Dịch: Hàn Phong Vũ
Nếu trên đồng hồ vinh dự đã xuất hiện nhắc nhở nhiệm vụ đã được giải quyết, 10 điểm vinh dự đã vào sổ sách, vậy thì Hạ Thiên Kỳ sẽ không tiếp tục lo lắng Khúc Ưu Ưu hay Đổng Phượng Thái thế nào.
"Ác mộng đã kết thúc, trời đã sáng."
Có chút cảm khái nói xong, Hạ Thiên Kỳ lại dự định sẽ rời khỏi con hẻm nhỏ khiến hắn cảm thấy có chút đè nén này, nhưng ngay vào lúc ấy, ánh mắt của hắn lại đột nhiên nhìn thoáng qua cái gì đó.
"A?"
Trong miệng Hạ Thiên Kỳ phát sinh ra một tiếng a thật khẽ, sau đó lại lui về phía sau hai bước, nhặt cây búa tản ra ánh sáng kim loại sáng bóng của con quỷ vật bị rơi trên mặt đất.
Trong khoảnh khắc khi vừa mới nắm lấy cây búa thép này trong tay, Hạ Thiên Kỳ lại có thể cảm giác được cây búa này không bình thường, vì cảm giác này rất giống thanh đoản kiếm hắn dùng quỷ khí ngưng thật kia.
Có điều vẫn có chút khác biệt, vì khi cây búa thép này giao đấu với thanh đoản kiếm của hắn trước đó hoàn toàn bị vây vào tình trạng bị một bên điên cuồng hành hạ.
Mặc dù đều là do quỷ khí ngưng thật mà thành, thế nhưng có lẽ mật độ quỷ khí của cây búa này hẳn là thua kém hơn thanh đoản kiếm kia của hắn. Mặc dù trên uy lực so với quỷ binh mà mình ngưng thật kém hơn một chút, thế nhưng ít nất cũng là một bảo bối đi, dù sao thì vẫn có một số thời điểm hắn vẫn phải tiến hành lệ quỷ hóa, cho nên nắm được trong tay một thứ như vậy, trái lại cũng có nhiều chỗ tốt hơn.
Hạ Thiên Kỳ gật đầu tương đối hài lòng, nhặt đồ người khác đánh rơi nhất định không so được với mình, nên hắn cũng không ôm cái kỳ vọng gì quá lớn với cây búa này, chỉ cần có thể cho hắn có cái để dùng làm vũ khí trong thời điểm hắn cần phải lệ quỷ hóa là được.
Thế nhưng cây búa lớn như vậy, hắn không thể bỏ vào trong balo đeo sau lưng được, dù sao thì trong balo của hắn còn phải đựng táo hay vài thứ linh tinh khác nữa.
Nghĩ đến vấn đề này, Hạ Thiên Kỳ lại muốn điều khiển giống như thanh đoản kiếm kia của hắn, thử xem có thể bỏ nó vào trong cơ thể mình hay không.
Kết quả cây búa lớn này vậy mà thật sự có thể đủ giống như thanh đoản kiếm ngắn của hắn, hóa thành dịch thể nhè nhẹ tan ra chui vào trong thân thể của hắn.
Nhìn thấy một cây búa lớn như vậy mà lại bị Hạ Thiên Kỳ nhét thẳng vào trong thân thể, Khúc Ưu Ưu vừa mới hồi phục lại được một chút tức khắc lại bị dọa đến mức hét rầm lên.
Cái này cũng khiến Hạ Thiên Kỳ đang đắm chìm trong vui sướng càng hoảng sợ hết hồn, còn tưởng lại xuất hiện ra thứ quỷ gì nữa chứ.
"Cô còn kêu cái gì?"
"Anh..."
Khúc Ưu Ưu vô cùng hoảng sợ chỉ vào Hạ Thiên Kỳ, mất thời gian thật lâu sau mới nói ra được một câu:
"Rốt cuộc anh là người hay quỷ?"
"Nếu tôi là quỷ thì cô vẫn còn cái mạng đển sống tiếp hay sao? Nhanh chóng làm những gì cần phải làm gì, quay về tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật ngon, hôm sau tỉnh dậy rồi thì cái gì cũng không xảy ra hết!"
Hạ Thiên Kỳ nói xong rồi lại rất ung dung tự tại, lại đút hai tay vào trong túi quần, cố làm ra vẻ tiêu sái rời khỏi con hẻm nhỏ.
Đổng Phượng Thái nhìn Hạ Thiên Kỳ rời đi mà đến nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, vốn cô muốn gọi Hạ Thiên Kỳ lại, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng ra.
Ngày đã hoàn toàn sáng tỏ, dòng người và xe cộ cũng bắt đầu trở nên ồn ào náo động, Đổng Phượng Thái chầm chậm tiến đến đỡ Khúc Ưu Ưu đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó hai người lại ôm nhau khóc thành một đoàn.
Mặc dù trong sự kiện xảy ra ở nơi này, các cô vì đủ các loại nguyên nhân mà trong lòng sinh ra không ít ngăn cách, thế nhưng sau khi vượt qua rồi, tình nghĩa chị em của các cô chắc chắn sẽ tiến thêm một bước.
Vì trong số mấy người ngày hôm đó, đến hôm nay cũng chỉ còn lại các cô.
- -
Sau khi trải qua chuyện này, Khúc Ưu Ưu và Đổng Phượng Thái đã từng nỗ lực tìm kiếm tung tích của Hạ Thiên Kỳ, nhưng Hạ Thiên Kỳ lại giả vờ như mình là cao nhân xuất thế, trực tiếp đưa số điện thoại di động của các cô vào danh sách đen.
Bên bờ hồ nhân tạo trong công viên, Hạ Thiên Kỳ và Triệu Tĩnh Thù vai sóng vai đi dạo, ánh nắng chiều chiếu xuống trên mặt nước, dường như đang thiêu đốt khắp mặt hồ.
"Thật… Rõ ràng cùng đi làm việc với tôi, tôi còn tưởng rằng chỉ cần là tham gia điều tra trước mắt thôi là có thể nhận được phần thưởng điểm vinh dự nữa chứ!"
Khi nghe Triệu Tĩnh Thù nói cô không hề nhận được bất kỳ phần thưởng điểm vinh dự nào, Hạ Thiên Kỳ nhất thời buồn bực suy nghĩ đến mức muốn thổ huyết, hận không thể lao thẳng xuống hồ nhân tạo rồi chìm luôn xuống đáy.
Nhìn thấy cái dáng vẻ lúng túng tự trách mình này của Hạ Thiên Kỳ, Triệu Tĩnh Thù cười một tiếng không thèm chú ý đến:
"Tôi chỉ tham gia điều tra, lại không đi theo từ đầu đến đuôi, có thể thu được điểm vinh dự mới là lạ.
Ngoài ra anh cũng đừng cảm thấy đây là đang bẫy tôi, tôi đồng ý đi đến nơi này với anh, cũng không phải là tham lam mấy cái điểm vinh dự kia, tôi chính là sợ anh thấy vô vị, chỉ nghĩ muốn phối hợp làm bạn với anh."
"Nói trắng ra là cô không thèm muốn tiền tài, thứ cô thèm muốn chính là sắc đẹp của tôi."
Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nghiêm trang nói.
"Anh đi chết đi, nói chuyện như thật vậy!"
Triệu Tĩnh Thù liếc Hạ Thiên Kỳ một cái trắng mắt, Hạ Thiên Kỳ cũng giả vờ nhịn không được mà bật cười, thở dài nói:
"Cô và Mẫn Mẫn, tôi nhất định phải nghĩ biện pháp dẫn hai người đi theo để trang trí, dẫn hai người đi bay, bất quá tôi và Lãnh thần đi ăn hương uống cay thôi."
"Anh có thể khiêm tốn lại một chút được không, lại còn ăn hương uống cay nữa, mỗi ngày đối mặt với lệ quỷ, nghĩ lại một chút thì tôi cũng đến hoảng sợ."
Đương nhiên Triệu Tĩnh Thù cũng muốn đuổi kịp theo bước chân của mấy người Hạ Thiên Kỳ, thế nhưng chuyện này đối với cô bây giờ mà nói thì vẫn còn rất khó khăn.
"Thật ra loại đồ vật như chút điểm vinh dự thế này cũng chỉ là một nền móng của cường hóa thôi, trên một điểm này tôi tràn đầy lĩnh hội, còn phải dựa vào chính mình đi khám phá ưu thế và sở trường của tự thân mình.
Cô thuộc về Phụ ma sư của thuật pháp, chỉ cần có một người là Thuật pháp sư như Lãnh Nguyệt này làm đồng đội, tuyệt đối là người gia tăng thêm sức mạnh của một người thành gấp đôi."
Nói đến chỗ này, Hạ Thiên Kỳ đột nhiên nắm lấy bả vai của Triệu Tĩnh Thù, đặc biệt trịnh trọng nói:
"Cho nên Tĩnh Thù, nếu có thể thì cô nhất định không được chết, chờ tôi thăng cấp thành quản lý cấp cao, tôi nhất định sẽ làm cho tất cả mọi người ở chung với nhau."
Nhìn cái dáng vẻ nghiêm trang này của Hạ Thiên Kỳ, ánh mắt của Triệu Tĩnh Thù không khỏi có chút dao động nhẹ nhàng, trái tim cũng đập từng tiếng thình thịch không ngừng, cô gật đầu một cái có chút ý tứ không được tốt lắm, nhưng chỉ nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.
Thấy vậy, Hạ Thiên Kỳ vội vàng thu tay về, lúng túng gãi đầu một cái, rồi nói sang chuyện khác:
"Đồ trong nhiệm vụ linh dị này vượt xa so với trong tưởng tượng của tôi rất nhiều, hôm nay tôi lấy được một thanh quỷ binh từ tay quỷ vật, xem ra một vài thứ của quỷ vật, chúng ta cũng có thể cầm về làm của riêng để sử dụng.
Cho nên thời điểm bình thường khi cô tham gia nhiệm vụ, cũng nên để ý nhiều một chút, nói không chừng sẽ bất ngờ thu hoạch được thứ gì đó."
Tìm một đề tài như thế này cuối cùng là hóa giải cái lúng túng mới vừa rồi, Triệu Tĩnh Thù nghe xong cũng không nói lời nào, nhưng trái lại thì nói đến tình hình của cha cô:
"Cha tôi đã về hưu rồi, ông ấy đã tìm mua một căn biệt thự ở gần chỗ thác Nam Sơn, sau này sẽ ở lại nơi đó định cư dưỡng lão."
"Xem ra cha cô thật sự suy nghĩ thông suốt, đây là chuyện tốt."
"Ừ, thật ra thì tôi muốn nói là, ngày hôm qua khi gọi điện thoại cho ông ấy có nói đến chuyện chúng ta đang đi cùng nhau, ông ấy luôn la hét muốn tôi dẫn anh đến đó thăm ông một chút."
"Cái này không thành vấn đề, dù sao thì tôi và cha cô cũng xem như là lần đầu gặp đã quen thân, chúng tôi như là hai ông bạn già..."
"Chiếm món hời của tôi, anh xuống hồ bơi ngay cho tôi!"
Triệu Tĩnh Thù oán hận nói xong, lại vung một tay đẩy Hạ Thiên Kỳ rơi thẳng xuống hồ nhân tạo.
Người tản bộ bốn phía đều bị hành động này của Triệu Tĩnh Thù dọa cho sợ ngây người, thậm chí còn có mấy thanh niên dám làm việc nghĩa lập tức nhảy vào trong hồ không chút nghĩ ngợi.
Nhìn cái dáng vẻ rõ ràng là biết bơi nhưng lại ngụp lặn trong nước kêu to giả vờ đáng thương của Hạ Thiên Kỳ, Triệu Tĩnh Thù thật sự là vừa tức vừa buồn cười, cảm giác mình thật sự đến một chút phương pháp xử lý Hạ Thiên Kỳ cũng không có.