chắc chắn sẽ không để cho bất cứ kẻ nào xông vào đây."
Đại Vĩ nói xong, Võ Đình Đình lại giống như vừa nghĩ đến điều gì, lúc này lại thấy cô giơ tay lên chỉ về hướng cửa sổ:
"Còn có cửa sổ! Đóng cửa sổ lại đi!"
Đại Vĩ làm theo như những gì Võ Đình Đình yêu cầu, cầm cửa sổ vốn là mở ra một khe hở lúc này cũng đóng lại, sau khi đã xác nhận cửa đã được khóa từ bên trong, lúc này vẻ mặt Võ Đình Đình mới giãn ra một chút.
Chỉ có điều vừa mới trải qua một sự việc như vậy rồi, bất kể là Võ Đình Đình hay là Đại Vĩ, lúc này đều là hoàn toàn không ngủ được, lưng hai người dán sát vào vách tường, hai bên ôm lấy đối phương, dùng cách này chống đỡ lại sự sợ hãi đang xâm lấn.
Thời gian chậm chạp trôi qua, 9 giờ, 10 giờ, 11 giờ...
Trong lúc vô tình Võ Đình Đình và Đại Vĩ ngủ thiếp đi.
Trong căn phòng vẫn yên tĩnh đáng sợ, trong dãy hành lang đen như mực ngoài cửa không nhìn thấy đến nửa cái bóng người.
Bên ngoài nổi lên từng cơn gió rất mạnh, từng hạt mưa rơi xuống, không ngừng gõ lên cánh cửa sổ bị khóa chặt lại.
Mà đúng lúc này, một chuỗi tiếng điện thoại di động có chút chói tai lại đột ngột vang lên từ trong góc phòng.
Đại Vĩ và Võ Đình Đình đều bị tiếng chuông này làm cho giật mình tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại bọn họ đều hoảng hồn, ánh mắt theo bản năng đều bắt đầu dò xét bất định trong gian phòng.
"Đại Vĩ, điện thoại đến?"
"Điện thoại của ai? Điện thoại di động của anh đã bị em vứt bỏ rồi, điện thoại di động của em đã bị đập vỡ, làm sao có thể còn có điện thoại gọi đến chứ!"
Đại Vĩ hoảng sợ nói, thế nhưng tay vẫn là đưa về phía chiếc túi da được anh đặt ở trên tủ đầu giường, bởi vì tiếng chuông đến từ nơi này.
Mở chiếc túi da ra, lấy chiếc điện thoại di động đang không ngừng vang lên kia, Đại Vĩ nhìn một dãy số kỳ quái phía trên màn hình điện thoại kia, sau khi nhìn Võ Đình Đình một cái, anh lại chậm rãi ấn nút trả lời.
Mà gần như là cùng lúc với khi hắn ấn xuống nút trả lời, một giọng nói đầy độc ác lại vang ra từ đó:
"Ta đã vào phòng!"